Chương 183: Truyền bá nền văn minh địa cầu
Ngày hôm sau, sau ca phẫu thuật mổ lấy thai, Mục Trọng Hạ được bọc kín, đi xe thuật pháp đến xưởng lớn phía sau như thường lệ, trong giỏ xe còn có một chiếc hộp thuật pháp. Cậu vẫn đến đúng giờ như mọi khi, nhưng vừa bước vào xưởng, cậu phát hiện tất cả mọi người đều đã có mặt. Không chỉ vậy, còn có ba người không nên xuất hiện – Đại công tước Aura, Hoàng tử Kaidel và Hoàng tử Sulei. Mục Trọng Hạ theo phản xạ lấy đồng hồ ra, chẳng lẽ đồng hồ của cậu chạy chậm rồi? Uhagen, Tongxu và Mục Hi đều lắc đầu nhẹ, ý nói là cậu không bị muộn.
Đại sư Mengri mỉm cười, nói: “Hani Samer, cậu không đến muộn, là chúng tôi đến sớm.”
Đại công tước Aura cũng nói: “Tôi và hai vị Hoàng tử Kaidel, Sulei luôn khao khát được giao lưu với các bậc đại sư, dù chúng tôi không hiểu, nhưng vẫn muốn làm phiền một chút.”
Đại sư Mengri cúi người về phía Đại công tước Aura, vẫn giữ nụ cười trên mặt: “Điều này không thể gọi là làm phiền được. Các thợ cơ khí và pháp sư của Venice đều rất cảm ơn Đại công tước và hai vị Hoàng tử đã ủng hộ chúng tôi.”
Các kỹ sư và pháp sư bên phía Eden cũng cúi người với Đại công tước Aura và hai vị Hoàng tử. Mục Trọng Hạ dĩ nhiên không phản đối, dù sao có thêm ba người họ có đến nghe cũng không ảnh hưởng đến tiến độ của họ. Cậu nói bằng vẻ hài hước: “Đại công tước Aura và hai vị Hoàng tử đến đây là để ủng hộ chúng tôi. Việc các thợ cơ khí và pháp sư của Yahan, Eden và Venice có thể ngồi lại giao lưu với nhau, có thể nói là nhờ vào sự kết nối của Đại công tước và hai vị Hoàng tử. Nếu có thời gian, mời Đại công tước và hai vị Hoàng tử cứ thường xuyên đến nghe, xem thợ cơ khí và pháp sư của chúng tôi còn thiếu sót gì để kịp thời bổ sung.”
Những lời này của Mục Trọng Hạ rất dí dỏm, khiến mọi người đều cười, Đại công tước Aura và hai vị Hoàng tử thì đặc biệt hài lòng. Đại công tước Aura đã tiếp nhận cây cầu hữu nghị mà Mục Trọng Hạ đưa ra, cười tươi nói: “Điều đó là đương nhiên. Sau khi mùa tuyết ở Yahan qua đi, lô hàng thứ hai từ Eden gửi đến Yahan chắc chắn sẽ được giao đúng hạn.”
Mục Trọng Hạ: “Cảm ơn sự hào phóng của Quốc vương Illis, cũng cảm ơn Đại công tước và hai vị Hoàng tử đã ủng hộ.”
Hai vị Hoàng tử đều nói là việc nên làm. Lô hàng thứ hai có hay không cũng không ai đi bận tâm, dù sao Đại công tước đã nói như vậy, thì chắc chắn sẽ có.
“Chuyện phiếm” đã xong, Mục Trọng Hạ cầm hộp thuật pháp đi đến bục giảng, đặt hộp thuật pháp lên bàn, nói: “Trước hôm nay, chúng ta đã thảo luận tất cả các lý thuyết cơ bản về sự kết hợp giữa cơ khí và thuật pháp. Nên từ hôm nay, chúng ta sẽ chuyển từ lý thuyết sang thực hành nhé. Tôi có hai bản ý tưởng về các vật phẩm thuật pháp mới mà tôi đã suy nghĩ, cho mọi người xem trước.”
Khi cậu nói như vậy, các thợ cơ khí và pháp sư ngồi phía dưới đều rất ngạc nhiên, họ còn nghĩ Mục Trọng Hạ sẽ phải thảo luận thêm vài ngày nữa. Mục Trọng Hạ mở hộp thuật pháp, lấy một bản vẽ cuộn tròn ra. Uhagen và Tongxu rất phối hợp đứng dậy bước lên bục giảng, trải bản vẽ ra và dùng miếng nam châm cố định lên bảng đen. Bảng đen và miếng nam châm này dĩ nhiên là do ý tưởng của Mục Trọng Hạ. Khi Mục Trọng Hạ lần đầu giảng bài cho hai học trò của mình, cậu đã thiết kế ra loại bảng đen như vậy. Tongxu và Uhagen cũng chỉ phát hiện sự đặc biệt của bảng đen khi thầy giải thích bản vẽ cho họ.
Phía Venice, vì có Taqilan nên đã học cách sử dụng cái bảng đen này rồi, phía Eden thì lần này mới biết là thì ra bảng đen còn có thể làm như vậy, bản vẽ cũng có thể cố định như thế, rất hữu dụng. Khi họ biết đó là ý tưởng của Mục Trọng Hạ, tuy cũng hơi ngạc nhiên một chút, nhưng không quá bất ngờ. Tuy nhiên, sau hôm qua, họ đã không còn xem nhẹ Mục Trọng Hạ nữa.
Bản vẽ đã được cố định, Tongxu và Uhagen đã ngồi lại chỗ mình. Mọi người nhìn thấy bản vẽ, đều biết đó là một loại vật phẩm thuật pháp mới, còn có sơ đồ các bộ phận của vật phẩm này. Mục Trọng Hạ thước dạy học, nói: “Đây là một loại máy hút bụi cầm tay tiện lợi cho gia đình mà tôi đã nghĩ ra. Cái gọi là máy hút bụi, như tên gọi, là để thay thế cho chổi mà chúng ta thường dùng để làm sạch sàn nhà và thảm một cách nhanh chóng, tiện lợi và đỡ tốn sức hơn. Máy hút bụi cầm tay này còn có thể mở rộng thiết kế ra những sản phẩm hút bụi thuật pháp nhỏ hơn, để làm sạch ghế sofa, ghế ngồi, v.v… Nguyên lý hút bụi của máy hút bụi thuật pháp là…”
Tất cả mọi người đều đang ghi chép rất chăm chú. Đại công tước Aura và hai vị hoàng tử dù không ghi chép nhưng vẫn nghe rất tập trung. Sau khi Mục Trọng Hạ nói nguyên lý xong, liền vung tay một cái: “Các thợ cơ khí và pháp sư cấp cao trở xuống có thể đến xưởng số 2 nghiên cứu chế tạo chiếc máy hút bụi cầm tay này.”
Tất cả các thợ cơ khí và pháp sư cấp cao trở xuống đều ngơ ngác, sao lại bảo họ đi nghiên cứu chế tạo ngay thế này?! Thế còn các chi tiết bộ phận trong bản vẽ thì sao? Các loại vật liệu cơ khí cần thiết, loại pháp trận, sự kết hợp của pháp trận, cấu trúc nguyên lý cơ khí thuật pháp của các bộ phận thì sao?! Có liên quan đến pháp trận mới không?!
Mục Trọng Hạ lại lấy bản vẽ từ trên bảng đen xuống, cuộn lại, miệng nói: “Tongxu, Uhagen và Mục Hi cũng đi đi. Mọi người tự chọn một nhóm trưởng nhé.”
Đại sư Mengri hồi thần lại, hắng giọng: “Vậy các người cũng cứ đi đi.”
Eden không có thợ cơ khí và pháp sư cấp cao trở xuống, những người được gọi tên ngoài Tongxu, Uhagen và Mục Hi thì chỉ còn lại thợ cơ khí và pháp sư của Venice.
Taqilan là pháp sư cấp thượng duy nhất của Venice có mặt ở đây, rất bình tĩnh mở miệng: “Cứ đi đi.” Taqilan đã bị Mục Trọng Hạ hành hạ không biết bao nhiêu lần, hoàn toàn không thương xót những pháp sư dưới tay mình, ngày xưa, cô còn khổ hơn họ nhiều!
Đại sư Mengri và Taqilan đã lên tiếng, nên các thợ cơ khí và pháp sư vẫn đang ngơ ngác và hồi hộp chỉ có thể thu dọn sổ tay của mình, cầm bản vẽ theo sau Mục Hi, rời đi cùng Tongxu và Uhagen. Tại hiện trường giờ chỉ còn lại ba người ngoài cuộc và các thự cơ khí, pháp sư cấp hình và cấp thượng. Mục Trọng Hạ lại lấy một bản vẽ từ hộp thuật pháp, chưa kịp tự mình trải ra, hoàng tử Kaidel và hoàng tử Sulei cùng đứng dậy, không chút do dự bước lên bục giảng.
Mục Trọng Hạ cũng không khách sáo, sau khi nói “cảm ơn”, cậu đã đưa bản vẽ cho hoàng tử Kaidel. Hai vị hoàng tử trải bản vẽ ra, học theo cách của Uhagen và Tongxu, dùng miếng nam châm để cố định bản vẽ lên bảng đen. Các thợ cơ khí và pháp sư dưới bục đều có một động tác ngồi thẳng người rõ rệt, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc. Trên bản vẽ có hình hai vật phẩm thuật pháp. Một cái là máy in thuật pháp mà họ đều rất quen thuộc, một cái là vật phẩm thuật pháp mà họ chưa từng thấy. Dù Mục Trọng Hạ chưa giải thích, họ cũng tin Mục Trọng Hạ chắc chắn không chỉ đơn thuần đặt hai vật phẩm thuật pháp này cạnh nhau.
Sau khi hai vị hoàng tử ngồi xuống, Mục Trọng Hạ chỉ vào vật lớn hơn trên bản vẽ và nói: “Cái này mọi người đều biết là gì rồi, tôi không cần nói nhiều nữa. Tôi muốn hỏi là, các vị đại sư thấy hiệu quả in ấn và hiệu suất sử dụng của máy in này thế nào?”
Taqilan rất thẳng thắn: “Mất sức.”
Mặc dù có mối quan hệ thân thiết với Mục Trọng Hạ, nhưng Đại sư Mengri cũng bổ sung: “Rất lãng phí giấy. Vì giá cả đắt đỏ, lắp ráp khó khăn, và cũng không có nhiều chỗ cần sử dụng, nên không thể phổ biến được.”
Vì sử dụng không tiện, rất dễ mắc lỗi khi dùng, và một khi mắc lỗi thì giấy cũng không thể sử dụng được nữa.
Các thợ cơ khí và pháp sư của Eden cũng bắt đầu phát biểu, tóm lại là, không dùng thì tiếc, nhưng dùng thì thật sự phiền phức. Mục Trọng Hạ gật đầu tán thành, nói: “Trong cuộc sống của chúng ta, cần phải học rất nhiều thứ. Nhưng nếu viết tay toàn bộ thì thật sự rất bất tiện. Chính vì vậy, các thợ cơ khí và pháp sư của chúng ta đã hợp tác để thiết kế ra máy in thuật pháp. Máy in thuật pháp thật sự mang lại một số tiện lợi cho việc viết lách của chúng ta, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu về sự tiện lợi mà chúng ta mong muốn. Tôi muốn thiết kế một chiếc máy in có thể mang theo, tiện lợi hơn, dễ phổ biến hơn, tôi gọi nó là ‘máy đánh chữ thuật pháp di động’.”
Tất cả mọi người có mặt lại đồng loạt ngồi thẳng lưng. Mục Trọng Hạ chỉ vào một hình minh họa của một vật phẩm thuật pháp khác trên bản vẽ, nói: “Đây là ‘máy đánh chữ thuật pháp di động’ mà tôi tưởng tượng. Nó bao gồm thân máy, khung máy, bàn chữ, bảng kéo v.v…” Khi Mục Trọng Hạ giới thiệu các bộ phận của chiếc máy đánh chữ thuật pháp di động mà cậu “tưởng tượng”, biểu cảm của từng người có mặt đều rất nghiêm túc.
Sau khi Mục Trọng Hạ giới thiệu xong các bộ phận chính và nguyên lý hỗ trợ của chiếc máy đánh chữ mà cậu “tưởng tượng”, cậu đặt thước dạy xuống, nói: “Máy in mà chúng ta đang sử dụng hiện nay, hoặc là phiên bản chữ viết Eden; hoặc là phiên bản Venice; hoặc là phiên bản Siamchen. Chiếc máy in thuật pháp tiện lợi mà tôi tưởng tượng phải bao gồm cả ba loại ngôn ngữ này, và có thể chuyển đổi tự do giữa ba loại chữ khi sử dụng…”
Mục Trọng Hạ nói như vậy cũng không phải là một ý tưởng viển vông, mà là có tính khả thi thực tế. Cậu đã tham khảo nguyên lý của trục cuộn lõi của “máy đánh chữ Minh Khái”, kết hợp với cơ học thuật pháp tiên tiến của lục địa Rodrigue. Dù vẫn không thể tạo ra máy tính tiên tiến hơn, nhưng thiết kế một chiếc máy đánh chữ tiên tiến hơn máy đánh chữ Minh Khái thì hoàn toàn khả thi.
Mục Trọng Hạ viết nguyên lý cách chuyển đổi ngôn ngữ, nguyên lý đánh chữ, nguyên lý tự động thay giấy và cuộn lên bảng đen, rồi đặt phấn xuống, vỗ tay: “Vậy, chúng ta bắt đầu nhé!”
Hả, bắt đầu sao?
Thật sự bắt đầu sao?!
Dưới bục, các thợ cơ khí và pháp sư vẫn hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu của Mục Trọng Hạ, ngoại trừ Taqilan.
Nói về máy đánh chữ, kiếp trước, Mục Trọng Hạ thực sự đã tìm hiểu rất kỹ khi đến bảo tàng khoa học công nghệ. Khi đó, hướng dẫn viên đã bắt đầu từ sự phát minh của máy đánh chữ để giải thích chi tiết về quá trình phát triển của nó. Mục Trọng Hạ nhớ rất rõ về người phát minh máy đánh chữ chữ Hán, trong đó ấn tượng nhất với cậu chính là thiết kế trục lõi của “máy đánh chữ Minh Khái”. Dù máy đánh chữ Minh Khái đã không còn tồn tại, nhưng bản thiết kế nguyên lý trên màn hình điện tử của bảo tàng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu. Lúc đó, cậu chỉ đơn thuần cảm thán về sự thông minh của bậc thầy thiết kế máy đánh chữ và sự kiên trì hàng chục năm trong thiết kế của họ. Bây giờ, cậu lại có thể nhìn nhận nguyên lý thiết kế của chiếc máy đánh chữ đó từ một góc độ chuyên nghiệp hơn.
So với chữ Hán, tiếng Eden, tiếng Venice và tiếng Siamchen tuy có những đặc điểm riêng, nhưng chắc chắn không phức tạp như chữ Hán. Việc chuyển đổi tự do giữa ba ngôn ngữ khi đánh chữ không phải là điều khó khăn. Nhưng đối với các thợ cơ khí và pháp sư bản địa của lục địa Rodrigue, việc chuyển đổi tự do khi đánh chữ giữa ba ngôn ngữ quả thực là một điều không tưởng. Khi Mục Trọng Hạ vẽ thiết kế trục lõi mà cậu “tưởng tượng” lên bảng đen, mọi người đều im lặng, mỗi người đều muốn mở đầu Mục Trọng Hạ ra, xem đầu cậu rốt cuộc cấu tạo như thế nào mà lại có thể nghĩ ra điều này!
Mục Trọng Hạ cảm thấy hơi bất an trong lòng, thực ra tất cả đều là kinh nghiệm của “người đi trước”, chỉ là cậu không thể nói ra. Vì đã là hai thế giới, thôi thì cứ coi như cậu là người truyền bá nền văn minh địa cầu đi vậy.