Chương 187: Bình minh, bóng tối
Đó là vào sáng sớm ngày thứ ba mà Đại công tước Aura lo lắng khi nào phu nhân Hách Nhiếp sẽ quay lại. Trước bình minh, một con ngựa phóng nhanh chạy vào khu vực lều thủ lĩnh. Người đàn ông cưỡi ngựa, ôm chặt người được quấn cẩn thận trong chiếc áo choàng dài bằng da thú, nhảy xuống ngựa, gõ cửa lều của phu nhân Hách Nhiếp rồi bế người sải bước vào trong. Một lúc sau, người đàn ông một mình đi ra, lên ngựa, nhìn lại cửa sổ lều rồi phóng đi. Trời vẫn còn tối nên ngoại trừ những người cần dậy sớm thì chẳng có ai cả. Hơn nữa, người đàn ông đến vội vàng và rời đi càng vội vàng hơn nên không có nhiều người nhìn thấy ông.
Bên cạnh cửa sổ, Thiên Đoá vẫn khoác trên mình chiếc áo choàng dài đầy mùi hương nam tính của người đàn ông kia. Nàng vẫn bất động, dù người đàn ông đã rời khỏi tầm mắt mình. Cũng giống như khi người đàn ông ấy đến đón, ông vẫn luôn tránh những nơi đông người, không để những người ở Venice và Eden biết nàng đã trở lại. Thiên Đoá hiểu, không phải Amu Yin muốn tránh để mọi người biết về mối quan hệ giữa họ, mà ông chỉ đang cố gắng bảo vệ nàng. Người đàn ông khô khan ấy vẫn luôn bảo vệ nàng theo cách riêng của mình.
Sau khi gấp áo choàng của người đàn ông lại, Thiên Đoá mới rời khỏi cửa sổ, chuẩn bị ngủ một lát. Người hầu trong lều không dám nói một lời, đợi phu nhân nằm xuống, mới quấn mình trong tấm da dày rồi đi ra ngoài lấy nước và đồ ăn, chuẩn bị làm bữa sáng.
Mục Trọng Hạ chỉ biết phu nhân Hách Nhiếp đã trở lại sau khi tan sở vào tối hôm đó. Ngay cả Taqilan cũng mãi đến trưa mới biết. Taqilan dậy muộn, ăn xong mới nhờ Terra đưa mình đến xưởng làm việc. Lúc mang cơm trưa đến cho Taqilan, Terra mới nói với cô là phu nhân Hách Nhiếp đã quay lại. Mãi đến tối về lều, Taqilan mới gặp mẫu thân.
Phản ứng đầu tiên của Taqilan khi nhìn thấy mẫu thân là nhướng mày, sau đó cô nói: “Mẫu thân, gần đây ngài có vẻ thực sự rất ‘thoải mái’.”
Thiên Đoá cười quyến rũ với con gái mình, hất mái tóc dài lên và khiến Taqilan đỏ mặt chỉ bằng một câu nói.
“Nếu Terra không thể làm con thoải mái, vậy nhân lúc còn sớm, đổi người khác đi.”
Taqilan thật muốn quỳ.
Phu nhân Hách Nhiếp đã về tới bộ lạc, cũng đồng nghĩa với việc ngày những người đàn ông Dimata phải ra trận không còn xa nữa. Taqilan cũng đã hoàn thành xong tất cả những việc cô phải chịu trách nhiệm và bàn giao lại, sau đó chỉ ở trong lều chờ ngày sinh. Mục Trọng Hạ thì còn bận rộn hơn. Cậu đang bận chuẩn bị hành lý cho Tesir và Abiwo xuất chinh, đồng thời cũng bận rộn với công việc ở xưởng. Việc nghiên cứu máy đánh chữ thuật pháp đã bước vào bước quan trọng nhất. Mục Trọng Hạ dự định thiết kế máy đánh chữ thuật pháp trước khi ra tiền tuyến, sau đó ném phần thiết kế lý thuyết của máy nhắn tin thuật pháp cho mọi người nghiên cứu, để cậu có thể rời đi mà không bị phân tâm.
Trong khoảng thời gian này, Mục Trọng Hạ đã gầy đi rõ rệt nên Tesir chỉ có thể làm nhiều món ăn ngon hơn cho cậu. Tuy nhiên, kỹ năng nấu nướng của Tesir chỉ ở mức bình thường. Gu’an thì đã có gia đình riêng và phải chăm sóc con cái nên Tesir không thể làm phiền cô được. Sau khi suy nghĩ, Tesir trao đổi thêm ít bò sừng dài, thịt dê và các loại thịt khác mà Mục Trọng Hạ thích ăn với tộc nhân của mình. Hắn cũng trả thù lao để những người có thời gian rảnh rỗi đến giúp dựng lều và gieo trồng nhiều loại rau, trái cây mà cậu thích ăn.
Đại quân đã bắt đầu tập kết, vật tư hậu cần được gửi ra tiền tuyến theo từng đợt. Bầu không khí trong lãnh địa thủ lĩnh ngày càng căng thẳng hơn, nụ cười trên khuôn mặt bọn trẻ cũng ít đi nhiều. Nhà nào có đàn ông ra trận thì không khí càng thêm căng thẳng. Trong chuyến xuất chinh mùa tuyết này, bao nhiêu linh hồn đàn ông Dimata sẽ trở về trong vòng tay của Thần Tuyết, và bao nhiêu gia đình sẽ mất đi con trai, chồng, hoặc cha của mình.
Tại xưởng làm việc số 1, mỗi một người đều có thể thấy rõ sự căng thẳng trên mặt nhau, thậm chí nhiều người còn nắm chặt tay, trong đó bao gồm cả mấy vị đại sư cấp thượng. Trên một cái bàn trong xưởng có rất nhiều bản thiết kế lớn nhỏ. Ở một bàn khác được để trống, Mục Trọng Hạ, đại sư Mengri và đại sư Gudli của Eden đang lắp ráp các phụ kiện đã hoàn thành. Mục Trọng Hạ hiện đang cầm bộ phận quan trọng nhất của máy đánh chữ thuật pháp trên tay——cuộn chữ đa ngữ.
Hành trình của chiếc máy đánh chữ thuật pháp mà Mục Trọng Hạ tham gia toàn bộ là một cuộn chữ đa ngữ và một bàn phím. Ý tưởng về cuộn chữ đa ngữ là do Mục Trọng Hạ đưa ra, nhưng lại tích tụ công sức của tất cả các thợ cơ khí và pháp sư có mặt hôm nay. Việc thiết kế một cuộn chữ không khó, điều khó là làm cho nó có chức năng bán tự động khi sử dụng. Mục Trọng Hạ không khiêm tốn, nhưng cũng không thể kiêu ngạo. Nếu không có nhiều đại sư cơ khí, thuật pháp ở cấp thượng, cấp hình tham gia, thì cậu cũng chỉ có thể dừng lại ở ý tưởng.
Từng bộ phận được lắp ráp lại với nhau, hôm nay đặc biệt còn có Taqilan đến, khóe mắt cô dần dần đỏ lên, không ít người cũng không khác gì cô. Hai tay Mục Trọng Hạ vững vàng nhấc bàn phím lên, lắp đặt xong, sau đó, cậu lùi lại một bước. Cả xưởng im lặng không một tiếng động, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào chiếc máy đánh chữ thuật pháp mới ra lò trên bàn. Nó rất nhỏ, so với phiên bản “nguyên thủy” của máy đánh chữ thì trông có vẻ nhẹ nhàng biết bao.
Mục Trọng Hạ hít một hơi thật sâu, rồi ra hiệu cho hai vị đại sư. Đại sư Mengri và đại sư Gudli không từ chối lòng tốt của Mục Trọng Hạ. Đại sư Mengri tiến lên, lần lượt lắp ba viên đá thuật pháp màu vàng vào ba điểm trận pháp trên bề mặt máy đánh chữ, sau đó lại lắp một viên đá thuật pháp màu xanh vào hai điểm trận pháp còn lại. Sau khi lắp đá thuật pháp xong, đại sư Mengri lùi lại hai bước. Đại sư Gudli tiến lên, tay hơi run rẩy v**t v* chiếc máy đánh chữ “nhẹ nhàng” này, sau khi hít một hơi thật sâu, ông ấn viên đá thuật pháp khởi động của máy đánh chữ, máy phát ra một tiếng “tích” rõ ràng, bàn phím của máy đánh chữ sáng lên.
Đại sư Wuyunqi vội vàng lau khóe mắt. Taqilan nóng lòng nói: “Nhanh thử xem!”
Các vị đại sư cũng đồng thanh: “Hani Samer, cậu thử xem!”
Các thợ cơ khí và pháp sư Eden hiện đều gọi Mục Trọng Hạ là “Hani Samer” theo Venice. Mục Trọng Hạ không chần chừ, bàn phím là do cậu “thiết kế”, chỉ có cậu mới biết cách sử dụng bàn phím mới mẻ lần đầu xuất hiện ở lục địa Rodrigue này. Mục Trọng Hạ cố định tờ giấy đã cắt, ấn nút chuyển đổi đại diện cho chữ Eden trên bàn phím, bên trong máy đánh chữ liền vang lên. Mục Trọng Hạ đặt hai tay lên bàn phím mà trước đây cậu đã vô cùng quen thuộc, gõ những chữ cái thuộc về ngôn ngữ Eden lên.
Bình minh đã đến,
Người đã đi xa vẫn chưa xuất hiện,
Anh ấy có biết tôi đang đợi anh ấy không?
Anh ấy có biết lại thêm một ngày mới,
Bắt đầu rồi không?
Bầu trời tối sầm,
Người đã đi xa vẫn chưa xuất hiện,
Anh ấy có biết ban đêm, tôi cô đơn đến nhường nào không?
Anh ấy có biết lại thêm một ngày,
Sắp trôi qua không?
Mục Trọng Hạ đang gõ một bài thơ tình của Eden. Tất cả mọi người đều đứng sau lưng cậu, nhìn những hàng chữ rõ ràng lần lượt xuất hiện trên trang giấy trắng tinh. Nhìn giấy tự động lăn trái phải, lên xuống theo những chữ được gõ xuống, các vị đại sư lớn tuổi có mặt tại đó đều đang lau khóe mắt. Lục địa Rodrigue chủ yếu bao gồm hai loại chữ – chữ Eden và chữ Senna, chữ của Venice đã được cải biên từ hai loại chữ này. Giống như các ngôn ngữ và chữ viết của các quốc gia châu Âu ở kiếp trước của Mục Trọng Hạ cũng chủ yếu phát triển dựa trên tiếng Latinh.
Mục Trọng Hạ lại chuyển sang chữ Senna và in lại bài thơ một lần nữa, sau đó là ngôn ngữ của Venice. Một tờ giấy đã xuống đến cuối, Mục Trọng Hạ lấy giấy ra. Trên đó là những ký tự rõ ràng, chữ Eden và chữ Senna là hai kiểu chữ hoàn toàn khác nhau, cùng với chữ Dirott bị ảnh hưởng từ hai loại chữ đó… Mục Trọng Hạ cảm thán trong lòng, Yahan nhất định phải phát triển một loại chữ viết thuộc về chính mình.
Mỗi người đều cẩn thận và tỉ mỉ chuyền tay bảng giấy này như một báu vật. Khi nó được chuyền lại tay Mục Trọng Hạ, cậu nói: “Bộ lạc sắp xuất chinh rồi, các vị đại sư cũng nên nghỉ ngơi cho tốt đi. Sau khi các chiến binh của bộ lạc ra trận, chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện kế hoạch tiếp theo.”
Đại sư Gudli: “Thực ra không cần gấp, dù sao chúng ta cũng chưa phải lập tức đi ngay. Hani Samer, ta nghĩ điều chúng ta cần học bây giờ là cách dùng bàn phím. Vừa rồi cậu gõ rất tốt.”
Động tác gõ của hani Samer vừa rồi rất duyên dáng. Họ cảm thấy, với loại máy gõ chữ như vậy, nhất định phải gõ như thế mới được! Dĩ nhiên, Mục Trọng Hạ không từ chối, cậu lập tức để đại sư Gudli ngồi xuống rồi dạy ông gõ chữ. Bàn phím mà cậu thiết kế về cơ bản đã duy trì kiểu bàn phím mà cậu quen dùng ở kiếp trước, chỉ có những thay đổi nhỏ. Các ký tự trên bàn phím dĩ nhiên đã thay đổi, nhưng sau khi hoàn thành bàn phím, cậu đã quen thuộc, giờ đây có thể nói chắc chắn rằng mình là người gõ chữ giỏi nhất thế giới này.
Ngày hôm đó trôi qua khi các đại sư đang tập sử dụng chiếc máy đánh chữ di động mà họ tự tay thiết kế và chế tạo. Dù Taqilan bụng to rất mệt mỏi, nhưng vẫn chưa muốn về, cuối cùng vẫn bị Mục Trọng Hạ khuyên một hồi mới chịu về, Terra cũng đã chờ ở cửa.
Ngày hôm đó, Mục Trọng Hạ về muộn hơn, vẫn là Tesir đến đón cậu, các vị đại sư trong xưởng không còn cách nào khác phải để cậu đi. Nhưng khi nghĩ đến việc Tesir sắp phải ra trận, mọi người cũng không dám chiếm dụng thời gian cá nhân của Mục Trọng Hạ quá lâu. Nhưng sau khi Mục Trọng Hạ ra về, những người khác vẫn ở lại trong xưởng, không ai có ý định về cả.
Tại xưởng số 2, tiếng vo ve vẫn không ngừng, các thợ cơ khí và pháp sư đang thử nghiệm các loại máy hút bụi mà họ cùng thiết kế và chế tạo. Có mẫu máy hút bụi đầu tiên, nên sau này, các nguyên lý thiết kế của các loại máy hút bụi khác mà Mục Trọng Hạ đưa ra cũng không khác gì lắm. Hiện tại, Mục Trọng Hạ đã nhận được 3 mẫu máy hút bụi khác nhau do một thợ cơ khí và pháp sư trong xưởng số 2 tặng cho mình.
Thái Vân Châu đang cầm một bộ phận cơ khí trong tay ngẩn người, bạn cùng phòng của cô, Qilige, chọc cô một cái, hỏi: “Cậu có muốn về không? Có đói không? Tôi thì hơi đói rồi.”
Thái Vân Châu hồi thần, đáp lời: “Tôi cũng hơi đói, vậy mình về thôi.”
Hỏi một vòng, phần lớn mọi người trong xưởng đều muốn về, chỉ có Tongxu, Uhagen và Mục Hi thì còn muốn ở lại một lúc nữa, mọi người cũng đã quen với điều đó rồi. Thái Vân Châu và Qilige đi xe ngựa đến nhà ăn ăn cơm trước, ăn xong rồi cùng đi bộ về ký túc xá.
Nhà ăn thực ra cũng là một chiếc lều lớn. Thái Vân Châu tập trung ăn, Qilige nhìn cô vài lần rồi hỏi: “Cậu làm sao thế? Trông cứ rầu rĩ, không lẽ lại không khỏe sao?”
Thái Vân Châu ngẩng lên, nói: “Không có gì. Tôi đã sớm không sao rồi.”
Qilige:“Tối nay chúng ta cùng ngâm chân nhé, tôi cũng sắp đến ngày rồi. Tôi nghe nói, trước đây sức khỏe của đại sư Taqilan không tốt, cũng nhờ dùng ngải cứu mà thuận lợi mang thai đó.”
Thái Vân Châu:“Vậy thì ngâm thôi. Nhưng tôi cũng không còn nhiều lắm. Bộ lạc Zhaimamu có trồng ngải cứu, nhưng phải đến mùa ấm mới có, mà họ mới vừa trồng. Ở khu trồng trọt chỉ có trong lều trồng riêng của đại sư Samer.”
Qilige:“Ngải cứu là do đại sư Samer mang từ Venice của chúng ta đó. Khi về nhà, tôi sẽ nhờ cha mẹ tôi trồng một ít.”
Thái Vân Châu im lặng gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Thái Vân Châu, Qilige lập tức chuyển chủ đề: “Ây, thật không ngờ, người thường lạnh lùng như Abiwo lại chu đáo như vậy. Cậu nói y đã cứu cậu, tôi thực sự rất bất ngờ.”
Thái Vân Châu mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Lúc đó tôi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại là y…”
Qilige:“Ưng Vương Tesir cũng là kiểu người lạnh lùng, nhưng đại sư Samer vẫn yêu hắn, có lẽ Abiwo cũng giống như Ưng Vương Tesir, là kiểu ngoài lạnh trong nóng đó.”
Thái Vân Châu rũ mắt, ra vẻ như vô tình nói: “Người bộ lạc Zhaimamu, hình như sắp xuất chinh rồi nhỉ?”
Qilige:“Hình như là vậy. Không phải mỗi năm vào mùa tuyết, họ đều phải xuất chinh để đánh đuổi thú hoang sao? Tôi nghe nói mỗi khi thú hoang xâm nhập, Yahan rất khủng khiếp.”
Thái Vân Châu nhìn thức ăn trên đĩa, đột nhiên không còn muốn ăn nữa.
Qilige vẫn nói: “Tôi vẫn khá ngưỡng mộ người Dimata. Nếu là tôi, đừng nói một bầy thú hoang, chỉ cần một con thôi, tôi cũng đã bị dọa chết rồi…”
Giọng nói của Qilige càng lúc càng xa vời bên tai Thái Vân Châu, tâm trí cô chỉ tập trung vào một người, người đó cũng sắp xuất chinh sao… Y còn trẻ như vậy… lại phải đối mặt với hàng ngàn thú hoang… Y là con trai của Ưng Vương, là con nuôi của đại sư Samer, chắc chắn y có thể trở về bình an… Thái Vân Châu cắn môi, y nhất định phải trở về bình an!
Trong lều, vừa ăn xong, Mục Trọng Hạ kiểm tra hành lý cá nhân của Tesir và Abiwo, tất cả đều được cho vào hộp thuật pháp lớn nhất. Hiện tại, bộ lạc Zhaimamu, ít nhất là ở lãnh địa thủ lĩnh, hộp thuật pháp đã không còn là vật phẩm thuật pháp hiếm hoi nữa.
Cẩn thận liếc nhìn hai cha con đang lau vũ khí của họ, Mục Trọng Hạ giả vờ dọn dẹp nhà cửa, hỏi: “Hùng Ưng Vệ sẽ đi thẳng ra tiền tuyến hay sẽ tạm nghỉ ngơi ở phía sau nhỉ?”
Tesir:“Sẽ đi thẳng ra tiền tuyến.”
Mục Trọng Hạ:“Vậy các anh không quay lại phía sau để nghỉ ngơi sao?”
Tesir:“Nơi Hùng Ưng Vệ nghỉ ngơi cũng ở tiền tuyến.”
Mục Trọng Hạ gật đầu, trong lòng đã có câu trả lời. Abiwo tưởng Mục a phụ đang lo lắng, liền nói: “Mục a phụ, cha cứ yên tâm. Nơi Hùng Ưng Vệ nghỉ ngơi không nằm ở biên giới (Bình nguyên Phong Bạo), lại có trinh sát, cho dù nghỉ ngơi cũng sẽ không nguy hiểm.”
Mục Trọng Hạ quay người: “Vậy thì tốt.”
Thấy bên này không còn việc gì, Abiwo liền rời đi. Đầu tiên là đi đón em trai Amunda, rồi đưa em trai về lều của mình ngủ. Abiwo vừa đi, Mục Trọng Hạ liền ôm lấy Tesir. Tesir cúi đầu hôn cậu, rồi nói: “Đợi anh trở về.”
Mục Trọng Hạ hơi mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hai người lại có một đêm đầy âu yếm. Tesir sắp xuất chinh, trong lúc này, Mục Trọng Hạ luôn thuận theo Tesir. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Mục Trọng Hạ vẫn đang nghĩ — không biết đến khi nào, cậu mới có thể không phải tiếp tục tiễn Tesir và các con họ xuất chinh.