Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 19

Chương 19: Em ấy là do ta đổi về.

Trong giờ nghỉ, Tesir bước vào lều của mình và thấy najia lại đang làm gì đó. Hắn không đến gần mà chỉ nhìn vài lần rồi lặng lẽ rời đi. Khi sắc trời dần tối, Abiwo, Amunda và Gu’an mang theo ba chậu lớn đựng ruột đã được làm sạch đi tới, Muzai uể oải đi theo. Thấy họ quay lại, Tesir đã dựng xong hai chiếc lều cũng theo họ về nhà. Gu’an tò mò không biết anh Hạ muốn nhiều ruột như vậy để làm gì. Việc Tesir dựng lều cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người trong bộ lạc, ngay cả thủ lĩnh và đại phù thủy cũng tò mò tại sao Tesir lại dựng thêm lều. Sau đó, thấy Abiwo và Amunda đi khắp nơi hỏi xin ruột, họ càng muốn biết thiếu niên Eden kia muốn làm gì. Rõ ràng, ruột là do najia Eden kia của Tesir yêu cầu. Bởi vì không ai ở Dimata sẽ lấy thứ này cả.

“Anh Hạ.”

Gu’an tiến vào lều, chào hỏi trước. Mục Trọng Hạ ngẩng đầu cười nói: “Gu’an.”

Thấy ba người đều đang bưng một chậu đầy ruột, Mục Trọng Hạ đặt dụng cụ xuống, lấy khăn lau tay, vui vẻ nói: “Ồ, nhiều quá, tuyệt vời. Ruột này trông ổn ghê ấy.” Cậu ngồi xổm xuống xem thử, muốn để dành một ít để nấu ăn, nhưng cậu không biết các loài động vật ở đây và cũng không biết ruột có ngon không. Cho nên nghĩ nghĩ rồi chỉ nói, “Cảm ơn, mọi người vất vả rồi.”

Muzai hoàn toàn không có hứng thú với những ruột này, khi Mục Trọng Hạ không chú ý, nó lẻn tới chỗ để đồ hộp đinh ăn trộm, nhưng lại phát hiện ra hộp được đóng chặt và không thể mở được. Tesir liếc nhìn Muzai, mặc kệ nó, dù sao nó cũng không thể cướp được.

Mục Trọng Hạ đang ngồi xổm trên mặt đất và nhìn đống ruột kia nên không thấy ánh mắt kinh ngạc của Abiwo, Amunda và Gu’an. Ba người đều nhìn chằm chằm vào hai con dao găm được tạo hình trên bàn, bọn họ đều rất quen thuộc với những con dao găm như vậy, chúng là những con dao găm thuật pháp! Gu’an chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm najia mà anh trai cô mang về. Dao găm thuật pháp… là do anh Hạ mang đến… hay là… Tại sao trên bàn lại có một số dụng cụ mà cô chưa từng nhìn thấy?!

Mục Trọng Hạ đứng dậy, ngẩng đầu liền thấy ba người kia đang nhìn mình chằm chằm. Cậu khó hiểu: “Sao vậy?”

Gu’an l**m đôi môi khô khốc, giơ tay chỉ về phía bàn. Mục Trọng Hạ quay đầu lại, nhìn rồi cười nói: “À, anh đã làm cho Abiwo và Amunda mỗi người một con dao găm thuật pháp. Vừa mới hoàn thành thôi. Abiwo, Amunda, đến xem xem có thích không.”

Khi Mục Trọng Hạ bước tới bàn, Gu’an đột nhiên hét lên “A”, khiến Mục Trọng Hạ giật mình. Gu’an chỉ vào Mục Trọng Hạ, kinh hãi nói: “Anh! Anh anh!”

“Sao vậy?” Mục Trọng Hạ sửng sốt, sau đó mới nhận ra Gu’an đang kinh ngạc chuyện gì. Cậu hơi ngượng ngùng, nói: “À, à, anh đã học được một chút kiến thức cơ khí ở Eden ấy mà.”

“Anh là thợ cơ khí à?!” Tiếng kêu của Gu’an xuyên thấu lều trại, khiến có người nhắc nhở: “Gu’an.”

Gu’an đột nhiên ngậm miệng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập vẻ kinh ngạc cùng nghi ngờ sâu sắc. Tránh khỏi tầm mắt của Gu’an, Mục Trọng Hạ lần lượt kéo Abiwo và Amunda đến bàn, đưa đồ cho Abiwo. Sau khi Abiwo cứng đờ nhận lấy bằng cả hai tay, cậu lại cầm một chiếc khác giống hệt và đưa cho Amunda. Amunda không quá kinh ngạc như cô và anh trai mình, dù sao thì bé vẫn còn nhỏ, chỉ biết vũ khí thuật pháp rất hiếm. Bé còn chưa có hoàn toàn ý thức được, đối với người Dimata, vũ khí thuật pháp quý giá đến mức nào.

Tesir cũng đi tới, Mục Trọng Hạ nói: “Đây là dao găm thuật pháp đơn giản nhất. Khi con xoay viên đá thuật pháp, dao găm sẽ bốc lửa.” Mục Trọng Hạ ngồi xổm xuống, nắm tay Amunda và xoay viên đá thuật pháp được gắn vào trận pháp ở tay cầm. Toàn bộ con dao găm chỉ có một viên đá thuật pháp màu trắng, tương ứng với hai trận pháp. Hai trận pháp này khiến dao găm thuật pháp sắc bén hơn, cứng hơn những con dao găm kim loại thông thường, và còn có lửa.

Amunda nhìn con dao găm bốc lửa trong tay, mắt sáng ngời, trên mặt là nụ cười ngạc nhiên và ngây thơ mà một đứa trẻ 5 tuổi nên có. Muzai đang gãi đầu định trộm đồ hộp, thấy dao găm đột ngột bốc lửa trong tay Amunda thì giật mình gầm lên một tiếng rồi nhảy lên rương. Theo bản năng, nó không thích con dao găm này.

Abiwo xoay viên đá ma thuật trên con dao găm trong tay, dao găm cũng bùng lên ngọn lửa đỏ nhạt. Abiwo còn vui hơn em trai Amunda nhiều, thậm chí không nỡ đặt nó xuống, cứ nhìn chăm chú dao găm thuật pháp trong tay, lại nhìn chằm chằm vào ngọn lửa xung quanh con dao như bị mê hoặc, ngực phập phồng dữ dội. Sau đó, Abiwo vặn viên đá thuật pháp lần nữa, và ngọn lửa biến mất. Cậu bé tiếc của không nỡ dùng.

Nhìn thấy anh trai mình như vậy, Amunda cũng nhanh chóng vặn đá thuật pháp, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn biến mất, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt cán dao, môi mím chặt, như thể đang quyết định chuyện gì quan trọng lắm. Bé ngẩng đầu nhìn a phụ đang không chút biểu cảm, đưa tay ra: “A phụ, cái này cho cha.”

Mục Trọng Hạ sửng sốt, nhưng Tesir lại xoa đầu đứa con trai út: “Mục a phụ của con cho con, cứ nhận đi.”

Mục Trọng Hạ xúc động, thật là một đứa trẻ dễ thương và hiếu thảo! Abiwo đột nhiên cảm thấy áy náy, anh đang định đưa con dao găm cho a phụ thì nghe thấy a phụ nói: “Ta có rồi.”

Amunda chớp mắt, Abiwo kinh ngạc, Gu’an kêu lên: “A huynh! Anh có vũ khí thuật pháp sao?! Anh mang từ Eden về à!”

Tesir bình tĩnh nói: “Không, Trọng Hạ cho anh.”

Gu’an càng kinh ngạc hơn: “Anh Hạ! Anh cũng làm ra một con dao găm thuật pháp cho anh trai em à?” Đối với Gu’an mà nói, có một con dao găm thuật pháp đã là một điều đáng tự hào rồi!

Mục Trọng Hạ chột dạ, nói: “A, anh cũng tiện tay làm thôi, không biết có dễ sử dụng hay không. Gu’an, những thứ ruột này cần phải cạo sạch dầu mỡ. Anh cần vỏ để làm xúc xích nên chắc phải làm phiền em rồi.”

Gu’an cố gắng hồi thần: “Không, không có vấn đề gì! Anh Hạ, nếu anh cần gì thì cứ bảo em.”

Abiwo: “Mục a phụ, bọn con đi đây!”

Đi được hai bước, cảm thấy không yên tâm về con dao găm yêu quý của mình, Abiwo đưa nó cho Mục a phụ: “Mục a phụ, cha giữ giúp con trước đã.” Cậu bé sợ mang về lều của mình thì sẽ bị mất.

Thấy vậy, Amunda cũng giao lại con dao găm quý giá của mình cho Mục a phụ. Mục Trọng Hạ còn muốn làm cho họ hai vỏ dao găm nên cũng nhận lấy. Abiwo, Amunda và Gu’an ra ngoài sơ chế ruột. Muzai vừa không trộm được đồ hộp, vừa sợ dao găm thuật pháp, đã đến chỗ Mục Trọng Hạ rúc vào cậu cầu an ủi.

Mục Trọng Hạ xoa xoa cái đầu to của Muzai, nói: “Đợi Tesir không bận nữa, ta sẽ làm đồ hộp cho mi nhé.”

“Ô~ ” Muzai ngẩng đầu định l**m mặt Mục Trọng Hạ, nhưng Tesir đã tàn nhẫn đẩy nó ra. Da mặt hắn có bị l**m cũng không sao, nhưng najia sẽ chảy máu. Sau khi gầm một tiếng với Tesir, Muzai đi ra ngoài tìm Abiwo và Amunda. Mục Trọng Hạ đặt hai con dao găm lên bàn, nắm cánh tay Tesir kéo hắn đến rương số 7.

Mở khóa rương thuật pháp hơi giống mật khẩu đường cong, bạn phải vẽ các đường theo hướng đã định để mở khóa. Mục Trọng Hạ đã nói cho Tesir biết mật khẩu để mở khóa chiếc rương số 7. Sau khi Tesir nói đã nhớ rõ, Mục Trọng Hạ còn bảo Tesir tự mình mở khóa thử xem sao. Sau khi Mục Trọng Hạ mở nắp rương nặng nề, Tesir, người có lợi thế về chiều cao tuyệt đối, liếc sơ đã thấy vũ khí thuật pháp bên trong.

Vũ khí thuật pháp được chia thành “vũ khí nóng” và “binh khí”. Vũ khí nóng bao gồm nỏ nhẹ, nỏ hạng nặng, đại bác ngắn, súng dài, đại bác lớn và đại bác công thành; binh khí bao gồm trường đao, song đao, đại kiếm, dao găm, rìu, búa, cung và khiên. Vũ khí nóng mà Varus lấy cho Mục Trọng Hạ là ba chiếc nỏ nhẹ, một chiếc nỏ hạng nặng và một khẩu đại bác ngắn, trông hơi giống một khẩu súng ngắn. Số lượng binh khí thì nhiều hơn chút, bao gồm hai mươi con dao găm – loại dễ kiếm nhất và rẻ nhất – hai thanh trường đao, hai song đao, hai chiếc cung và một chiếc khiên. Đại bác ngắn và súng dài cần sử dụng kèm khiên để tránh tự gây thương tích cho mình. Nói chung, rương số 7 đầy ắp, nhưng một nửa đã chứa đạn cho nỏ và đại bác.

Những vũ khí thuật pháp này đều là loại sơ cấp và cấp thấp, nhưng Varus có thể lấy được những thứ này cũng chứng tỏ bà ta còn có chút năng lực, hoặc có thể có sự giúp đỡ của Công tước Frieden phía sau. Varus đã vì vinh hoa phú quý của bản thân và con trai mà hy sinh cả đời Mục Tu. Nếu không phải thời gian gấp rút, Mục Trọng Hạ còn đòi nhiều thứ hơn.

Mục Trọng Hạ nói: “Những vũ khí này đều có cấp bập không cao, trừ phi hư hỏng nặng tới mức vỡ tan thành từng mảnh, còn không thì em vẫn có thể sửa chữa được, anh đừng tiếc dùng. Em biết Yahan có sản xuất một số vật liệu thuật pháp. Chỉ cần vấn đề vật liệu được giải quyết thì chúng ta có thể chế tạo thuật pháp vũ khí cho bản thân sử dụng, mặc dù không cao cấp như vũ khí của Eden, nhưng tự dùng thì như vậy là đủ rồi.”

Tesir ôm najia của mình, thay vì nói lời cảm ơn, hắn lại cúi đầu gặm gặm miệng Mục Trọng Hạ. Najia tốt như vậy là của hắn. Hắn sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, và sẽ không để najia của mình mất chỗ dựa như Nijiang.

l**m l**m cái miệng bị cắn hơi sưng, Mục Trọng Hạ hỏi: “Anh dựng lều xong chưa?”

“Ta đi ra ngoài.”

Tesir đã ra ngoài. Mục Trọng Hạ đóng nắp rương, khóa lại rồi đi làm vỏ dao găm cho Abiwo và Amunda. Cứ nghĩ sau này mình không cần phải vào nhà vệ sinh công cộng, còn được ở lều mới là cậu lại thấy vui vẻ.

Sau khi Tesir và những người khác dựng hai chiếc lều, một lớn một nhỏ mà Mục Trọng Hạ cần, Gu’an, Abiwo và Amunda cũng đã cạo hết dầu mỡ trong ruột. Mục Trọng Hạ bảo họ phơi ruột bên ngoài, Tesir chuyển máng trồng trong lều cũ sang lều lớn mới dựng. Máng trồng thuật pháp có chức năng duy trì nhiệt độ, tạm thời không cần dùng máy sưởi để giữ ấm, mang vào đó sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của hạt giống đã trồng.

Trong lều nhỏ còn có hai cái bồn cầu đơn giản làm bằng gỗ, bên trong chứa đầy cỏ khô và tro củi theo yêu cầu của Mục Trọng Hạ. Từ giờ trở đi, Mục Trọng Hạ có thể đi vệ sinh trong lều nhỏ của mình. Cả gia đình cũng có thể đến đó tắm rửa. Người trong bộ lạc thấy Tesir bận rộn cả ngày, biết chiếc lều nhỏ là để cho najia của hắn dùng như nhà vệ sinh, mọi người đều thầm lắc đầu. Tesir tìm được một najia người Eden, thật sự khó hầu hạ, sau này Tesir chắc chắn sẽ vất vả. Mặc dù Nijiang có vài chỗ không tốt, nhưng ít nhất cũng không khó nuôi như người đàn ông Eden kia. Ngay cả khi Tesir chuyển máng trồng đến lều lớn hơn, người trong bộ lạc cũng chỉ nghĩ hắn đang cố lấy lòng najia người Eden kia của mình. Sắp đến mùa tuyết rồi, dù có trồng cây gì thì cuối cùng cũng sẽ chết cóng thôi. Ai mà ngờ được najia người Eden của Tesir lại xa xỉ đến mức sử dụng máng trồng thuật pháp đâu, đồng thời còn định dùng máy sưởi để giữ nhiệt độ cho cây trồng sau khi thời tiết lạnh hẳn!

Đối với nỗi “vất vả” của Tesir , cả Mushka và đại phù thủy đều giữ im lặng. Chỉ cần najia của Tesir chịu ở lại bộ lạc, vậy thì họ sẽ mặc Tesir làm bất cứ điều gì hắn muốn. Dù najia đó có khó hầu hạ hơn Misha cũng không thành vấn đề. So với “một chút” lãng phí này, danh vọng mà Tesir mang lại cho bộ lạc thứ ba càng quan trọng hơn. Hơn nữa, theo quan điểm hiện tại, najia của Tesir tốt hơn Misha rất nhiều, không chỉ sẵn sàng để Abiwo và Amunda ăn cùng mình, mà còn rất tốt với Gu’an, còn tặng Baire vật phẩm thuật pháp. Điều quan trọng nhất là najia Eden đó đều lấy từ của hồi môn của mình, không chiếm quá nhiều vật tư của bộ lạc.

Hôm nay mọi người đều đã mệt mỏi. Mục Trọng Hạ mặc dù không hoạt động thể chất nhiều, nhưng đêm qua cậu đã mệt mỏi, còn chưa hồi phục. Bữa tối, cậu dùng lò nướng ba con gà quay, hầm một nồi thịt dê, nướng mấy chục chiếc bánh, lại lấy một ít rau mang theo còn lại ra nấu một nồi canh rau. Cậu dự định sẽ chế biến phần còn lại thành rau khô, còn cà tím thì có thể làm thành cà tím cắt nhỏ rồi chiên giòn để dễ bảo quản. Có một chiếc lò nướng thuật pháp thì có thể làm những món này rất nhanh thôi.

Ba con gà nướng, một con không có muối, là để cho Muzai, một con cho Tesir làm việc vất vả nhất, còn con còn lại cho Abiwo, Amunda và Gu’an. Mục Trọng Hạ cần ăn nhẹ nên chỉ ăn hai chiếc cánh gà quay của Tesir, bánh nướng và canh rau. Mục Trọng Hạ ăn ít, Tesir hy vọng cậu có thể ăn nhiều hơn chút, nếu không đến mùa tuyết sẽ không chịu nổi. Cuối cùng thì Mục Trọng Hạ cũng ăn một bát thịt dê nhỏ. Nhờ chiếc nồi thuật pháp mà thịt dê hầm rất mềm, lại thơm ngon.

Gu’an ra về, Mục Trọng Hạ bảo Abiwo và Amunda đi tắm trước, còn cậu nhét con dao găm cho hai đứa trẻ vào vỏ dao găm, rất hài lòng với tay nghề của mình. Ngày mai Tesir sẽ đi săn, Mục Trọng Hạ cũng đã chuẩn bị sẵn bữa trưa để ngày mai hắn mang đi. Cơm, khoai lang nấu chín, giăm bông thái hạt lựu và cà rốt viên thành cơm nắm. Đi săn thì sẽ giết con mồi, vì vậy Mục Trọng Hạ không cần chuẩn bị thịt. Mục Trọng Hạ còn đang tiếc nuối vì không chuẩn bị hộp cơm thuật pháp để có thể giữ ấm đồ, cậu không nghĩ tới việc này. Sau này khi có vật liệu, cậu sẽ làm một ít. Dưới ánh đèn thuật pháp, ánh mắt Tesir vô cùng sâu thẳm, nhìn Mục Trọng Hạ đang chuyên tâm chuẩn bị đồ ăn ngày mai cho hắn.

Abiwo và Amunda đã tắm xong, hai đứa trẻ cũng đã rửa sạch bồn tắm. Tesir đưa najia của mình đi tắm trong lều nhỏ. Trong bồn tắm, Tesir liên tục đâm d**ng v*t vào trong người Mục Trọng Hạ. Cậu rất muốn biết, liệu Tesir có mệt hay không. Vết thương trên vai Mục Trọng Hạ vẫn còn đỏ và sưng tấy, nhưng vết xước của Tesir đã lành.

Mục Trọng Hạ được Tesir quấn trong chăn da thú và bế về lều của họ. Khi Tesir thu dọn bồn tắm và đặt lại vào rương thuật pháp, Mục Trọng Hạ đã ngủ say. Tesir cầm một con dao găm thuật pháp trên bàn lên, rút nó ra và xoay viên đá thuật pháp. Con dao găm phát sáng với ngọn lửa đỏ. Trên con dao găm chỉ có hai pháp trận, đây là con dao găm thuật pháp sơ cấp và cấp thấp nhất, nhưng lại khiến Tesir vô cùng trân trọng.

Abiwo trằn trọc trên giường không ngủ được, Gu’an cũng vậy. Baire nói: “Sao vậy? Gu’an?”

Gu’an: “Không có gì đâu mỗ mụ, con chỉ không ngủ được thôi.”

Trong lều có đốt phân của động vật ăn cỏ để giữ ấm. Baire không nỡ dùng máy sưởi, đến mùa tuyết lạnh không chịu nổi mới dùng. Nhiên liệu của người Dimata là phân của thú ăn cỏ chứ không chỉ mỗi thú Mangmu. Lãnh nguyên Yahan có rừng rậm, nhưng họ không dùng củi vì khói nồng nặc, còn dễ cháy lều, phân của động vật ăn cỏ không có khói, an toàn hơn củi. Rừng là kho báu quý giá của người Dimata và là nguồn cung cấp nhu yếu phẩm hàng ngày của họ, người Dimata trân trọng rừng và sẽ không chặt phá rừng trừ khi cần thiết.

Mặc dù phân của động vật ăn cỏ sau khi phơi khô không có mùi hôi, đốt cũng không có mùi quá khó chịu, nhưng nhiều năm sử dụng thì trong lều sẽ luôn có mùi khó chịu. Hơn nữa, do trời lạnh nên người Dimata chỉ tắm vào mùa ấm, không thường xuyên tắm, càng không tắm vào mùa tuyết. Đến mùa tuyết, họ cũng sẽ mang những con cừu non và những gia súc khác mà họ nuôi vào trong lều, cho nên trên người người Dimata sẽ không có mùi dễ ngửi.

Gu’an ngửi ngửi mình, tối nay cô mới tắm xong, có mùi xà phòng. Kể từ khi anh Hạ tới đây, trong lều của a huynh luôn có một mùi thơm dễ chịu. Vẻ sạch sẽ của anh Hạ từng khiến cô xấu hổ và sợ hãi, nhưng bây giờ, không chỉ cô sạch sẽ hơn trước mà a huynh cũng sạch sẽ hơn nhiều. A huynh hiện là dũng sĩ sạch sẽ và đẹp trai nhất bộ lạc. Nhưng đây không phải là lý do khiến cô mất ngủ.

Anh Hạ rốt cuộc là người như thế nào? Anh ấy biết trồng trọt, lại còn là thợ cơ khí, tại sao anh Hạ lại đồng ý đến Yahan cùng a huynh? Có phải a huynh đã dùng thủ đoạn gì không? Gu’an cảm thấy bối rối. Cô hy vọng anh Hạ có thể ở lại Yahan, nhưng cô cũng sợ anh Hạ vốn không hề tự nguyện đi theo anh trai cô đến Yahan, cô cũng lo lắng anh trai mình đã dùng thủ đoạn ép buộc.

Đêm đó, Abiwo và Gu’an đều mất ngủ. Gu’an rất lo lắng và Abiwo cũng vậy. Đối với cậu bé, Mục a phụ biết trồng trọt cũng không vấn đề gì, nhưng Mục a phụ hóa ra lại là một thợ cơ khí, Abiwo rất lo lắng.

Tesir thức dậy từ lúc trời vẫn còn tối, Mục Trọng Hạ vẫn đang ngủ say. Hắn im lặng mặc quần áo, ra ngoài rửa mặt, cầm cơm nắm mà najia chuẩn bị cho mình rồi đi gọi Muzai. Muzai duỗi người đi ra khỏi lều, Abiwo cũng đi theo. Tesir nói với Abiwo: “Chăm sóc Mục a phụ nhé, a phụ đi đây.”

“A phụ!”

Abiwo gọi cha mình lại, cuối cùng cũng hỏi thẳng: “Mục a phụ có sẵn lòng làm najia của cha và tự nguyện đến Yahan không?”

Giọng Tesir lạnh lùng: “Em ấy là do ta đổi về.”

Không giải thích gì thêm, Tesir đưa Muzai đi. Abiwo đứng đó nắm chặt nắm đấm, là đổi về! Có thật là a phụ đã ép buộc Mục a phụ không?!

Bình Luận (0)
Comment