Chương 191: Cảm thấy mình thật đáng thương
Mục Trọng Hạ vừa đe doạ vừa dụ dỗ Hamuguo, dùng lý trí để lay động cảm xúc của anh ta, tóm lại cũng chỉ có một mục đích là không cho phép Hamuguo cử người báo với Tesir là cậu sẽ đến, và cậu không thể để Tesir bị phân tâm trên chiến trường được.
Trên đường đi, mọi người đều rất lạnh. Sau khi vào lều, Mục Trọng Hạ bắt đầu nấu canh, sau đó lấy ngải cứu và gừng ra cho mọi người ngâm chân. Ở đây không đủ điều kiện để tắm rửa. Mục Hi, Tongxu và Uhagen dù sao cũng là đàn ông, hơn nữa ba người cũng đã ở Yahan một thời gian rồi. Nhưng trước sự ngạc nhiên của Mục Trọng Hạ, cả phu nhân Hách Nhiếp sống trong nhung lụa, lẫn thợ cơ khí trẻ Thái Vân Châu, đều không hề phàn nàn về việc mệt mỏi hay thậm chí là quá lạnh.
Đây là mùa tuyết thứ tư của Mục Trọng Hạ ở Yahan. Cậu đã thích nghi với cái lạnh của mùa tuyết Yahan tốt hơn năm đầu tiên đến đây rồi. Mục Trọng Hạ dặn dò Thiên Đoá và Thái Vân Châu những lưu ý để ngăn ngừa thương tổn do giá rét, đồng thời hỏi họ xem thuốc mỡ trăn mà họ mang theo có đủ không. Mặc dù mùa đông ở Venice không lạnh như Yahan, nhưng vẫn lạnh hơn Eden. Cả hai đều ổn, ngoại trừ gót chân ngứa ngáy chút thì không có dấu hiệu bị tê cóng ở bất cứ nơi nào khác trên cơ thể. Sau khi ngâm nước ngải cứu, nước gừng và bôi mỡ trăn lên chân, gót chân của cả hai không còn ngứa ngáy nữa. Sáng hôm sau, họ chuẩn bị lên đường trước bình minh.
Hamuguo dẫn gần trăm người hộ tống Mục Trọng Hạ và nhóm của cậu đến doanh trại tiền tuyến. Anh ta không ngừng cầu nguyện với Thần Tuyết, hy vọng Ưng Vương Tesir thấy anh ta thì sẽ không vung đao chém luôn.
Lúc này, doanh trại tiền tuyến khá yên tĩnh. Mặc dù nói là yên tĩnh, nhưng thực ra trong trại cũng có không ít người bận rộn. Tuy nhiên, ngoại trừ một số chiến binh chủ lực tham gia cuộc chiến đang tuần tra trong doanh trại và theo dõi hành tung của dã thú, thì những người còn lại đều đang nghỉ ngơi trong lều để hồi phục sức lực.
Đại công tước Aura và nhóm của ông, những người chỉ đơn thuần đến tham quan, không nằm trong số những người đang nghỉ ngơi. Tesir dẫn đầu Hùng Ưng Vệ và chiến đấu cùng các chiến binh của bộ lạc Zhailamu trong ba ngày ba đêm, thì Đại công tước Aura cũng đã quan sát trong ba ngày ba đêm. Càng quan sát, đại công tước Aura càng cảm thấy nặng nề hơn. Hoàng tử Kaidel và Hoàng tử Sulei cũng mất đi khả năng hùng biện trước đây, và đều trở nên im lặng hơn rất nhiều.
Khuôn mặt của những người Dimata trở về sau trận chiến đều mệt mỏi và buồn bã trước sự mất mát của đồng bào mình, nhưng ánh lửa rực cháy trong mắt họ không bao giờ tắt. Những người còn sống đều tràn đầy tinh thần chiến đấu. Họ cẩn thận chăm sóc những ma thú đồng hành và chiến mã của mình, cẩn thận lau chùi và bảo quản vũ khí trong tay, ăn uống đầy đủ để nạp lại năng lượng cho trận chiến lớn sắp tới. Họ sẽ không rút lui vì những trận chiến tàn khốc sắp xảy đến, cũng sẽ không chán nản hay nản lòng vì điều đó. Họ đã quen với cuộc sống như vậy và không có ý định trốn đi đâu cả.
Khi những chiến binh này quay trở lại trại, Đại công tước Aura không hề nghe thấy một lời phàn nàn nào về trận chiến tàn khốc. Tất cả những gì ông nghe được là lời thề sẽ giết nhiều thú hoang hơn trong trận chiến tiếp theo vì những người đồng đội, ma thú và chiến mã đã ngã xuống của mình. Họ sẽ rất vui khi thấy những tộc nhân bị mất liên lạc trong trận chiến vẫn còn sống trong trại, và chúc họ trở về an toàn trong trận chiến tiếp theo… Hết lần này đến lần khác, đại công tước Aura cứ tưởng tượng, nếu phải trải qua cuộc sống chiến đấu kéo dài ít nhất ba tháng từ năm này qua năm khác, liệu ông có thể kiên trì và sống ở vùng lãnh nguyên lạnh lẽo và khó khăn này hay không.
“Có người đang tiến về phía doanh trại!”
“Gửi đồ tiếp tế sao? Mới có vài ngày thôi mà?”
“Đi xem một chút là biết.”
“Eukri, có ai đó đang đến từ phía sau. Đội của cậu tới đón họ đi.”
Tất cả các chiến binh của Hùng Ưng Vệ đều đang nghỉ ngơi, vì họ là người mệt mỏi nhất. Toàn bộ voi rừng đều do Hùng Ưng Vệ chiến đấu. Trước đây, vào mỗi mùa tuyết, Hùng Ưng Vệ luôn là lực lượng phải chịu thiệt hại nghiêm trọng nhất để chống lại đàn voi rừng, nhưng kể từ khi Mục Trọng Hạ đến, tình hình đã được cải thiện rất nhiều. Khi đội tuần tra đến đón nhìn thấy Hamuguo đang hộ tống ai, họ sợ đến mức chân mềm nhũn y như Hamuguo vậy. Sao Mục đại sư lại đến đây!
Trước khi Mục Trọng Hạ kịp “gây áp lực”, một thành viên trong đội tuần tra đã nhanh chóng quay đầu ngựa và chạy… chạy… Bàn tay Nhĩ Khang của Mục Trọng Hạ từ từ hạ tay xuống.
“Ưng Vương! Ưng Vương!”
Tesir mở choàng mắt, Abiwo, Muzai và Moxi đều nhanh chóng ngồi dậy. Tesir đứng dậy, túm lấy áo mặc vào rồi bước ra ngoài, để tránh bị thú dữ tấn công bất ngờ, không ai đang nghỉ ngơi trong trại cởi giáp cả. Tesir và Muzai lần lượt lao ra khỏi lều và nhìn thấy một chiến binh từ lãnh địa thủ lĩnh đang lao về phía mình. Anh ta vô cùng sợ hãi, nói: “Ưng, Ưng Vương! Mục… Mục… Mục đại sư đang ở đây!”
Đôi mắt xanh như băng của Tesir đột nhiên mở to, hắn tóm lấy người đối diện: “Ai tới?!”
Người đến như sắp khóc: “Mục đại sư, tới rồi!”
Trọng Hạ tới?!
Tesir gầm lên: “Ở đâu!”
Người đó chỉ về một hướng, Tesir buông người kia ra rồi lập tức chạy đi. Abiwo vừa đi ra cũng hoảng sợ đi theo hắn. Sao Mục a phụ lại tới?!
Sự xuất hiện của đoàn người Mục Trọng Hạ thực sự khiến toàn bộ doanh trại tiền tuyến như phát điên. Mục Trọng Hạ đã rất xin lỗi vì điều này. Cậu bị Tesir giận dữ ôm thẳng vào trong lều, vừa đáp xuống đất đã cầu xin tha thứ: “Tesir, em chỉ muốn đến tiền tuyến để quan sát tình hình thực tế trận chiến của anh, để có thể thiết kế vũ khí thuật pháp và công sự phòng ngự phù hợp hơn. Quan sát xong em sẽ về ngay, em hứa!”
Nhìn chằm chằm najia trước mặt, Tesir vừa tức giận vừa lo lắng. Nhìn thấy tia máu đỏ ngầu trong mắt Tesir và mùi máu đã lan đi khi vết máu trên cơ thể hắn chưa kịp rửa sạch, Mục Trọng Hạ cảm thấy vô cùng đau lòng. Mặc kệ Tesir hiện tại không có dễ ngửi, cũng bất chấp việc hắn không sạch sẽ, Mục Trọng Hạ ôm lấy Tesir, cứ nói đi nói lại: “Em đã ở Yahan này bốn năm, nhưng vẫn không hề biết anh xuất chinh mùa tuyết có bao nhiêu nguy hiểm. Em chỉ muốn tận mắt nhìn thôi. Tesir, anh đừng tức giận, cũng đừng sốt ruột. Em sẽ không ở lại quá lâu, em sẽ sớm quay về.”
Cơ bắp toàn thân Tesir căng thẳng, nhưng cuối cùng, hắn vẫn giơ tay ôm lấy najia yêu quý nhất của mình, giọng nói khàn khàn tràn đầy vẻ tức giận chưa từng có: “Anh sẽ phái người đưa em trở về!”
“Tesir…”
Mục Trọng Hạ kiễng chân hôn Tesir. Đây là cách duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra vào lúc này để giải tỏa cơn giận của hắn.
Tesir đã “xử trí” najia cả gan làm loạn của mình. Abiwo cũng sa sầm mặt khi đối mặt với Tongxu, Uhagen và Mục Hi, cũng như một người phụ nữ nào đó dám ra tiền tuyến mà không biết trời cao đất dày! Tongxu, Uhagen và Mục Hi lại không sợ Abiwo đang sầm mặt. Thậm chí Mục Hi còn kéo y sang một bên và nhỏ giọng hỏi: “Abiwo, cháu có biết tiền tuyến của bộ lạc Kelunda ở đâu không? Đi đến đó có bất tiện không?”
Sắc mặt Abiwo càng đen hơn: “A thản Mục Hi! Đây là chiến trường tiền tuyến! Rất nguy hiểm!”
Đôi mắt là chỗ duy nhất lộ ra của Mục Hi cũng được che bởi kính râm. Cậu kéo nhẹ áo của Abiwo: “Bây giờ ta không đi, chờ Mục a phụ của cháu về rồi ta mới đi.”
Abiwo gần như tức đến choáng váng, chỉ nói một câu: “Cả chú và Mục a phụ đều phải về ngay! Về ngay lập tức!”
Abiwo không phải là người duy nhất sắp tức đến ngất xỉu. Tulason và Khanbana được đánh thức và vội vàng dựng lều cho Tongxu, Uhagen, Mục Hi, Thái Vân Châu và phu nhân Hách Nhiếp. Abiwo đưa Mục Hi ổn định chỗ ở trước, sau đó vội vàng đi tìm a phụ mình. Trước khi rời đi, y trừng mắt nhìn Thái Vân Châu đang ngơ ngác, kiên quyết nói: “Đây không phải là nơi cô nên đến! Cô nên ở trong lều của bộ lạc!” Cô không sợ đau bụng sao, nhưng Abiwo đã nuốt câu này lại.
Không nhìn Thái Vân Châu đang hơi đỏ mắt, Abiwo cùng Muzai sải bước rời đi.
Việc Mục Trọng Hạ và nhóm người đi theo cậu bất ngờ xuất hiện trong trại, tất nhiên không thể giấu được đại công tước Aura và hai hoàng tử. Khi biết Mục Trọng Hạ và Thiên Đoá đều ở đây, ba người đều rất kinh ngạc. Về phần Tongxu, Uhagen, Mục Hi và Thái Vân Châu, họ tự động bị ba người phớt lờ, giá trị của bốn người họ quá thấp, không giống như Mục Trọng Hạ và Thiên Đoá được.
Trong lều, Mục Trọng Hạ nhiều lần cam đoan với hai cha con đang sầm mặt là mình chỉ muốn đến quan sát tình hình thực tế trên chiến trường tiền tuyến, để xác định phương hướng thiết kế tương lai của mình.
“Mục tiêu của em là trở thành một thợ cơ khí cấp miện. Tiêu chuẩn của một thợ cơ khí cấp miện là có thể thiết kế các vật phẩm thuật pháp cấp ưu và cấp thành. Em đã hình dung ra việc thiết lập một kết giới phòng thủ giữa bình nguyên Phong Bạo và lãnh nguyên Yahan, nhưng không biết làm thế nào để thiết lập cụ thể và nên nghiên cứu theo hướng nào. Em sẽ không thể tận mắt nhìn thấy, và không thể chỉ dựa vào trí tưởng tượng được. Giờ em đang bị giậm chân tại chỗ, em cần phải đột phá, không thể tiếp tục bị mắc kẹt ở cấp cao được. Em đến Venice và thi đạt là một chuyện, nhưng có thể đột phá hay không lại là chuyện khác. Nếu em nói trước, anh nhất định sẽ không đồng ý, cho nên em chỉ có thể tự mình hành động.”
Mục Trọng Hạ thậm chí còn nói cả tới việc đột phá cấp độ của mình, nên Tesir và Abiwo chỉ có thể im lặng. Đương nhiên, mục đích chính của Mục Trọng Hạ đến đây quả thực là để tạo ra kết giới phòng ngự lý tưởng của mình, không liên quan gì đến việc cấp độ có giậm chân tại chỗ hay không, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể nói như vậy. Càng nghiêm trọng thì Tesir và Abiwo mới càng đồng ý cho cậu ở lại.
Quả nhiên, một lúc lâu sau, Tesir mới nói: “Sau trận chiến tiếp theo, em phải quay về.”
Mục Trọng Hạ gật đầu như gà mổ thóc: “Vậy là đủ rồi! Em hứa sẽ ngoan ngoãn, đến lúc đó sẽ quay về!”
Tesir ôm lấy Mục Trọng Hạ, mặc kệ Abiwo có còn ở đó hay không, cứ thế hôn najia mãnh liệt. Hắn cảm thấy trong lồng ngực như có một ngọn lửa cần được trút bỏ.
Abiwo đưa Muzai đi, Mozi tạm thời không thể di chuyển. A phụ và Mục a phụ giờ không rảnh rỗi, y sẽ đi xem nhóm các a thản đã ổn định chưa, còn cả người phụ nữ nào đó có đang gây rắc rối hay không.
Abiwo vừa rời đi, Tesir đột nhiên buông Mục Trọng Hạ ra, thở hổn hển nói: “Anh đi tắm rửa.”
Mục Trọng Hạ vòng tay qua cổ Teser, dâng đôi môi đỏ mọng sưng tấy vì hôn của mình lên: “Mình làm xong rồi tắm.”
Đôi mắt xanh băng của Tesir lập tức rực lửa. Hắn đẩy Mục Trọng Hạ xuống thảm, lại một lần nữa hôn najia không ngoan của mình thật mãnh liệt.
Trong khi Mục Trọng Hạ chủ động dập lửa cho Tesir thì Mục Hi, Uhagen, Tongxu, Thái Vân Châu và Thiên Đoá cũng đang sắp xếp. Mục Hi, Uhagen và Tongxu sẽ ở cùng một lều, Thái Vân Châu và Thiên Đoá sẽ ở một lều khác. Điều kiện trong doanh trại rất đơn sơ, ngay cả Mục Trọng Hạ cũng chỉ có thể sống trong lều. Sau khi Thiên Đoá ổn định chỗ ở, đại công tước Aura cùng hai hoàng tử đi tới. Thiên Đoá thản nhiên nói chuyện cùng bọn họ vài câu, nói mình rất tò mò về dã thú của Yahan, nên khi biết Mục Trọng Hạ sắp ra tiền tuyến quan sát, nàng liền thuận tiện đi cùng.
Ngay khi ba người Đại công tước Aura rời đi, Thiên Đoá đã đi tìm Tulasen – lều của nàng được Tulasen sắp xếp. Vừa thấy Tulasen, nàng liền hỏi thẳng: “Amu Yin ở đâu? Đưa ta đi tìm ông ấy.”
Tulasen là một trong số ít người biết mối quan hệ giữa Thiên Đoá và Lang Đầu Amu Yin. Anh ta lo lắng nói: “Phu nhân Hách Nhiếp, Lang Đầu Amu Yin không ở trong trại của chúng tôi. Tiền tuyến của bộ lạc rất lớn, và Lang Đầu Amu Yin đang ở một trại khác. Ngài nên quay về bộ lạc đi.”
Thiên Đoá tháo kính râm ra, đôi mắt mộc mạc không trang điểm cũng vẫn đẹp đến nao lòng. Nàng lạnh lùng nhìn Tulasen, đến mức khiến dũng sĩ Hùng Ưng Vệ này toát mồ hôi lạnh.
Thiên Đoá: “Ta là người phụ nữ của ông ấy, ta nhớ ông ấy.”
Tulasen: “…”
Thiên Đoá: “Ta sẽ không làm gì khiến ông ấy lo lắng. Hãy tìm người đưa ta đến đó, ta sẽ có cách khiến người đàn ông của ta đồng ý.”
Tulasen lùi lại một bước, cố nhịn ý muốn lau mồ hôi lạnh, nuốt khan nói: “Tôi, thế tôi đi hỏi, Tesir.”
Thiên Đoá: “Vậy thì đi nhanh đi!”
Tulasen: “…”
Tulasen đổ mồ hôi lạnh chạy tới lều của Tesir, còn chưa đến gần, anh ta đã nghe thấy một số âm thanh cố ý đè nén từ bên trong truyền ra. Lần này Tulasen thực sự toát mồ hôi rồi. Anh ta nhìn quanh và không thấy ai ở gần đó cả. Nghĩ đi nghĩ lại, nỗi sợ chết vẫn chiếm ưu thế. Thà bị giết bởi vẻ ngoài của phu nhân Hách Nhiếp còn hơn là bị Tesir thực sự đánh chết. Tulasen cũng không đi xa, chỉ “lang thang” gần đó, cho đến khi lều của Tesir yên tĩnh lại, anh ta mới dám cao giọng hô: “Tesir, anh có ở đó không?”
Tesir vừa mới xong việc, thân thể vẫn còn liền kề với Mục Trọng Hạ, lập tức sầm mặt. Mục Trọng Hạ ngượng ngùng cực kỳ, vội vàng đẩy hắn: “Anh đi ra ngoài trước đi.”
Tesir rút mình ra, chộp lấy chiếc chăn da thú của mình đắp lên người Mục Trọng Hạ, đồng thời hét ra bên ngoài: “Chờ!”
Tulasen sờ mũi, cảm thấy mình thật đáng thương.