Chương 196: Trở về trong vòng tay của Thần Tuyết
Mục Trọng Hạ không để tâm đến chuyện xảy ra đêm đó. Kiếp trước, có một học sinh ở trường đã chết vì ngạt thở vì thức ăn mắc kẹt trong cổ họng. Sau đó, nhà trường đã tiến hành đào tạo sơ cấp cứu cho tất cả giáo viên và tất cả giáo viên mới vào trường sau này cũng phải trải qua các chương trình đào tạo liên quan. Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nếu không Mục Trọng Hạ sẽ chỉ nghĩ đến việc vỗ lưng lấy thức ăn ra như những người khác, chứ không biết “thủ thuật Heimlich”.
Ngày hôm sau, Mục Trọng Hạ tiếp tục cống hiến hết mình cho công việc căng thẳng của mình. Đại công tước Aura và Hoàng tử Sulei cử người gửi nhiều quà, thậm chí cả đồ trang sức tới. Với tư cách là anh trai của Hoàng tử Sulei, Hoàng tử Kaidel cũng cử người đến gửi quà cảm ơn. Mục Trọng Hạ không muốn, nhưng ba người kia lại quá nhiệt tình, nhất quyết nài ép cậu nhận quà cảm ơn. Mục Trọng Hạ không còn cách nào khác, đành phải nhận quà, sau đó bảo Amunda chọn rất nhiều rau, trái cây tươi và trứng mới đẻ từ lều trồng trọt của cậu ở nhà và gửi cho họ.
Vài ngày sau, đợt thương vong và vật tư thứ hai đã đến bộ lạc. Ngày hôm ấy, gió tuyết cực kỳ dữ dội. Có vẻ như Thần Tuyết cũng đã nghe thấy lời cầu nguyện của bộ lạc và đích thân đến đón các con dân của mình quay trở lại vòng tay mình. Khi những bông tuyết rơi trên cơ thể, có thể cảm nhận được sức nặng của tuyết. Mọi người bên ngoài nhanh chóng bị một lớp tuyết bao phủ. Trong thời tiết như vậy, Mục Trọng Hạ không được phép ra ngoài dự lễ tưởng niệm. Vì gió tuyết lớn nên các thợ cơ khí và pháp sư cũng không đến xưởng. Mục Trọng Hạ cung cấp cho mỗi một bộ đàm, để mọi người trong lều cũng có thể liên lạc với nhau.
Mục Trọng Hạ không ra ngoài nên cũng không để Amunda tới chỗ Gu’an nữa. Trong cơn bão tuyết lớn như vậy, Amunda cũng không ra ngoài chơi với bạn bè, không thấy đứa trẻ nào ở ngoài trời cả. Chỉ có hai người, Mục Trọng Hạ nấu nướng cũng không cần quá phức tạp. Một nồi cơm hầm hoặc bánh xèo thêm thịt quay là được.
Sau bữa trưa hôm đó, Mục Trọng Hạ và Amunda cùng nhau dọn bàn, rửa bát. Amunda cầm bát đĩa bỏ vào bồn rửa. Mục Trọng Hạ vô tình liếc nhìn Amunda, ánh mắt rơi vào ống quần của cậu bé.
“Amunda, lại đây.”
Amunda quay lại nhìn Mục a phụ rồi thắc mắc bước tới. Mục Trọng Hạ cúi xuống sờ gấu quần cậu bé, sau đó mở quần ngoài nhìn vào quần trong, cười nói: “Quần quá ngắn rồi.”
Amunda nhìn xuống ống quần của mình rồi cười ngốc nghếch. Mục Trọng Hạ xoa đầu Amunda: “Con đã cao lên. Thậm chí Mục a phụ còn không nhận ra này.”
Sau đó, cậu đứng dậy so chiều cao của Amunda, xem ra cậu bé quả thực đã cao lên. Amunda vẫn ở bên cạnh cậu mỗi ngày, nhưng cậu thậm chí còn không nhận ra cậu bé đã cao hơn.
Quần áo của Amunda đều do người khác làm theo đợt. Chiếc quần trên người cậu bé rất ngắn, vậy thì chắc tất cả những chiếc quần trong tủ đều đã ngắn rồi. Amunda cũng có đôi chân dài giống như cha và anh trai mình. Áo tạm thời không cần làm, nhưng quần thì cần phải làm càng sớm càng tốt. Sau khi rửa bát xong, Mục Trọng Hạ lục rương tìm vải và da cần thiết để may quần cho Amunda. Nhìn thấy len trong tủ, Mục Trọng Hạ dừng lại.
Số lượng sợi dệt trong bộ lạc có hạn, nhưng một số sợi dệt trong bộ lạc vẫn sẽ được gửi đến cho cậu. Những thứ còn lại được cất chung với nhau, chỉ với số lượng vừa đủ. Khi Mục Trọng Hạ rảnh rỗi, cậu dạy mọi người cách sử dụng chiếc khung cửi đã được cất trong kho. Vật nuôi lấy len của Yahan không chỉ giới hạn ở cừu. Chất lượng len được sản xuất cũng khác nhau. Một số loại len thậm chí còn có thể mềm như bông. Những sợi len mỏng manh đó có thể được dệt thành vải (len) mềm bằng khung dệt, nhưng hầu hết các sợi len (lông cừu) có thể được dệt thành chăn và chăn nhung bằng khung cửi. Chăn chất lượng cao và chăn lông cừu có thể được bán với giá cao, nhưng len thì dùng để đan áo len sẽ hữu ích hơn, có điều Mục Trọng Hạ không biết đan áo len. Hơn nữa, các loại sợi mà bộ lạc dệt hiện nay đều có màu trắng, xám và đen—màu nguyên bản của vật nuôi lấy len. Nếu muốn sử dụng len để tạo ra giá trị lớn hơn thì phải nhuộm.
Thấy Mục a phụ cứ nhìn chằm chằm vào những cuộn len trong tủ, Amunda ngoan ngoãn im lặng. Rất nhiều ý nghĩ lần lượt lướt qua trong đầu Mục Trọng Hạ, khóe mắt Mục Trọng Hạ liếc nhìn tấm vải, sau đó, cậu nhớ ra mình định làm gì, lập tức tỉnh táo lại. Sau khi chọn vải và da phù hợp với Amunda, Mục Trọng Hạ cũng chọn hai miếng da cứng thích hợp làm giày. Amunda đã cao hơn nên đôi giày của cậu bé có thể cũng đã trở nên nhỏ hơn. Nếu đứa nhỏ này không bị người lớn phát hiện, chắc cậu bé thật sự không chịu nổi mới lên tiếng. Không phải Amunda không thích Mục Trọng Hạ, nhưng trải nghiệm thời thơ ấu và môi trường xung quanh đã khiến cậu bé quen với việc không gây phiền toái cho người lớn. Mục Trọng Hạ cảm thấy rất đau lòng vì điều này, và chỉ có thể nhắc nhở bản thân thỉnh thoảng phải lưu ý hơn tới Amunda.
Mặc dù gió tuyết rất lớn nhưng Mục Trọng Hạ vẫn quyết định đưa Amunda đi may quần áo và giày. Thời tiết như này Amunda cũng không đi ra ngoài chơi, đúng lúc tiện đi may đồ, đến lúc cậu bé ra ngoài chơi lại quần và giày cũng đã làm xong. Hai cha con đội gió tuyết cầm theo vải và da bước ra khỏi lều. Vì Amunda cần phải đo kích cỡ nên cậu cũng đi theo.
Đi được nửa đường, có vài tộc nhân chạy ra khỏi lều để giúp Mục Trọng Hạ cầm đồ và đưa cậu đi. Đối phương là Mục Trọng Hạ và Amunda, họ vừa nhìn thấy qua cửa sổ lưu phách của mình, liền vội vàng chạy ra giúp đỡ.
Khi Mục Trọng Hạ và Amunda được đưa trở lại lều thì đã là một giờ sau. Người đưa họ về nói sau khi quần và giày của Amunda làm xong thì sẽ đưa tới tận nơi cho họ. Mục Trọng Hạ cảm ơn và tặng trái cây cho người ta. Đối phương không chịu nhận nên Mục Trọng Hạ cứ phải nài ép mãi.
Sau khi mọi người rời đi, Mục Trọng Hạ lập tức hỏi: “Amunda, con có lạnh không?”
Amunda: “Con không lạnh.”
Cậu bé đi bốt dài, ống quần tuy ngắn nhưng thực ra không hề lạnh. Mục Trọng Hạ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sau khi thay giày đi trong nhà và phát hiện trời quả thực không lạnh.
Bộ đàm lúc này phát ra một tiếng “ù ù”, sau đó là Taqilan gọi: “Samer, Samer, cậu có đó không?”
Mục Trọng Hạ cầm bộ đàm lên: “Tôi đây.”
“Terra nói hình như thấy cậu đi ra ngoài. Có chuyện gì vậy?”
“Quần của Amunda bị ngắn…”
Trong khi Mục Trọng Hạ giải thích cho Taqilan, Amunda đã treo quần áo lên, lại thấy cốc nước của Mục a phụ không có nước nên đã rót nước cho cậu. Sau khi giải thích lý do ra ngoài trong thời tiết như vậy cho Taqilan, họ lại nói sang chuyện công việc. Amunda không làm phiền Mục a phụ, cậu bé rửa tay, đánh răng, ngủ lại, lấy sách rồi lên giường. Amunda giờ đã gần như có thể đọc sách trôi chảy. Taqilan và Gu’an đã mang về cho cậu bé và Yehe rất nhiều sách thiếu nhi từ Venice, đủ để cậu bé đọc và nghiên cứu trong mùa tuyết rơi này.
Mục Trọng Hạ thấy đã đến lúc Amunda ngủ trưa nên chỉ thảo luận một số vấn đề thuật pháp then chốt với Taqilan. Em bé của Taqilan cũng phải đi ngủ nên cô cũng không cố nói thêm với Mục Trọng Hạ nữa. Sau khi tắt bộ đàm, Mục Trọng Hạ hỏi: “Amunda, ngủ trưa không con?”
Amunda: “Con muốn đọc nốt câu chuyện này.”
“Được rồi. Vậy Mục a phụ sẽ làm hai thứ nhỏ.”
Amunda gật đầu.
Mục Trọng Hạ tìm thấy một khúc xương mỏng trong hộp thuật pháp, liền cắt nó thành bốn đoạn, mài giũa thành hai cặp kim xương có độ dày khác nhau. Amunda không thắc mắc Mục a phụ sẽ làm gì, chỉ đắm chìm trong câu chuyện. Mục Trọng Hạ cầm hai cây kim xương dài lên, lấy một cuộn len ra. Làm thế nào để quấn len quanh kim đan và đan thành áo len nhỉ? Mục Trọng Hạ không biết bắt đầu như thế nào. Kiếp trước cậu làm giáo viên, có thấy một số nữ sinh đan áo len và khăn quàng cổ cho bạn trai mà họ thích, nhưng Mục Trọng Hạ chưa từng học đan len, thậm chí còn chưa hề tò mò về cách đan áo len, bị các học sinh ép đan khấu bình an cùng đã coi như là một giáo viên cực kỳ gần gũi trong lớp rồi.
Nhìn hồi lâu, Mục Trọng Hạ thở dài. Không có cách nào bắt đầu, chuyện này chỉ có thể giao cho những người phụ nữ thông minh trong bộ lạc tìm ra giải pháp vậy. Cất len và kim đan đi, Mục Trọng Hạ quay đầu lại thì thấy Amunda đã ngủ từ lúc nào. Cậu không gây ra tiếng động nữa, tiếp tục làm việc tại bàn làm việc của mình.
Trời đổ tuyết có vẻ dễ ngủ hơn, Amunda ngủ một mạch cho đến khi trời tối mới tỉnh dậy. Tiếng gió tuyết đập vào lều vẫn còn đó, điều đầu tiên Amunda nhìn thấy với đôi mắt vẫn còn mơ hồ sau khi thức dậy là bóng lưng của Mục a phụ đang làm việc tại bàn làm việc. Cậu bé không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng ngồi dậy, nhẹ nhàng áo khoác, bật cây đèn thuật pháp cạnh gối rồi cầm cuốn truyện còn chưa đọc xong lên.
Mục Trọng Hạ đang đắm chìm trong công việc nên không nhận thấy căn phòng đã sáng hơn, cũng không nghe thấy tiếng Amunda tỉnh dậy sau lưng. Amunda lật trang và thích thú đọc trang tiếp theo. Đột nhiên, cậu bé ngước mắt lên và nhìn về phía cửa lều. Mục Trọng Hạ không nghe thấy, nhưng Amunda đã nghe thấy, hình như có tiếng bước chân vội vã nào đó bị tiếng gió tuyết che khuất.
“Bang bang bang bang!”
Tiếng gõ cửa kéo Mục Trọng Hạ đang tập trung làm việc ra khỏi trạng thái suy nghĩ sâu xa. Amunda nhanh chóng trèo ra khỏi giường. Mục Trọng Hạ đứng dậy đi về phía cửa, mở ra và thấy Terra ở bên ngoài.
Terra hạ rèm xuống, nhanh chóng đi vào, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Mục đại sư…” Anh dừng lại hai giây, “Mỗ mụ, bà đã trở về trong vòng tay của Thần Tuyết rồi.”
“A!”
Mục Trọng Hạ chết lặng, còn Amunda đang thay quần thì sững sờ ngay tại chỗ. Hai mắt Terra đỏ hoe: “Gu’an, đi đưa đồ ăn cho mỗ mụ, phát hiện…”
Terra nhắm mắt lại, vành mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt.
Cảm giác chua xót nơi mũi Mục Trọng Hạ lan thẳng tới khoé mắt. Cậu nuốt khan, giọng khàn khàn: “Tôi, Amunda và tôi qua bên đó, anh đi nhanh đi, cứ làm những việc cần làm đi.”
Terra lau khóe mắt rồi quay người nhanh chóng rời đi. Anh không đội mũ hay đeo kính râm, rõ ràng là đang vội. Mục Trọng Hạ giơ tay lau nước mắt, quay người lại thì thấy Amunda đang mím chặt miệng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Mục Trọng Hạ đi tới sờ sờ đầu cậu bé: “Con thay quần áo rồi đi tới đó.”
Mục Trọng Hạ thay quần áo màu đen cho cả mình và Amunda. Khi cả hai đến lều của Baire, Mushka, Zhela và đại phù thủy đã ở đó rồi. Mục Trọng Hạ vừa bước vào, tất cả mọi người ngoại trừ đại phù thủy đều gật đầu với cậu, nhưng không ai lên tiếng. Đại phù thủy đang đọc gì đó trước di thể của Baire, với vẻ mặt trang nghiêm. Phía sau đại phù thủy là một người phụ nữ trung niên, nhưng không để kiểu tóc của một phụ nữ đã có gia đình.
Gu’an quỳ xuống cạnh mỗ mụ và bật khóc. Người quỳ bên trái cô là Yehe, cô bé cũng đang khóc. Mushka có vẻ buồn bã, còn Terra thì vắng mặt, Mục Trọng Hạ đoán anh đang bận đi chuẩn bị hậu sự cho người đã khuất. Amunda bước đến chỗ y mạc và quỳ xuống với đôi mắt ngấn lệ. Gu’an nhìn thấy cậu bé, liền ôm lấy cháu trai mình.
Trước khi Mục Trọng Hạ đến bộ lạc Zhailamu, những người chăm sóc Amunda chủ yếu là Gu’an và Baire. Giờ đây, mỗ mụ yêu quý của Amunda đã quay về trong vòng tay của Thần Tuyết, làm sao Amunda không buồn được. Tương tự, thời gian của Yehe ở bên mỗ mụ cũng không hề ngắn. Khi bà cụ ra đi, Yehe cũng buồn như Amunda.
Mục Trọng Hạ cũng rất đau buồn trước sự ra đi của Baire. Vì lý do công việc, cậu không tiện đeo vòng tay nên đã cất chiếc vòng tay Baire tặng đi. Lần này, Mục Trọng Hạ lại đeo chiếc vòng vào.
Mushka khẽ nói với Mục Trọng Hạ: “A mỗ đã đến tuổi trở về trong vòng tay của Thần Tuyết. Mục đại sư, xin đừng quá đau buồn.”
Mushka nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt Mục Trọng Hạ, rất biết ơn sự tôn trọng của Mục đại sư dành cho a mỗ của ông, cũng như tình cảm của Mục đại sư với bà cụ.
Baire đang nằm thẳng trên bục. Rõ ràng là bà cụ đang mặc bộ quần áo mới và sạch sẽ, vẻ ngoài hiển nhiên cũng đã được chỉnh trang. Giọng nói của Mục Trọng Hạ hơi khàn, nói: “Thủ lĩnh, Tesir và Abiwo vẫn đang chiến đấu ở tiền tuyến. Chắc chắn họ cũng muốn gặp mỗ mụ lần cuối.”
Hai mắt Mushka ươn ướt, giọng nói cũng khàn đi: “A mỗ đã trở lại trong vòng tay của Thần Tuyết. Thân thể của bà không thể lại thế giới này quá lâu.” Tạm dừng thật lâu, Mushka mới nói tiếp: “Tesir và Abiwo sẽ hiểu…”
Nước mắt Mục Trọng Hạ không kìm được rơi xuống. Cậu rất lo khi nghĩ đến lúc hai cha con quay lại thì biết mỗ mụ đã mất, và họ thậm chí không thể nhìn thấy thi thể bà cụ. Theo phong tục của người Dimata, người chết nên trả lại thể xác và linh hồn cho Thần Tuyết càng sớm càng tốt để được Thần Tuyết ưu ái. Cái gọi là trả lại thi thể thực ra có nghĩa là hỏa táng rồi rải tro dưới chân núi Tuyết (dưới chân thần).
Mục Trọng Hạ nghẹn ngào nói: “Vậy có thể lưu lại cho bọn họ một mảnh di vật của mỗ mụ được không?”
Mushka gật đầu: “Được.”