Chương 207: Em đang ở đâu?
Mất một khoảng thời gian khá dài, chiếc lều mà Mục Trọng Hạ yêu cầu cuối cùng cũng đã được dựng lên, với tổng cộng 9 phòng nhỏ, đây là cái lều lớn nhất mà họ có thể dựng. Trong số này, 6 phòng được dùng cho các bệnh nhân, trong khi 3 phòng còn lại được sử dụng làm kho, phòng trị liệu và phòng nghỉ, tất cả đều được chuẩn bị theo yêu cầu của Mục Trọng Hạ. Khi toàn bộ lều đã được khử trùng, Amunda, Hectorun, Yehe và 3 đứa nhỏ khác cũng bị nhiễm bệnh đã được khẩn cấp đưa đến.
Khi Amunda được chuyển đến, Tesir và Mục Trọng Hạ đi phía sau cũng đã gặp nhau. Mục Trọng Hạ đã được xịt đầy thuốc khử trùng, bên ngoài lạnh tới mức thuốc đã đông thành những hạt băng nhỏ trên áo choàng của cậu. Amunda đã được đưa vào lều, Mục Trọng Hạ nhìn Tesir đeo khẩu trang từ xa và nói: “Để Amunda cho em, anh cứ lo việc của mình đi. Abiwo đang tự cách ly bên lều, con nói sẽ tự chăm sóc lều trồng trọt và hái rau để ăn.”
Tesir đáp: “Anh biết, em cũng nhớ chăm sóc bản thân.” Chừng nào Abiwo không bị sốt thì cả Tesir và Mục Trọng Hạ không cần phải lo lắng quá nhiều về y.
Nỗi lo lắng trong mắt họ như quấn lấy nhau trong không khí một thoáng, trước khi Mục Trọng Hạ quay người và bước vào lều cách ly. Hôm nay, cậu và Taqilan sẽ chuyển đến bên này. Lều của Terra cũng sẽ được khử trùng kỹ lưỡng hơn. Sau khi nhìn Mục Trọng Hạ vào lều cách ly, Tesir rời đi để tiếp tục dựng những căn lều có phòng riêng. Những lều như vậy thật sự tiện lợi cho việc cách ly.
Buổi tối, Gu’an khóc và liên lạc với Mục Trọng Hạ, nói Liya và Musaji cũng đã bị sốt. Mục Trọng Hạ đã chuyển đồ đạc từ kho đến lều của Terra gần đó, dọn dẹp phòng nghỉ, và liên hệ với nhân viên y tế để đến chỗ Gu’an đón hai đứa trẻ. Lều của Terra đã được khử trùng, vì vậy Mục Trọng Hạ và Taqilan sẽ cần phải làm việc hơi vất vả hơn, vì trong khi một người ở lại đây trực đêm thì người kia sẽ nghỉ ngơi bên kia. Mục Trọng Hạ không để nhân viên y tế ở lại đây. Giờ họ đang thiếu nhân lực, cậu cùng Taqilan có thể tạm thời quản lý.
Sau khi tự rót cho mình hai cốc trà đặc, Mục Trọng Hạ sắc thuốc trong phòng trị liệu. Những đứa trẻ được đưa đến bắt đầu lần lượt xuất hiện phát ban. Mục Trọng Hạ tự nhắc mình phải giữ tinh thần. Những đứa trẻ Dimata có thể trạng mạnh mẽ hơn người, và chúng chắc chắn sẽ an toàn vượt qua giai đoạn này!
Ngay khi biết tin hai đứa con quý giá của mình đã có biểu hiện sốt, Tongxu lập tức trở lại lều. Hai đứa trẻ đã được đưa đến chỗ anh Mục, trong khi Gu’an tương đối bình tĩnh. Cô ở một mình trong lều, liên tục tự trấn an là có anh Mục ở đó, Liya và Musaji chắc chắn sẽ sống sót. Tuy nhiên, khi thấy Tongxu đột ngột trở lại, nỗi sợ hãi bị kìm nén trong Gu’an không thể kìm nén thêm nữa.
Trước khi Tongxu kịp hỏi gì, Gu’an đã lao vào vòng tay y và bắt đầu khóc: “Tongxu, Tongxu… Liya và Musaji bị sốt… Em sợ, em sợ…”
Tongxu chỉ vội vàng kéo khăn quàng cổ che miệng và mũi xuống, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Không sao đâu, Liya và Musaji sẽ ổn thôi. Có thầy ở đây, nhất định Liya và Musaji được an toàn…”
Tongxu cũng sợ, nhưng giờ đây y đã là một người chồng và một người cha. Nếu y cũng mất bình tĩnh thì điều gì sẽ xảy ra với vợ và con cái y đây?
Mặc dù trên người Tongxu còn có mùi của thuốc khử trùng 84 rất mạnh, nhưng Gu’an lại không cảm thấy khó chịu chút nào cả. Ngược lại, cô ước cả bộ lạc có thể ngập tràn mùi hương đó, có thể bảo vệ các con cô khỏi bị nhiễm bệnh.
Tongxu vỗ lưng Gu’an, an ủi cô: “Em cứ chờ ở nhà, anh sẽ đến chỗ thầy xem các con.”
Gu’an đã nín khóc, nhưng lại trở nên lo lắng hơn, “Anh Mục nói chúng ta không được qua đó.”
Tongxu đáp: “Anh sẽ không sao đâu.” Y kéo áo choàng, “Em xem, trên người anh đều là mùi thuốc khử trùng. Virus không thể đến gần anh đâu.” Chắc chắn y đã học được thuật ngữ “virus” từ Mục Trọng Hạ.
Gu’an muốn Tongxu đi thăm hai đứa trẻ nhưng cũng sợ y sẽ có nguy cơ bị nhiễm bệnh nên cứ phân vân. Tongxu lại an ủi cô, “Thầy cũng nói trẻ em dễ bị nhiễm bệnh hơn, mà anh chỉ nhìn từ cửa sổ thôi. Đừng lo lắng.”
Gu’an nói, “Vậy anh nhớ đeo khẩu trang vào và đừng lại gần quá.”
“Được rồi. Em cứ ở nhà chờ anh.”
Nước mắt lăn xuống mặt Gu’an, nhưng cô lắc đầu, “Anh cứ đi làm những gì cần làm đi, em ổn.”
Hiện tại, chỉ có Tongxu, Uhagen và Mục Hi là có thể chế tạo dung dịch khử trùng 84. Dù Gu’an có lo lắng thế nào thì cũng sẽ không để mình làm ảnh hưởng đến Tongxu vào thời điểm này. Tongxu cũng hiểu là mình không thể nghỉ ngơi. Vợ y thật sự hiểu và ủng hộ y, đặc biệt khi cả hai đứa trẻ đều bị nhiễm bệnh, khiến y cảm thấy vừa xúc động vừa áy náy. Cảm thấy áy náy vì đã để lại gần như toàn bộ việc nhà và chăm sóc hai đứa trẻ cho Gu’an; vậy mà vào thời điểm này, y lại không thể ở bên cô và không thể gần gũi với các con.
Tongxu nắm tay Gu’an: “Tin vào thầy, Liya và Musaji nhất định sẽ trở về bình an. Trong thời gian này, anh sẽ rất bận, việc nhà đành giao hết cho em.”
Gu’an rơi nước mắt nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.
Y hôn Gu’an rồi nhanh chóng che kín miệng mũi, đi ra ngoài.
Tại lều, ba đứa trẻ nhỏ tuổi nhất là Hectorun, Liya và Musaji đang khóc. Sốt, phát ban, còn phải uống thuốc, với những đứa trẻ nhỏ, bất kỳ điều nào cũng có thể khiến chúng khóc không ngừng. Amunda, Yehe và hai đứa trẻ khác được đưa tới đều đã khoảng 10 tuổi nên rất hiểu chuyện. Mục Trọng Hạ dặn chúng là dù có ngứa đến đâu cũng không được gãi, chúng cũng có thể kiềm chế không gãi. Mục Trọng Hạ nhìn mà vừa đau lòng vừa chua xót.
Lúc Hectorun khóc thì còn có Taqilan bên cạnh. Nhưng Liya và Musaji thì một mình Mục Trọng Hạ không thể lo hết được. Cậu quyết định làm một cái túi bằng da thú và vải để treo trước ngực, rồi bỏ Liya nhẹ nhất vào trong, mang theo Liya để chăm sóc Musaji. Có lẽ vì thấy em gái thân yêu nên Musaji đã bớt khóc hơn nhiều, nhưng trừ khi ngủ, còn thì tỉnh dậy thì bé vẫn sẽ khóc.
Tongxu đến gần lều thì bị chặn lại. Khu vực nơi Amunda và mấy đứa trẻ khác đang ở đã bị chuyển thành “khu vực cấm”. Tongxu dùng bộ đàm liên lạc với thầy, nghe thấy tiếng khóc rõ ràng của Musaji và Liya, y rất đau lòng.
“Bọn trẻ sẽ không sao đâu, cứ yên tâm giao cho thầy. Chúng mới uống thuốc nên mới khóc, anh cũng biết thuốc rất đắng mà.”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của thầy vang lên trong bộ đàm, nước mắt Tongxu chảy ra, y vội vàng lau đi.
“Thầy, Liya và Musaji xin nhờ thầy, giờ tôi đến xưởng.”
“Cứ giao cho thầy, anh cũng đừng khiến bản thân quá mệt mỏi.”
“Tôi biết rồi.”
Đứng nhìn một chút vào lều nơi con trai con gái đang ở, sau đó Tongxu quay người, nhanh chóng bước đi. Bên trong lều, Musaji và Liya vừa được cho uống thuốc đã khóc mệt, được Mục Trọng Hạ vỗ về nên ngủ thiếp đi. Mục Trọng Hạ từ từ bế Liya ra khỏi túi, đặt bé về giường nhỏ trong phòng bệnh của bé, rồi đi qua phòng bệnh của Amunda.
“Mục a phụ.”
Mục Trọng Hạ lại gần sờ trán Amunda, vẫn còn rất nóng. Khuôn mặt nhỏ khỏe mạnh giờ đỏ rực vì sốt, mắt cũng hơi ướt. Mục Trọng Hạ đã khử trùng tay cẩn thận, rồi kéo áo ngủ của Amunda ra, trên người cậu bé còn xuất hiện nhiều phát ban hơn trước.
“Dù có ngứa thế nào cũng phải kiềm chế không được gãi nhé.”
“Con sẽ không gãi.”
“Mục a phụ sẽ lau người cho con một lần nữa.”
Amunda hơi yếu ớt gật đầu.
Mục Trọng Hạ đổ một chậu nước ngải cứu ra để lau người cho Amunda. Amunda hơi ngại ngùng, vì khi lau người phải cởi cả quần ra. Trước mặt Mục a phụ, Amunda tự nhiên cảm thấy ngại ngùng. Lau người cho Amunda xong, lại cho cậu bé uống hai cốc nước lớn, Mục Trọng Hạ bảo cậu bé cố gắng ngủ nhiều hơn. Amunda ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Mục Trọng Hạ xoa đầu cậu bé rồi cầm chậu ra ngoài.
Đổ nước ngải cứu đi, rửa chậu sạch sẽ, rồi lại khử trùng bằng cồn, Mục Trọng Hạ đi tới phòng bệnh của Yehe. Vừa vào đã thấy Taqilan ngồi bên cạnh Yehe. Taqilan nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, ra hiệu với Mục Trọng Hạ “Yehe đã ngủ rồi”. Mục Trọng Hạ đi tới xem xét Yehe, nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Taqilan: “Tôi đã lau người cho Yehe, có vẻ phát ban không tăng thêm nữa.”
Mục Trọng Hạ gật đầu, làm động tác muốn sang phòng khác xem, Taqilan đi theo ra ngoài cùng cậu.
※
“Tesir!”
Tesir đang đi nhanh thì bị gọi lại, quay đầu lại thấy Terra. Đôi mắt lộ ra ngoài của Terra trông rất mệt mỏi, nhưng so với anh, Tesir cũng không khá hơn bao nhiêu.
Terra chạy đến hỏi: “Tesir, chú có liên lạc được với Mục đại sư không? Bộ đàm của Taqilan đã bị tắt.”
Tesir: “Trọng Hạ nói nếu có thời gian, em ấy sẽ liên lạc với tôi.”
Vậy là vẫn chưa có rồi. Terra lại nói: “Cũng phải, chỉ có Mục đại sư và Taqilan, chắc chắn sẽ không đủ thời gian.”
Tesir quay người tiếp tục đi, Terra đi theo hỏi: “Chú đi đâu vậy?”
Tesir: “Thủ lĩnh bảo tôi đi lấy da thú và xương thú ở kho của bộ lạc.”
Terra: “Tôi đi cùng chú.”
Tất cả những người bị bệnh trong bộ lạc đều phải được chuyển đến lều ấm áp hơn, đây cũng là yêu cầu của Mục Trọng Hạ. Mushka ra lệnh mở kho, đồng thời chuyển một phần vật tư từ lãnh địa thủ lĩnh đến lãnh địa của Tả Hữu Tượng Vương. Taqilan lo cho con trai ốm, cũng lo cho mẫu thân đang ở lãnh địa của Hữu Tượng Vương. Terra và Tesir đi một vòng qua kho của bộ lạc, rồi tới lều thủ lĩnh, chủ động xin đi đến lãnh địa của Hữu Tượng Vương để gửi vật tư.
Terra đã đến lãnh địa của Hữu Tượng Vương. Chỉ sau hai ngày, Duanwaqi đã một mình cưỡi ngựa đến bộ lạc Zhailamu. Bộ lạc Zhailamu đã bùng phát bệnh đậu mùa, tất nhiên bốn bộ lạc còn lại cũng không tránh khỏi. Lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc Kelunda có người bị sốt cao, nhưng lúc đầu, họ không nhận ra đó là bệnh đậu mùa. Chỉ sau khi nhận được tin từ bộ lạc Zhailamu, bộ lạc Kelunda mới liên hệ việc các tộc nhân bị sốt với bệnh đậu mùa. Nếu như trước đây, bộ lạc Kelunda đã lập tức rơi vào hỗn loạn. Nhưng nhờ có bộ lạc Zhailamu, và vì bộ lạc Zhailamu có Mục Trọng Hạ, nên bộ lạc Kelunda cũng nhanh chóng ổn định sau khi trải qua thời gian hỗn loạn ban đầu.
Bộ lạc Zhailamu không chỉ gửi các phương pháp phòng ngừa và điều trị bệnh đậu mùa mà còn cung cấp cho họ chất tẩy rửa và một ít cồn quý giá. Sau khi sản xuất xong chất tẩy rửa 84, bộ lạc Zhailamu – với tư cách là bộ lạc đứng đầu Yahan – đã gửi nó đến bốn bộ lạc còn lại. Đặc biệt, thuốc phòng ngừa mà bộ lạc Zhailamu gửi đã mang lại hy vọng cho bốn bộ lạc trong việc vượt qua dịch bệnh.
Sau khi lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc đã tạm thời ổn định, Duanwaqi liền đến bộ lạc Zhailamu vì lý do cá nhân. Khi đến bộ lạc Zhailamu, đeo khẩu trang che kín miệng và mũi, gã không đi lang thang mà trực tiếp túm lấy một người và hỏi: “Mục Hi ở đâu?”
Duanwaqi tránh các khu vực đông đúc của bộ lạc và chọn một con đường ít người hơn để đến khu vực xưởng cơ khí ở phía sau bộ lạc. Gã dừng lại một khoảng cách khá xa các xưởng đặc thù nơi Mục Trọng Hạ làm việc. Duanwaqi lấy bộ đàm ra, điều chỉnh nó sang tần số riêng dùng cho bộ đàm của Mục Hi và gọi: “Mục Hi, em đang ở đâu?”