Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 210

Chương 210: Bi kịch của công tước

Công tước Aura nôn mửa và tiêu chảy, lại còn sốt, phản ứng đầu tiên của Mục Trọng Hạ khi nghe các triệu chứng này là viêm dạ dày – ruột cấp tính. Có điều, thấy các bác sĩ Eden đều sợ hãi như vậy, cậu cũng hơi lo lắng, sợ mình đoán sai. Nhưng trực giác của cậu vẫn kiên định là không thể có hai loại dịch bệnh xảy ra cùng lúc được. Khi thấy chất lỏng màu xanh lá cây mà công tước Aura đã nôn ra rõ ràng giống như mật, và tình trạng phân cũng loại trừ khả năng là lỵ, Mục Trọng Hạ càng tin đó là viêm dạ dày – ruột cấp tính.

Trước đây làm giáo viên nông nghiệp, và còn là giáo viên chủ nhiệm, mỗi năm không trải qua vài lần sinh viên bị bệnh thì thật không bình thường. Mỗi mùa hè, trong lớp luôn có một hoặc hai, cho đến vài sinh viên bị viêm dạ dày – ruột cấp tính, Mục Trọng Hạ có thể nói là đã quen mắt, “không còn ngạc nhiên” gì nữa rồi.

Tình trạng của công tước Aura không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là viêm dạ dày – ruột cấp tính. Thật ra, trong tình trạng này, chỉ cần uống một ít thuốc giảm viêm, truyền hai chai nước muối sinh lý, rồi uống một ít thuốc giảm tiêu chảy là sẽ nhanh chóng hồi phục. Nhưng không nói đến việc lục địa Rodrigue không có khái niệm về bệnh “viêm dạ dày – ruột cấp tính”, mà bất kỳ trường hợp nào mắc viêm dạ dày – ruột cấp tính thì cách xử lý của bác sĩ cũng là cho bệnh nhân uống thuốc dinh dưỡng và thuốc hạ sốt, nhiều nhất cũng chỉ kê thêm thuốc giảm tiêu chảy có dược hiệu rất yếu, thực ra là để bệnh nhân dựa vào sức đề kháng của bản thân để tăng cường chút dinh dưỡng tự chữa lành. Nếu sức đề kháng không đủ thì đến cuối cùng cũng có khả năng kiệt sức mà chết.

Vốn dĩ, với thể trạng của công tước Aura, mắc viêm dạ dày – ruột cấp tính cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Điều tồi tệ là bây giờ là mùa tuyết, công tước Aura mắc viêm dạ dày – ruột cấp tính lại còn bị nhiễm lạnh. Để tăng cường dinh dưỡng cho ông, bác sĩ đã chuẩn bị cho ông những món ăn toàn thịt cá, lại thêm cả nước thảo dược nên công tước Aura đã gặp bi kịch. Hơn nữa, bây giờ cũng là thời điểm bệnh đậu mùa lây lan, mật vàng mà công tước Aura đã nôn ra và tình trạng nôn mửa của bệnh dịch xác chết trông giống hệt nhau, trong khi bệnh nhân nhiễm dịch xác chết cũng đều sốt cao, nôn mửa, kết hợp với dịch bệnh hiện tại nên phản ứng đầu tiên mà bác sĩ Eden đã hướng đến chẩn đoán là “dịch xác chết”.

Có thể nói, các bác sĩ Eden, hoặc tất cả những người xung quanh đều sợ hãi vì dịch bệnh. Tình trạng “thê thảm” của công tước Aura tất nhiên khiến họ nhìn thế nào cũng thấy bất thường.

Mục Trọng Hạ hỏi thẳng: “Ngoài công tước Aura, còn ai xuất hiện triệu chứng tương tự không?”

Một bác sĩ với vẻ mặt thất bại trả lời: “Hai đầu bếp phụ trách nấu ăn cho công tước cũng xuất hiện tình trạng giống hệt vào ngày công tước nôn mửa tiêu chảy. Chúng tôi đã chuyển họ đi.”

Khi nghe đến đầu bếp, trong lòng Mục Trọng Hạ đã có kế hoạch, lại hỏi: “Ngoài hai đầu bếp đó ra thì sao?”

Ba bác sĩ đều lắc đầu, nét mặt cũng lộ vẻ vui mừng: “Hiện tại không có thêm ai cả.”

Mục Trọng Hạ càng thêm chắc chắn, nói: “Tôi cho rằng đây không phải là dịch xác chết, vì nếu là dịch xác chết, khi dịch đậu mùa còn chưa hoàn toàn kết thúc, thì sự lây lan của dịch xác chết chắc chắn sẽ rất nhanh chóng, không thể chờ đến ngày thứ tư mới có 3 người có triệu chứng được. Tôi nghi ngờ là có thực phẩm trong bếp bị ô nhiễm, và vừa khéo lại bị công tước sử dụng. Và hai đầu bếp đó rất có thể đã ăn cùng thực phẩm bị ô nhiễm với công tước nên mới xuất hiện triệu chứng giống công tước. Những gì công tước đã ăn, đã uống vào ngày bị tiêu chảy cũng cần phải điều tra rõ ràng. Việc cấp bách nhất hiện giờ của công tước là giảm viêm, giảm tiêu chảy.”

Một bác sĩ khác nói: “Chúng tôi đã cho công tước dùng thuốc giảm tiêu chảy, nhưng không có tác dụng.”

Mục Trọng Hạ không muốn chê bai, nhưng thật sự là thuốc bình thường ở lục địa Rodrigue có hiệu quả rất hạn chế, cũng là do người dân nơi đây quá phụ thuộc vào các loại thuốc của pháp sư.

Nhưng Mục Trọng Hạ cũng gặp khó khăn. Đời trước cậu không học y, cho dù bây giờ đã thức tỉnh khả năng thuật pháp thì cũng không thể lập tức chế tạo ra thuốc mới có tác dụng giảm viêm và giảm tiêu chảy được.

Lúc này, công tước Aura lại bắt đầu nôn, Mục Trọng Hạ nói: “Ba vị bác sĩ hãy đi điều tra thực phẩm, tôi sẽ nghĩ cách. Mong các vị bác sĩ thông báo với mọi người là tình trạng của công tước không phải là dịch xác chết, chỉ là viêm dạ dày – ruột cấp tính khá nghiêm trọng thôi.”

Ba vị bác sĩ rõ ràng là đã thở phào nhẹ nhõm, cơ thể đều loạng choạng vài cái, gần như không đứng vững. Phương pháp của Mục Trọng Hạ trong việc phòng chống dịch đậu mùa khiến mọi người kính phục, cậu đã nói chắc chắn là công tước Aura không mắc dịch xác chết thì tuyệt đối có thể coi là cứu sống cả gia đình ba vị bác sĩ. Nếu công tước Aura có chuyện gì ở Yahan, họ trở về Eden cũng không tránh khỏi cơn thịnh nộ của quốc vương. Huống chi ở đây còn có hai vị hoàng tử được quốc vương yêu quý. Nếu chẳng may đó là dịch xác chết thì hai vị hoàng tử cũng khó mà thoát. Giờ Mục Trọng Hạ khẳng định không phải dịch xác chết, ít nhất họ đã yên tâm được một nửa, nửa còn lại chính là khi nào công tước Aura mới có thể hồi phục.

Ba vị bác sĩ đã ra ngoài làm việc, nhưng người hầu thân cận của công tước Aura vẫn ở lại trong lều. Mục Trọng Hạ mở một cửa sổ nhưng không mở lớn để đảm bảo lều có thể thông gió bình thường, cũng để không khí trong lều bớt ô nhiễm. Ersong đã trở lại, mang theo gạo trắng, muối, đường, dưa muối và ba loại thảo dược có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, kháng viêm mà Mục Trọng Hạ bảo cô đi lấy. Mục Trọng Hạ pha một cốc nước ấm muối đường để hải nô cho công tước Aura uống trước, rồi nói với Ersong đang có vẻ căng thẳng đứng bên cạnh: “Nôn mửa và tiêu chảy nghiêm trọng có thể gây ra sự rối loạn chức năng cơ thể, ừm, rối loạn chức năng bên trong, lúc này uống một chút nước muối đường loãng có thể giúp làm dịu.” Suýt nữa thì cậu đã nói về việc mất cân bằng điện giải.

Ersong gật đầu như đánh trống khẩn cấp.

Mục Trọng Hạ tiếp tục nói: “Có hai đầu bếp của Eden cũng có triệu chứng tương tự, cô qua đó giúp một tay đi.” Nói một chút về các lưu ý và cách ứng phó, Mục Trọng Hạ đã bảo Ersong đi trước.

Đặt một chiếc túi ấm lên bụng công tước Aura, Mục Trọng Hạ tự mình nấu cháo cho công tước, đồng thời liên lạc với Tesir, khẳng định là công tước Aura chỉ bị viêm dạ dày – ruột cấp tính nghiêm trọng, không phải bệnh dịch xác chết. Cậu cũng dặn Tesir chú ý đến nhà ăn của bộ lạc, lưu ý đến việc bảo quản thực phẩm, đặc biệt là những món dễ hư hỏng như thịt, trứng, sữa. Trời lạnh, nhưng trong lều không có lò sưởi thì cũng có máy sưởi, nếu không có tủ lạnh thuật pháp thì các loại thịt không được muối để trong lều rất dễ bị hỏng, dễ dàng gây viêm dạ dày – ruột sau khi sử dụng.

Công tước Aura nằm trên bục, mơ màng nghe Mục Trọng Hạ dặn dò ba vị bác sĩ đã rời đi, lại nghe cậu trò chuyện với nữ bác sĩ của bộ lạc Zhailamu, nghe cậu thông báo qua bộ đàm cho Tesir về tình trạng của mình. Không biết là do yếu tố tâm lý, hay là cốc nước muối đường ấm thật sự có tác dụng, mà công tước Aura cảm thấy bụng đau đớn khó chịu suốt vài ngày qua dường như đã dễ chịu hơn một chút.

Mục Trọng Hạ cũng không dám tùy tiện cho công tước Aura dùng thuốc. Cậu rửa sạch ba loại thảo dược, cắt nhỏ và lấy một chút cùng gạo trắng để nấu cháo thuốc. Khi Mục Trọng Hạ nấu cháo, cậu lại nhắc nhở người hầu thân cận của công tước, tốt nhất là cho công tước tắm nước nóng, thay đổi các vật dụng trên giường. Đã nôn mửa và tiêu chảy gần bốn ngày, người công tước Aura đã bốc mùi, chưa kể đến chăn đệm của ông.

Công tước Aura không phải nhiễm bệnh dịch nên người hầu của ông cũng không còn sợ hãi nữa. Hai hải nô đã giúp công tước Aura tắm nhanh, không gội đầu, và thay ga trải giường cùng chăn đệm. Mục Trọng Hạ dùng ấm nước thuật pháp để làm ấm chỗ nằm cho công tước Aura. Khi công tước Aura được hai Hải Nô dìu nửa thân trên trở lại bục, vừa vào chăn, ông đã ngay lập tức cảm thấy có gì đó bất thường trong chăn.

Thoáng nhìn về phía Mục Trọng Hạ đang bận rộn, công tước Aura nhắm mắt lại. Ông rất yếu nên thời gian ngâm mình không thể lâu được, nhưng sau khi được tắm sạch, toàn thân cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cháo còn phải nấu thêm một lúc nữa, Mục Trọng Hạ ngồi bên cạnh công tước Aura, sờ tay lên trán ông. Công tước Aura mở mắt. Nhiệt độ trán dưới tay vẫn còn cao, Mục Trọng Hạ rút tay lại nói: “Công tước, nếu sau này lại gặp phải tình trạng nôn và tiêu chảy, nhất định đừng ăn những loại thực phẩm như cá lớn, thịt béo, vì sẽ l*m t*nh trạng bệnh nặng thêm.”

Công tước Aura cố gắng mỉm cười.

Mục Trọng Hạ: “Sau khi ăn cháo, hãy uống một bát nước muối đường, trước khi ngài khỏe lại, chỉ có thể ăn cháo thôi.”

Công tước Aura yếu ớt mở miệng: “Tôi, nghe theo cậu.”

Nếu không nghe theo thì sẽ chết. Một lần nữa bày tỏ sự cạn lời về kiến thức y học trên lục địa Rodrigue, Mục Trọng Hạ lại liên lạc với Tesir, để hắn cho người mang một ít quả mọng và đường nâu đến, cũng đưa cả cho hai đầu bếp bị bệnh đó. Trong nhà ấm của bộ lạc, loại trái cây duy nhất có thể thu hoạch là quả mọng có hàm lượng Vitamin C cao nhất. Tình trạng như công tước Aura không thể uống trà được, chỉ ăn một chút quả mọng để bổ sung Vitamin C, tăng cường hấp thu thuốc. Còn về đường nâu, Mục Trọng Hạ nghĩ, uống một chút nước đường nâu sẽ làm ấm cơ thể, cũng bổ sung chút đường, tổng quát thì không có hại gì. Nghĩ như vậy, Mục Trọng Hạ quyết định trồng những loại trái cây họ cam quýt có chứa nhiều Vitamin C, cũng có thể phát triển ở Yahan.

Quả mọng và đường nâu nhanh chóng được đưa đến, còn là do Tesir tự tay mang đến. Mục Trọng Hạ nói chuyện với hắn ngoài lều: “Chắc chắn là viêm dạ dày – ruột cấp tính, anh nhắc nhở các tộc nhân chú ý một chút nhé. Mà bận quá nên em cũng quên mất, phải đưa một ít quả mọng cho Amunda để bổ sung Vitamin C. Còn nữa, người uống thuốc không thể uống trà thảo mộc, vì sẽ ảnh hưởng đến công dụng thuốc. Chỉ cần tình trạng của công tước Aura có dấu hiệu tốt lên rồi em sẽ về.”

Tesir: “Em ở trong đó một mình sao?”

Mục Trọng Hạ: “Có hai hải nô và một người hầu riêng của công tước Aura nữa. Hai đầu bếp nấu ăn cho công tước Aura cũng đã mắc viêm dạ dày – ruột, cho nên em đã nhờ Ersong qua giúp đỡ. Chắc hẳn do ăn lô thực phẩm hỏng cùng nhau.”

Tesir không vui: “Nếu đã biết tình hình, em cũng không cần phải ở lại nữa.”

Tesir không muốn najia của mình chăm sóc cho người đàn ông khác. Mục Trọng Hạ chạm vào cánh tay hắn an ủi và nói: “Phương pháp điều trị hiệu quả nhất cho viêm dạ dày – ruột cấp tính là thuốc chống viêm, nhưng ở đây không có, và em không chắc những loại thảo dược mình dùng sẽ hiệu quả. Mà xét đến tình trạng hiện tại của ông ấy, em cũng không dám tùy tiện nấu nước thảo dược cho anh ấy uống nữa. Em sẽ thử nấu cháo thuốc trước, nếu hiệu quả, em sẽ giao cho người của công tước Aura.” Với một tiếng thở dài, Mục Trọng Hạ vô vọng nói: “Trước đây em từng nghĩ thuốc rất kỳ diệu, nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy có quá ít loại thuốc.”

Tesir muốn nói najia của mình chắc chắn sẽ có thể tạo ra nhiều loại thuốc mới hơn trong tương lai, nhưng có người ở gần đó, nên hắn chỉ ôm Mục Trọng Hạ và hỏi: “Em cần anh làm gì?”

Mục Trọng Hạ: “Em cần anh hấp một ít bánh bao chay. Tạm thời thì Công tước Aura chỉ có thể ăn cháo và bánh bao chay thôi.”

Tesir: “Ừ, anh sẽ đi làm.”

Mục Trọng Hạ: “Và nướng một ít bánh bao khô nữa nhé.”

“Được.”

Cháo thuốc sắp hoàn thành. Mục Trọng Hạ đã bảo Tesir về hấp bánh bao trước. Cậu mang trái cây và đường nâu về lều của công tước Aura. Bên trái lều của công tước Aura là lều của hoàng tử Kaidel, và bên phải là lều của hoàng tử Sulei. Sau khi Mục Trọng Hạ thăm lều của công tước Aura và bước ra gặp Tesir với thứ gì đó trong tay, cả hai hoàng tử đều đã thấy. Khi ba bác sĩ đi ra để “giải thích” và nói Mục đại sư đã xác định là đó không phải là bệnh dịch xác chết, tin tức này cũng nhanh chóng lan truyền. Ngay khi Mục Trọng Hạ trở lại lều của công tước Aura, hoàng tử Kaidel và hoàng tử Sulei cũng lần lượt đến.

Mục Trọng Hạ không biết hai hoàng tử đến vì tin tưởng cậu, chỉ nghĩ là họ lo lắng cho công tước Aura. Nếu cậu biết hai hoàng tử đã không xuất hiện kể từ khi các bác sĩ nghi ngờ công tước Aura mắc bệnh dịch xác chết, có lẽ cậu sẽ không thể không châm biếm về “tình bạn giả tạo” của họ.

Khi hai hoàng tử đến, công tước Aura đang đi vệ sinh sau màn chắn, vẫn đi ra nước. Mục Trọng Hạ không nói nhiều với hai hoàng tử về tình trạng của công tước Aura, mà thay vào đó chỉ đi kiểm tra cháo thuốc. Sắp ăn được rồi, cho nên Mục Trọng Hạ tắt nồi thuật pháp, múc một bát cháo và thêm một ít rau dưa xắt nhỏ.

Hoàng tử Sulei kín đáo che mũi và nghiêng người: “Cái gì vậy?” Thứ đó trông tối màu.

Mặc dù có màn chắn, nhưng vẫn ở trong một chiếc lều. Mục Trọng Hạ thực sự không muốn nói về thức ăn trong khi công tước Aura đang đi vệ sinh, nên cậu chỉ nói: “Cái này cho công tước sau, là dưa muối ăn với cháo. Gần đây hai vị hoàng tử có cảm thấy không khỏe không?”

Hoàng tử Sulei xoa bụng: “Mấy hôm nay tôi cũng thấy bụng đau âm ỉ.”

Mục Trọng Hạ quan sát sắc mặt của hoàng tử Sulei và nhận ra đây có thể là một sự ám chỉ tâm lý—trong thời gian bùng phát viêm dạ dày – ruột ở trường học, nhiều sinh viên thực ra không bị, nhưng khi bạn cùng lớp bị tiêu chảy, chính họ cũng phát triển một sự ám chỉ tâm lý tương tự và cảm thấy không khỏe.

Nhưng Mục Trọng Hạ vẫn biết ý hỏi: “Vậy ngài có muốn…?”

Hoàng tử Sulei lập tức gật đầu thật mạnh.

Công tước Aura đã được dìu trở lại giường. Một cửa sổ được mở để thông gió nên không khí bên trong lều vẫn dễ chịu hơn rất nhiều so với khi Mục Trọng Hạ mới đến. Một hải nô đã mang xô bẩn và bệ vệ sinh ra ngoài để dọn dẹp, trong khi Mục Trọng Hạ đã bảo một hải nô khác rửa tay cho công tước Aura, rồi đưa bát cháo cho người hầu của công tước Aura.Người hầu nhìn bát trong tay, sau đó nhìn vị công tước yếu ớt, khó xử nói với Mục Trọng Hạ: “Mục đại sư, tôi sẽ đỡ công tước, ngài có thể…?”

Mục Trọng Hạ thấy một hải nô khác đang dọn dẹp sau màn. Cậu suy nghĩ một chút rồi đưa tay ra nhận lấy bát từ tay người hầu. Người hầu tỏ vẻ biết ơn sâu sắc rồi ngồi xuống sau công tước Aura, đỡ ông dựa vào mình. Mục Trọng Hạ ngồi xuống bục, múc một muỗng cháo, thổi nguội rồi đút vào miệng công tước Aura. Đôi mắt nửa nhắm của công tước Aura nhìn Mục Trọng Hạ chăm chú, rồi mở miệng ra ăn.

Hoàng tử Sulei cũng đang ăn cháo thuốc và theo dõi hành động của Mục Trọng Hạ. Cậu ta thấy cháo không ngon nên múc thêm hai miếng dưa chua và nhai. Nhìn sang người bên cạnh, cậu ta hỏi: “Kaidel, anh có muốn một bát không?”

Hoàng tử Kaidel lắc đầu: “Không, cứ để Công tước ăn thôi.”

Hoàng tử Sulei không cho là mình ăn một bát cháo thuốc của Công tước thì có gì quá đáng. Cậu ta ngồi xuống phía sau Mục Trọng Hạ, vừa ăn cháo vừa quan sát Mục Trọng Hạ cho Công tước Aura ăn. Đoạn lại hỏi: “Mục đại sư, làm sao cậu biết Công tước lớn bị viêm dạ dày – ruột?”

Dù sao thì Mục Trọng Hạ cũng không thể nói mình đã từng thấy nhiều trong kiếp trước. Thay vào đó, cậu nói: “Tôi chỉ tin là không thể có hai dịch bệnh xảy ra cùng một lúc được. Về lý, nếu đó thực sự là bệnh dịch xác chết thì tốc độ lây lan cũng sẽ không chậm như vậy. Bộ lạc không thiếu người đã từng mắc các bệnh dạ dày – ruột tương tự. Hơn nữa, tôi cũng nghe bác sĩ nói là bữa ăn hàng ngày của Công tước lớn được đầu bếp chuyên nghiệp xử lý, mà chính hai đầu bếp đó cũng có các triệu chứng giống như Công tước, cho nên tôi mới nghi ngờ có thể là do thực phẩm bị ô nhiễm.”

Hoàng tử Sulei đã ăn hết thìa cháo cuối cùng trong bát của mình và than thở: “May mà có Mục đại sư ở đây, nếu không thì bác sĩ của chúng tôi đã điều trị như bệnh dịch xác chết rồi. Có lẽ Công tước sẽ phải chịu khổ.”

Mục Trọng Hạ rất muốn nói là Công tước cũng có phần trách nhiệm trong chuyện này, đã nôn mửa và bị tiêu chảy mà vẫn ăn những món ăn giàu dinh dưỡng. Nhưng cậu không thân thiết với Công tước đến thế nên chỉ im lặng. Dù sao thì cậu cũng đã nói về điều đó trước mặt Công tước Aura và bác sĩ của Eden rồi.

Sau khi cho Công tước Aura ăn một bát cháo, Mục Trọng Hạ vô thức đưa tay ra sờ trán ông, vẫn ấm nhưng hơi ra mồ hôi. Cậu cẩn thận kiểm tra xung quanh và cũng kiểm tra một bên cổ của Công tước. Bàn tay Công tước giấu dưới chăn thỉnh thoảng lại nắm chặt lại như phản ứng với hành động của Mục Trọng Hạ. Công tước Aura nhắm mắt lại và trông rất mệt mỏi.

Mục Trọng Hạ rụt tay lại và nói: “Trong cháo có ba loại thảo dược, nhưng tôi không thể đảm bảo hiệu quả và liều lượng đó là phù hợp. Xét đến tình trạng hiện tại của công tước, tôi không dám để ngài tiếp tục uống nước thảo dược trong thời gian này nữa. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể điều trị bằng thực phẩm thuốc. Nếu tối nay triệu chứng của ngài cải thiện, tôi sẽ tiếp tục với ba loại thảo dược này. Nếu không, chúng ta sẽ cần phải thay đổi nguyên liệu.”

Công tước Aura vẫn đang nhắm mắt, yếu ớt nói: “Tôi sẽ nghe theo cậu.”

Mục Trọng Hạ nói: “Vậy hãy uống một bát nước muối đường, và sau đó uống một cốc nước đường nâu trước khi nghỉ ngơi nhé.”

Công tước khẽ Aura gật đầu.

Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị một bát nước muối đường cho Công tước Aura uống, lại cho ông ăn hai quả dâu, và sau đó pha cho ông nửa cốc nước đường nâu. Sau khi súc miệng, Công tước Aura đã thiếp đi. Không rõ ông có thực sự đã ngủ hay không, nhưng ông không nói nhiều và cũng không trò chuyện với hai vị hoàng tử, hiển nhiên là rất mệt mỏi.

Sau khi Công tước Aura ngủ, hoàng tử Sulei mời Mục Trọng Hạ đến lều của mình. Mục Trọng Hạ lịch sự từ chối: “Dịch bệnh trong bộ lạc còn chưa hoàn toàn kết thúc, cho nên tôi sẽ không qua. Các ngài cũng nên cố gắng ra ngoài ít nhất có thể. Sau khi dịch bệnh kết thúc, chúng ta lại trò chuyện sau.”

Hoàng tử Kaidel trả lời: “Tôi hiểu, vậy Sulei và tôi sẽ về trước. Xin nhờ cậu chăm sóc Công tước.”

Hoàng tử Sulei nói: “Nếu cậu cần gì thì cứ cho chúng tôi biết.”

Mục Trọng Hạ đáp: “Tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với các ngài.”

Sau khi Kaidel và Sulei rời đi, Mục Trọng Hạ xoa trán. Nhận thấy Công tước Aura đã không nôn hoặc tiêu chảy một thời gian, cậu ngồi xuống bàn của Công tước, cảm thấy cũng mệt mỏi nên đã tựa đầu lên bàn, muốn nghỉ ngơi một lát.

Bình Luận (0)
Comment