Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 212

Chương 212: Cô có thể

Trong lều của Công tước Aura, ba bác sĩ Eden hôm qua còn vô cùng lo lắng, giờ rõ ràng đã thư giãn, nếu không muốn nói là vui vẻ, như thể họ cuối cùng đã hồi phục được một ít “sinh lực”. Ngay khi Mục Trọng Hạ đến, ba bác sĩ lập tức tươi cười với cậu, từng lời đều tràn đầy lòng biết ơn và tôn trọng dành cho Mục Trọng Hạ. Giữa những câu chữ, họ bày tỏ là Mục Trọng Hạ không chỉ có tài năng xuất sắc trong lĩnh vực cơ khí mà còn vượt trội trong lĩnh vực y học hơn cả họ. Họ ước gì họ có thể “cướp” Mục đại sư về làm bác sĩ cho họ. Tất nhiên, họ chỉ nghĩ trong lòng, không dám để “tham vọng” của mình khiến Yahan mất đi một thiên tài cơ khí như Mục Trọng Hạ.

Những lời khen tặng tới tấp từ ba bác sĩ này khiến Mục Trọng Hạ cảm thấy hơi choáng ngợp, và cậu không thể không ném một cái nhìn cầu xin về phía người đang nửa nằm trên bục. Tâm trạng Công tước Aura dường như đang rất tốt, có lẽ vì đã cảm thấy đỡ khó chịu hơn. Ông vui vẻ nhìn Mục Trọng Hạ bị trêu chọc. Tuy nhiên, khi bắt gặp ánh nhìn của Mục Trọng Hạ, cuối cùng Công tước Aura đã nói: “Được rồi, Douville, ba người đừng làm phiền Mục đại sư nữa.”

Douville, Bessa, và Caneli cuối cùng đã thả Mục Trọng Hạ ra. Mục Trọng Hạ ngồi xuống cạnh bục, Douville nói trước: “Từ tối qua tới giờ, Công tước đã không sốt nữa, chỉ bị tiêu chảy ba lần và không nôn mửa nữa.”

Mục Trọng Hạ gật đầu, nghĩ: tất nhiên là ông ấy sẽ không nôn mửa nữa rồi. Cậu nói: “Khi ai đó nôn mửa nghiêm trọng, đôi khi họ sẽ thải ra một chất lỏng màu xanh cỏ. Tôi chưa chứng kiến tình trạng bùng phát bệnh dịch trông như thế nào, nhưng tôi đã thấy một tình huống giống như của công tước; cộng với việc đầu bếp phụ trách chế độ ăn uống của công tước cũng gặp tình trạng tương tự, nên tôi suy đoán vấn đề của công tước là do viêm dạ dày ruột chứ không phải bệnh dịch.”

Ba bác sĩ gật mạnh đầu như học sinh, còn có vẻ rất biết ơn.

Sau đó, Mục Trọng Hạ đưa tay sờ trán Công tước Aura, đúng là đã mát hơn, nhiệt độ bình thường. Cậu rút tay lại, nói: “Tình trạng của công tước hơi nghiêm trọng, đường tiêu hóa của ngài đã bị tổn thương và cần được dưỡng lại từ từ. Trong ba ngày tới, ngài vẫn nên ăn cháo thuốc cùng bánh bao hấp. Sau ba ngày, nếu ngài cảm thấy dạ dày tốt hơn thì có thể thử một chút cháo thịt. Sau khoảng mười ngày, ngài có thể từ từ trở lại chế độ ăn bình thường, nhưng đó phải là một quá trình dần dần. May mà công tước có sức khỏe tốt; nếu không, với tình trạng nghiêm trọng như vậy, có thể đã có nguy hiểm đến tính mạng.”

Ba bác sĩ hoảng sợ nhìn nhau, Công tước Aura cũng nghĩ mà sợ. Rất may là có Mục Trọng Hạ; nếu không, có lẽ ông đã thực sự phải chết ở Yahan.

Công tước Aura nói một cách chân thành: “Cũng may là có cậu ở đây.”

Mục Trọng Hạ đáp: “Cũng vì tôi đã thấy những tình huống tương tự trước đây và đại sư Taqilan cũng đã dạy tôi về thuốc thảo dược; nếu không, tôi cũng chỉ biết lo lắng suông.”

Sự hiểu biết về nội tạng người trong thế giới này không thực sự được hệ thống. Để tránh phiền toái, Mục Trọng Hạ không đề cập đến bất kỳ điều gì về mật cả; cậu chỉ giải thích những lý do cụ thể cho Taqilan và Tesir. Hai người này sẽ không yêu cầu cậu cung cấp thêm chi tiết. Với lời giải thích này, mọi người trong lều hiểu tại sao Mục Trọng Hạ biết sử dụng những loại thảo dược nào, là do đã được Taqilan dạy. Thảo dược là một ngành học mà những pháp sư bắt buộc phải hiểu, và mọi người đều biết về sự coi trọng và tình cảm mà Taqilan dành cho Mục Trọng Hạ, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên khi cô ấy lại dạy cậu về thảo dược. Hơn nữa, có một số thợ cơ khí cũng nghiên cứu về thảo dược, mặc dù rất hiếm, vì họ cũng cần nỗ lực và thời gian đáng kể để học thứ này.

Kết nối điều này với thực tế là Mục Trọng Hạ dường như biết một chút về y học, và xét đến việc Taqilan dạy thảo dược, thật không ngạc nhiên khi cậu có thể phản ứng nhanh chóng như vậy trong đợt bùng phát dịch đậu mùa. Một lần nữa, thật đáng tiếc khi một người tài năng như vậy đến từ Eden lại bị đổi sang Yahan bởi một số kẻ ngu ngốc, và sau đó lại có những kẻ ngu ngốc đó lại làm cậu nản lòng. Vẻ mặt ba vị bác sĩ càng thêm kính trọng cậu.

Bác sĩ Douville đã đặt ra câu hỏi mà ông quan tâm: “Mục đại sư, các loại thảo dược và số lượng được sử dụng trong cháo thuốc của công tước trong ba ngày này có giống nhau không?”

Mục Trọng Hạ không thể nói đó cũng là khám phá của riêng mình, vì điều đó không đúng. Cậu giả vờ suy nghĩ sâu xa và nói, “Hôm qua, tình trạng của công tước rất nghiêm trọng, nên tuy các loại thảo dược trong cháo có vẻ ít, nhưng nếu lấy riêng ra để làm dạng sắc thì cũng tương đương với một bát nhỏ. Hôm nay tình trạng của công tước đã cải thiện nên chúng ta có thể cố gắng giảm liều lượng thảo dược xuống còn một nửa. Nếu hôm nay ngài ấy lại thấy đỡ hơn thì ngày mai chúng ta có thể giảm thêm. Dù sao thì đây cũng là thuốc, tốt hơn là không uống nếu có thể tránh được, và uống ít lại nếu có thể. Hiện tại nên tránh yến mạch và tránh ăn rau củ khó nhai để không gây thêm gánh nặng cho đường tiêu hóa. Hãy tìm một đầu bếp để học cách hấp bánh bao từ Tesir, ăn bánh bao là phù hợp nhất khi đường tiêu hóa không khỏe.”

Mục Trọng Hạ không thể nhắc tới chất xơ thô và những thứ tương tự được, kẻo sẽ bị hỏi những câu khó giải thích.

Bác sĩ Douville lập tức nói, “Tôi sẽ tự mình đi học hỏi từ Ưng Vương Tesir.”

Mục Trọng Hạ trả lời, “Vậy là tốt nhất.”

Ở kiếp trước, dù là với tư cách là một giáo viên hay trong thời gian dài bệnh tật sau này, Mục Trọng Hạ cũng có kiến thức nền tảng trong y học. Kết hợp với thời đại bùng nổ thông tin, cộng với việc học thảo dược từ Taqilan, khi điều trị bệnh tật và cứu người, kiến thức lý thuyết của cậu thực tế cũng không kém gì các y bác sĩ ở Eden. Sau khi giải thích cho ba vị bác sĩ cách chăm sóc Công tước Aura, Mục Trọng Hạ ra về. Xem xét tình trạng đường tiêu hóa của Công tước Aura, Mục Trọng Hạ không gợi ý ông nên tiếp tục uống thuốc dinh dưỡng nữa. Thuốc đúng là mạnh, nhưng nếu không phù hợp thì chẳng khác nào độc dược. Mục Trọng Hạ cũng không chắc chắn liệu bệnh viêm dạ dày ruột cấp tính nghiêm trọng của Công tước Aura có liên quan gì đến việc ông đã dùng nhiều thuốc dinh dưỡng hay không.

Vì Mục Trọng Hạ không đề cập đến thuốc dinh dưỡng nên sau khi cậu rời đi, ba vị bác sĩ đã thảo luận với nhau và nhất trí quyết định không cho Công tước uống thuốc dinh dưỡng cho đến khi có thể. Nếu ông uống và tình trạng xấu đi, họ sẽ thực sự gặp rắc rối lớn. Douville nói mình sẽ tự mình đi học cách hấp bánh bao từ Tesir, nhưng cuối cùng, Công tước Aura đã bảo người hầu cận của mình là Pang Le đi thay.

Chỉ còn lại Douville trong lều, và Công tước Aura đã chuyển từ tư thế nửa ngồi sang nằm thẳng. Douville có thể coi là một thân tín của Công tước Aura. Khi Công tước Aura gặp khó khăn lần này, Douville thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng để chết cùng ông. Không ngờ, với sự giúp đỡ của Mục Trọng Hạ, anh ta đã sống sót.

Khi không còn ai xung quanh, Douville không giấu một suy nghĩ nào trong lòng nữa, thở dài, “Mỗi lần thấy Mục Trọng Hạ, tôi lại cảm thấy một nỗi tiếc nuối lớn. Một người tài năng như vậy nên là niềm tự hào của người Eden chúng ta.”

Công tước Aura nhìn l*n đ*nh lều, im lặng.

Douville nói, “Công tước, thực sự không có cách nào khác sao?”

Chỉ đến lúc đó, Công tước Aura mới nhìn về phía anh ta, lạnh lùng phản bác, “Anh có tự tin đưa được cậu ấy trở lại Eden ngay trước mũi người Dimata không?”

Douville rụt cổ, tất nhiên là anh ta không có!

Nếu trước đây Công tước Aura có 50% tư tưởng muốn đưa Mục Trọng Hạ trở lại Eden, thì bây giờ chắc chắn đã là 100%. Nhưng như ông đã nói, ông có ý định nhưng lại thiếu khả năng. Ngay cả khi Eden cử một đội quân lớn đến, ông cũng không thể đảm bảo có thể an toàn đưa Mục Trọng Hạ trở lại Eden từ Yahan, chưa nói đến một điều kiện tiên quyết: liệu Mục Trọng Hạ có muốn quay về Eden hay không, và mọi người đều biết là cậu không muốn.

Công tước Aura không chán nản như Douville, ông chỉ nói nhẹ nhàng, “Hợp tác với Yahan bây giờ chắc chắn sẽ tốt hơn là đối đầu. Hợp tác với Yahan nhất định cũng có nghĩa là hợp tác với Mục Trọng Hạ.”

Điều mà Công tước Aura không nói là lý do chính khiến Mục Trọng Hạ ghét Eden không nằm ở Varus hay Frieden, mà ở những người như Nanonbar và Zidsha. Với tính tình của Zidsha, thật khó mà nói cái chết của Patrice có liên quan gì đến gã hay không. Mặc dù Công tước Aura hiểu là Mục Trọng Hạ không thể quay về Eden (để định cư), nhưng nếu Mục Trọng Hạ sẵn lòng thỉnh thoảng ghé thăm Eden, cho dù chỉ là để trao đổi học thuật như khi cậu đến Venice thì cũng được. Ít nhất điều đó có thể làm sâu sắc thêm mối liên kết giữa Eden và Mục Trọng Hạ, và có thể sâu sắc thêm…

Nhưng để Mục Trọng Hạ tình nguyện đặt chân trở lại đất Eden, sẵn lòng trở thăm, thì trước tiên cậu phải buông bỏ được những oán hận trong lòng. Tuy nhiên, cho dù là Nanonbar hay Zidsha thì việc hạ bệ hai kẻ này cũng cần phải được thực hiện dần dần.

Công tước Aura: “Không cần phải sốt ruột về việc liệu Mục Trọng Hạ có sẵn lòng trở lại Eden hay không. Chúng ta vẫn cần ở lại Yahan vài tháng nữa. Trong tương lai, vẫn sẽ có cơ hội tới đây. Nếu cậu ấy sẵn lòng đến Venice một lần nữa thì người của chúng ta cũng có thể đến Venice để trao đổi và học hỏi. Những gì anh cần làm bây giờ là liên lạc tiếp xúc nhiều hơn với các bác sĩ của bộ lạc Zhailamu, ít nhất là để học hỏi kiến thức của họ về mổ lấy thai.”

Douville liên tục gật đầu, rất vui vẻ nói, “Các bác sĩ của bộ lạc Zhailamu không hề từ chối yêu cầu của chúng ta về việc học kỹ thuật mổ lấy thai.”

Công tước Aura nói, “Tìm một ít sách y khoa và gửi cho Mục Trọng Hạ.”

Douville đáp, “Tôi hiểu rồi.”

Tất nhiên, Mục Trọng Hạ không biết về những quyết định của Công tước Aura. Sau khi trở về từ lều của ông, Mục Trọng Hạ đã tìm Taqilan nói chuyện. Mấy đứa trẻ đã chơi với nhau. Mục Trọng Hạ hiện không có yêu cầu cách ly nghiêm ngặt nào đối với chúng cả, sức khỏe của bọn trẻ đang được cải thiện từng ngày, và chúng chỉ đang chờ các vết phát ban khô lại là sẽ được trở về nhà, cho nên không cần phải quá ngăn cấm.

Có hai đứa trẻ lớn hơn là Yehe và Amunda, còn thêm cả Gu’an đang trông một vài nhóc nhỏ hơn. Mục Trọng Hạ cũng tìm được chút thời gian rảnh để thảo luận những vấn đề nghiêm trọng với Taqilan. Tình hình của Hectorun đã ổn định nên Taqilan đã trở lại trạng thái điềm tĩnh mà mọi người từng thấy ở một đại pháp sư.

Mục Trọng Hạ tập hợp các tài liệu mà cậu đã viết trong thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của mình thành một tập sách và đưa cho Taqilan. Taqilan cầm lấy, nghi hoặc lật mở vì biểu cảm của Mục Trọng Hạ quá nghiêm túc, khiến Taqilan cũng vô thức coi trọng tập sách mỏng này. Kết quả là, những gì cô thấy bên trong là các hồ sơ quan sát điều trị cho những đứa trẻ trong lều, cùng với các hồ sơ thuốc chi tiết, và thậm chí là hồ sơ thuốc cho Công tước Aura trong đợt bệnh lần này.

Taqilan ngẩng đầu lên, thắc mắc nhìn cậu.

Mục Trọng Hạ nói, “Đại sư Taqilan, dịch bệnh này đã khiến tôi nhận thức rõ hơn về sự kém hiệu quả của những loại thuốc mà chúng ta có và sự khan hiếm các loại thuốc.”

Taqilan đóng tập sách lại, gật đầu đồng ý.

Mục Trọng Hạ tiếp tục, “Thuốc do các pháp sư tạo ra, trong khi vốn phải được nghiên cứu bởi các bác sĩ, và sự chú ý của các pháp sư lại không phải ở thuốc. Hơn nữa, do thiếu một hệ thống y tế khoa học hoàn chỉnh để hỗ trợ họ nên sự phát triển của thuốc có thể nói là ở giai đoạn sơ khai. Đối với đợt bùng phát bệnh đậu mùa này, nếu chúng ta có nhiều thuốc nhắm đúng mục tiêu hơn thì đã có thể ngăn cơn hoảng loạn và ngăn những người bị nhiễm rơi vào tuyệt vọng.”

Taqilan không đồng ý, nói, “Mọi người ban đầu quả thực đã rất tuyệt vọng, nhưng chúng tôi có cậu. Các lời khuyên về phòng ngừa và điều trị cũng như các đề xuất thuốc mà cậu đã cung cấp đều chứng tỏ là rất hiệu quả. Chưa kể đến dung dịch khử trùng 84 mà cậu đã làm.”

Mục Trọng Hạ lắc đầu, nói, “Dung dịch khử trùng chỉ là hỗ trợ cơ bản. Lý do chúng ta có thể kiểm soát dịch bệnh nhanh chóng như vậy là nhờ vào Yahan. Nhiệt độ thấp ở đây đã làm chậm đáng kể sự lây lan của virus đậu mùa, và dân số thưa thớt cho phép chúng ta giữ mọi người ở lại trong lều, ngăn chặn sự di chuyển và nhờ đó ngăn chặn sự lây lan của virus đậu mùa. Còn về các loại thuốc, tôi cũng chỉ đang thử nghiệm bất kỳ thứ gì tôi có thể; tôi không có bằng chứng lý thuyết nào để cung cấp, càng không nói đến bất kỳ hỗ trợ thực tiễn nào cho việc sử dụng thuốc. Chúng ta chỉ tình cờ có điều kiện thuận lợi, điều này khiến nó trông có vẻ như lúc này, chúng ta đang thành công.”

Taqilan im lặng.

Mục Trọng Hạ nói, “Đại sư Taqilan, cô là pháp sư mà tôi tin tưởng nhất, và cũng là người duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới để làm việc này. Chúng ta cần tạo ra nhiều thuốc hiệu quả hơn nhắm vào bệnh đậu mùa, phát triển thêm các loại thuốc hiệu quả hơn cho bệnh viêm dạ dày cấp tính, và thậm chí… tạo ra một loại vắc xin đậu mùa có thể ngăn ngừa nhiễm virus đậu mùa.”

Mắt Taqilan mở to.

Mục Trọng Hạ giải thích, “Về lý thuyết, bất kỳ căn bệnh truyền nhiễm nào cũng có thể được ngăn chặn bằng cách tiêm vắc xin sớm để có được miễn dịch. Nếu những đứa trẻ của chúng ta được tiêm vắc xin đậu mùa từ khi còn nhỏ, thì ngay cả khi có một đợt bùng phát đậu mùa, chúng cũng sẽ không bị nhiễm. Nếu tất cả mọi người đều được tiêm vắc xin, bệnh đậu mùa thậm chí có thể biến mất khỏi lục địa Rodrigue.”

Taqilan thở hổn hển, “Làm sao, làm sao điều đó có thể xảy ra được…”

Mục Trọng Hạ trả lời, “Không có gì là không thể cả.”

Taqilan vô thức hỏi, “Làm sao cậu biết được điều này?”

Mục Trọng Hạ im lặng, cậu không thể trả lời câu hỏi đó. Khi quyết định nói chuyện với Taqilan về vấn đề này, cậu đã nghĩ Taqilan chắc chắn sẽ hỏi, nhưng cậu không thể đáp lại.

Taqilan mím môi.

Mục Trọng Hạ tiếp tục, “Tôi không thể nói cho cô biết tôi đã biết như thế nào, nhưng tôi có thể đảm bảo với cô là vắc xin thực sự tồn tại. Tuy nhiên, điều này đòi hỏi bác sĩ và các pháp sư phải nghiên cứu cùng nhau. Tôi đã nhờ Ersong và Gasu giữ lại một số mẫu vảy đậu và máu từ những người mắc bệnh nặng lần này. Tôi sẽ tạo ra một vài công cụ đặc biệt để phục vụ cho việc nghiên cứu. Tôi từng đọc một câu chuyện trong một cuốn sách cổ. Trong một thế giới, có một căn bệnh gọi là ‘đậu mùa’, có triệu chứng tương tự như bệnh đậu mùa nhưng nghiêm trọng hơn.

Người dân ở thế giới đó ban đầu đã sử dụng vảy của những bệnh nhân đậu mùa để tiêm chủng chống lại bệnh đậu mùa. Những người sống sót sau khi tiêm chủng thành công thực chất đã mắc một trường hợp đậu mùa nhẹ, giúp họ miễn dịch với căn bệnh này, và họ sẽ không bao giờ bị mắc lại nữa. Tuy nhiên, việc tiêm chủng có thể gây ra rủi ro, vì những đứa trẻ yếu ớt sẽ gặp khó khăn trong việc sống sót qua quá trình này. Sau đó, người ta phát hiện ra bò cũng có thể mắc một căn bệnh tương tự được gọi là bệnh đậu bò, vì vậy họ đã sử dụng bệnh đậu bò thay vì bệnh đậu mùa của con người để tiêm chủng, và phát hiện ra là cách này an toàn hơn nhiều. Cuối cùng, bệnh đậu bò trở nên phổ biến. Sau đó, một loại vắc-xin bệnh đậu bò đã được phát minh, không được uống mà chỉ được tiêm vào cơ thể. Từ thời điểm đó, người dân ở thế giới đó không còn phải chịu đựng những thiệt hại do ‘bệnh đậu mùa’ gây ra nữa.

Dược lý của thế giới đó rất nguyên thủy, họ thậm chí còn không có pháp sư. Nhưng họ đã phát minh ra vắc xin bệnh đậu mùa và tạo ra nhiều vắc xin cho các bệnh truyền nhiễm. Trong thế giới của chúng ta, chúng ta có cơ khí, chúng ta có pháp sư, chúng ta có dược lý siêu mạnh, chúng ta chắc chắn phải có vắc xin riêng và các tác nhân mạnh mẽ, hiệu quả hơn.

Hơn nữa, bệnh viêm dạ dày cấp tính của Công Tước Aura có thể đã được chữa trị chỉ với các tác nhân chống tiêu chảy và chống viêm. Nhưng chúng ta lại không có chúng. Ông ấy gần như đã chết vì một trường hợp viêm dạ dày cấp tính nhẹ, thật đáng sợ. Trong dược lý thuật pháp, tôi vẫn còn là một người mới. Tôi vẫn không thể tạo ra các tác nhân chống viêm mạnh mẽ hay các tác nhân chống tiêu chảy, nhưng cô có thể.”

Taqilan nhìn chằm chằm vào Mục Trọng Hạ, im lặng rất lâu.

Bình Luận (0)
Comment