Chương 214: Dính chặt
Đến khi Abiwo và Amunda hái xong rau, rửa sạch rồi mang về, trên mặt Mục Trọng Hạ đã không còn dấu hiệu bất thường nào nữa. Rau đã được rửa sạch, Abiwo và Amunda tiếp tục bày chúng ra đĩa. Mục Trọng Hạ phụ trách hầm thịt, nướng thịt cho Muzai và Moxi, rồi nấu nước dùng cho lẩu. Thịt nướng cần phải được ướp trước. Ngay khi Mục Trọng Hạ bỏ thịt vào nồi, Tesir liền đứng một bên, tỏ vẻ sẵn sàng giúp đỡ. Mục Trọng Hạ ngước nhìn Tesir và thấy đôi mắt xanh sẫm như mắt sói của hắn đang nhìn chằm chằm mình. Nhịp tim của Mục Trọng Hạ chợt dừng một nhịp, nhưng cậu vẫn không lùi bước. Dù sao thì họ cũng là “vợ chồng già” rồi, lúc nãy cậu chỉ ngại ngùng vì bị bọn nhỏ bắt gặp thôi.
Mục Trọng Hạ mỉm cười với Tesir. Thật ra, cậu cảm thấy đó chỉ là nụ cười thường ngày của mình, nhưng trong mắt Tesir, nó lại quyến rũ hơn nhiều, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên không đúng. Mục Trọng Hạ cười với Tesir xong rồi cúi đầu tiếp tục ướp thịt mà không hề để ý đến sự thay đổi trong mắt hắn. Abiwo vô tình nhìn về phía hai người cha, rồi thấy a phụ đang nhìn Mục a phụ như thể sẽ ăn Mục a phụ ngay lập tức vậy. Lúc đầu y còn sửng sốt, rồi ngay khi hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt a phụ, y vội vàng quay đi, còn cố ý che tầm nhìn của Amunda.
Tesir quay đầu nhìn hai đứa con trai, sau đó đột nhiên cúi đầu, một tay nâng cằm Mục Trọng Hạ lên, hung hăng hôn cậu một cái. Mục Trọng Hạ lập tức sợ hãi, tiếp theo là một luồng sóng nhiệt như sắp nhấn chìm cậu. Đôi môi còn chưa hết sưng của cậu lại bị miệng ai đó quấn chặt. Nụ hôn nóng bỏng lại dời xuống cổ cậu.
Mục Trọng Hạ nghiến chặt răng để không phát ra tiếng động nào, khuỷu tay đẩy mạnh Tesir. Khi Mục Trọng Hạ lo lắng đến mức sắp động luôn cả chân thì Tesir cuối cùng cũng rời đi. Mục Trọng Hạ thở hổn hển, hung hăng trừng mắt lườm Tesir, nhưng cậu không biết đôi mắt tràn đầy nước mắt yêu thương của mình chẳng những không có sức răn đe mà còn tăng thêm vẻ quyến rũ. Nếu không phải vì hai cái bóng đèn Abiwo và Amunda quá sáng, Tesir nghĩ mình sẽ không thể nhịn được.
“Em muốn thêm gia vị gì?”
Tesir lên tiếng trước, nhưng giọng nói của hắn rất khàn. Khi Amunda nghe thấy tiếng a phụ, định quay đầu lại nhìn, nhưng đầu cậu nhóc đã bị bàn tay to lớn của anh trai giữ chặt lại.
Mục Trọng Hạ lại trừng mắt nhìn Tesir, cảnh cáo hắn đừng có mà giở trò nữa. Cậu ho khan vài tiếng, cố gắng trả lời bằng giọng điệu bình thường: “Anh mang muối tới đây đã.”
Mục Trọng Hạ bắt Tesir chạy vòng vòng, còn Abiwo thì kéo em trai để tránh “thêm phiền” cho Mục a phụ. Amunda thấy anh trai không có ý định giúp đỡ, mặc dù không hiểu tại sao anh trai lại không muốn giúp, nhưng cậu nhóc cũng biết ý không hỏi.
Thịt hầm đã được ướp gia vị, Mục Trọng Hạ có thể nói chuyện bình thường hơn với Tesir. Cậu bảo, “Chiều nay em phải đi gặp ba vị đại sư Mengri, Wuyunqi và Baodu, cũng phải đi gặp các thợ cơ khí và pháp sư của Eden và Venice. May mà lần này không có thợ cơ khí hay pháp sư nào gặp rắc rối, nếu không thì thật sự rất khó giải thích.”
Tesir cũng nghiêm túc nói: “Phía các thợ cơ khí và pháp sư đã được cung cấp lượng thuốc khử trùng lớn nhất, canh thảo mộc và ngải cứu cũng được chú ý nên không thiếu. Cũng là nhờ có em nên chúng ta mới có thể thành công như vậy.”
Mục Trọng Hạ không nhận công lao cho việc này. Cậu nói, “Nếu bộ lạc không có lòng tin, thì dù em có nói thế nào cũng vô ích. Lần này, có vẻ như bộ lạc phải tăng thêm diện tích trồng ngải cứu rồi. Còn về loại thuốc khử trùng 84, chỉ dựa vào pin để phân hủy thì không đủ. Chi phí quá cao. Chúng ta vẫn phải sử dụng các phương pháp hóa học chuyên nghiệp.” Cậu thở dài: “Chuyện này chỉ có thể để các pháp sư giải quyết thôi.”
Tesir: “Em đã làm đủ rồi.”
Mục Trọng Hạ: “Bộ lạc cần phải tích trữ thuốc khử trùng phòng trường hợp khẩn cấp. Lần này vẫn còn quá thiếu thốn.”
Thấy hai người cha đã bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, Abiwo lên tiếng: “Mục a phụ, rau đã cắt và bày ra đĩa xong rồi.”
Mục Trọng Hạ quay đầu nhìn hai anh em: “Vậy con và Amunda đi nghỉ ngơi, hoặc là dẫn Muzai và Moxi ra ngoài tản bộ cũng được.”
“Vậy chúng con dẫn Muzai và Moxi đi dạo nhé.”
Abiwo đưa Amunda và hai con mèo lớn đi. Trước khi đi, Mục Trọng Hạ còn gọi Abiwo lại và nói: “Tiện thể con gọi cả Mục Hi và Uhagen qua ăn trưa nhé.”
“Vâng.”
Giờ lệnh phong tỏa đã được gỡ bỏ, Gu’an và Tongxu chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để tâm sự, cho nên Mục Trọng Hạ sẽ không làm phiền họ.
Sau khi con trai rời đi, Tesir lại vòng tay qua eo Mục Trọng Hạ và cúi đầu. Lần này, Mục Trọng Hạ chỉ né tránh cho nó, chứ vẫn để Tesir liên tục ôm hôn. Nếu không lo lắng về việc hai đứa con trai đột nhiên trở về và không phải lo về bữa trưa, có lẽ họ đã lăn giường rồi.
Mục Trọng Hạ không có nhiều thời gian rảnh, Tesir cũng rất bận rộn. Vào mùa ấm, hắn phải chăm lo công việc của bộ lạc. Vào mùa tuyết, hắn phải xuất chinh. Sau khi trở về từ tiền tuyến, hắn lại phải lo liệu công việc của bộ lạc. Hai người họ không có nhiều thời gian dành cho nhau. Sự bùng phát đột ngột của dịch bệnh đã ít nhiều thay đổi tâm lý của cả hai. Mục Trọng Hạ nhận ra mình đã dành quá ít thời gian để chăm sóc gia đình và ở bên Tesir cùng các con; Tesir cũng nhận ra là có vẻ như hắn đã không ôm Mục Trọng Hạ tử tế hoặc nói chuyện nghiêm túc với cậu trong một thời gian dài. Mặc dù hai người chưa từng thảo luận nghiêm túc về vấn đề này, nhưng họ đều nghĩ đến cùng một điều. Cho nên, giờ Tesir dính chặt lấy Mục Trọng Hạ một cách bất thường như vậy, Mục Trọng Hạ cũng không có ý từ chối, nhưng vì có con trai ở đây nên cậu phải giữ ý.
Hơn một giờ sau, Abiwo đưa Amunda và hai chú mèo lớn trở về, rõ ràng là để hai người cha có thời gian âu yếm nhau. Tuy nhiên, khi quay lại, y thấy hai người cha mình trông vẫn bình thường, đặc biệt là Mục a phụ. Quan trọng nhất, y còn ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của đùi cừu tỏa ra từ lò nướng và mùi thịt hầm trong lều. Y liền biết mình đã đoán sai, và hai người cha thực sự đang nấu ăn “nghiêm túc”.
Abiwo bình tĩnh hỗ trợ nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. May là y không biểu hiện quá rõ ràng, nếu không chắc chắn sẽ bị cha phạt.
Thịt cần phải hầm thêm một chút nữa. Ngoại trừ Mục Trọng Hạ, tất cả các thành viên trong gia đình đều là động vật ăn thịt, chỉ ăn thịt trong lẩu chắc chắn sẽ không đủ, phải là những miếng thịt lớn mới được. Thịt cừu trong lò là món ăn nhẹ của Muzai và Moxi. Hai con mèo lớn này ăn rất khoẻ, chút thịt nhỏ đó không đủ để lấp đầy dạ dày chúng. Thịt được nấu trong một chiếc nồi lớn khác mà không cần thêm gia vị là thức ăn chính của hai đứa.
Mục Hi và Uhagen cũng đến ngay sau khi Abiwo về. Hai người họ không thể chỉ đến ăn mà còn phải đến hỗ trợ nữa. Mục Trọng Hạ bảo hai người cắt thịt thành từng lát. Abiwo thì đi lọc cá.
Đến giờ ăn, mấy người ngồi quanh bàn, cảm giác như thể đã mấy đời. Dịch bệnh này đã khiến tất cả những người sống sót có được sự hiểu biết sâu sắc hơn về cuộc sống và cách sống, đồng thời cũng mang đến cho họ những suy nghĩ sâu sắc hơn về bản thân.
Mục Hi và Uhagen giờ đây không chỉ là em trai, học trò của Mục Trọng Hạ, mà còn là thành viên trong gia đình. Sau khi trải qua cảm giác hoảng loạn, lo lắng, sợ hãi và thậm chí là tuyệt vọng trong suốt thời gian này, rồi đến hy vọng và bình yên, khuôn mặt của mọi người đều rõ ràng đã thư thái trong suốt bữa ăn. Ngay cả Abiwo và Amunda cũng tươi cười. Mặc dù không phải cười ha ha như Uhagen, nhưng với hai đứa trẻ hoàn toàn thừa hưởng tính cách của cha mình thì như vậy đã là rất hiếm có rồi.
Mục Trọng Hạ lấy một ít rượu sữa dê ra, Tesir chủ động uống vài ly với Uhagen và Abiwo. Mục Hi không biết uống rượu, Amunda còn nhỏ nên Mục Trọng Hạ chỉ cho nhóc nếm thử hai ngụm. Mục Trọng Hạ chỉ uống một ly rượu trái cây nhỏ, coi như hợp với mình. Tửu lượng của cậu khá kém, chỉ uống một ly rượu trái cây nhỏ đã thấy hơi chóng mặt.
Uhagen đã gặp hầu hết các thợ cơ khí trẻ của Eden và Venice, anh ta nói, “Nhiều người nói với tôi là họ muốn ở lại bộ lạc khi mùa ấm đến. Họ nghĩ mình có thể học được nhiều điều từ thầy. Ngoài ra, họ còn lo lắng về tình hình bên ngoài hiện tại.”
Mục Trọng Hạ theo bản năng hỏi: “Họ lo chuyện gì vậy?”
Uhagen: “Yahan đã có dịch đậu mùa thì bên ngoài cũng có thể có. Mặc dù tôi chưa từng trải qua một trận dịch nào, nhưng tôi đã nghe ông tôi kể về nó. Mỗi lần có dịch bệnh xảy ra, sẽ không chỉ có nhiều người chết mà còn không dễ để kiểm soát. Lần này, dịch bệnh ở Yahan được kiểm soát thực sự nhanh chóng. Họ lo là nếu bên ngoài có dịch đậu mùa thì chắc chắn sẽ không thể kiểm soát nhanh như chúng ta đã làm.”
Mục Trọng Hạ còn đang nghĩ đến chuyện bên ngoài có phải cũng đang có dịch đậu mùa hay không. Sau khi nghĩ, cậu nói: “Vấn đề này cần phải được các trưởng nhóm của mỗi đội thảo luận trước khi đưa ra quyết định. Ngoài ra, tiến độ của chúng ta cũng bị chậm lại do dịch bệnh. Làm thế nào để sắp xếp mùa ấm cũng là điều chúng ta cần thảo luận”.
Uhagen cũng lo cho ông nội ở nhà, nhưng không thể kiểm soát được tình hình bên ngoài, chỉ có thể đè nén lo lắng, nói: “Đại sư Mengri, Wuyunqi và Baodu đều không sao. Tôi nghe Thái Vân Châu nói đại sư Mengri và Wuyunqi chỉ gầy đi một chút.”
Lúc này, Abiwo liếc sang Uhagen, nhưng Uhagen không để ý đến ánh mắt y.
Mục Trọng Hạ: “Thái Vân Châu thế nào? Các thợ cơ khí nữ và pháp sư nữ lần này tới có khỏe không?”
Uhagen: “Họ ổn. Cô ấy còn kể với tôi là Abiwo đã tặng cô ấy một túi quả mọng, rất ngon.”
Abiwo rũ mắt nhìn đồ ăn trong bát, mặt không biểu cảm nói: “Tôi chỉ tình cờ gặp cô ấy nên đưa cho cô ấy thôi.”
Hiển nhiên, Uhagen cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, sau đó nói: “Thầy, chúng ta có thể trồng thêm ngải cứu trong bộ lạc không? Còn cả những loại thảo dược đó nữa, chúng ta có thể trồng không? Chỉ thu thập trong tự nhiên thì không đủ đâu.”
Do dịch bệnh này, bộ lạc Zhailamu đã tiêu thụ một lượng thảo mộc đáng kinh ngạc. Nếu họ có thể giao thương với thế giới bên ngoài một cách bình thường vào mùa ấm thì bộ lạc Zhailamu thậm chí còn không có ý định sử dụng thảo mộc.
Mục Trọng Hạ: “Theo lý thuyết, phần lớn thảo mộc có thể mọc ở ngoài tự nhiên đều có thể trồng trọt nhân tạo. Việc này quả thực có thể làm được. Nếu không có chuyện gì thì tốt, nhưng nếu giống như lần này thì số lượng thảo mộc cần sử dụng nhất định phải rất lớn. Nếu bình thường dự trữ không đủ mà lại xảy ra chuyện lớn khiến thảo mộc bị thiếu hụt thì phiền phức lắm. May mà hiện tại bộ lạc đã trở nên giàu có, hơn nữa những năm trước bán ra cũng không nhiều, nếu không lần này sẽ rất nguy hiểm.”
Tesir: “Thủ lĩnh đã quyết định sẽ khai khẩn thêm đất để canh tác.”
Mục Trọng Hạ: “Trồng những loại thảo mộc dễ trồng trước, đừng vội trồng những loại thảo mộc quý.” Các loại thảo mộc thường dùng không phải là loại thảo mộc quý hiếm, do đó, các loại thảo mộc thường dùng cũng là những loại thảo mộc cần được tích trữ.
Tesir nghĩ nhà họ cũng nên trồng một ít thảo mộc trên đất được phân cho nhà mình. Bộ lạc đã từng đền bù cho Mục Trọng Hạ một lượng lớn đất canh tác, coi như quà đính hôn của Tesir để cưới cậu. Và Mục Trọng Hạ cũng đã yêu cầu bộ lạc đổi rương thuật pháp và vũ khí thuật pháp mua từ mình để lấy đất canh tác. Bộ lạc hẳn đã bồi thường cho cậu nhiều năm qua, Mục Trọng Hạ cũng đã lấy một ít tiền ra mua đất canh tác của bộ lạc. Có thể nói, Mục Trọng Hạ hiện tại chính là người sở hữu ruộng đất tư nhân nhiều nhất bộ lạc, chỉ sau thủ lĩnh và Ưng Vương. Tính như vậy thì tổng diện tích đất canh tác trong tay cậu và Tesir chắc chắn là một con số rất khả quan. Họ trồng ngũ cốc, khoai lang, chè, ngải cứu và một số cây trồng thương mại khác trên đất nông nghiệp riêng của mình. Vì không thể phá những vùng đất đang canh tác này nên Tesir quyết định mua thêm đất để trồng thảo mộc. Tất nhiên, những việc này không cấp bách. Hắn có thể đến gặp thủ lĩnh và mua đất trước. Trong bộ lạc có rất nhiều người không thể ra chiến trường nên việc thuê người giúp việc đồng áng cũng không thành vấn đề.
Bữa ăn này, mọi người đều vui vẻ, chỉ có Mục Hi nói rất ít. Mục Hi không phải người hay nói, Mục Trọng Hạ chỉ nghĩ là cậu ấy vẫn chưa hết mệt vì dịch bệnh. Vì dịch bệnh này, ai chẳng sụt cân. Ngay cả Mục Hi, Tongxu và Uhagen, những người chịu trách nhiệm sản xuất loại thuốc khử trùng 84 cũng đã sụt cân đến mức hóp cả má lại. Mấy ngày nay Mục Trọng Hạ gọi Mục Hi và Uhagen đến ăn cơm để họ có chút dinh dưỡng. Tongxu được Gu’an chăm sóc nên cậu không cần phải lo lắng.
Sau bữa tối, Uhagen giúp dọn dẹp rồi chào tạm biệt. Mục Hi do dự một chút, khi sắp tới cửa lều, cậu ấy mới quay lại nói: “Anh, em có chuyện cần anh giúp.”
Mục Trọng Hạ: “Có chuyện gì vậy?”
Mục Hi lấy hết can đảm, nói: “Em muốn đến bộ lạc Kelunda.”
Nụ cười trên mặt Mục Trọng Hạ biến mất. Tim Mục Hi đập thình thịch, nhưng vẫn nói: “Không biết Duanwaqi thế nào rồi, em muốn đi thăm anh ấy.”