Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 222

Chương 222: Tổng động viên

Một nghìn dũng sĩ từ lãnh địa thủ lĩnh đã tập hợp lại và dọn sạch một mảnh đất ở phía sau bộ lạc, nơi họ dựng 30 căn lều và nhiệm vụ phải hoàn thành trong thời gian ngắn nhất có thể. Tất cả các dãy phòng và lều trại cách ly hiện có bên trong lãnh địa thủ lĩnh đều bị phá hủy. Đồng thời, một bệnh viện thường trực sẽ được xây dựng ở phía sau, sau này các lều Chữ thập đỏ trong bộ lạc sẽ chỉ được sử dụng cho mục đích cấp cứu.

Hôm đó gió rất to, nhưng các dũng sĩ lại tràn đầy năng lượng chạy về phía sau với nhiều vật liệu khác nhau như da thú, xương thú và cửa sổ lưu phách. Chỉ mất nửa ngày để san phẳng khoảng đất trống. Toàn bộ gạch do lò gạch sản xuất đều được chuyển đến đây, còn những nơi khác cần gạch thì bị hoãn lại. Sáng ngày thứ ba, toàn bộ gạch đá trên mặt đất bằng phẳng đã được xếp xong và lều bắt đầu được dựng.

Bộ lạc Zhailamu làm rầm rộ đến nỗi không chỉ người Eden kinh hãi mà người Venice khi nghe được một số “tin đồn” từ Eden cũng không thể ngồi yên được nữa. Ba vị đại sư không thể liên lạc được với Taqilan, Mục Trọng Hạ, Terra và Tesir, mọi người đều hoảng loạn. Đại sư Mengri đích thân đến lều của Mushka để hỏi xem liệu có đợt dịch bệnh nào khác xảy ra ở bộ lạc Zhailamu không, và liệu Mục Trọng Hạ cùng những người khác có bị nhiễm bệnh không.

Mushka rất lịch sự với đại sư Mengri, nhưng ông không tiết lộ một lời nào về việc tiêm chủng. Ông vẫn dùng lời giải thích trước đó, nhưng lại thêm vài câu: “Đại sư Mengri, đừng lo lắng, trong bộ lạc tuyệt đối không còn đậu mùa nữa. Terra nhất định sẽ dẫn người đến Venice để tìm hiểu tình hình, nhưng nếu những người đến đó là chiến binh bình thường thì hiệu quả chiến đấu của họ có thể không đủ, vì vậy tốt hơn là phái dũng sĩ đến để đảm bảo an toàn. Nhưng bây giờ không ai biết Venice có an toàn hay không. Những dũng sĩ đến đó cần phải tăng cường thể chất của mình để không chỉ có được sự ban phước của Thần Tuyết mà còn có sức mạnh để chống lại dịch bệnh. Chúng tôi sẽ cho những dũng sĩ đến đó tắm thuốc để tăng cường thể chất. Mục đại sư và đại sư Taqilan hiện cũng đang nghiên cứu công thức của bồn tắm thuốc.”

Nghe vậy, đại sư Mengri thở phào nhẹ nhõm. Ông không hỏi công thức đó là gì mà chỉ nói: “Quả thực nên như vậy. Tôi rất cảm động và biết ơn vì thủ lĩnh Mushka đã sẵn lòng cử dũng sĩ đến giúp đỡ Venice. Thay mặt cho toàn thể Venice, tôi cảm ơn sự hào phóng của ngài.”

Mushka: “Tình hữu nghị giữa năm bộ lạc Yahan và người Venice sẽ kéo dài mãi mãi.”

Đại sư Mengri cảm kích giơ tay hành lễ: “Tình hữu nghị giữa Venice và các bộ lạc Yahan sẽ tồn tại mãi mãi.”

Không lâu sau khi Đại sư Mengri trở về lều, Đại sư Wuyunqi, Đại sư Baodu và các thợ cơ khí người Venice, phó tế của liên minh pháp sư và đội trưởng đội vệ binh đều đến.

Thời gian quay lại ba ngày trước. Sau khi rời khỏi lều thủ lĩnh, Amu Yin lập tức đi tìm Abiwo. Sau khi nói cho y biết lệnh của người thủ lĩnh, ông quay trở lại lều tạm của mình, gói một chiếc túi lớn và đi tìm Abiwo lần nữa. Abiwo cũng đã thu dọn đồ đạc, hai người đi đến lều cách ly. Những thị vệ đứng bên ngoài lều nhìn thấy hai người nên cho họ đi qua. Amu Yin đi tới cửa thì vén rèm lên, gõ cửa, đợi một lúc mới có người mở cửa từ bên trong. Người mở cửa chính là Mục Trọng Hạ. Khi Abiwo nhìn thấy đó là Mục a phụ, y đã vô cùng phấn khích.

Để hai người vào, Mục Trọng Hạ lên tiếng trước: “Lang đầu Amu Yin, ngài và Abiwo đi tắm trước, sau đó thay quần áo sạch, tôi sẽ nói cho hai người chuyện này.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mục Trọng Hạ, Amu Yin gật đầu và không hỏi thêm gì nữa. Abiwo cũng mím môi và không hỏi gì cả. Mục Trung Hạ dẫn bọn họ vào phòng tắm, nơi đó có một chiếc máy giặt thuật pháp. Sau khi giải thích mọi chuyện về việc tắm rửa, Mục Trọng Hạ đóng cửa lại rồi rời đi.

Amu Yin và Abiwo nhìn nhau, rồi đồng loạt giơ tay c** q**n áo đi tắm.

Tesir và Terra đều ở trong phòng của mình. Mục Trọng Hạ đo nhiệt độ cơ thể của bọn họ, ước chừng khoảng 38 độ, nhưng Taqilan vẫn sốt cao khoảng 39 đến 40 độ. Terra ở bên Taqilan đang sốt cao, chán ăn và rất mệt mỏi. So ra Terra và Tesir hiện đang trong tình trạng khá tốt. Mục Trọng Hạ vẫn không có phản ứng gì. Cậu đã xác định là việc tiêm chủng của mình đã thất bại. Nhưng cậu cũng nghĩ khá thoáng. Thất bại thì thôi, về sau làm lại là được. Chỉ cần Terra và Taqilan có thể thành công thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Taqilan không có ý định để phu nhân Hách Nhiếp quay về. Nếu Terra một mình trở lại Likuo, Taqilan lại lo anh sẽ không thể trấn áp được những người có thế lực ở đó. Nếu Jitong không sao thì mọi chuyện sẽ dễ dàng; nhưng nếu Jitong gặp rắc rối thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều khi có Taqilan ở đó. Mục Trọng Hạ hy vọng Venice sẽ yên bình.

Khi trở về phòng, Mục Trọng Hạ nói: “Lang đầu Amu Yin và Abiwo đi tắm rồi.”

Tesir vỗ vỗ bên cạnh mình, Mục Trọng Hạ đi tới ngồi xuống, nhưng không dám dựa vào Tesir. Trên người hắn vẫn bị phát ban, thực chất là vừa ngứa vừa đau.

Bàn tay to lớn của Tesir nóng hơn bình thường nắm lấy tay Mục Trọng Hạ, nói với vẻ áy náy: “Vất vả cho em quá.”

Mục Trọng Hạ lại sờ trán hắn, nói: “Anh mới là người vất vả nhất trong nhà chúng ta, đợi anh khỏe lại, ít nhất em cũng không phải lo lắng cho anh nữa.” Lúc này, cậu thở dài. Tại sao cậu lại thất bại cơ chứ?

Tesir: “Đợi bọn Terra rời đi, em phải ở nhà tĩnh dưỡng nhé. Anh sẽ ở nhà với em.”

Abiwo, Amunda và hắn ở nhà không còn sợ bệnh đậu mùa nữa, vì vậy, nếu Mục Trọng Hạ muốn tiêm lại, cậu có thể tiêm ở nhà. Mục Trọng Hạ hiểu ý hắn, cậu nhoẻn cười. Thực ra, cậu đã chắc chắn là lần này Tesir, Terra và Taqilan sẽ thành công. Khi bọn Amunda, Yehe bị nhiễm bệnh đậu mùa, phát ban của bọn nhỏ khá nặng, nhiệt độ cơ thể cũng không giảm nhanh như vậy. Sự khác biệt này có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hai người họ thủ thỉ nói về cách bố trí của “ngôi nhà mới” và đồ nội thất cần mua. Mục Trọng Hạ không muốn ngủ trên bục nữa, mà muốn ngủ trên giường thật. Nghĩ đến cân nặng và kích thước của Tesir, cũng như dáng vẻ bá đạo của hắn khi ở trên giường, Mục Trọng Hạ có xu hướng biến nó thành một chiếc chiếu tatami và đặt một tấm nệm lên trên. Ít nhất thì sẽ không thấp như bục hiện tại, ngồi lên cũng thấy không thoải mái.

Abiwo được gọi đến. Trước khi Abiwo đến, Mục Trọng Hạ đã liên lạc với y qua bộ đàm và dặn y đưa Amunda đến chỗ Gu’an. Yehe cũng ở đó. Hai đứa trẻ đã lớn, Gu’an sẽ không phải tốn nhiều công sức chăm sóc nữa, chủ yếu chỉ cần nấu ăn cho chúng. Đổi lại, Yehe và Amunda cũng có thể chăm các em cùng Muzai và Moxi. Qize ở lại trong lều của Terra và Taqilan, hiện được hải nô của Taqilan chăm sóc. Gu’an không hỏi anh Mục và a huynh đang làm gì. Cô chỉ làm theo mọi điều anh Mục và a huynh yêu cầu.

Nhân tiện nói đến Amunda, Mục Trọng Hạ cũng bảo: “Bộ lạc vẫn cần phải có một trường học đặc biệt để dạy trẻ em đọc và viết. Và người Dimata phải có chữ viết của riêng mình. Không có chữ viết của riêng mình thì không thể truyền lại nền văn minh và lịch sử. Không phải lúc nào việc sử dụng chữ viết của các quốc gia khác cũng là một ý tưởng hay.”

Biểu cảm của Tesir rất nghiêm túc.

Mục Trọng Hạ: “Sau này, khi bộ lạc giàu có hơn, chúng ta có thể đến Venice chiêu mộ giáo viên. Chúng ta vẫn có thể phái người của mình đến Venice học tập. Nhưng quả thực không thể sáng tạo ra văn tự của mình trong thời gian ngắn, cho nên chúng ta sẽ từ từ. Nhưng bây giờ chúng ta có thể cân nhắc và chuẩn bị cho việc này, anh thấy sao?”

Tesir trịnh trọng nói: “Em nói đúng.”

Khi mối quan hệ của bộ lạc với thế giới bên ngoài ngày càng sâu sắc, Tesir cũng cảm thấy bất tiện khi người Dimata không có chữ viết riêng. Hắn nói, “Những gì em dạy anh viết không ổn sao?”

Mục Trọng Hạ hạ giọng thì thầm với hắn: “Tiếng mẹ đẻ ‘trước kia’ của em rất phức tạp. Tiếng mẹ đẻ mà em dạy anh cũng không thực sự là tiếng mẹ đẻ của em. Em hiểu được một vài từ, nhưng nếu coi đó là ngôn ngữ thì quả là chuyện cười. Hơn nữa, tiếng Dimata rất khác với tiếng mẹ đẻ của em, chữ viết của tiếng mẹ đẻ của em không khớp. Đơn giản nhất là kết hợp chữ viết của nhiều quốc gia, dựa trên cơ sở này mà tạo ra chữ viết riêng của người Dimata.”

Mục Trọng Hạ dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tesir rồi nói: “Hãy để con cháu chúng ta được học nhiều hơn nữa. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có hệ thống chữ viết riêng.”

Tesir gật đầu, hắn tin điều đó.

“Mục a phụ!”

Mục Trọng Hạ rút tay lại, đứng dậy: “Abiwo và Amu Yin đã tắm xong rồi.”

Tesir đưa tay kéo Mục Trọng Hạ lại, nhưng sau đó lại buông ra. Hắn muốn đi cùng, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh của mình nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Trọng Hạ một mình đi ra ngoài. Terra cũng không xuất hiện vì lý do tương tự.

Mục Trọng Hạ đi ra khỏi phòng, phát hiện Abiwo và Amu Yin quả nhiên đã tắm rửa xong, còn thay quần áo và sấy tóc rồi. Nhưng tóc không được tết, mà chỉ là mái tóc gợn sóng nhỏ buộc thành đuôi ngựa và thả ra sau đầu. Mục Trọng Hạ ra hiệu cho hai người đi theo mình rồi dẫn họ đến một căn phòng khác. Trước đây, họ thực hiện tiêm chủng ở “phòng khách” như thể đó là trò chơi của trẻ con. Sau đó, Mục Trung Hạ yêu cầu Ersong và Gasu dọn dẹp một căn phòng để làm phòng tiêm chủng và điều trị.

Khi Mục Trọng Hạ tiến vào, trước tiên cậu hỏi Abiwo: “Abiwo, con đã nói với Lang đầu Amu Yin về việc Mục a phụ và a phụ con đang làm chưa?”

Abiwo lắc đầu. Amu Yin liếc nhìn Abiwo thấp hơn ông nửa cái đầu.

Mục Trọng Hạ bảo Lang đầu Amu Yin và Abiwo ngồi xuống, sau đó nói cho Amu Yin biết họ đang làm gì. Mục Trọng Hạ còn chưa nói hết lời, Amu Yin đã vội vàng nói lớn: “Hãy tiêm vắc-xin cho tôi!”

Giọng nói lớn của Amu Yin khiến cả Tesir, Terra và Taqilan đều nghe thấy. Taqilan cười yếu ớt: “Em biết là ông ấy sẽ kích động mà.”

Terra: “Thật sự không định nói với phu nhân Hách Nhiếp sao?”

Taqilan lắc đầu yếu ớt nói: “Mặc dù mẹ em trông rất trẻ, nhưng bà không thể so sánh với em được. Em còn thấy khó chịu như này thì bà sẽ còn khốn khổ hơn. Samer cũng nói tiêm vắc-xin cũng nguy hiểm. Anh có thể thấy đó, tình hình của em tệ hơn anh và Tesir.”

Terra lấy chiếc khăn nóng ra khỏi đầu Taqilan, vắt lại trong chậu nước lạnh rồi đắp lại cho cô.

Bên kia, Amu Yin kích động đến nỗi không thể ngồi yên được. Ông đứng dậy, sải bước trong phòng như một con thú bị mắc bẫy, sau đó cúi đầu thật sâu trước mặt Mục Trọng Hạ, trịnh trọng cầu xin: “Mục đại sư, xin hãy tiêm vắc-xin cho tôi!”

Mục Trọng Hạ giơ tay: “Vậy thì Lang đầu, xin mời ngồi.”

Amu Yin lập tức ngồi xuống, hai chân bắt chéo. Mục Trọng Hạ quay sang Abiwo, vẻ mặt lập tức dịu lại, cậu nói: “Abiwo, con đợi một lát.”

Abiwo kéo chiếc ghế sang một bên.

Mục Trọng Hạ đứng dậy, mặc áo blouse trắng và đeo mặt nạ. Bất kể hiện tại cơ thể cậu có virus hay không thì cũng không thể bỏ qua các bước cần thiết vào thời điểm này được.

Sau khi Taqilan được tiêm vắc-xin phòng bệnh đậu mùa, sữa của cô không còn sử dụng được nữa. Mục Trọng Hạ lo sữa mẹ bảo quản lạnh sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của vắc-xin nên cũng không để lạnh. Cậu trộn bột nghiền từ vảy mụn với nước cất.

Sau khi Amu Yin tiêm vắc-xin xong, Mục Trọng Hạ bảo ông tìm một căn phòng trống để nghỉ ngơi, bước tiếp theo là chờ đợi. Đến lượt Abiwo, Mục Trọng Hạ nhẹ nhàng vỗ mặt y và nói: “Thả lỏng nhé, lúc tiêm vắc-xin đừng hắt hơi. Nếu ngứa mũi thì có thể ấn nhẹ.”

Abiwo gật mạnh đầu, rõ ràng là y cũng hơi hồi hộp.

Mục Trọng Hạ nhẹ nhàng ấn lõi vải lụa đã chuẩn bị sẵn vào lỗ mũi, Abiwo thậm chí còn nín thở.

Sau khi tiêm vắc-xin, Abiwo không đến thăm a phụ mà chọn một căn phòng trống đối diện để ở. Mục Trọng Hạ đến thăm phòng riêng của họ và dặn họ không được làm gì đặc biệt trước khi có triệu chứng sốt, nhưng phải báo ngay cho cậu nếu bị sốt. Mục Trọng Hạ còn đưa cho Abiwo hai quyển sách để giết thời gian. Amu Yin ở trong phòng, nhìn máy liên lạc nội bộ trong tay một lúc rồi tắt viên đá thuật pháp.

Trong bức thư Tesir gửi cho thủ lĩnh, hắn đặc biệt yêu cầu Amu Yin đến lều của họ để tiêm vắc-xin là vì mối quan hệ của ông với Phu nhân Hách Nhiếp. Cả Tesir và Terra đều chưa biết Amu Yin đang có kế hoạch đi đến Venice.

Ba ngày sau khi Amu Yin và Abiwo được tiêm vắc-xin, việc xây dựng các dãy phòng và lều trại ở phía sau bộ lạc đã bắt đầu đến giai đoạn khẩn trương. Ersong và Gasu đã chọn 100 người trong bộ lạc từng mắc bệnh đậu mùa làm hộ lý.

Với sự giúp đỡ của một nghìn dũng sĩ, thêm cả các chiến sĩ tình nguyện giúp đỡ trong bộ lạc, chỉ mất một ngày để dựng 30 lều trại và 5 lều trại để làm bệnh viện. Họ xây một bức tường xung quanh lều bệnh viện, để lại một khoảnh sân rộng để tách biệt bệnh viện với thế giới bên ngoài.

Mục Trọng Hạ không thể ra ngoài, nhưng cậu biết mọi việc đang diễn ra trong bộ lạc. Cơn sốt của Tesir và Terra đã thuyên giảm, nhưng vết phát ban trên cơ thể họ vẫn chưa có dấu hiệu đóng vảy, có điều đây đã là một tiến triển cực kỳ đáng khích lệ rồi. Amu Yin và Abiwo thì vẫn chưa có triệu chứng gì, còn Mục Trọng Hạ thì đã bỏ cuộc. Taqilan vẫn còn sốt cao, nhưng tình trạng của cô hơi khác so với Tesir và Terra.

Bình Luận (0)
Comment