Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 25

Chương 25: Thu hoạch tràn đầy.

Trong lều hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng máy làm xúc xích chạy và tiếng lửa cháy. Gu’an, Abiwo và Amunda lặng lẽ làm xúc xích, trong khi Mục Trọng Hạ đang tập trung làm chai tinh thạch – tham chiếu phương pháp làm chai thủy tinh. Mục Trọng Hạ vừa làm chai, vừa thầm giơ ngón cái cho khẩu súng cơ khí, nó thật hữu ích! Đúng là một lò nung nhiệt độ cao di động!

Abiwo là người đầu tiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cậu bé nhìn về phía cửa lều, Gu’an thấy thế liền tắt máy làm xúc xích. Tiếng gầm của Muzai vang lên bên ngoài lều, Mục Trọng Hạ ngẩng đầu lên. Cửa lều được mở ra, Tesir đeo nỏ nhẹ thuật pháp cúi người bước vào.

“A huynh (a phụ)!”

Mục Trọng Hạ: “Tesir, đã giải quyết xong chưa?”

“Người đã rời đi rồi.”

Mục Trọng Hạ lơ đãng làm cái chai trong tay: “Anh cho bọn họ bao nhiêu?”

“Giống bộ lạc thứ tư.”

“Anh vẫn đi ra ngoài à?”

“Không đi nữa.”

“Uống thuốc đi, sau đó lại đi gom ruột đi. Ngày mai làm một đợt xúc xích nữa. Ngày mốt làm thịt khô.”

Tesir: “Được.”

Tesir ngoan ngoãn uống cạn chiếc lọ nhỏ màu đỏ mà Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị cho mình, sau khi vết thương ngừng chảy máu, hắn thay quần áo sạch sẽ rồi cất nỏ vào rương số 7. Nhìn thấy a huynh (a phụ) lại có thể mở được chiếc rương đó, da đầu Gu’an và Abiwo tê dại. Cất chiếc nỏ đi, Tesir ra ngoài làm việc.

Trong lều im lặng một lúc, Mục Trọng Hạ đã làm xong một cái chai khác, đặt cái chai sang một bên, cậu lấy một nắm đá tinh thạch đặt lên phiến đá, tiếp tục làm cái tiếp theo.

Tesir cần bộ ruột, những người trong bộ lạc lập tức cho hắn những bộ ruột mà họ chưa vứt đi. Cả bộ lạc tràn ngập một cảm giác vui mừng cố nén. Khi Tesir đi làm sạch ruột, rất nhiều người đã nhiệt tình giúp đỡ. Vì vậy, chỉ trong vòng hai giờ, Tesir không chỉ mang về một chậu lớn ruột đã được làm sạch mà còn cạo sạch dầu mỡ, chỉ cần treo chúng lên cho khô.

Lúc này, trời đã tối hẳn, lại có máy làm xúc xích nên xúc xích hôm nay đều đã làm xong, thịt băm và vỏ cũng đã dùng hết. Mục Trọng Hạ đã làm ra 22 chai tinh thạch, và hiện cậu đang làm nắp chai. Cậu cũng chưa dùng hết tất cả những viên đá tinh thạch mà Tesir đã đổi về. Tesir, Gu’an và Abiwo phụ trách bữa tối, nhưng Mục Trọng Hạ cũng phải nói cách làm cho họ, bởi vì kỹ năng nấu nướng của Tesir và Gu’an thực sự chỉ ở mức trung bình.

Trong lúc ba người đang chuẩn bị bữa tối, Mục Trọng Hạ cũng đã đậy nắp chai lại. Rõ ràng là cậu đang đói, Tesir cũng ăn rất nhiều. Ăn tối xong, Gu’an nói: “A huynh, anh Hạ, em về đây.”

Mục Trọng Hạ: “Đi đi, tiện em hỏi xem mỗ mụ có muốn làm xúc xích không, ngày mai chúng ta tạm thời không dùng đến máy làm xúc xích.”

Lần đầu tiên Gu’an thật sự không khách khí với cậu. Cô nói: “Em cũng muốn tự làm một chút.”

“Vậy ngày mai anh dùng xong thì em mang đi đi.”

“Cảm ơn anh Hạ!”

“Không có gì.”

Gu’an đi rồi. Ăn xong, Abiwo và Amunda cũng rời đi, còn dẫn theo Muzai. Trong lều càng thêm yên tĩnh, Mục Trọng Hạ hỏi: “Làm sao họ biết em có rương thuật pháp? Ai nói cho họ vậy?”

Vẻ mặt Tesir có hơi khó coi: “Là Nijiang.” Hắn kể lại những gì nghe được từ Tulason cho Mục Trọng Hạ, còn nói: “Thủ lĩnh sẽ trừng phạt cô ta.”

Mục Trọng Hạ không bình luận gì về điều này, chỉ nói: “Em mang vũ khí thuật pháp tới đây vốn là để chuẩn bị cho anh trong mùa tuyết, bây giờ lấy ra trước cũng không sao. Nguyên tắc sử dụng nỏ nhẹ cũng không có gì, và nỏ nặng cũng tương tự, có điều tầm bắn xa hơn, sức mạnh và độ giật lớn hơn. Chúng thường được đặt ở một vị trí cố định để sử dụng. Tuy nhiên, người Dimata các anh rất khỏe nên chắc vẫn có thể cầm chúng trực tiếp như khi dùng nỏ nhẹ.” Dù sao cậu cũng không nhấc nổi nỏ nặng lên.

Tesir khiêm tốn lắng nghe lời khuyên của najia.

“Pháo ngắn cần phải được sử dụng kèm với khiên. Pháo ngắn có khả năng sát thương cao hơn nỏ nặng và có thể gây sát thương tập thể, vì vậy người sử dụng phải trang bị khiên. Ở Eden, chỉ có kỵ binh hạng nặng mới được trang bị pháo ngắn. Chiến đấu bằng pháo ngắn tiêu tốn rất nhiều đá thuật pháp. Thứ em mang theo là hàng cấp thấp, chỉ có 3 thuật pháp trận, nhưng tất cả đều phải dùng đá thuật pháp màu vàng, hơn nữa dùng vài lần là phải thay. Nhà chúng ta giữ thứ này không hợp, quá tốn kém.”

Tesir vẫn gật đầu.

“Nếu anh có thể tự mình dùng nỏ hạng nặng, vậy hãy giữ nó ở Hùng Ưng Vệ của anh. Trường đao và cung thì nên giữ ở nhà. Cả hai đều thích hợp cho người Dimata sử dụng khi tác chiến. Ở Eden, không có mấy người dùng song đao, vì nó đòi hỏi sức mạnh lớn. Anh xem nhà ta có nên giữ một cặp không? Có 20 con dao găm, giữ lại vài con tốt nhất, còn lại anh có thể mang đi. Còn hai chiếc nỏ nhẹ, anh xem có nên giữ chúng không?”

Người Eden không sử dụng loan đao, cho nên vũ khí thuật pháp của họ không có loan đao.

Tesir: “Tất cả nỏ nhẹ sẽ được trao cho bộ lạc. Thủ lĩnh nói sẽ dùng vật tư mà em muốn đổi lấy những món vũ khí thuật pháp này. Ta sẽ không để em chịu thiệt.”

Khi Mục Trọng Hạ nói tất cả những thứ trong rương số 7 sẽ được giao cho hắn, Tesir đã nghĩ đến việc tiết lộ chuyện này với thủ lĩnh khi mùa tuyết đến. Khi thú hoang vùng lãnh nguyên xâm chiếm, những vũ khí thuật pháp này chắc chắn phải được sử dụng công khai. Vì vậy, Tesir cũng đã chấp nhận việc thủ lĩnh muốn sử dụng vật tư để trao đổi vũ khí thuật pháp với Mục Trọng Hạ.

Mục Trọng Hạ: “Dù là cả nhà chúng ta hay cá nhân em cũng đều không cần đến nhiều thức ăn và thịt như vậy. Thức ăn để lâu sẽ bị mốc, và thịt cũng sẽ bị thối nếu không bảo quản bằng nhiều muối hoặc dùng rương lạnh. Còn những thứ như vải vóc, em tự tin là mình có thể đổi số lượng nhà mình cần đến với thương nhân Eden hàng năm. Bộ lạc cũng không có nhiều vật tư lưu trữ, và em không muốn lấy đi tất cả vật tư trong bộ lạc. Nhưng em cũng hiểu quy tắc lon gạo ân, gánh gạo thù, nếu bộ lạc muốn trao đổi vật tư, em sẽ không từ chối.”

Tesir: “Cho dù em muốn gì, ta cũng sẽ bảo thủ lĩnh cho em.”

Mục Trọng Hạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Gu’an nói trong tay anh có đất nông nghiệp, nhưng không nhiều, anh còn có gia súc do bộ lạc nuôi.”

Tesir: “Ừ, tất cả cũng đều là của em.”

Mục Trọng Hạ: “Em muốn có nhiều đất trồng trọt hơn, có thể khai khẩn thêm đất mới. Em còn muốn những động vật có thể cho sữa, chẳng hạn như thú mang mộc ấy. Ngoài ra, em muốn có một xưởng luyện kim của riêng mình. Em cũng muốn một mảnh đất của riêng em, khi mùa ấm đến, em sẽ xây nhà trên đó. Em còn muốn một căn lều mới để làm phòng làm pho mát.”

Tesir: “Không thành vấn đề.”

Mục Trọng Hạ: “Ngoài ra, em còn cần 1000 viên đá thuật pháp màu trắng, 200 viên đá thuật pháp màu vàng, 50 viên đá thuật pháp màu xanh lá cây, 100 tân tệ và 20 vật phẩm thuật pháp bỏ đi. Tất cả những thứ này đều nằm trong những thứ mà anh và thủ lĩnh phải đưa cho em. Đồng tiền Yahan tuy không phải là đồng tiền mạnh, nhưng chúng ta cũng cần phải có một ít trong tay, sau này có thể sẽ cần đến.” Trong tay Mục Trọng Hạ không có nhiều tiền. Cậu chỉ lấy được 30 tân tệ từ tay Varus – đối phương nói đã mua cho cậu nhiều đồ như vậy nên thực sự không có nhiều tiền. Hơn nữa, Công tước Frieden “hào phóng” cho thêm 200 tân tệ thì tổng cậu chỉ có 230 tân tệ. Sức mua của đồng tân tệ ở đại lục Rodrigue vẫn rất mạnh, đồng ma tệ chỉ lưu hành ở các thành phố lớn của Eden và chỉ lưu hành trong số những người giàu có như các thương gia giàu có và giới quý tộc.

Tesir cau mày: “Quá ít.”

Mục Trọng Hạ: “Những vũ khí thuật pháp mà em mang theo đều là cấp thấp và sơ cấp, không thể đổi theo giá ở Yahan được, vì như vậy thì chắc chắn là em chiếm lợi. Em muốn nắm quyền hôn nhân của Gu’an, Abiwo và Amunda. Nếu thủ lĩnh đồng ý, em có thể lấy ra một chiếc rương thuật pháp nữa.”

Tesir hơi ngây người.

Mục Trọng Hạ: “Để ngăn cản sau này họ bị yêu cầu kết hôn vì lợi ích của bộ tộc. Abiwo và Amunda vẫn còn nhỏ nên tạm thời không cần phải lo lắng điều đó, nhưng Gu’an 17 tuổi, và sẽ có rất nhiều người để mắt đến cuộc hôn nhân của cô ấy.”

Quai hàm Tesir cứng lại trong giây lát, rồi hắn nắm tay Mục Trọng Hạ: “Ta sẽ nói chuyện với thủ lĩnh.”

Mục Trọng Hạ: “Không cần vội vàng cày xới đất đai đâu, dù sao đó cũng là chuyện của mùa ấm năm sau. Nhưng em muốn hoàn thành phòng luyện kim và phòng pho mát trước khi mùa tuyết đến, nếu không 9 tháng trời chỉ có ngồi trong lều ăn, chắc em phát điên mất.”

“Ừ, được.”

Sau khi hai người bàn bạc xong, Tesir đi ra ngoài. Cả bộ lạc vẫn chưa bình tĩnh lại. Nijiang đã bị thủ lĩnh bắt giam, các tộc nhân đều đã biết tại sao bộ lạc thứ nhất và thứ hai đột nhiên trở nên tham lam của hồi môn của najia nhà Tesir. Lúc này, không còn ai thương hại Nijiang nữa. Terra cũng không xin cho Nijiang, còn coi như không biết cô ta đã bị bắt đi.

Tesir vừa ra khỏi lều đã thu hút sự chú ý của vô số người. Tối nay, Mushka hoàn toàn không muốn ăn uống gì cả. Ông không bao giờ nghĩ đến najia của Tesir lại thực sự mang theo vũ khí thuật pháp! Lại còn là một rương! Lúc này, ông còn chưa biết cái gọi là rương đó cũng là rương thuật pháp! Ông chỉ nghĩ, nếu có một chiếc nỏ nhẹ, một vài con dao găm thuật pháp và một thanh trường đao là đã tốt lắm rồi. Cho dù chỉ là một chiếc nỏ nhẹ, nó cũng có thể đóng vai trò quyết định then chốt khi thú hoang lãnh nguyên xâm lấn!

Zhela cực kỳ im lặng dọn bữa ăn cho thủ lĩnh. Lúc này, bà ta không còn dám ghen tị với Tesir nữa. Najia của Tesir sở hữu một chiếc nỏ nhẹ thuật pháp, bà ta tin rằng giữa chiếc nỏ nhẹ và mình, thủ lĩnh sẽ không ngần ngại chọn cái trước, chứ không phải một najia suýt nữa bị thủ lĩnh vứt bỏ như bà ta. Ai có thể ngờ najia được Tesir mang về từ Eden kia lại giàu có đến mức ghê gớm như vậy!

“Tesir!” Một giọng nói vang lên bên ngoài lều. Mushka cũng hồi thần, Zhela nhìn ra ngoài lều, rèm lều của thủ lĩnh còn chưa hạ xuống, ngay sau đó, Tesir khom người bước vào, Mushka thế mà bỗng thấy hơi căng thẳng!

Tesir hành lễ rồi ngồi xuống trước mặt a phụ mình, Zhela đi ra ngoài và hạ rèm xuống. Mushka căng mặt: “Tesir, con đã có kết quả rồi phải không?”

“Vâng, thưa a phụ.” Xung quanh không có người ngoài, Tesir cũng không còn gọi đối phương là thủ lĩnh nữa mà nói thẳng: “Najia của con sẵn sàng trao đổi hai chiếc nỏ nhẹ, một chiếc nỏ nặng và một khẩu đại bác ngắn với bộ lạc, còn đi kèm với một tấm khiên, 10 con dao găm, một thanh trường đao, hai thanh song đao và một cây cung, tất cả đều là vũ khí thuật pháp.”

Mushka khó thở: “Nhiều vậy sao?!”

Ở bên ngoài, Suwanbi đang nghe lén cũng kích động tới mức đỏ cả mặt, nhiều như vậy!

Tesir: “Hùng Ưng Vệ của con muốn một chiếc nỏ nặng và 2 con dao găm.”

Mushka: “Tesir, có thật không?”

Tesir: “Thật!”

Mushka hít một hơi thật sâu, hít một hơi thật sâu, nhiều quá! Hơn nữa đều là vũ khí thuật pháp!

Tesir: “Có điều kiện.”

“Con nói đi!”

Tesir nói điều kiện của Mục Trọng Hạ, đồng thời giải thích vật tư mà Mục Trọng Hạ muốn trao đổi đã nằm trong “sính lễ” mà hắn nên đưa để cưới Mục Trọng Hạ. Mushka nói luôn không cần nghĩ: “Không thành vấn đề! Cho cậu ấy hết!” Những gì Mục Trọng Hạ đưa ra là quá rẻ rồi!

Tesir nói tiếp: “Najia của con còn nói, nếu a phụ chịu trao quyền quyết định hôn nhân của Gu’an, Abiwo và Amunda cho em ấy, em ấy còn có thể trao cho bộ lạc một rương chiếc thuật pháp, là loại rương thuật pháp lớn nhất hiện nay ở Eden.”

Mushka mở to mắt thấy rõ: “Loại lớn nhất?”

“Lớn nhất.”

Mushka không khỏi hỏi: “Najia của con mang theo bao nhiêu rương thuật pháp?”

Tesir: “Mười.”

“Mười?!”

Suwanbi không khỏi mở rèm xông vào: “Thủ lĩnh! Ngài mau đồng ý! Bộ lạc cần rương thuật pháp!”

Thay vì mắng Suwanbi vì xông vào mà không được phép, Mushka hít một hơi thật sâu và nói: “Tesir, ta có thể trao quyền hôn nhân của Gu’an, Abiwo và Amunda cho najia của con. Nhưng con có thể chắc chắn là cậu ấy sẽ ở lại Yahan, ở lại bộ lạc thứ ba của chúng ta mãi mãi không?”

Tesir: “Có thể. Em ấy không muốn quay lại Eden.”

Mushka hít một hơi thật sâu, nói: “Quyền kết hôn của Gu’an, Abiwo và Amunda, tất cả những vật phẩm ma thuật bỏ đi trong bộ lạc, đổi lấy hai rương thuật pháp.”

Tesir nghĩ nghĩ rồi nói: “Được.”

Mushka kinh ngạc: “Con có thể quyết định?”

Tesir: “Có thể.”

“Được rồi!” Mushka vô cùng vui mừng. “Tesir, ngày mai con không cần đi săn. Lập tức dẫn người đến xây phòng luyện kim và lều mà najia của con cần đi. Phần thu hoạch của con sẽ đến từ bộ lạc. Suwanbi, lập tức thu thập tất cả các vật phẩm thuật pháp bị hỏng đi.”

“Vâng!” Suwanbi xoa xoa tay, “Thủ lĩnh, tôi muốn xin một con dao găm thuật pháp!”

Mushka: “Đợi Tesir mang tới đã rồi nói! Đi nhanh đi!”

Suwanbi buồn bực rời đi, Tesir cũng đi rồi.

Quả nhiên, sau khi Tesir quay lại nói với Mục Trọng Hạ, Mục Trọng Hạ nói: “Được. Chiếc rương có máng trồng cây đang bỏ trống, vũ khí còn lại ở rương số 7, anh để vào rương số 6 đi.”

Tesir mở rương số 7 và lấy vũ khí của họ để lại vào rương số 6. Mục Trọng Hạ đi tới, mở khóa mật khẩu, sau đó dạy Tesir cách đặt mật khẩu mới. Tesir gọi hai người vào để di chuyển chiếc rương (và vũ khí) đi. Hai người bước vào không dám nhìn bừa, càng không dám liếc nhìn người Eden “hung dữ” kia. Họ vác chiếc rương và đi ra ngoài.

Các chiến binh ở lều thủ lĩnh rất phấn khích vì najia của Tesir đã trao đổi nhiều vũ khí thuật pháp với bộ tộc. Mặc dù số lượng “nhiều” này trong mắt Mục Trọng Hạ có vẻ rất ít, nhưng đối với người dân Dimata thì số lượng này đã là rất nhiều rồi!

Mọi người chen chúc bên ngoài lều của thủ lĩnh, háo hức muốn xem những vũ khí thuật pháp mà Tesir đã đổi từ najia của mình cho bộ tộc. Khi Tesir mở rương thuật pháp và lấy từng món vũ khí thuật pháp ra, bên ngoài lều của thủ lĩnh vang lên đầy tiếng hoan hô. Trong lều, đại phù thuỷ, Mushka, Suwanbi và Khanbana đang đứng nhìn từ xa, liên tục hít khí, rương thuật pháp này quá lớn! Họ chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc rương thuật pháp lớn như vậy! Trong đó còn có rất nhiều đạn và đạn pháo, nếu tiết kiệm thì có thể dùng rất lâu!

Tesir đặt nỏ hạng nặng và hai con dao găm thuật pháp sang một bên, sau đó giải thích: “Najia của tôi nói pháo ngắn có hỏa lực mạnh nhất và có thể gây sát thương tập thể, cho nên cần được sử dụng cùng với một tấm khiên, sẽ rất tiêu hao đá thuật pháp, ít nhất cũng phải dùng đến đá thuật pháp màu vàng.”

Hai mắt Suwanbi sáng rực: “Chỉ cần có thể đánh bại thú dữ là được!”

Mushka quan tâm chuyện khác hơn: “Tesir, con có biết dùng không?”

Tesir: “Không.”

Mọi người: “…”

Khanbana: “Vậy chúng ta thử xem sao!”

“Thử đi! Thủ lĩnh! Chúng ta thử xem sao!”

Mushka cũng muốn nhìn thấy sức mạnh của những món vũ khí thuật pháp này, mặc dù Tesir đã nói những vũ khí này chỉ có thể được coi là trung bình và thấp kém ở Eden, nhưng Mushka vẫn không thể kìm được sự vui mừng và phấn khích từ trong nội tâm. Mọi người trong bộ lạc đều hò reo muốn xem sức mạnh vũ khí thuật pháp của Eden. Mushka cũng không kìm nén sự tò mò của mọi người, liền ra lệnh dùng thử.

Bình Luận (0)
Comment