Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 252

Chương 252: Có thể mang thai không?

Cảnh báo: chương này có H (nhẹ) của Thiên Đoá và Amu Yin.

Terra không có nhà, Taqilan lại bận nghiên cứu vắc-xin, Thiên Đoá toàn tâm toàn ý giúp chăm sóc Hectorun và Yehe. Yehe đã lớn, không cần người lớn lúc nào cũng phải để mắt. Thường thì sáng ăn xong là ra ngoài chơi với các bạn gái, không đến bữa ăn thì không về.

Sáng hôm đó thức dậy, Thiên Đoá cứ bồn chồn không yên, làm gì cũng không thể tĩnh tâm được. Bữa trưa, Thiên Đoá ăn cùng Hectorun và Yehe. Cơm của Taqilan được đưa thẳng đến phòng làm việc của cô, cô bận đến mức không về được.

Ngay cả khi Yehe còn là một đứa trẻ, thì cô bé cũng nhận ra phu nhân Hách Nhiếp có gì đó không ổn. Ăn xong, dọn dẹp xong, Yehe không nhịn được hỏi: “Phu nhân, người sao vậy?”

Thiên Đoá rõ ràng đã giật mình, mỉm cươi che giấu: “Không sao, chỉ là có chút chuyện thôi. Con còn muốn ra ngoài không? Hay là ngủ trưa?”

Yehe cẩn thận quan sát phu nhân Hách Nhiếp, nói: “Không có gì đâu ạ, trưa nay con sẽ đưa Hectorun đi ngủ, con cũng đã lâu không đưa em ấy đi ngủ rồi.”

Hectorun đang chơi đồ chơi nghe thấy chị gái nói về mình, lập tức bỏ đồ chơi xuống, bò dậy chạy lạch bạch đến bên chị, lao vào lòng chị gái. Yehe ôm lấy em trai mũm mĩm, không nhịn được hôn một cái lên khuôn mặt đáng yêu của bé.

Thiên Đoá quả thật có hơi bồn chồn, nàng xoa đầu Yehe: “Vậy trưa nay con đưa Hectorun đi ngủ, ta nhân tiện làm chút việc.”

“Vâng.”

Yehe nói xong, lại hôn em trai một cái. Hectorun cũng hôn một cái lên khuôn mặt thơm tho của chị gái.

Yehe chơi với Hectorun luôn tràn đầy năng lượng, cho đến khi em trai bắt đầu dụi mắt, liền đưa em trai đi tiểu, rồi cho em uống chút nước rồi bế đi ngủ trưa. Trong vòng tay thơm tho của chị gái và những cái vỗ nhẹ nhàng, Hectorun nhanh chóng ngủ thiếp đi. Yehe ngửi thấy mùi sữa trên người em trai, không lâu sau cũng ngủ luôn. Hải nô nằm xuống góc nghỉ ngơi, Thiên Đoá kéo rèm cửa trong lều xuống, chỉ để lại một cái.

Thiên Đoá bồn chồn không có tâm trạng ngủ, liền ngồi bên cửa sổ cắt da thú. Khi nàng là phu nhân Hách Nhiếp ở Likuo, có thể nói là cơm bưng nước rót, quần áo có người lo, đi đâu cũng có người hầu hạ. Đến Yahan, nàng vẫn có người hầu hạ, nhưng lại cầm kim chỉ, học làm quần áo, áo da, áo choàng cùng phụ nữ Dimata.

Kích thước miếng da mà Thiên Đoá đang cắt rõ ràng là dành cho đàn ông, hơn nữa là dành cho đàn ông trưởng thành của Dimata. Ánh sáng không đủ nên nàng cũng không làm những việc tỉ mỉ, cắt da thú cũng là để bản thân chuyển hướng chú ý, nếu không sẽ hoảng loạn, nằm cũng không yên.

Trong lều thủ lĩnh, Mushka cũng đang nằm nhắm mắt dưỡng thần. Không nhiều gia đình trong bộ lạc đổi sang lều kiểu căn hộ, chỉ có Tesir và thủ lĩnh. Một là trước đây dịch đậu mùa hoành hành, không có thời gian; hai là bây giờ là lúc cày cấy trong mùa ấm, bận rộn; ba là nhiều trụ cột trong gia đình không có ở nhà, như nhà Taqilan chẳng hạn, tạm thời không thể sửa chữa. Thứ người Dimata không thiếu nhất là da thú và xương thú, đợi đến khi mùa cày kết thúc, những người đàn ông đi xa trở về, sẽ có nhiều gia đình đổi lều thông thường thành lều kiểu căn hộ.

Mushka đang nhắm mắt dưỡng thần trong phòng ngủ thì Zhela vén rèm bước vào: “Thủ lĩnh, lang đầu Amu Yin đã trở về.”

Mushka đột nhiên mở mắt ngồi dậy: “Amu Yin đã trở về?!”

Zhela gật đầu: “Ở ngoài lều.”

Mushka lập tức vén chăn đứng dậy.

Mặc dù Mushka đã sửa lại lều, nhưng các phòng vẫn treo rèm, ông thì vẫn ngủ trên bục, không ngủ giường. Vội vàng mặc quần áo, bảo Zhela chuẩn bị trà và sữa thú mangmu, Mushka sải bước ra khỏi phòng ngủ.

Amu Yin được cho phép thì bước vào lều thủ lĩnh với vẻ phong trần. Thấy ông, thủ lĩnh Mushka rất vui mừng tiến lên ôm lấy đối phương, vỗ mạnh. “Sao không phái trinh sát báo tin trước?”

Sau khi thủ lĩnh ngồi xuống, Amu Yin liền ngồi khoanh chân, không hề né tránh trả lời: “Tôi một mình về trước, nói xong tình hình với ngài, tôi sẽ về lãnh địa lang đầu.”

Mushka: “Gấp gì? Anh về rồi, tôi là thủ lĩnh nhất định phải mở tiệc chiêu đãi.”

Amu Yin lại xua tay, cũng không khách sáo với thủ lĩnh, nói: “Tôi vội về gặp najia, đợi Terra về, tôi sẽ đến ăn tiệc sau.”

Mushka ngẩn người, sau đó cười ha hả.

Amu Yin uống hết trà và sữa thú mangmu rồi lau miệng, báo cáo chi tiết tình hình của Venice và việc ông trở về gặp Tesir cho thủ lĩnh. Mushka không lo lắng về chuyện ở pháo đài Cầu Đá, tộc nhân bình an trở về là được. Những chuyện tiếp theo, Tesir sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Báo cáo xong, Amu Yin nói: “Thủ lĩnh, tôi sẽ ở lại bộ lạc một đêm, sáng mai sẽ đưa najia về lãnh địa.”

Mushka đùa: “Có cần sắp xếp lều cho anh không?”

Amu Yin: “Không cần.”

Mushka xua tay: “Thôi được rồi, anh đi nghỉ đi. Đừng làm ầm ĩ đến mức mọi người đều biết.”

Amu Yin gật đầu, đứng dậy hành lễ xong thì xoay người sải bước rời đi.

Đợi Amu Yin rời đi một lúc, Zhela mới tò mò hỏi: “Liệu người Dirott có thể đồng ý cho phu nhân Hách Nhiếp làm najia của lang đầu Amu Yin không?”

Mushka cầm chén trà lên uống, miệng nói: “Đồng ý hay không thì phu nhân Hách Nhiếp cũng đã là najia của anh ta rồi.”

Amu Yin từ lều thủ lĩnh đi ra, trước tiên hỏi thị vệ thủ lĩnh bên ngoài lều xem phu nhân Hách Nhiếp đang ở lều của mình hay lều của đại sư Taqilan. Thị vệ thủ lĩnh cũng không rõ, giúp đi hỏi. Amu Yin kiên nhẫn đợi một lúc, biết được Thiên Đoá đang ở lều của mình thì xách hành lý, đi về phía lều của Thiên Đoá.

Bên ngoài lều của Thiên Đoá có thị vệ mà nàng đưa từ Venice đến. Các thị vệ nhìn thấy lang đầu Amu Yin đi tới, ai nấy đều ngẩn người. Nhưng sau khi nhanh chóng lấy lại tinh thần, họ lại không ngăn cản, ngược lại còn thoải mái để ông vào. Chuyện của phu nhân Hách Nhiếp và lang đầu Amu Yin, những người như đại sư Mengri có thể không biết, nhưng thị vệ và thị nữ mà phu nhân Hách Nhiếp dẫn theo thì chắc chắn biết. Một thị vệ từng đi cùng phu nhân Hách Nhiếp đến lãnh địa lang đầu của Tả Tượng Vương đánh bạo nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại ôn Hectorun đang ngủ.”

Amu Yin cho đối phương một ánh mắt cảm ơn, cũng không bận tâm người mình đang bẩn, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Trong lều, Thiên Đoá đặt kéo xuống, vẻ mặt nghi hoặc đứng dậy mở cửa, ai sẽ đến tìm nàng lúc này được? Những người nàng quen biết đều biết lúc này là thời gian nàng nghỉ ngơi. Thiên Đoá đi đến bên cửa, mở cửa, một bóng đen bao trùm. Chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, cánh tay mạnh mẽ của đối phương đã vòng qua eo, nhấc nàng vào lòng ôm vào lều, và dùng chân đóng cửa lại.

Các lính gác bên ngoài lều nhìn nhau, rồi rất thiếu chuyên nghiệp mà bỏ đi. Lang đầu Amu Yin đã trở về, họ không cần phải tiếp tục canh gác phu nhân Hách Nhiếp nữa.

Khoảnh khắc cơ thể bị ôm lấy, Thiên Đoá gần như quên cả thở. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng không hề ghét bỏ sự bẩn thỉu và mùi rõ rệt trên người đàn ông, mà giơ tay ôm lấy cổ đàn ông, nghẹn ngào nói: “Anh về rồi…”

Yết hầu Amu Yin dao động dữ dội, cúi đầu cắn vài cái lên mặt người phụ nữ, khàn khàn nói: “Anh đi tắm rửa, người bẩn.”

Thiên Đoá dụi mắt, trong bóng tối, nàng nhìn Amu Yin, đôi mắt ướt át tràn đầy niềm vui khi người đàn ông yêu quý cuối cùng cũng đã trở về, và cả sự xót xa không thể che giấu.

Người đàn ông ấy đã gầy đi rất nhiều, râu nhìn là biết đã lâu không cạo, trông như một người rừng.

“Anh qua đó trước, em lấy quần áo thay cho anh.”

Amu Yin bế Thiên Đoá lên bằng hai tay, hôn và cắn vài cái lên cổ nàng, sau đó mới miễn cưỡng đặt nàng xuống, mở cửa ra khỏi lều, đi đến lều tắm rửa liền kề.

Thiên Đoá bị hôn đến mềm nhũn cả chân. Ôm ngực, đợi đến khi sức lực trở lại một chút, nàng đi xem Yehe và Hectorun trước. Hai đứa trẻ vẫn ngủ say, chỉ có hải nô đã tỉnh, đứng ở góc không dám lên tiếng. Thiên Đoá không quan tâm hải nô nghĩ gì, nàng vuốt tóc, bật một ngọn đèn thuật pháp. Lấy một bộ quần áo trong và ngoài của Amu Yin từ trong rương quần áo của mình ra, còn cả tất, rồi lấy khăn tắm và bàn chải đánh răng mới, cũng lấy một bộ quần áo thay của mình, nàng khẽ nói với hải nô: “Chăm sóc Yehe và Đại ôn.”

Hải nô quỳ xuống.

Thiên Đoá đi ra ngoài.

Trong lều tắm rửa, Amu Yin đang múc nước vào bồn tắm thuật pháp. Thiên Đoá đặt đồ xuống, nói: “Em gội đầu cho anh trước, gội đầu xong anh hãy tắm.”

Amu Yin cười cười, tỏ ý nghe lời najia.

Về tới nơi, đương nhiên Amu Yin rất bẩn. Thiên Đoá dùng ấm thuật pháp đun nước trước, gội đầu cho Amu Yin ba lần mới sạch. Nước trong bồn tắm thuật pháp cũng đã nóng, Amu Yin nằm trong bồn tắm duỗi người, thoải mái thở ra một hơi. Thiên Đoá đứng sau bóp vai cho ông. Cơ bắp trên người Amu Yin đều cứng đờ, sức của nàng thực ra không thể có tác dụng massage, nhưng Amu Yin lại yêu thích sự dịu dàng này, không quan tâm có hiệu quả hay không.

“Jitong rất ổn, hầu hết các nơi ở Likuo đều đã được kiểm soát…”

Biết Thiên Đoá lo lắng điều gì, Amu Yin nói thẳng vào việc chính. Đợi ông nói xong việc chính, Thiên Đoá cúi đầu hôn nhẹ lên vai đầy vết sẹo của ông: “Anh vất vả rồi.”

Amu Yin nắm tay Thiên Đoá: “Không vất vả, chỉ là buổi tối trong chăn thiếu một người.”

Thiên Đoá vỗ Amu Yin một cái, nhưng vẻ mặt tuyệt đối không phải không vui.

Amu Yin: “Sáng mai về lãnh địa.”

Thiên Đoá khó xử: “Hectorun…”

“Đưa theo.”

Ở địa bàn của Amu Yin, việc không chăm sóc tốt Hectorun quả là chuyện đùa. Nghĩ đến việc Terra trở về chắc cũng không có thời gian trông trẻ, Thiên Đoá lập tức không còn khó xử nữa.

“Vậy sáng mai đi.”

Amu Yin tắm mất một lúc, đợi đến khi xả xong bồn nước cuối cùng, ông lấy khăn từ tay Thiên Đoá lau khô người, nhưng không vội mặc quần áo. Hai tay ôm eo Thiên Đoá, đặt nàng lên bàn dài để đồ, Amu Yin cúi xuống hôn mạnh Thiên Đoá, một tay cởi cúc áo của nàng.

Thiên Đoá biết người đàn ông này tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng, cho nên nàng mới biết ý mang cả quần áo của mình vào luôn. Cho dù Thiên Đoá là phụ nữ Dirott thì ở trước mặt một người đàn ông Dimata như Amu Yin, nàng cũng chỉ là một đoá hoa mềm yếu, nhỏ xinh, dùng hai tay là có thể nắm giữ. Tiếng r*n r* không ngừng vang lên trong lều tắm, một tay Thiên Đoá gắt gao che miệng mình, tay kia vít cổ Amu Yin, hai chân quấn lấy eo ông, thừa nhận người đàn ông đang hung mãnh chiếm hữu mình như dã thú.

Amu Yin rời đi bao lâu, Thiên Đoá nhớ nhung bấy lâu. Không có gì có thể diễn tả nỗi nhớ nhung giữa những người yêu nhau hơn một cuộc tiếp xúc thân mật sau một thời gian dài xa cách. Đôi tay hữu lực màu đồng cổ của Amu Yin nâng Thiên Đoá lên, thú căn thô dài nhanh chóng ra vào dưới thân nàng. Thiên Đoá chỉ cảm thấy t* c*ng của mình cũng đều bị thú căn to cứng kia đâm mở, đâm đến chỗ sâu nhất trong thân thể nàng.

Khi t*nh d*ch nóng bỏng bắn vào t* c*ng, thân thể nàng cũng run rẩy dữ dội. Nụ hôn đau rát do râu cạo còn sót lại rơi trên mặt Thiên Đoá, sau tai, nàng nghe thấy người đàn ông hỏi: “Anh bắn nhiều như vậy, có thể mang thai không?”

Thiên Đoá r*n r*.

Người đàn ông rút thú căn ra, ngón tay thâm nhập, t*nh d*ch trào ra theo ngón tay. Thiên Đoá sớm đã không rảnh bịt miệng, khóe mắt đỏ bừng, thân thể nàng hoàn toàn bị thao tác mạnh mẽ của người đàn ông này chi phối.

Những ngón tay thon dài trắng nõn của Thiên Đoá đan vào mái tóc cứng của người đàn ông.

Người đàn ông lại không muốn buông tha, thở hổn hển bên tai nàng: “Đoá Nhi, có thể mang thai không?”

Đôi môi mềm mại của Thiên Đoá áp vào tai người đàn ông: “Vẫn, chưa đủ…”

Người đàn ông không nói gì nữa, chỉ siết chặt eo Thiên Đoá.

Thiên Đoá không nghĩ mình còn có thể mang thai, nàng cũng thấu hiểu, đôi khi người đàn ông vẫn chăm chú nhìn bụng nàng đầy trăn trở. Nhưng với độ tuổi hiện tại của nàng, việc có con trở nên khó khăn hơn. Dẫu vậy, nếu có thể, nàng khao khát mang lại cho ông một đứa trẻ, chỉ cần một mà thôi, dù là trai hay gái, miễn là đó là con của nàng và ông là nàng đã mãn nguyện rồi. Thế nên, cảm giác vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ…

Bình Luận (0)
Comment