Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 264

Chương 264: Nụ cười

Mùa đông năm nay, không khí tại lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc Zhailamu sôi nổi và náo nhiệt hơn bất kỳ năm nào trước đây. Do mùa đông nên xưởng của Taqilan không thể mở rộng, cũng chưa thể xây nhà máy sản xuất vắc-xin chính quy, nhưng tất cả những điều này đã được đưa vào chương trình nghị sự, chỉ chờ mùa ấm đến. Những người không thể hoặc không dám tiêm vắc-xin đậu người đều mong muốn có đủ điều kiện để tiêm một mũi vắc-xin.

Tất cả các thợ cơ khí và pháp sư trong lãnh địa thủ lĩnh chưa từng bị đậu mùa đều được ưu tiên tiêm vắc-xin. Ba vị đại sư Mengri, Wuyunqi và Baodu cũng quyết định sẽ đến Eden cùng Taqilan vào thời điểm đó để chứng kiến khoảnh khắc thăng cấp đầy ý nghĩa của Taqilan. Còn về việc Taqilan có thể thuận lợi thăng cấp lên cấp Miện hay không, ba vị đại sư Mengri, Wuyunqi và Baodu còn tự tin hơn cả Taqilan.

Tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Taqilan, ngược lại, sự nhiệt tình về việc nghiên cứu thành công máy phát điện thuật pháp đã giảm xuống. Về điều này, Mục Trọng Hạ không hề khó chịu, ngược lại, cậu còn muốn không ai chú ý tới mình kìa. Trước khi tình hình bên Đại công tước Aura chưa rõ ràng, cậu hy vọng những thợ cơ khí và pháp sư Eden như Goodley có thể trở về Eden trước. Họ ở trong bộ lạc, cậu cũng không dám dễ dàng đưa ra nhiều ý tưởng nữa. Sau sự việc của Hoàng tử Kaidel, cậu cũng sẽ không tin tưởng đám người Goodley, Pangwan.

“Anh Mục, anh nói Đại sư Taqilan có thể thuật lợi thăng lên cấp Miện không?”

Cuối cùng cũng có cơ hội đến nhà anh trai ăn cơm, Gu’an không nhịn được hỏi. Gần đây Tongxu hưng phấn như được tiêm thuốc k*ch th*ch, cho dù Đại sư Taqilan là pháp sư thì việc cô có thể thăng lên cấp Miện cũng có ý nghĩa thay đổi trời đất đối với Venice. Tongxu mừng cho Venice, mừng cho các pháp sư của Venice.

Xinya cũng tò mò dỏng tai lên nghe. Mục Trọng Hạ tự tin nói: “Chắc không có vấn đề gì đâu. Lý thuyết vắc-xin của Đại sư Taqilan mang tính thời đại. Là người đầu tiên nghiên cứu vắc-xin, nếu cô ấy không thể lên cấp Miện thì sẽ là một trò cười trong giới pháp sư.”

Gu’an nhìn Tongxu, đồng tình gật đầu nói: “Tongxu cũng nói vậy.”

Bên kia, Tongxu đang rửa rau, thái rau cùng Mục Hi, Uhagen và Abiwo, không khỏi nở nụ cười. Những lời này y không tiện hỏi thầy, vì nghe cứ như thể y không đủ tự tin vào Đại sư Taqilan vậy, nhưng y cũng vô cùng lo lắng. Là hậu duệ của phủ Đại Tư và phủ tướng quân, dù Tongxu có là mọt sách đến mấy thì sự nhạy cảm với chính trị của y cũng mạnh hơn Uhagen và Mục Hi. Một khi Venice xuất hiện một pháp sư cấp Miện, thái độ của Eden đối với Venice sẽ phải thay đổi.

Gu’an tiếp tục hỏi bằng giọng lo lắng thuần túy: “Vậy Đại sư Taqilan đi Eden có nguy hiểm không ạ? Người Eden đều không tốt.”

Mục Trọng Hạ: “Terra sẽ đi theo, bộ lạc cũng sẽ cử dũng sĩ bảo vệ toàn bộ hành trình, thủ lĩnh nói sẽ cho các dũng sĩ mang theo ma thú cùng đi.”

Gu’an: “Vậy thì tốt quá.”

Xinya không nhịn được khẽ hỏi: “Vậy Mục đại sư, ngài không đi thi sao? Tôi thấy ngài cũng lợi hại như Đại sư Taqilan vậy.”

Mọi người có mặt đều không thấy câu nói của Xinya có vấn đề gì, nhưng Mục Trọng Hạ chỉ nói: “Đi lại mất quá nhiều thời gian nên tôi sẽ không đi. Chuyến đi đến Venice đã khiến tôi sợ ngồi xe ngựa rồi. Nhưng Tongxu và Uhagen, hai người vẫn cần tiếp tục thi lên cao hơn. Hai người các anh đại diện cho Yahan và Venice, đợi Học viện Liên hợp xây xong, hai người các anh đều phải đi dạy đấy.”

Uhagen và Tongxu lập tức cảm thấy áp lực rất lớn. Nhưng dưới áp lực, Uhagen cũng có hoài bão của riêng mình, Tongxu thì hơi hụt hơi, hỏi: “Thầy ơi, vậy Mục Hi không đi dạy sao? Cậu ấy cũng nên đi thi chứ.”

Mục Trọng Hạ còn chưa nói gì thì Mục Hi đã liên tục lắc đầu: “Tôi không được. Tôi cũng không đi thi đâu, tôi không muốn rời Yahan.”

Tongxu nuốt nước bọt: “Thầy ơi, tôi thấy, chắc tôi không, giảng bài được đâu…”

Mục Trọng Hạ tàn nhẫn cắt ngang: “Anh không giảng được cũng phải giảng! Đợi khi anh đạt đến cấp trung, anh sẽ không chỉ phải dạy ở Học viện Liên hợp, mà còn phải trở về Venice, đến Học viện Sangzhu làm giảng viên.”

Chân Tongxu mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống.

Mục Trọng Hạ: “Uhagen cũng vậy.”

Xinya nhìn Uhagen với ánh mắt lập tức tràn đầy sự ngưỡng mộ. Tongxu vô thức nhìn vợ, thấy trong mắt Gu’an cũng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, y lập tức thẳng lưng, nghiến răng: “Tôi sẽ cố gắng!”

Mục Trọng Hạ rất hài lòng: “Đúng rồi, phải tự tin vào bản thân chứ.”

Uhagen bị Xinya nhìn đến đỏ tai, ho một tiếng rồi nói: “Tôi cũng sẽ cố gắng.”

Mục Trọng Hạ: “Mùa ấm đến, hai người về Venice thi chứng chỉ đi.”

Tongxu và Uhagen: “…!!!”

Thầy ơi, có nhanh quá không vậy! Nhịp điệu này không đúng rồi!

Mục Trọng Hạ chốt lại, mùa ấm này Tongxu và Uhagen sẽ cùng đội của Taqilan rời Yahan, hai người đến thành Hesara thi chứng chỉ. Tư chất và thiên phú của Tongxu không bằng Uhagen, càng không bằng Mục Hi. Nhưng dưới sự giáo dục và khuyến khích (ép buộc) của Mục Trọng Hạ, mười khiếu của Tongxu cũng đã mở được năm khiếu, việc thi lên cấp trung hoàn toàn không có vấn đề gì. Mục Trọng Hạ đã lên kế hoạch cho Uhagen và Mục Hi là hai người sẽ phấn đấu lên cấp Miện. Kế hoạch cho Tongxu là phấn đấu lên cấp Hình, thậm chí là cấp Thượng. Nếu nói trước đây, cậu đã rất hài lòng khi Tongxu có thể đạt đến cấp cao, thì bây giờ, cậu đã có yêu cầu cao hơn đối với Tongxu. Tongxu chịu khó, chịu khổ học cơ học. Cần cù bù thông minh, chỉ cần tìm đúng phương pháp học tập, cấp Hình sẽ không phải là vấn đề, cấp Thượng cũng có thể cố gắng. Tuy nhiên, Mục Trọng Hạ không nói kế hoạch của mình cho hai học trò để tránh gây áp lực cho họ. Cũng may mà cậu không nói, nếu không Tongxu và Uhagen sẽ không ngủ được mất.

Rau đã chuẩn bị xong, Mục Trọng Hạ nhìn đồng hồ, nói: “Abiwo, con hỏi xem Zhuotan về chưa, bảo cậu ấy qua ăn cơm.”

Abiwo dùng bộ đàm liên lạc với Zhuotan. Mỗi ngày, Zhuotan đều đi cùng Abiwo, Baisimi và Ifusai. Hôm nay Abiwo ở nhà, Zhuotan và Baisimi, Ifusai đi đến lều huấn luyện của bộ lạc để huấn luyện. Baisimi và Ifusai đều đã chuyển ra khỏi nhà, Zhuotan ở cùng họ, ăn uống cũng tự nấu cùng hai người, đôi khi cũng đến căng tin. Khi Mục Trọng Hạ rảnh rỗi sẽ gọi Zhuotan qua ăn cơm. Uhagen giờ có Xinya chăm sóc, y và Tongxu thỉnh thoảng cũng gọi Zhuotan qua. Zhuotan vừa về đến lều, vội vàng tắm rửa, lấy mấy chai rượu ngon mang từ nhà đến rồi qua.

Trong bữa ăn, Zhuotan và Tongxu, Uhagen lại không thể tránh khỏi việc nhắc đến việc Đại sư Taqilan nghiên cứu ra vắc-xin và kế hoạch của cô đến Eden để thi cấp. Có thể nói, việc Taqilan thi cấp là một sự kiện tuyệt đối lớn đối với toàn bộ Venice. Bây giờ mấy vị đại sư Mengri đều không còn tâm trí nghiên cứu cơ học nữa, chỉ nghĩ cách giúp Taqilan ổn định hơn để đạt được pháp sư cấp Miện. Mục Trọng Hạ hoàn toàn có thể hiểu được sự phấn khích của mấy vị đại sư, bao gồm cả những người trẻ tuổi như Zhuotan.

Đợi ăn uống dọn dẹp xong, mọi người đều về hết, Mục Trọng Hạ cảm khái nói: “Nếu cha là Taqilan, bây giờ chắc chắn đã cảm thấy áp lực lớn đến mức không ngủ được.”

Abiwo: “Nếu Mục a phụ chịu đi Eden, chắc chắn sẽ dễ dàng đạt được cấp Miện.”

Mục Trọng Hạ phun ra, cảm ơn con trai đã tin tưởng cậu như vậy! Cơ mà cậu chưa lên tới trình độ đó đâu!

Hai mắt Amunda sáng ngời: “Đúng, chắc chắn Mục a phụ sẽ dễ dàng đạt được!”

Mục Trọng Hạ xoa mặt Amunda: “Ừm ừm, cảm ơn Amunda đã tin tưởng Mục a phụ như vậy nha.”

Tuy Tesir không nói gì, nhưng trong mắt cũng có ý tương tự, Mục Trọng Hạ nhìn mà toát mồ hôi. Tuy cậu có nhiều “ý tưởng kỳ lạ”, nhưng còn cách cấp Miện rất xa, nhưng…

Nghĩ đến những thứ mình đang nghiên cứu, cậu cũng không khỏi thầm nghĩ, nếu thực sự có thể thiết kế ra, vậy cậu có đủ tư cách lên cấp Miện không? Ngay sau đó, cậu lại thầm tự vỗ miệng mình, đừng nói khoác, làm người phải khiêm tốn chứ! Đợi làm ra rồi hãy nói! Còn đường dài lắm!

Về những thứ mình đang nghiên cứu hiện tại, Mục Trọng Hạ không nói với ai hết, kể cả Tesir. Tesir chưa bao giờ tùy tiện vào phòng làm việc của cậu, Abiwo và Amunda lại càng không vào. Mục Trọng Hạ đã quyết định, trừ khi sản phẩm hoàn thành, nếu không sẽ giữ bí mật đến cùng!

Trong khi bộ lạc Zhailamu cùng bốn bộ lạc còn lại của Yahan đang rầm rộ tiêm vắc-xin đậu mùa, mùa tuyết cũng lặng lẽ trôi qua. Vào tháng cuối cùng của mùa tuyết, đội ngũ đến Eden và Venice đã khởi hành. Sau khi máy phát điện thuật pháp được nghiên cứu ra, Mục Trọng Hạ không còn đưa ra ý tưởng về các vật phẩm thuật pháp cao cấp nữa, mà chỉ thảo luận với mọi người về nguyên lý thiết lập trạm tín hiệu.

Trong đội ngũ khởi hành lần này, không chỉ có thương đội đến Venice, mà quan trọng hơn là đội hộ tống do Yahan phái đi. Đội hộ tống có nhiệm vụ hộ tống bốn vị đại sư Taqilan, Mengri, Baodu, Wuyunqi đến Eden, tiện thể hộ tống các thợ cơ khí và pháp sư Eden như Goodley, Pangwan trở về Eden. Toàn bộ người do bộ lạc Zhailamu cử đi đều là dũng sĩ và ma thú đồng hành của họ.

Hai người Tongxu, Uhagen phải trở về thi cấp, và tất cả các thợ cơ khí, pháp sư của Venice đến Yahan học tập cũng đều trong đội ngũ này. Những người này có người muốn về nhà thăm, dù sao cũng đã lâu không về. Hơn nữa vừa trải qua một trận dịch bệnh, cũng không biết người nhà bây giờ thế nào rồi.

Thái Vân Châu dự định nhân cơ hội có đại quân trở về Venice thì sẽ đi cùng mấy người Tongxu, Uhagen đến thành Hesara thi chứng chỉ. Cũng không ít người có cùng ý định với cô. Nói đơn giản là, đoàn xe này có một đội đi Eden, một đội đi Venice.

Ba vị đại sư Mengri, Baodu và Wuyunqi sẽ trở về Venice cùng Taqilan sau khi cô thi xong. Nếu không có gì bất ngờ, trước khi mùa tuyết tiếp theo đến, họ sẽ trở lại Yahan.

Còn Mục Trọng Hạ ở lại bộ lạc Zhailamu sẽ chịu trách nhiệm giám sát tiến độ xây dựng Học viện Liên hợp. Khi mấy vị Đại sư Mengri trở lại Yahan, họ sẽ dẫn theo một nhóm giáo viên tới.

Bốn vị đại sư cấp Thượng của Venice sẽ cùng nhau đến Eden, Yahan bên này cũng thể hiện sự coi trọng đầy đủ. Terra trực tiếp dẫn một con cự ma tượng đi. Ba nghìn dũng sĩ của đội Hùng Ưng Vệ bộ lạc Zhailamu và ba nghìn chiến binh tinh nhuệ của năm bộ lạc Yahan sẽ cùng hộ tống bốn vị đại sư đến quận Ailin. Sau đó, một nghìn dũng sĩ Hùng Ưng Vệ sẽ trực tiếp vào Eden, những người còn lại sẽ đợi bên ngoài quận Ailin chờ bốn vị đại sư an toàn rời Eden. Một khi Eden có hành động gây hại nào đối với bốn vị đại sư, các dũng sĩ và chiến binh Dimata đang chờ bên ngoài quận Ailin sẽ trực tiếp tấn công Eden từ quận Ailin. Cự ma tượng và các chiến binh Dimata bên ngoài quận Ailin chính là sự răn đe mà Yahan muốn cảnh cáo Eden. Không chỉ vậy, những người đi trước đến Venice để truyền tin cũng sẽ thông báo việc bốn vị đại sư Taqilan đến Eden cho bốn vị đại tư. Đến lúc đó, bốn khu của Venice cũng nhất định sẽ phái quân đến biên giới với Eden, chờ đón các đại sư (quốc bảo) của họ an toàn.

Các thợ cơ khí và pháp sư trong bộ lạc vừa đi, cùng với các thị vệ của Eden và Venice cũng rời đi, bộ lạc lập tức yên tĩnh hơn nhiều. Trước khi đi, Taqilan đã để lại ba nghìn liều vắc-xin đậu mùa cho bộ lạc Zhailamu.

Trước khi đi, thủ lĩnh Mushka và Tesir, Terra cũng đã bàn bạc –

Ba nghìn liều vắc-xin đậu mùa này, bộ lạc Kelunda và Haizit mỗi bộ lạc được phân bổ một nghìn liều, bộ lạc Shanshuo và Ungtehu mỗi bộ lạc được phân bổ năm trăm liều.

Hiện tại, bộ lạc Zhailamu có số người tiêm nhiều nhất, cộng thêm bộ lạc Zhailamu còn có phương pháp tiêm “đậu người”. Việc phân phát ba nghìn liều vắc-xin này là thái độ của bộ lạc Zhailamu với tư cách là anh cả của Yahan, cũng là sự lôi kéo đối với bốn bộ lạc còn lại. Sự hào phóng của thủ lĩnh Mushka đến từ mối quan hệ giữa Taqilan và bộ lạc Zhailamu. Vắc-xin đậu mùa có thiếu của ai thì cũng không thể thiếu của bộ lạc Zhailamu được. Chỉ cần Đại sư Taqilan thắng lợi trở về, bộ lạc Zhailamu sẽ có nguồn vắc-xin dồi dào.

Đứng ngoài lều thủ lĩnh, Mushka mỉm cười ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm.

Bình Luận (0)
Comment