Chương 301: Trở về
Cuộc chiến ở Venice đã kết thúc chớp nhoáng như Mục Trọng Hạ dự tính, còn cuộc chiến ở Eden thì vẫn đang trong giai đoạn kết thúc. Vì sự xuất hiện của Đại Công tước Aura và việc Hoàng tử Sulei đã thuận lợi trở về cung điện Athens, đăng cơ làm vua với sự ủng hộ của quân đội Eden do Đại Công tước Aura đại diện.
Eden đã có người đứng đầu, tình hình có thể nói là đã nghiêng về một phía. Những kẻ phản quốc chính như Zidsha, Haibut, Nanonbar và gia tộc của họ đã trở thành tù nhân.
Giới thợ cơ khí và pháp sư cũng đã mất lòng dân.
Sau khi tin tức về tình hình trong nước Eden truyền đến Venice, những thợ cơ khí và pháp sư Eden đã trốn sang Venice để lánh nạn bắt đầu lần lượt trở về nước. Họ muốn cống hiến sức lực của mình để giúp Vua Sulei và Đại Công tước Aura tiêu diệt người Thuật Thiên, thanh trừng những kẻ phản quốc.
Vua Sulei mới đăng cơ đã phái người đến Venice để đưa cựu vương Kaidel và Lolotalia cùng các thợ cơ khí và pháp sư Thuật Thiên khác bị bắt về Eden. Lolotalia và những thợ cơ khí, pháp sư Thuật Thiên đó là những con tin quan trọng để họ đổi lấy các thợ cơ khí, pháp sư của Eden.
Khi người Thuật Thiên đến lục địa Rodrigue, họ đã mang theo hơn 200 chiến thuyền. Sau đó, họ đã cướp bóc vô số tài nguyên và nô lệ từ Eden, cùng với nhiều thợ cơ khí và pháp sư. Dường như người Thuật Thiên muốn tránh đêm dài lắm mộng, nên sau khi cướp bóc được những thứ này, họ đã phái chiến thuyền đưa hết về lục địa Thuật Thiên, vì vậy chỉ còn khoảng 120 chiến thuyền ở cảng.
Đại Công tước Aura đã phá hủy một nửa số chiến thuyền, nửa còn lại được chiếm bằng cách tấn công mạnh mẽ. Chiến thuyền của Thuật Thiên tiên tiến hơn nhiều so với chiến thuyền của Eden, Đại Công tước Aura cũng không nỡ phá hủy tất cả. Tuy nhiên, hành động phá hủy chiến thuyền của Đại Công tước Aura đã khiến Thuật Thiên sợ hãi, vì vậy, việc mạnh mẽ tấn công nửa số chiến thuyền đó không hề khó khăn.
Đại Công tước Aura đã thả năm chiến thuyền, cho phép họ trở về Thuật Thiên để báo tin. Nếu muốn Công tước Lolotalia và các thợ cơ khí, pháp sư mà bà ta mang theo sống sót trở về, hãy trả lại tất cả người, vật, tài sản mà họ đã cướp từ lục địa Rodrigue! Ngoài ra, còn phải bồi thường cho lục địa Rodrigue. Đây cũng là yêu cầu của Mục Trọng Hạ đối với Lolotalia.
Hiển nhiên là trước đó, Đại Công tước Aura, Venice và Yahan đã thảo luận xong một số vấn đề sau chiến tranh.
Mùa ấm ở Yahan ngắn ngủi, Mục Trọng Hạ cũng không thể ở lại Venice mãi. Đại Công tước Aura sẽ đích thân dẫn quân đến áp giải Kaidel và Lolotalia cùng những người này. Đồng thời cũng đại diện cho tân vương Eden và bản thân ông để bày tỏ lòng biết ơn đến Venice và Yahan. Lần này, Đại Công tước Aura có thể thoát chết là nhờ Mục Trọng Hạ đã nhờ Taqilan chuyển hai bức điện từ Đại tư Jitong, trong đó có nhắc đến các thiết bị phòng thủ như áo chống đạn, giáp bảo vệ tim.
Đại Công tước Aura đi cùng Vua Ilis, đương nhiên sẽ không mặc áo giáp, nhưng áo chống đạn đã giúp ông chặn một mũi tên nỏ nhắm vào tim. Đại Công tước Aura bị thương, được cận vệ của ông liều mạng đưa thoát khỏi hiện trường ám sát. Trước khi hôn mê, Đại Công tước Aura đã ra lệnh cho thị vệ của mình lập tức truyền tin về thành, bảo vệ Hoàng tử Sulei.
Đại Công tước Aura đã dưỡng thương rất lâu mới bắt đầu hành động. Tuy nhiên, trong thời gian dưỡng thương, ông không hề nhàn rỗi. Lý do các tướng lĩnh trung thành với ông ở Eden không hành động là vì họ đã nhận được lệnh của ông.
Hoàng tử Kaidel cấu kết với Thuật Thiên nhân *m m** đ** ch*nh, Đại Công tước Aura thoát chết đã biết họ phải tiến hành từ từ. Với sự hỗ trợ hỏa lực mạnh mẽ của Thuật Thiên và nhiều kẻ phản quốc trong nội bộ Eden, trong đó có một người thậm chí là vua, đối đầu trực diện chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đại Công tước Aura đã cảm thán mình may mắn không biết bao nhiêu lần. Sự thân thiện và khiêm tốn của ông đối với Mục Trọng Hạ đã giúp ông thuận lợi nhận được sự ủng hộ hết mình từ Venice và Yahan. Quan trọng hơn, ông còn nhận được sự hỗ trợ vũ khí đủ để đối phó với Thuật Thiên. Nếu không, nếu cứ để chiến thuyền của Thuật Thiên từng chiếc từng chiếc mang theo binh lính hạng nặng của họ, từng chiếc từng chiếc mang đi các thợ cơ khí, pháp sư, dân thường, tài nguyên, của cải của Eden… Vậy thì Eden sẽ không chỉ trở thành sân sau của Thuật Thiên, mà người Eden còn bị các quốc gia khác ghét bỏ, thậm chí căm hận vì họ đã mang đến “tai họa” này.
Đại Công tước Aura đích thân đến áp giải tội phạm chiến tranh về Eden, người Dimata cũng đã chuẩn bị cho việc trở về. Sự hỗ trợ quân nhu trong nội bộ Eden có người Dirott chống đỡ. Mặc dù người Dirott không có cơ giáp, nhưng họ có phi thuyền thuật pháp, có vũ khí và trang bị tiên tiến, cùng quân đội Eden liên thủ tiêu diệt tàn dư binh lính hạng nặng của Thuật Thiên hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa, Venice sẽ lâu dài cung cấp ngư lôi cần thiết cho Eden để tấn công các chiến thuyền mà lục địa Thuật Thiên có thể phái đến.
Venice và Yahan đều không giáp biển, hai khu vực này đều không cần dùng đến ngư lôi, cũng không cần dùng đến chiến thuyền. Tuy nhiên, các thợ cơ khí cấp miện của Venice có thể giúp Eden thiết kế các loại chiến thuyền mới, giúp họ có khả năng đối phó với chiến thuyền Thuật Thiên trên biển. Hầu hết các thợ cơ khí và pháp sư của Eden bị bắt đến Thuật Thiên đều dưới cấp miện, chỉ có hai thợ cơ khí cấp miện. Trong số những người này, phần lớn là những người không hợp với Zidsha và Haibut.
Những người cấp miện không bị đưa đi, dù là thợ cơ khí hay pháp sư, thì đều cấu kết với Zidsha và Haibut. Từ đó có thể thấy, các thợ cơ khí và pháp sư của Eden từ trên xuống dưới đều có vấn đề rất nghiêm trọng, đặc biệt là cấp miện, đã thối rữa từ gốc rồi. Những kẻ phản quốc ích kỷ này, thậm chí không ít người còn giảng dạy ở các học viện của Eden, trong đó nổi tiếng nhất là Viện trưởng Nanonbar. Hoàng tử Sulei đăng cơ, việc chỉnh đốn hai tổng hội, việc chấn chỉnh những thợ cơ khí và pháp sư ích kỷ này, vẫn còn là một chặng đường dài.
※
Đại quân Yahan bắt đầu quay trở về khi đội quân của Đại Công tước Aura xuất hiện trên lãnh thổ Venice. Tesir dẫn 500 dũng sĩ Dimata trở về thành Hesara để đón Mục Trọng Hạ, những người còn lại đều trực tiếp trở về Yahan. Mùa tuyết ở Yahan đã đến, sau khi trở về, họ còn phải khẩn trương chuẩn bị cho việc xuất chinh mùa tuyết.
Tesir và Đại Công tước Aura đã gặp mặt trước. Đại Công tước Aura đã kể chi tiết những gì có thể nói cho Tesir về tình hình hiện tại ở Eden. Tesir cũng đã kể cho Đại Công tước Aura những gì hắn có thể nói. Hai bên trao đổi “thông tin” xong, Đại Công tước Aura đã có nhận thức rõ ràng hơn về các động thái tiếp theo.
Cuối cùng, Đại Công tước Aura hỏi một câu hỏi riêng tư: “Mục đại sư có khỏe không?”
Tesir bình thản trả lời: “Rất khỏe.”
Đại Công tước Aura: “Chúng ta có thể đánh bại Thuật Thiên, phần lớn là nhờ Mục đại sư. Ta nghe nói, Mục đại sư đã thiết kế ra cơ giáp hình thú thuật pháp có sức chiến đấu có thể sánh ngang với cự ma tượng.”
Tesir khẽ gật đầu, không phủ nhận, cũng không cần phủ nhận.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng niềm kiêu hãnh rõ ràng trong đôi mắt xanh băng của hắn vẫn lọt vào mắt Đại Công tước Aura. Đại Công tước Aura đã từng rung động với Mục Trọng Hạ, ngay cả bây giờ, Mục Trọng Hạ vẫn có một vị trí đặc biệt trong lòng ông.
Chỉ là, cũng chỉ có thể là chỉ là.
Có những tình cảm, chỉ có thể mãi mãi giữ trong lòng.
Ngay cả khi Mục Trọng Hạ không có Tesir bên cạnh, với tính cách của Mục Trọng Hạ, với địa vị Đại Công tước Eden của ông, với vũng lầy của Hiệp hội cơ khí và Hiệp hội Pháp sư Eden, ông cũng không thể khiến Mục Trọng Hạ cam tâm tình nguyện ở lại Eden, chịu đựng những tính toán, mưu hại chắc chắn sẽ có. Nhưng ở Yahan, Tesir hoàn toàn có thể giúp Mục Trọng Hạ tránh xa tất cả những điều này.
Mục Trọng Hạ, người không hề biết và cũng không quan tâm đến những cảm xúc nội tâm này của Đại Công tước Aura, đã họp vài ngày tại Tổng hội cơ khí ở thành Hesara để giải quyết các vấn đề chuyên môn.
Tesir dẫn người phi ngựa nhanh chóng đến thành Hesara, cậu cũng thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về Yahan. Sau này có rời khỏi Yahan nữa không, Mục Trọng Hạ cũng không dám chắc, nhưng trong thời gian ngắn chắc là sẽ không rời khỏi nữa.
Mục Trọng Hạ thừa nhận, bản chất cậu là một người thích ru rú ở nhà, không thích đi đây đi đó. Nhưng nếu thế giới này có máy bay vận tải đường dài thực sự, có tàu cao tốc, có lẽ cậu sẽ thích du lịch.
Một ngày trước khi Mục Trọng Hạ rời đi, Đại Công tước Aura được cận vệ hộ tống đến thành Hesara.
Đại Công tước Aura đã đến, Mục Trọng Hạ dù sao cũng phải gặp ông một lần. Thực ra, cũng vì muốn gặp Đại Công tước Aura một lần này, Mục Trọng Hạ mới không đi ngay.
Đại Công tước Aura đến bằng xe thuật pháp, nhưng trên đường, ông đã ghé qua biên giới gặp các tướng lĩnh đầu hàng của Eden, còn sắp xếp một số việc rồi mới đến. Vì vậy, ông đến muộn hơn Tesir vài ngày.
“Cậu vẫn không định công khai thân phận thật của mình sao?”
Trước khi đi dự tiệc, Taqilan đột nhiên hỏi Mục Trọng Hạ như vậy. Đại Công tước Aura đã đến, Đại Tư Mansong đương nhiên phải tiếp đãi. Cũng vì Đại Công tước Aura sắp đến nên bốn vị Đại Tư vẫn ở lại thành Hesara, họ cũng cần gặp mặt Đại Công tước Aura để bàn bạc một số việc.
Mục Trọng Hạ dứt khoát nói: “Không cần thiết. Nói ra, chỉ rước thêm đủ thứ phiền phức. Không nói thì trong mắt mọi người, tôi chỉ là một thợ cơ khí có tài năng. Hiệp hội cơ khí và Hiệp hội Pháp sư Eden hiện đang hỗn loạn như nồi cháo, tôi không định cho bất cứ ai cái cớ để ép tôi trở về Eden đâu.”
Taqilan lắc đầu: “Nếu tôi là cậu, tôi ước gì cả lục địa Rodrigue đều biết. Tốt nhất là cả lục địa Thuật Thiên cũng biết. Cậu thì hay rồi, lại còn sợ người khác biết.”
Mục Trọng Hạ: “Ừm, tôi là người thích khiêm tốn.”
Taqilan vuốt tóc: “Tôi thì thích phô trương.”
Mục Trọng Hạ thờ ơ: “Cô thích là được.”
Bữa tiệc tối lần này, Mục Trọng Hạ không mặc áo choàng thợ cơ khí của mình nữa. Thực ra cậu cũng không mặc nhiều lần, vì mặc áo choàng làm việc không tiện, bình thường ở nhà mặc làm đồ ngủ thì được. Nhưng áo choàng pháp sư không phải cotton nguyên chất, mặc làm đồ ngủ cũng không đủ thoải mái.
Taqilan vẫn trang điểm lộng lẫy như mọi khi, khoác tay Terra bước vào.
Mục Trọng Hạ và Tesir mặc đồ đôi, sánh bước bên nhau.
Mùa tuyết ở Yahan đã đến, nhưng mùa xuân ở Venice mới chỉ bắt đầu.
Trong phòng tiệc cũng không lạnh, Mục Trọng Hạ mặc áo đơn quần đơn, Tesir cũng không mặc trang phục truyền thống của người Dimata, mà là bộ đồ cùng tông màu do Mục Trọng Hạ phối cho hắn.
Bên cạnh Tesir, trông Mục Trọng Hạ khá nhỏ bé. Khi bước vào phòng tiệc, Tesir nắm tay cậu. Đi trước hai người là Taqilan đang khoe tình cảm với người đàn ông của mình.
Mục Trọng Hạ thì thầm: “Ôm em.”
Tesir thuận theo ôm vai người yêu, Abiwo đi sau hai người thấy vậy, cũng ôm Thái Vân Châu.
Mục Trọng Hạ hiếm khi thân mật đặc biệt với Tesir ở nơi công cộng. Tuy nhiên, hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng thể hiện tình cảm trước công chúng cũng được.
Đại Công tước Aura đã chú ý đến Mục Trọng Hạ ngay khi cậu bước vào, đương nhiên cũng chú ý đến bầu không khí tình cảm giữa cậu và Tesir.
Đại Công tước Aura đích thân tiến lên chào hỏi, Mục Trọng Hạ cười nói: “Đại Công tước, nhìn thấy ngài bình an, thật là một điều vui mừng.”
Đại Công tước Aura cúi người: “Nhờ phúc của ngài.”
Không ai trong số những người có mặt hỏi về việc Đại Công tước Aura mất tích một cách thiếu tế nhị, Mục Trọng Hạ cũng coi như thể đối phương chưa từng bị ám sát.
Câu thứ hai của anh là: “Vua Sulei có khỏe không? Chắc hẳn ngài ấy đang rất bận.”
Đại Công tước Aura gật đầu nói: “Bệ hạ quả thật rất bận, ngài ấy đã than phiền với tôi không chỉ một lần.”
Mục Trọng Hạ cười nói: “Có thể hiểu được.”
Thái độ của Đại Công tước Aura đối với Mục Trọng Hạ đã kính trọng và thân thiện hơn khi ông ở bộ lạc Zhailamu, những người có mặt đều hiểu lý do tại sao.
Sau khi hai người hàn huyên, bữa tiệc chào đón Đại Công tước Aura chính thức bắt đầu. Khác hẳn với không khí của bữa tiệc trước, không khí bữa tiệc này rất thoải mái, thỉnh thoảng lại có tiếng cười vang lên. Suốt buổi tối, Đại Công tước Aura dành phần lớn thời gian ở gần Mục Trọng Hạ và Tesir, nói chuyện với hai người họ. Có thể thấy, ông vô cùng biết ơn hai người này.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Đại Công tước Aura nâng ly chúc rượu hai người: “Rất tiếc lần này chỉ có thể trò chuyện ngắn ngủi với Ưng Vương Tesir và Mục đại sư. Sau này tôi nhất định sẽ đến Yahan lần nữa.”
Mục Trọng Hạ: “Chào mừng ngài đến.”
Tesir không nói nhiều, uống cạn ly trước.
Đại Công tước Aura cũng uống cạn ly rượu trong tay, sắc mặt hơi nghiêm túc, nói: “Tôi cũng không ở lại thành Hesara lâu, ba ngày nữa, tôi sẽ ‘đưa’ Kaidel và Công tước Lolotalia cùng đoàn người trở về Eden.”
Mục Trọng Hạ ngạc nhiên, Kaidel thậm chí còn không còn thân phận hoàng tử nữa sao?
Khi nhắc đến Kaidel, họ vẫn còn thêm từ “hoàng tử”.
Đại Công tước Aura nhìn ra sự nghi ngờ của Mục Trọng Hạ, giải thích: “Khi tôi đến, Bệ hạ đã ra lệnh tước bỏ thân phận hoàng tử của Kaidel.”
Mục Trọng Hạ gật đầu hiểu ra, đây là chuyện nội bộ của hoàng gia Eden, cậu không xen vào. Đương nhiên, cũng là do Kaidel là tự làm tự chịu.
Tesir rất khách quan nói một câu: “Gã quả thật không đủ tư cách làm một hoàng tử.”
Mục Trọng Hạ bổ sung: “Về phía những thợ cơ khí và pháp sư của Thuật Thiên, có người chết trong trận chiến, cũng có người bị thương. Đại tư Mansong có cho y sĩ chữa trị cho những người bị thương rồi.”
Trên mặt Đại Công tước Aura không có biểu cảm thừa thãi, nhưng những lời nói ra lại khiến Mục Trọng Hạ không biết có nên đồng cảm với những người đó hay không.
Đại Công tước Aura nói: “Nếu không cứu được thợ cơ khí và pháp sư của chúng ta, thì thợ cơ khí và pháp sư của Thuật Thiên cứ ở lại lục địa Rodrigue để phục vụ thôi.”
Nói là phục vụ, nhưng những người nghe được lời này đều hiểu rõ, những thợ cơ khí và pháp sư này sẽ không bao giờ có tự do trong đời, sẽ phải làm việc cho đến chết. Điều duy nhất tốt hơn nô lệ có lẽ là được ăn no, mặc ấm. Dù sao thợ cơ khí và pháp sư là những người có giá trị, trước khi vắt kiệt giá trị của họ, không thể để họ chết.
Mục Trọng Hạ chân thành nói: “Hy vọng có thể cứu được.”
Đại Công tước Aura: “Tôi cũng hy vọng vậy.”
Bữa tiệc cũng nên kết thúc rồi, Mục Trọng Hạ lại chào tạm biệt Đại Công tước Aura rồi trở về doanh trại, sáng mai họ sẽ đi.
Sau khi trở về, Mục Trọng Hạ tắm rửa, lên giường liền buồn ngủ, nhưng Tesir lại đang nghĩ về Đại Công tước Aura. Mặc dù đối phương luôn che giấu, nhưng đều là đàn ông, hắn có thể nhìn ra một loại cảm xúc nào đó mà Đại công tước Aura cố gắng kiềm chế khi đối mặt với najia của mình.
Nhìn najia đã ngủ say, ngón tay thô ráp của Tesir nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt cậu.
Đã nhiều năm trôi qua, vẻ ngoài của najia hầu như không thay đổi.
Còn về những lời hứa của Lolotalia với Mục Trọng Hạ, hắn đã nghe Abiwo nói ngay khi trở về, và cũng biết về lời trêu chọc của Taqilan.
Tuy nhiên…
Trước đây, có lẽ hắn sẽ lo Trọng Hạ sẽ thích người khác.
Nhưng hai người đã ở bên nhau gần mười năm, hắn đã rất rõ tình cảm mà Trọng Hạ dành cho mình, cũng sẽ không còn tức giận hay lo lắng vì có người đàn ông khác thích Trọng Hạ. Trọng Hạ là của hắn, dù Đại Công tước Aura có thích đến mấy cũng đã muộn.
Ngày mai phải về Yahan, Tesir không có ý định làm phiền Mục Trọng Hạ, sau khi tắm xong cũng lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Khi Đại Công tước Aura trở về doanh trại của mình, ông cũng không có chút buồn ngủ nào. Lần chia tay này, không biết lần gặp lại tiếp theo sẽ là khi nào. Cơ hội có thể ở lại bộ lạc Zhailamu lâu dài, có thể thường xuyên gặp Mục Trọng Hạ sẽ không còn nữa. Tình hình trong nước Eden cần ông, Bệ hạ Sulei mới đăng cơ cũng cần ông.
Trong gương, Đại Công tước Aura nhìn những sợi tóc bạc thêm trên thái dương, đột nhiên phát hiện, dường như mình đã già rồi…
Nhưng Tesir, tại sao lại không thấy hắn già đi…
Mục Trọng Hạ không rõ hai người đàn ông này đang nghĩ gì (so sánh) (cạnh tranh).
Ngủ một giấc no nê, ngày hôm sau, trong sự tiễn biệt đầy lưu luyến của nhiều người, cậu ngồi trên lưng cự ma tượng, trong tiếng tù và của nó, rời thành Hesara, trở về Yahan. Mục Trọng Hạ đột nhiên nhớ lưng cự ma tượng, nên tạm thời bỏ qua xe thuật pháp. Hít thở gió xuân của Venice trên lưng voi. Về đến Yahan, cậu sẽ không thấy ấm áp trong vài tháng.
Quay đầu nhìn thành Hesara đã bị bỏ lại phía sau, Mục Trọng Hạ quay đầu lại, nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đến thành Hesara không?”
Tesir: “Nhớ.”
Mục Trọng Hạ tò mò: “Lúc đó anh đợi em bên ngoài Hiệp hội cơ khí, có lo lắng không?”
Tesir thành thật nói: “Không lo lắng, nhưng anh lo cho em.”
Mục Trọng Hạ nép vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông: “Lo gì cho em cơ?”
Yết hầu Tesir khẽ động: “Lo em cứ mải bận không kịp ăn, rồi đói lả.”
Mục Trọng Hạ ôm eo Tesir bật cười.
Đúng vậy, lúc đó hai người họ như những kẻ nhà quê mới vào thành phố, mọi người đều nhìn họ như nhìn khỉ trong sở thú.
Thoáng cái, cậu lại đến thành Hesara, nhưng đã là khách quý rồi.
“Vẫn là Yahan tốt.”
“Năm nay anh sẽ làm thêm vài tấm da màu vàng cho em, để may quần áo.”
“Em có quá nhiều lông thú màu vàng rồi, muốn màu bạc, màu đen cơ.”
“Ừ.”
Gió: thôi ngài Công tước, ngài về ở bên bệ hạ Sulei giùm tôi cái =))))