Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 51

Chương 51: Đại sư Samer mới khai trương

Sức hấp dẫn của thợ cơ khí thật đáng kinh ngạc. Hôm đó, Mục Trọng Hạ chỉ cho bốn con số, nhưng những người không lấy được số đều không chịu rời đi. Cứ thế, những người không chịu rời đi đương nhiên sẽ đến lều để xem hàng hóa do thương đội Dimata của vị thợ cơ khí Eden kia mang đến. Thoạt nhìn, sản phẩm lông thú đắt tiền chất lượng cao bán được rất ít, nhưng búp bê cho trẻ nhỏ lại bán được rất nhiều, túi xách nữ và thắt lưng nam cũng vậy. Đồng thời, xúc xích thơm ngon, thịt rắn khô, pho mát cũng khiến người dân tranh nhau mua. Người Dirott cũng ăn bánh sữa và cũng bán rất nhiều bánh sữa. Người Dimata ở quảng trường trở nên bận rộn. Bàn tính trong tay Gu’an, Ersong và Gasu chưa hề ngừng lại.

Khanbana đổ mồ hôi đi tới: “Tesir, có người muốn mua xương, da và dầu thú của chúng ta. Terra không biết có thể bán được bao nhiêu nên cần anh đến đó.”

Tongya không hiểu họ đang nói gì, nhưng anh ta có thể thấy đối phương tìm dũng sĩ Artai có việc, liền xung phong nói: “Dũng sĩ Artai, nếu anh có việc thì cứ đi làm. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của đại sư Samer.”

Tesir bảo Khanbana ở lại đây bảo vệ Mục Trọng Hạ, còn hắn đi xử lý.

Người đến mua xương, da và dầu thú là một thương nhân thường xuyên đến Eden để kinh doanh. Vị thương nhân này khởi hành từ thành Naj, vốn chỉ dừng ở thành Yolu để sửa soạn, không ngờ sẽ gặp thương đội Dimata. Phải biết người Dimata sẽ không rời khỏi lãnh nguyên Yahan, trừ khi cần thiết. Thương nhân không có kênh giao dịch thì sẽ không thể đến Yahan để mua hàng. Đối phương rất phấn khích sau khi nhìn thấy hàng hóa do người Dimata mang đến lần này, nhưng anh ta đã mang theo một lượng lớn hàng hóa và kinh phí trong tay có hạn nên hơi bất lực trước những chiếc áo khoác lông thú và túi xách đắt tiền đó. Nhưng mấy thứ như xương, da, dầu thú có giá tương đối rẻ, vẫn có thể mua được.

Theo yêu cầu của Mục Trọng Hạ, tất cả da, xương và dầu thú họ mang đến lần này đều đã được phân loại. Da, xương và dầu thú chất lượng cao không được phép bán rẻ ở Eden, mà dù đến thành Naj thì cũng phải bán với giá hời, chứ không phải thương nhân Eden ra giá bao nhiêu thì bán bấy nhiêu như trước. Bonatch đã mua một đợt, người mua lần này cần rất nhiều, cho nên Terra không thể đưa ra quyết định.

Tesir đến lều số 3. Sau khi nghe yêu cầu của đối phương, hắn lập tức nói số lượng từng loại mà họ có thể giao dịch, và có thể dùng tiền, đá thuật pháp hoặc các mặt hàng khác có giá trị tương đương để trao đổi. Đối phương nghe xong thì rất mừng. Trong số hàng hóa anh ta mang đến Eden lần này có rất nhiều lúa mạch, yến mạch, bột mì và dầu thực vật được sản xuất ở đại lục Venice. Eden rất giàu có, nhiều nông sản và ngũ cốc được nhập khẩu. Họ cũng nhập khẩu rất nhiều ngũ cốc và dầu thực vật từ Venice. Ngay lập tức, thương nhân này bày tỏ sẵn sàng đổi đồ lấy đồ. Anh ta sẵn sàng làm vậy là bởi vì người Dimata đã phân loại tất cả xương, dầu và da thú, để khi đến Eden, anh ta có thể bán chúng cho các thương nhân Eden theo chất lượng mà không phải lo lắng bị người khác lừa.

Giao dịch ra sao là việc của Terra, Tesir thấy ở đây không có vấn đề gì nữa thì rời đi. Duanwaqi và Bubahan hoàn toàn không biết giao dịch, cũng không đếm được nên cứ theo sát Terra. Thấy thương nhân Dirott này đã mua nhiều da, xương và dầu thú, rất nhiều trong số đó là từ bộ lạc thứ tư và thứ năm của họ. Những người này rất vui mừng vì thực sự đã bán được đồ!

Từng làn sóng người tiến vào ba căn lều khổng lồ ở quảng trường, rồi lại từng làn sóng người chất đầy đồ rời đi. Người Dimata lấp đầy các rương thuật pháp trống rỗng và vận chuyển chúng ra khỏi thành. Sau đó, họ lại lấy những hàng hoá mình muốn trao đổi, chất đầy vào rương rồi lại mang vào thành.

Mục Trọng Hạ không hề can thiệp, chỉ tập trung sửa chữa trường đao cho Xifeng. Xifeng đã đưa Amunda trở về an toàn trước bữa trưa. Amunda cưỡi trên lưng Muzai, dọc đường thu hút biết bao ánh nhìn. Xifeng đang cầm một chiếc túi da thú trên tay, chiếc túi da nhỏ đeo trên vai Amunda cũng đầy ắp. Cái nồi ở giữa quảng trường đã thấy đáy, người Dimata một lần nữa cho nước và những thịt vào để chuẩn bị bữa trưa cho mình. Tongya cũng giúp mượn rất nhiều bàn. Khi nồi sắp cạn, những người dân đang ngồi đó thưởng thức món ăn ngon của Yahan mới lần lượt đứng dậy và rời đi.

Khi Amunda quay lại, thấy a phụ và Mục a phụ đều đang bận nên dẫn Muzai đi tìm một không gian thoáng đãng và im lặng ngồi xuống. Xifeng chỉ cảm thấy trẻ con Dimata đúng là thật sự rất ngoan. Nhìn thấy trường đao của mình đang được đặt trên bàn của đại sư Samer, Xifeng hồi hộp bước tới. Tuy đối phương nói trường đao của mình có thể sửa được, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng.

Tongya đang đứng trước mặt Mục Trọng Hạ, thấy Xifeng đến gần thì ra hiệu cho anh ta im lặng. Gu’an và Abiwo đang bận, Tesir đã đi nấu ăn cho Mục Trọng Hạ. Trong chuyến đi này, nhiệm vụ chính của Tesir là chăm sóc và bảo vệ Mục Trọng Hạ, còn Terra và Tulasen sẽ lo những việc khác. Xifeng lặng lẽ đứng bên cạnh Tongya, chỉ liếc nhìn vài cái, trong mắt lộ rõ vẻ hưng phấn: “Sắp ổn rồi.”

Mục Trọng Hạ đã tiến hành đến bước cuối cùng. Thuật pháp trận bị lỗi đã bị xóa. Cậu vận dụng các phương pháp của thợ cơ khí để hợp nhất các vật liệu mới trước khi đánh bóng, sửa chữa và mài giũa. Cuối cùng, quyển trục thuật pháp được đưa vào súng cuộn, nhắm vào thuật pháp trận mới được thiết kế và bắn vào. Thuật pháp trận mới đánh vào lưỡi đao một cách hoàn hảo. Sau một lần kiểm tra cuối cùng, công việc sửa chữa đã hoàn thành. Mục Trọng Hạ cười hài lòng.

“Đại sư Samer!” Xifeng vội nói.

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu, cười đứng lên: “Đội trưởng Xifeng, trường đao của anh đã sửa xong.”

Xifeng lập tức bước tới và nhận lấy bằng cả hai tay. Sau khi kiểm tra cẩn thận, anh ta cầm trường đao bằng một tay, xoay viên đá thuật pháp trên tay cầm để kích hoạt thuật pháp trận. Trường đao phát ra một tiếng “ầm”, ánh đỏ bao trùm thân đao. Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cảm thán, ngay cả những người Dimata có mặt cũng không thể bình tĩnh được.

Mục Trọng Hạ không hiểu uy lực trước đây của thanh trường đao này, nhưng Xifeng rõ ràng cảm giác được, thanh đao này đã được sửa chữa lợi hại hơn trước! Xifeng lại chuyển đá thuật pháp, ngọn lửa trên trường đao vụt tắt. Anh ta quay người, trịnh trọng hành lễ: “Đại sư Samer, vô cùng cảm tạ ngài vì đã sửa trường đao cho tôi.”

Mục Trọng Hạ: “Không có gì.”

“Kỹ năng của đại sư Samer thật sự rất xuất sắc.” Wusheng đã đến lúc trước, lúc này cũng bước tới chào hỏi Mục Trọng Hạ. Nếu trước đó ông còn nghi ngờ tay nghề của Mục Trọng Hạ, thì giờ phút này, Wusheng đã có thể khẳng định, cậu thợ cơ khí này còn giỏi hơn thợ cơ khí ở thành Naj!

Wusheng đưa ra biển số thứ 2 của mình và nói: “Đại sư Samer, xin ngài cho tôi một cơ hội chế tạo vũ khí thuật pháp. Cháu trai tôi đang học ở thành Naj, và tôi biết ngài cũng sẽ đến đó. Tôi sẽ cung cấp nguyên liệu, giá cả tuỳ ngài quyết định.”

Mục Trọng Hạ nói: “Được rồi, tôi còn phải gặp cháu trai ông, hỏi xem cậu ta muốn gì rồi mới quyết định được là cần những nguyên liệu gì.”

Wusheng vui mừng, lấy ra một túi tiền đưa tới: “Đây là tiền đặt cọc 500 viên đá thuật pháp màu vàng.”

Mục Trọng Hạ cũng không từ chối. Ngay cả ở Eden, chi phí thuê thợ cơ khí chế tạo vũ khí thuật pháp cũng không hề rẻ, chứ đừng nói đến ở đại lục Venice. Hơn nữa, Mục Trọng Hạ có thể sửa chữa trường đao của Xifeng, ít nhất cũng là thợ cơ khí trung cấp rồi. Hầu hết các thợ cơ khí và pháp sư ở Venice đều tập trung ở chủ thành của bốn khu. Thành chủ một thành nhỏ như Bonatch chỉ có thể hẹn gặp thợ cơ khí dưới cấp trung, nhưng thợ cơ khí trên cấp đó thì ngay cả Bonatch cũng sẽ bị từ chối. Ở đại lục Venice, số lượng thợ cơ khí thậm chí còn hiếm hơn cả pháp sư. Mà dù chỉ là pháp sư tập sự cũng có thể không thể mặt một thành chủ thành nhỏ.

Trường đao thuật pháp của Tướng Ewei được định chế riêng cho anh ta bởi một thợ cơ khí cấp trung được bổ nhiệm ở Thành Naj thông qua mối quan hệ của thành chủ Bonatch. Nó có giá 35 viên đá thuật pháp màu xanh lục, không bao gồm vật liệu và quyển trục. Tương đương với 3500 đến 4200 viên đá thuật pháp màu vàng. Tỷ lệ trao đổi giữa các viên đá thuật pháp không phải là tuyệt đối, và dao động trong khoảng 1:100 đến 1:120. Giá trị của đá trần ngang bằng với đá thuật pháp màu trắng.

Mấy tiếng ừng ực vang lên, một vài dũng sĩ của bộ lạc thứ ba có mặt đang nuốt nước bọt lo lắng. Một món vũ khí thuật pháp mà Mục đại sư chế tạo ra đắt như vậy! Họ nhìn những vũ khí thuật pháp khác trên thắt lưng mà cảm thấy áy náy cực kỳ. Phần thưởng mà bộ lạc trao cho Mục đại sư quá thấp! Thực ra, họ không biết thuật pháp trận hợp nhất được sản xuất hàng loạt và vũ khí thuật pháp tiêu chuẩn có giá tương đối rẻ, chỉ có những thứ được định chế mới đắt tiền. Hơn nữa, để tiết kiệm nguyên liệu, quyển trục và thời gian, vũ khí thuật pháp mà Mục Trọng Hạ chế tạo cho bộ lạc thứ ba đều là vũ khí cấp thấp. Cho dù có định chế thì giá thành sản xuất vũ khí cấp thấp cũng sẽ không quá cao. Nếu vật phẩm thuật pháp được nâng cấp, chi phí sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

Giống như vũ khí thuật pháp trong tay bọn họ chắc chắn không bằng trường thương của Tesir. Trên trường thương thuật pháp của Tesir có 8 thuật pháp trận. Vật phẩm thuật pháp trung cấp có từ 4 đến 10 thuật pháp trận, và 8 thuật pháp trận chắc chắn đã ở trên mức trung cấp. Và với mỗi một thuật pháp trận bổ sung, giá cả sẽ tăng theo cấp số nhân. Một vũ khí thuật pháp như vậy sẽ có giá ít nhất từ 50 đến 60 viên đá thuật pháp xanh lục, ngay cả ở Eden, và ở Venice sẽ càng đắt hơn. Tuy nhiên, trong số những vũ khí thuật pháp của lục địa Rodrigue không hề có trường thương. Cây thương thuật pháp của Tesir là sản phẩm nguyên bản của Mục Trọng Hạ nên giá trị còn cao hơn nhiều. Ngay cả 80 viên đá thuật pháp xanh lục cũng không bằng.

Chính vì đã chứng kiến thực lực của Mục Trọng Hạ, Wusheng mới lập tức bỏ thêm những viên đá thuật pháp màu vàng vào túi làm tiền đặt cọc. Đương nhiên ông cũng không lo đối phương sau khi nhận cọc sẽ đổi ý. Họ chắc chắn sẽ cần đến sự giúp đỡ của con rể ông khi đến thành Naj. Sở dĩ ông chỉ yêu cầu một vũ khí thuật pháp cho cháu trai mình là vì ông tin con rể của ông cũng sẽ nhờ đại sư Samer chế tạo một vũ khí thuật pháp cho cháu ngoại mình.

Trường đao mà Mục Trọng Hạ sửa cho Xifeng coi như đã hoàn hảo. Lúc này, Tesir đã quay lại và bữa trưa cũng đã sẵn sàng. Tongya kính cẩn tiễn đại sư Samer đi ăn trưa. Anh ta không có nhiều tiền đến vậy để nhờ đại sư Samer chế tạo vũ khí thuật pháp cho mình, nhưng Tongya lại không muốn buông bỏ cơ hội này, trong lòng vô cùng bối rối.

Có một căn lều nhỏ ở quảng trường, được Tesir đặc biệt dựng cho Mục Trọng Hạ. Xifeng mời đại sư Samer đến khách sạn nghỉ ngơi, nhưng Mục Trọng Hạ vẫn từ chối khéo. Tuy nhiên, cậu lại nhờ Xifeng giúp sắp xếp cho họ đi tắm rửa. Xifeng vỗ ngực nói nhà tắm trong doanh trại quân đội luôn sẵn sàng cho mọi người tắm miễn phí.

Mục Trọng Hạ đang chuẩn bị dùng bữa, Xifeng xác nhận thời gian buổi tối cho người Dimata tắm rửa xong thì vội vàng rời đi. Xifeng cưỡi ngựa đến doanh trại để gặp tướng Ewei. Vừa vào doanh trại của tướng Ewei, Xifeng đã nói: “Tổng quan! Đao của tôi đã sửa xong!”

Vừa nói, anh ta vừa rút trường đao ra. Tướng Ewei cầm lấy bằng một tay, kích hoạt thuật pháp trận trên thân đao, ngọn lửa thiêu đốt và dữ dội bùng phát. Tướng quân Ewei nheo mắt: “Thậm chí còn tốt hơn lúc mới mua.”

Xifeng: “Tôi nghĩ trình độ của đại sư Samer này còn cao hơn trình độ của thợ cơ khí ở thành Naj. Nói chung, mặc dù cậu ấy nói sẽ sửa miễn phí, nhưng tôi không nghĩ chúng ta không thể thản nhiên nhận đồ của một thợ cơ khí như vậy được.”

Tướng Ewei lẩm bẩm: “Đại sư Samer đã thỏa thuận cùng thành chủ, chúng ta không cần thay đổi. Nếu đối phương cần số lượng lớn quyển trục, cậu có thể đưa cho cậu ấy những gì mình có trong tay, cộng thêm một ít vật liệu.”

Xifeng gật đầu thật mạnh.

Thành Yolu không có ai bán quyển trục thuật pháp. Quyển trục mà Mục Trọng Hạ dùng để sửa đao của Xifeng đều là của chính Xifeng. Những người có vật phẩm thuật pháp trong tay như Xifeng và Tướng Ewei luôn có một số quyển trục, vì khi họ đến thành Naj để thợ cơ khí sửa chữa hoặc chế tạo vật phẩm thuật pháp cho mình thì sẽ phải đưa cho đối phương. Các thợ cơ khí trên khắp lục địa Rodrigue mặc định là người yêu cầu chỉnh sửa hoặc chế tạo sẽ tự cung cấp nguyên liệu.

Bữa trưa chỉ có Mục Trọng Hạ, Tesir, Amunda và Muzai. Gu’an vẫn đang bận bù đầu, Abiwo cũng bận tới mức không thể ngồi xuống ăn được. Trong bữa ăn, Tesir hỏi thẳng: “Em định làm một cây thương thuật pháp cho Ewei à?”

Mục Trọng Hạ nói: “Thương thuật pháp của anh là do em định chế. Đối với một thợ cơ khí, một vũ khí được định chế không chỉ phải có kiểu dáng riêng mà còn phải độc đáo nhất có thể. Em sẽ chế tạo một ngọn thương cho tướng Ewei, nhưng nó sẽ khác với cái em làm cho anh. Trên thương của anh ta cũng sẽ có dấu hiệu cá nhân của em. Em dự định từ giờ trở đi sẽ sử dụng biệt danh ‘Samer’ này.”

Tesir hài lòng.

Mục Trọng Hạ: “Em chế tạo vũ khí cho Tướng Ewei phải mất khoảng nửa ngày. Buổi tối anh cứ bảo mọi người thay phiên nhau đi tắm, sau đó chúng ta tính doanh thu hôm nay. Hãy mang những vật tư đã trao đổi với thành chủ Bonatch đến nữa. Số lượng khá nhiều, anh nghĩ chúng ta nên gửi về trước hay để ở thành Yolu rồi khi nào về thì mang về sau? Nếu mang đến thành Naj rồi lại mang về Yahan sẽ không chỉ phiền phức, mà còn làm tăng thêm gánh nặng của chúng ta.”

Tesir cũng đã nghĩ tới vấn đề này, chính hắn cũng không ngờ mọi việc ở thành Yolu lại thuận lợi như vậy, còn có thể lấy được nhiều vật tư như thế. Hắn nói: “Để đám người Duanwaqi mang về trước.”

Bộ lạc thứ tư và thứ năm đơn giản chỉ là đi ké, thà để họ chạy việc vặt còn hơn. Mục Trọng Hạ đồng ý. Nếu sau này hàng bán chạy hơn, có khi phải thực sự báo bộ lạc gửi pho mát, xúc xích… ấy chứ.

Bình Luận (0)
Comment