Chương 67: Nghiêm khắc hơn Eden
Tesir không từ chối việc bốn người nhóm Mengri muốn xem trường thương thuật pháp của mình. Bốn vị đại sư đã ngắm nghía trường thương của Tesir vô số lần rồi mới trả lại hắn. Sau khi kích hoạt công năng thuật pháp của vũ khí thuật pháp, sức mạnh thuật pháp sẽ được bộc lộ. Ví dụ, dao găm của Abiwo sẽ phát ra ngọn lửa khi công năng thuật pháp được kích hoạt. Nhưng trường thương của Tesir rất đặc biệt, vì công năng thuật pháp của nó được biểu hiện luôn trong đó. Cây thương thuật pháp của tướng Ewei cũng sẽ phát huy tác dụng sau khi được kích hoạt. Nhưng món vũ khí này của Tesir có 8 thuật pháp trận, và sau khi kích hoạt, nó rất khác so với vũ khí của tướng Ewei.
Khi Tesir dùng cây thương thuật pháp này chiến đấu, nếu ma thú bị đâm trúng mà không công năng thuật pháp gây thương tích thì chẳng ai sẽ nghĩ thứ này là một vũ khí thuật pháp cả, vì nó không phát sáng khi được kích hoạt. Mengri cũng đã kích hoạt thử, nhưng thương không phát sáng. Nhưng khi Tesir cầm cây thương đã kích hoạt và đâm vào chiếc tủ trong phòng, chiếc tủ ngay lập tức bị phá tung thành mùn cưa, khiến bốn người Mengri vô cùng kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, Wuyunqi mới nói được: ” Cây thương này cũng là do thợ cơ khí Samer làm cho cậu sao?”
Tesir tắt công năng thuật pháp của cây thương và trả lời đơn giản “Phải.”
Mengri lại cầm lấy cây thương của Tesir, cẩn thận kiểm tra trận pháp trên đó một lần nữa, sau đó đưa lại cho Tesir rồi hỏi: “Cây thương này được thợ cơ khí Samer chế tạo khi nào?”
Tesir: “Trong mùa tuyết.”
Mengri: “Mùa tuyết gần đây nhất?”
“Phải.”
Mùa tuyết mà Mengri nhắc đến chính là mùa tuyết vừa qua ở Yahan. Mengri không hỏi nữa, để Tesir nghỉ ngơi, đồng thời bảo Chagante phái người đến dọn dẹp phòng.
Trở lại phòng họp, Mengri ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Cậu ta là một thợ cơ khí có xuất thân khá cao của Eden.”
Wuyunqi, Baodu và Chagante không phản bác. Chagante là một thợ cơ khí cấp hình, và anh ta có thể thấy cây thương thuật pháp của dũng sĩ Artai kia được chế tạo rất tốt và tỉ mỉ. Một cái tên đồng thời hiện lên trong đầu bốn người – Học viện Athens. Chỉ có Học viện Athens ở Eden mới có thể đào tạo ra những thợ cơ khí với những kỹ năng cơ khí xuất sắc như vậy. Khoa Cơ khí của Học viện Athens là một thánh điện trong lòng mỗi người muốn trở thành thợ cơ khí. Chỉ ở đó, ngươi mới có thể trở thành đệ tử của một đại sư cơ khí. Những vị đại sư cơ khí đáng kính ở Eden sẽ không bao giờ tùy tiện nhận đệ tử. Đầu tiên, ngươi phải có khả năng vào Học viện Cơ khí ở Eden, sau đó mới có cơ hội và tư cách để họ xem xét lần thứ hai, sau đó trở thành một trong những ứng cử viên cho vị trí đệ tử của họ.
Bốn đại sư cơ khí trong phòng vốn nổi tiếng khắp Venice, và cũng đã từng cố gắng hết sức để có được một suất học ở Eden. Họ cũng từng chen chúc vào Học viện Athens để có cơ hội học hỏi thêm kỹ năng cơ khí nâng cao. Nhưng dù vậy, vì là người Dirott, nên họ không có cơ hội hay tư cách để trở thành đệ tử của một đại sư người Eden, cùng lắm là chỉ có thể tham gia một khóa học của một đại sư nào đó cùng với các sinh viên của học viện, hoặc nếu may mắn thì có thể nhận được lời khuyên của một đại sư. Vì lẽ đó, kiếp này họ chỉ có thể đứng ở đỉnh cao, vĩnh viễn sẽ không đạt được vương vị. Đây là cách bảo vệ của Eden trước các thợ cơ khí từ các quốc gia khác, và họ đều biết điều đó. Thiên tài luôn là thiểu số, nhưng ngay cả thiên tài cũng không thể đi theo sự hướng dẫn của những người thầy nổi tiếng mà chỉ dựa vào chính mình để tìm hiểu xem mình có thể đi được bao xa. Ngay cả khi Mengri là một thợ cơ khí cấp thượng, nhưng khi so với một thợ cơ khí cùng cấp sinh ra và lớn lên ở Eden, chất lượng của những vật phẩm thuật pháp mà ông tạo ra sẽ thấp hơn đối phương. Đây là khoảng cách do lợi thế của môi trường học tập gây ra.
Thợ cơ khí Samer là người gốc Eden, và có lẽ cậu ta đã theo học khoa Cơ khí tại Học viện Athens và trở thành đệ tử của một vị đại sư nào đó. Có thể thấy từ con dao găm thuật pháp của Abiwo, rằng kỹ năng cơ bản của cậu rất chắc chắn, điều mà hầu hết sinh viên cơ khí ở Venice khó có thể đạt được. Không phải họ không đủ thông minh, mà là do khả năng của các giáo viên dạy cơ khí. Nhưng so với cây thương của Tesir, vũ khí thuật pháp của Abiwo rõ ràng cũng chỉ là một sản phẩm để luyện tay. Điều này lại được thợ cơ khí Samer thực hiện ở một nơi không có điều kiện như Yahan. Nếu ở Eden…
Wuyunqi: “Tôi tự hỏi, liệu chúng ta có thể giữ thợ máy đó ở thành Hesara không.”
Ba người còn lại im lặng.
Làm sao một thợ cơ khí Eden với những kỹ năng cơ bản vững chắc như vậy lại có thể trượt bài kiểm tra của một thợ cơ khí cấp cao được? Một thợ cơ khí cấp cao 19 tuổi… ai mà không muốn giữ cậu ta lại…
Mục Trọng Hạ không biết chuyện xảy ra bên ngoài, cũng không ai nói cho cậu biết. Mỗi buổi sáng, cậu đều mang đồ ăn nước uống để ngoài cửa vào, mãi đến tối mới bỏ ra. Mục Trọng Hạ buông bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, tập trung toàn bộ sức lực vào vật phẩm thuật pháp mà mình muốn chế tạo.
Thời gian trôi qua từng phút, trời tối rồi lại đến sáng. Đã năm ngày trôi qua, chiếc chuông nhỏ bên ngoài phòng thi nơi Mục Trọng Hạ ở vẫn chưa rung lên. Tesir ngồi trên ban công, ánh mắt nhìn chăm chú về hướng phòng thi của Trọng Hạ. Ngoài ra, còn có một bầu không khí căng thẳng giữa những người đứng đầu hiệp hội cơ khí. Đối với một số người, thành công hay thất bại trong bài kiểm tra trình độ thợ cơ khí cấp cao của Mục Trọng Hạ khiến họ lo lắng còn hơn kết quả bài kiểm tra trình độ thợ máy cấp cao của thợ cơ khí địa phương. Vì đây là lần đầu tiên đại lục Venice thực hiện bài kiểm tra trình độ thợ cơ khí cho một thợ cơ khí người Eden!
Ngày thứ sáu trôi qua, Mục Trọng Hạ vẫn không có ý định ra ngoài. Ngay cả bé út Amunda cũng cảm thấy hơi lo lắng. Muzai đi quanh phòng, thỉnh thoảng lại gầm gừ. Tesir ngồi trên ban công, chỉ ngủ một lát khi đã mệt. Hai chị em tốt Xinya và Gu’an đã không còn tâm trạng trò chuyện nữa. Xifeng không ngừng đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài ban công. Liesetai không nhịn được nói: “Ngồi xuống đợi đi.”
Xifeng háo hức hỏi: “Anh nghĩ đại sư Samer có thể qua được không?”
Liesetai: “Anh biết đại sư Samer còn lâu hơn tôi.”
Xifeng giơ hai tay ôm đầu, hít một hơi thật sâu.
Trong một căn phòng trên lầu, Mengri, Wuyunqi và Baodu cũng đang đứng trên ban công nhìn chằm chằm vào phòng thi. Chagante bước vào và nói: “Thợ cơ khí Samer vẫn chưa hề yêu cầu thêm vật liệu.”
Ba vị đại sư nhìn lại.
Chagante đi tới, nói: “Nếu cậu ta thành công, hẳn là chỉ có một vật phẩm thuật pháp cao cấp.”
Trong bài kiểm tra trình độ thợ cơ khí cấp cao của Eden, họ thường chế tạo rương thuật pháp cao cấp, vũ khí trung cấp và vật phẩm thuật pháp cơ bản thông thường như nồi thuật pháp, lò sưởi thuật pháp, v.v… Hầu hết thợ cơ khí ở Venice cũng thường làm tương tự. Trong quá trình kiểm tra cấp cao kéo dài 5 đến 8 ngày, thợ cơ khí phải tự mình chế tạo ba vật phẩm thuật pháp. Một trong số đó phải là vật phẩm thuật pháp cao cấp với 10-15 thuật pháp trận. Đối với thợ cơ khí, thể lực của họ cũng là một bài kiểm tra. Từ việc tinh luyện vật liệu đến cách sử dụng vật liệu, đến việc sắp xếp các thuật pháp trận… Dù bài thi ở cấp độ nào thì cũng đòi hỏi phải kiểm tra xem kiến thức cơ bản của thợ cơ khí có vững chắc và kỹ năng cơ bản có sâu hay không.
Nguyên liệu cho vật phẩm thuật pháp cấp cao mà Mục Trọng Hạ yêu cầu là quá đủ để làm một chiếc rương thuật pháp cấp cao, nhưng chỉ đủ làm hai chiếc. Đã sáu ngày trôi qua mà cậu vẫn chưa yêu cầu bổ sung vật liệu, đồng nghĩa với việc sẽ không chế tạo thêm vật phẩm thuật pháp cấp cao nào nữa. Về phần thất bại, cái này thì khó nói, nếu thất bại, Mục Trọng Hạ có thể yêu cầu vật liệu bổ sung, đương nhiên số lượng chỉ có hạn, nhưng cậu không đưa ra yêu cầu này, tức là vẫn chưa thất bại.
Tối ngày thứ sáu, khi ánh đèn thuật pháp trong phòng thi của Mục Trọng Hạ vụt tắt, Tesir cũng đứng dậy khỏi ban công đứng dậy và quay trở lại phòng. Amunda: “A phụ, ngày mai Mục a phụ có thể ra ngoài không?”
Tesir xoa đầu con trai: “Có lẽ vậy.”
Đêm đó, nhiều người trằn trọc. Mục Trọng Hạ mệt mỏi nằm trên giường đơn và chìm vào giấc ngủ sâu. Ngủ đến bình minh, Mục Trọng Hạ tỉnh lại. Thay vì nằm trên giường, cậu thay quần áo, rửa mặt bằng nước lạnh, uống một cốc nước lạnh để đánh thức bản thân. Mục Trọng Hạ tập một động tác thể dục theo đài – cậu chỉ biết mỗi cái này – và bắt đầu công việc ngày hôm nay. Cậu không vội ăn trước khi đồ ăn được giao đến. Vật liệu kiểm tra do hiệp hội cung cấp là quặng thô và cần phải được chính các thợ cơ khí tinh chế. Đây là kiến thức mà Mục Tu đã tiếp xúc lần đầu tiên từ khi cậu ấy được nhận vào Học viện Athens vào năm đầu. Trong bốn năm học tại Học viện Athens, Mục Tu dành phần lớn thời gian trong phòng luyện kim, xưởng chế tác, lớp học và thư viện. Mục Tu là người sống nội tâm, nhưng cậu ấy không chỉ có tài năng về cơ khí, mà còn có sự chăm chỉ mà người khác không thể so sánh. Nếu không phải vì thân phận con ngoài giá thú và cách đối xử khắc nghiệt của Varus, hẳn là cậu ấy sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.
Ngày thứ bảy, lại một ngày nữa trôi qua, Mục Trọng Hạ vẫn chưa có ý định kết thúc. Cả Xifeng và Liesetai đều hầu như không thiết ăn uống. Lâu vậy mà chưa ra ngoài có sao không? Không phải nói sẽ chỉ mất 5 ngày thôi sao? Nếu không thì đại sư Samer đã không dặn dũng sĩ Artai 5 ngày nữa tới đợi mình. Mengri, Wuyunqi và Baodu cũng không thể ngồi yên. Một rương thuật pháp cao cấp thôi mà… vẫn là do còn quá trẻ tuổi sao?
Gu’an không nhịn được đến gặp anh trai, vừa gặp, cô đã khóc và hỏi: “A huynh, nếu anh Mục thất bại thì sao?”
Tesir hỏi lại: “Thất bại thì Trọng Hạ không phải thợ cơ khí à?”
Gu’an hơi há miệng, một lúc sau mới chớp mắt: “Đúng nhỉ, anh Mục vẫn là thợ cơ khí lợi hại nhất ở Yahan chúng ta, đồng thời là chim tuyết nhung của bộ lạc chúng ta.”
Tesir: “Em ấy là thợ cơ khí, và sẽ mặc áo choàng đen của thợ cơ khí.” Thế là đủ rồi .
Gu’an gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, thi xong, nhất định anh Mục sẽ mặc áo bào đen.”
Không phải anh Mục bị nghi ngờ ở thành Naj vì anh ấy không mặc áo choàng đen sao?
So với sự lo lắng của những người khác, ba thiếu niên Abiwo, Baisimi và Ifusai là những người vô tư nhất. Suy nghĩ của họ rất đơn giản. Họ không hiểu những thứ như thợ cơ khí cấp cao. Dù sao thì Mục a phụ (đại sư) cũng là người thợ máy mạnh nhất và duy nhất ở Yahan. Mục a phụ (đại sư) có thể chế tạo vũ khí thuật pháp và sửa chữa các vật phẩm thuật pháp.
Mấy hôm nay, ba thiếu niên đã dạo hết cả hiệp hội cơ khí. Vì Mục Trọng Hạ chưa hoàn thành bài thi nên họ không đi quá xa, vì sợ sẽ gây ra rắc rối không đáng có.
Trong phòng thi, Mục Trọng Hạ lại lau mồ hôi trên trán. Trong phòng đặt vật liệu đã có vài thành phẩm, tuy nhiên, vật liệu mà Mục Trọng Hạ mang đến lần này cũng như vật liệu do hiệp hội cung cấp vẫn còn lại một chút. Hơn nữa, còn chưa hết thời gian, bên cạnh lại có một lò luyện tốt như vậy, không làm thêm cũng tiếc. Ước tính thời gian, chậm nhất là chiều nay có thể hoàn thành rồi, vẫn còn trong thời hạn hiệu lực, cho nên Mục Trọng Hạ tạm thời không vội ra ngoài.
“Chỉ còn một ngày cuối cùng…”
Trên ban công phòng Tesir, Xifeng, Liesetai và hắn đang song song. Gu’an, Xinya, Abiwo, Baisimi và Ifusai đều ở đó. Amunda ngồi trên người Muzai và chơi đùa với cái đuôi của nó. Mọi người đều tập trung trong phòng Tesir, chờ kết quả kiểm tra của Mục Trọng Hạ.
Ở tầng trên, trong cùng một căn phòng, tất cả các thành viên cấp cao của Hiệp hội cơ khí – thợ cơ khí cấp hình và cấp thượng ở thành Hesara cũng tập trung lại với nhau. Tầm quan trọng của việc một thợ cơ khí ở Eden vượt qua bài kiểm tra trình độ tại Hiệp hội cơ khí ở Thành Hesara là rất phi thường. Cho dù người này có thất bại thì ít nhất, cậu ta cũng vẫn là một thợ cơ khí trung cấp.
Wuyunqi: “Thợ cơ khí Samer vẫn không yêu cầu vật liệu mới à?”
Chagante lắc đầu: “Không.”
Mọi người đều bối rối. Nếu thất bại thì tại sao không yêu cầu vật liệu mới; nếu thành công thì nay đã là ngày cuối cùng rồi, tại sao vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc? Lò nung trong phòng thi vẫn đang cháy, chỉ cần nhìn vào ống khói của lò nung là biết nó vẫn đang cháy rồi. Ánh sáng chuyển từ mờ ảo vào buổi sáng đến chói chang vào buổi trưa, và từ chói chang vào buổi trưa đến dịu nhẹ vào buổi chiều. Khi không còn khói trắng thoát ra từ ống khói lò nung đang hoạt động nữa, ba vị đại sư đang ngồi cùng lúc đứng dậy.
Sau khi nhìn thời gian và ánh sáng ngoài cửa sổ, Mục Trọng Hạ rất hài lòng với thành phẩm của mình. Cậu duỗi người và tứ chi cứng ngắc, rồi bước tới cửa, nắm sợi dây chuông, kéo mạnh.
“Leng keng…”
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc bài thi ở phòng thi này vang lên ở cửa. Rất nhanh, ngoài cửa có tiếng bước chân, Mục Trọng Hạ mở cửa ra. Giám khảo phụ trách giám sát kỳ thi hưng phấn nhìn Mục Trọng Hạ và hỏi: “Thợ cơ khí Samer, cậu đã hoàn thành bài kiểm tra trình độ của mình chưa?”
Mục Trọng Hạ: “Rồi, bài kiểm tra trình độ của tôi đã kết thúc.”
Đối phương nuốt nước miếng, nhịn không được hỏi: “Cậu nghĩ mình có thể thuận lợi vượt qua không?”
Đây là lần đầu tiên Mục Trọng Hạ đi thi, chỉ nghĩ đây là quy trình của giám khảo, liền cười nói: “Có chứ, tôi nghĩ mình đã vượt qua bài kiểm tra.”
Thần Rothedie ơi! Thần Rothedie là vị thần được các thợ cơ khí trên khắp lục địa tôn thờ.
Giám khảo lập tức vẫy tay sang trái, một thanh niên mặc áo choàng đen của thợ cơ khí tập sự chạy tới, ông ta nhanh chóng nói với người kia bằng tiếng Dirott: “Lập tức mời hội trưởng tới đây! Thợ cơ khí Samer đã thi xong rồi. Cậu ấy nói mình sẽ vượt qua bài kiểm tra!”
Chàng trai trẻ kính trọng nhìn Mục Trọng Hạ, rồi quay người chạy đi.
Giám khảo hít sâu mấy hơi, mỉm cười dịu dàng nhìn Mục Trọng Hạ, dùng tiếng Eden nói: “Xin chờ một lát, hội trưởng sẽ tới kiểm tra kết quả thi của cậu nhanh thôi.”
Mục Trọng Hạ hiểu. Sau mỗi kỳ thi thực hành cơ khí của Mục Tu ở học viện, bên đó cũng cử vài người ở cấp bậc giáo sư cùng nhau kiểm tra tác phẩm đã hoàn thành của sinh viên, sau đó sẽ cho điểm toàn diện. Nghĩ đến nếu thất bại sẽ ra sao, Mục Trọng Hạ lại một lần nữa cảm kích sự thông minh và chăm chỉ của Mục Tu. Khoa Cơ khí và khoa Thuật pháp của học viện Athens là những trường tốt nhất trên toàn lục địa Rodrigue. Xét đến một môi trường giảng dạy tốt như vậy, không học giỏi mới lạ đó.
Mục Trọng Hạ tưởng mình phải đợi một lát nên mời giám khảo vào ngồi đợi. Nếu giám khảo không vào ngồi, Mục Trọng Hạ với tư cách là thí sinh, chắc chắn cũng không thể ngồi xuống được.
Mục Trọng Hạ tựa lưng vào tường, chợt nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân tới. Cậu ngước mắt lên, nhanh như vậy sao? Giám khảo đứng ngoài cửa quay lại rồi cúi đầu: “Đại sự.”
Mục Trọng Hạ đứng thẳng lên, chẳng mấy chốc đã có vài người đi tới cửa, ba ông già mặc áo bào thợ cơ khí màu đen và một nhóm… áo đen. Mục Trọng Hạ liếc nhìn số lượng ngọn lửa trên áo choàng đen của ba ông già, đều là cấp thượng!
Mục Trọng Hạ không đặc biệt ngạc nhiên, vì đây là trụ sở chính của hiệp hội cơ khí Venice, ngay cả giáo viên của Mục Tu hồi trước cũng là hội trưởng danh dự của Hiệp hội cơ khí Eden, và là một đại sư cơ khí cấp miện. Người dạy thay ông thấp nhất ở khoa Cơ khí Eden cũng là thợ cơ khí cấp cao. Mục Tu đã gặp nhiều thợ cơ khí cấp hình và cấp thượng, cho nên Mục Trọng Hạ cũng không hoảng. Nhưng cậu không biết, chính vì sự bình tĩnh của cậu mà ba thợ cơ khí cấp thượng của Venice vừa chạy vội đến cũng đã xác nhận thân phận của cậu.
Mục Trọng Hạ chào hỏi trước: “Chư vị các hạ, tất cả bài thử nghiệm của tôi đều đã hoàn thành, xin mời chư vị các hạ kiểm tra.”
Các hạ… đây quả thực là thói quen xưng hô của người Eden.
Mengri lên tiếng trước: “Hãy dẫn chúng ta đi xem.”
Mục Trọng Hạ liếc nhìn người ở cửa, rồi chỉ vào phòng vật liệu, dẫn đường, trong lòng thầm nghĩ: [Các kỳ thi cấp độ thợ cơ khí ở Venice đều yêu cầu nhiều giám khảo đến đánh giá như vậy sao? Sao còn có vẻ khắt khe hơn Eden nhỉ. Cơ mà Mục Tu cũng chưa bao giờ tham gia kỳ thi kiểm tra của Eden. Có khi Eden nghiêm khắc hơn thật.]