Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 81

Chương 81: Cô ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc!

Khi Uhagen tuyệt vọng, anh ta đã ngất xỉu ở bãi rác ở Haoran và được hai anh em đang đào bới tìm thức ăn ở đó cứu. Hai anh em mồ côi, và họ đã phải vật lộn để sinh tồn ở Haoran. Họ không có cha mẹ hay gia đình bảo vệ, và ngay cả khi tìm thấy quặng có thể sử dụng được trong mỏ, họ vẫn thường xuyên bị cướp. Rất nhiều rác thải ở thành Hesara đều chất đống ở rìa các hộ gia đình ở Haoran. Những thứ có giá trị trong bãi rác không thể rơi vào tay những đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ được, nhưng vẫn có thể tìm được một số giẻ rách và đồ ăn mốc meo. Sau khi hai anh em đưa Uhagen về, họ đã cho anh ta một nơi để ở. Sau đó, Uhagen sống với họ.

Hai anh em, người anh tên là Akeno và mới 14 tuổi. Em gái tôi tên Ningja, mới 9 tuổi, nhưng nhìn như chỉ 6, 7 tuổi. Ningja khiến Mục Trọng Hạ nhớ đến Yehe. Trước khi Nijiang rời khỏi Terra, Yehe cũng chỉ như một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ, gầy gò, nhỏ bé và nhút nhát. Mục Trọng Hạ cảm thấy rất đau lòng cho đứa bé kia, nhưng vì mối quan hệ giữa Terra, Zhela, Nijiang và Tesir, nên cậu không thể tỏ ra quan tâm quá nhiều đến Yehe. Sau đó, Nijiang bị đuổi đi, Terra lấy lại hy vọng vào cuộc sống, cậu đã nhờ Gu’an thay mình gửi một ít đồ ăn ngon cho Yehe.

Lúc này, cô bé đứng trước mặt cậu cũng rụt rè không kém, đang sợ hãi nắm lấy tay áo anh trai mình, trông rất giống Yehe lúc đó. Cả hai đứa trẻ đều bẩn thỉu và phủ đầy bụi bẩn. Mục Trọng Hạ hỏi thăm tình hình cơ bản của hai đứa trẻ rồi nhờ Gu’an đưa họ đi tắm và thay quần áo sạch. Ningja lớn hơn Amunda, nhưng vóc dáng lại nhỏ hơn Amunda tận hai cỡ, liền mặc tạm quần áo của Amunda trước, còn Akeno thì mặc quần áo mà Abiwo để lại trước khi rời đi. Cậu sẽ mua cho họ quần áo phù hợp sau. Mặc dù hai đứa trẻ không có quan hệ gì với Mục Trọng Hạ, nhưng cậu vẫn nên mua quần áo sạch cho hai đứa trẻ mồ côi và cho chúng ăn những bữa ăn ngon.

Sau khi nhờ Gu’an dẫn hai đứa trẻ đang vô cùng lo lắng đi, Mục Trọng Hạ nói với Uhagen cũng đang lo lắng không kém: “Trong thời gian làm trợ lý của tôi, tôi sẽ trả lương cho cậu. Tôi cũng có thể tìm người sắp xếp công việc cho Akeno. Chỉ cần cậu bé nguyện ý, hẳn là thu nhập của cậu bé vẫn có thể nuôi sống hai anh em.”

Uhagen không hỏi đại sư Samer sẽ sắp xếp như thế nào nếu cậu không còn ở thành Hesara. Anh ta biết ơn đại sư Samer vì đã cho Akeno cơ hội kiếm sống. Ningja còn quá nhỏ, lại là con gái, chỉ cần Akeno đói thì Ningja sẽ đói. Thu nhập tạm thời của anh ta cũng sẽ hỗ trợ nuôi Ningja.

Ningja còn quá nhỏ, Mục Trọng Hạ sẽ không sắp xếp công việc cho cô bé. Mặc dù Akeno cũng được coi là lao động trẻ em, nhưng trên thế giới này, Akeno vẫn có thể làm việc.

Uhagen có nền tảng về cơ khí, và dù nền tảng vẫn còn tương đối yếu, nhưng anh ta cũng có chút tài năng. Mục Trọng Hạ cũng có kế hoạch của riêng mình. Nếu tính cách và đức hạnh của Uhagen có thể đảm bảo, cậu thậm chí còn muốn kéo Uhagen về Yahan. Yahan đang thiếu thợ cơ khí. Một mình cậu không thể đáp ứng được nhu cầu của Ahan, và ngay cả nhu cầu của bộ lạc thôi cũng chưa đủ. Hàng năm, vào mùa tuyết, bộ lạc cần một số lượng lớn vũ khí, không chỉ vũ khí mới mà còn cả sửa chữa vũ khí nữa. Dù chỉ có một mình Uhagen, nhưng thêm một người thì sẽ có thêm sức mạnh. Tất nhiên, cậu sẽ không tiết lộ kế hoạch này cho Uhagen. Cậu vẫn cần phải cẩn thận quan sát đối phương đã.

Sau khi Akeno và Ningja tắm rửa, thay quần áo sạch và dùng bữa ngon miệng, họ tạm thời sống cùng Uhagen. Còn ở thương hội thành Hesara, Liesetai và Abil đang mạnh mẽ đề xuất xây dựng một nhà máy sản xuất kẹo với Mục Trọng Hạ. Với tư cách là người đại diện, Terra có toàn quyền đàm phán với ba bên này. Gia tộc của Liesetai là một thương nhân lớn ở khu Tieye, và họ cũng có cửa hàng riêng ở Eden. Phạm vi hoạt động của Abil chủ yếu ở khu Zhaikuo. Thương hội của thành Hesara thì có phạm vi rộng hơn. Về việc làm thế nào để cân bằng cả ba bên, Mục Trọng Hạ đưa ra phương hướng chung, để Terra tự thảo luận chi tiết. Nếu Terra không chắc chắn, anh sẽ quay lại hỏi Mục Trọng Hạ.

Sẽ phải mất một thời gian để thành lập nhà máy sản xuất kẹo, nhưng tạm thời cũng sẽ dễ dàng sắp xếp công việc cho Akeno. Terra đi tìm Liesetai, gia đình anh ta có một cửa hàng ở thành Hesara. Ngày hôm sau, Liesetai sắp xếp công việc thu thập da ở cửa hàng đồ da cho Akeno. Akeno còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm, nên trước tiên sẽ học hỏi từ quản gia của cửa hàng, nếu có thể học đủ để có thể đứng một mình thì có thể tự mình thu đồ da. Liesetai trả Akeno mức lương 150 á tệ một tháng. Akano chưa biết gì, và chỉ có thể làm nhân viên học việc. Thông thường, những người học việc ở quán chỉ được cung cấp thức ăn và chỗ ở chứ không được trả lương. Liesetai chắc chắn đã ưu tiên cho Akeno bằng cách trả lương cho cậu bé. Có tiền lương, lại được bao ăn ở nữa. Akeno sống trong một căn phòng đơn ở phía sau cửa hàng. Chắc chắn cậu bé có thể đưa em gái về ở cùng.

Sau khi Mục Trọng Hạ nói chuyện này với Uhagen, Uhagen đã đồng ý không chút do dự. Akeno không ngờ miếng bánh lớn như vậy lại rơi trúng đầu mình. Sau khi xác nhận đi xác nhận lại với Uhagen, cậu bé vừa khóc vừa ôm anh ta, Ningja cũng khóc. Cả hai anh em đều rất vui vẻ. Tuy thu nhập không nhiều, nhưng họ đã có nơi che mưa che gió, không phải lo không có bữa ăn tiếp theo, hay lán trại của mình sẽ sập sau một cơn gió lớn.

Sau khi Akeno ngừng khóc, Uhagen nghiêm túc nói: “Nếu có cơ hội, tôi muốn đến Yahan cùng đại sư Samer.”

Akeno trợn to hai mắt, theo bản năng nói: “Yahan lạnh lắm, anh sẽ chết cóng mất!”

Uhagen: “Đại sư Samer có thể sống ở Yahan thì tôi cũng có thể.”

Akeno lưu luyến hỏi: “Anh sẽ rời khỏi Venice ư?”

Uhagen: “Tôi muốn học cơ khí với đại sư Samer. Cho dù có thể quay lại học viện, tôi cũng không thể tìm được một giáo viên giỏi như đại sư Samer nữa. Đại sư Samer chỉ tạm thời ở lại thành Hesara. Chắc chắn ngài ấy sẽ quay trở lại Yahan, và tôi muốn đi theo ngài ấy.”

Akeno rất lưu luyến, Ningja cũng vậy. Những ngày tháng ba người nương tựa vào nhau đã in sâu vào tâm hồn họ, và họ đã là một gia đình. Uhagen đặt tay lên vai Akeno và nói: “Nếu tôi có thể đến Yahan, cậu và Ningja có sẵn lòng đi cùng tôi không?”

Akeno như nín thở, trong khi Ningja hô to: “Em có!”

Akeno: “Tôi và Ningja có thể đi theo được không?”

Uhagen: “Nếu như đại sư Samer chịu đem tôi đi đến Yahan, tôi sẽ hỏi ngài ấy. Hai người là em trai em gái của tôi, tôi không thể bỏ hai người ở đây được.”

Hốc mắt Akeno lập tức đỏ lên, hai tay nắm áo Uhagen: “Tôi nguyện ý! Uhagen, anh đã nói chúng ta là một gia đình, anh đi đâu, tôi và Ningja cũng sẽ đi theo đó!”

Uhagen xoa đầu Akeno, cũng hơi kích động: “Tôi sẽ không bỏ rơi cậu và Ningja, trước mắt, cậu cứ ở lại cửa hàng làm việc tốt, Ningja ở lại với tôi. Đại sư Samer nói sẽ trả lương cho tôi, cho dù không nhiều lắm thì cũng đủ nuôi Ningja. Tôi ở đây không mất tiền ăn ở. Cậu ra ngoài làm việc cũng đừng kham khổ quá. Bây giờ cậu đang tuổi lớn, phải ăn nhiều vào. Nếu cậu không đủ khoẻ mạnh, tôi không thể đưa cậu đến Yahan đâu.”

Akeno gật đầu: “Tôi nhất định sẽ chịu khó ăn!”

Akano và Ningja đều quá yếu, nếu có thể đến Yahan thì phải cường hóa cơ thể trước khi đi. Lúc anh ta tuyệt vọng nhất, chính Akeno và Ningja đã đưa anh ta về nhà. Ngay cả khi hai người họ đói, họ cũng sẽ cho anh ta món ăn duy nhất họ có. Uhagen đã thề sẽ chăm sóc Akeno và Ningja như những đứa em của mình. Bây giờ, anh ta có cơ hội trở thành trợ lý của đại sư Samer, anh ta sẽ làm việc chăm chỉ để chứng tỏ bản thân hữu ích!

Sau khi sắp xếp cho Akeno và Ningja, Uhagen không còn lo lắng gì nữa. Tiếp theo, đã đến lúc anh ta phải thực sự ôn lại những gì đã học và nỗ lực hết mình để trở thành một thợ cơ khí. Sau khi đưa Akeno đến cửa hàng nơi cậu bé sắp bắt đầu làm việc, nhìn quản lý cửa hàng đưa cậu bé vào, đồng thời nhìn thấy nơi ở của Akeno, Uhagen mới yên tâm trở về nơi ở của mình. Vừa bước vào cửa, anh ta liền gặp một người, tim Uhagen đập nhanh hơn một nhịp, cúi chào trước: “Đại ôn.”

Liesetai bình tĩnh nói: “Uhagen.”

Hai người im lặng một lúc, Liesetai nói: “Theo ta.”

Sau khi đưa người ra xe ngựa ngoài cửa, Liesetai nói thẳng: “Ta đã phái người đưa Xinya về nhà.”

Uhagen cúi đầu: “Tôi biết.”

Liesetai: “Lần này, Xinya nhất định muốn tới thành Hesara. Ta tưởng con bé chỉ tò mò, nhưng sau đó mới biết, nó làm vậy là vì cậu.”

Uhagen ngẩng đầu, không tránh vẻ dò xét của Liesetai, nói: “Tôi thích lan độ Xinya, nhưng tôi chưa bao giờ nói với cô ấy. Sau khi đến học viện, tôi đã viết vài bức thư cho lan độ Xinya, những bức thư đó chỉ kể về quãng thời gian ở học viện của tôi.”

Lan độ có nghĩa là tiểu thư hoặc phu nhân.

Liesetai không hề tức giận, chỉ nói: “Sau khi đến thành Hesara một thời gian, Xinya đã rất buồn, mặc dù con bé luôn cố giấu ta. Cậu đã được nhận vào học viện Sangzhu, và gia tộc Zhantai đã rất kỳ vọng vào cậu. Ta cũng từng như vậy.

Uhagen nắm chặt tay, bình tĩnh nói: “Tôi bị vu tội ăn cắp tác phẩm của người khác. Người kia muốn có cơ hội học tập ở Eden. Lúc đó tôi đã được chọn.”

Liesetai khẽ cau mày: “Thật đáng tiếc.”

Uhagen: “Vâng, thật đáng tiếc.”

Liesetai: “Ai đã cướp suất của cậu thế?”

Uhagen: “Thím của gã là em gái của nhị phu nhân của Hãn tư.”

Liesetai: “Bảo sao.” Dừng một chút, anh ta nói: “Nghe nói đại sư Samer gia mời cậu làm trợ lý.”

Uhagen thận trọng đáp: “Chỉ là tạm thời thôi.”

Liesetai: “Gia tộc Zhantai sẽ chăm sóc tốt cho ông nội của cậu. Xinya là em gái ta, ta không thể để con bé đợi cậu. Ta sẽ không ép con bé kết hôn, nếu cậu có cơ hội trở thành thợ cơ khí, mà lúc đó Xinya còn chưa kết hôn, hai người vẫn có tình cảm, ta sẽ không phản đối. Nhưng nếu Xinya đã lấy chồng, vậy chỉ có thể nói là hai người không có duyên phận.”

Giọng Uhagen đột nhiên trở nên khàn khàn: “Xinya tốt bụng, dịu dàng và xinh đẹp. Xin ngài đừng gả cô ấy vì lợi ích của gia tộc Zhantai. Cô ấy xứng đáng có được một người đàn ông tốt.”

Liesetai lấy một túi tiền trong ngăn kéo của chiếc bàn nhỏ trong xe ra đưa cho Uhagen: “Đây là cá nhân ta muốn giúp đỡ cậu.”

Uhagen không từ chối, và nhận lấy.

Liesetai: “Ta sẽ ở lại thành Hesare một thời gian. Gia tộc Zhantai sẽ hợp tác kinh doanh với đại sư Samer. Ta hy vọng cậu có thể nắm bắt cơ hội này và ở lại với đại sư Samer. Ta cũng hy vọng, một ngày nào đó gặp lại, cậu đang mặc áo choàng thợ cơ khí màu đen. Nếu cậu cần bất cứ điều gì, hãy đến tìm ta.”

“Cảm ơn ngài.”

Uhagen xuống xe và Liesetai lệnh cho phu xe rời đi. Cầm túi tiền nặng trĩu, Uhagen bước vào sân. Trở về phòng, anh ta mở cửa và hít một hơi thật sâu. Trong túi có 10 ma tệ, nhìn lướt thì có ít nhất 50 tân tệ, cùng với 20 viên đá ma thuật màu xanh lục. Số tiền “nhỏ xíu” này đối với Liesetai chỉ là một giọt nước, nhưng lại là một số tiền cực kỳ lớn đối với Uhagen vào thời điểm này. Sau khi Liesetai trở về nơi ở của mình, anh ta lập tức viết một lá thư cho cha mình và cử người gửi về nhà ngay lập tức.

Uhagen bỏ túi tiền mà Liesetai cho mình vào hộp. Trong hộp còn có một túi tiền nữa, là Gu’an thay Xinya đưa cho anh ta. Gu’an không giấu anh ta như Xinya đã dặn. Uhagen rất biết ơn Gu’an. Có Gu’an làm bạn, Xinya sẽ không quá đau buồn, anh ta cũng có cơ hội thoát khỏi khổ cực. Nghĩ đến người con gái mình thích nhiều năm rời đi trong nước mắt, và có thể cả đời sẽ không bao giờ gặp lại mình, Uhagen cố nuốt những giọt nước mắt đau lòng. Bây giờ anh ta chẳng có gì, anh ta không thể ích kỷ, để người con gái mình yêu chờ đợi mình. Nếu anh ta có thể trở thành thợ cơ khí… nếu lúc đó cuộc sống của Xinya không tốt… anh ta nhất định sẽ đưa Xinya về. Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Uhagen đã tự đấm mình một cái. Làm sao anh ta có thể mong Xinya xui xẻo như vậy. Cô gái xinh đẹp và tốt bụng đó chắc chắn sẽ hạnh phúc!

Trong phòng, Mục Trọng Hạ đau đớn kêu lên. Người đang xoa vai cậu dù rất đau lòng, nhưng không hề có ý định dừng lại. Vốn Mục Trọng Hạ hẹn Tongxu và Mude đến thăm Học viện Sangzhu, ai ngờ hiệp hội pháp sư có việc phải làm và Mude không thể đi được, nên chỉ có thể lùi ngày lại. Tongxu thở phào nhẹ nhõm. Cho y thêm vài ngày nữa để bớt căng thẳng cũng tốt.

“Cũng không biết hiệp hội pháp sư đã xảy ra chuyện gì. Khi Tongxu báo cho em, giọng y có vẻ không hề thoải mái.”

Nơi ở của họ vốn không có ống âm thanh, vì vậy hiệp hội cơ khí và pháp sư đã phái người nhanh chóng lắp đặt, chỉ để dễ tìm cậu. Mục Trọng Hạ đã quen nói là điện thoại, nhưng ở thế giới này thì gọi là truyền âm, bởi vì nó là ống “âm thanh”.

Tesir hỏi: “Cái người tên Uhagen đó, em có muốn nhận cậu ta làm đệ tử không?”

Mục Trọng Hạ: “Điều đó phụ thuộc vào việc tính cách của anh ta có đáng tin cậy hay không. Bộ lạc quá thiếu thợ cơ khí. Người Dimata lại không có năng khiếu về cơ khí. Nếu chúng ta có thể đưa anh ta đến Yahan, thì anh ta sẽ phụ trách nhân lực cơ bản trong phòng luyện kim, còn em sẽ tập trung vào các vật phẩm thuật pháp. Thành thật mà nói, dù Tongxu không có tài năng về cơ khí, nhưng y vẫn giỏi hơn những người trong bộ lạc rất nhiều. Anh nói xem, tại sao người Dimata lại không có năng khiếu về cơ khí hay thuật pháp nhỉ?”

Tesir nói rất bình thường: “Bọn anh là những chiến binh.”

Được rồi. Người Dimata vốn là chiến binh bẩm sinh, có khả năng kháng vật lý và thuật pháp khá cao, nhưng vì điều này mà họ không thể sản sinh ra pháp sư hay thợ cơ khí được… Mục Trọng Hạ thậm chí còn khiến mình bật cười. Được rồi, thế giới này không phải là game.

“Auuu… Tesir, au… anh nghĩ sao?”

Tesir vẫn nói như vậy: “Anh nghe em.”

“Đau, đau quá…”

Bàn tay to lớn của người đàn ông tiếp tục siết chặt vai najia cho đến khi chúng mềm ra.

Có người gõ cửa: “A huynh! Anh Mục! Đại sư Mude đến rồi!”

Hả?

Tesir dừng lại, Mục Trọng Hạ nhanh chóng xuống giường, hét lớn: “Anh sẽ tới ngay!”

“Vâng!”

Mục Trọng Hạ vừa mặc áo khoác vừa nói: “Liệu giờ đại sư Mude có mời em đến học viện Sangzhu không nhỉ?”

Tesir: “Anh đi cùng em.”

Bình Luận (0)
Comment