Chương 99: Lật trời
Khi Qingwa quay lại, cô thấy sư phụ mình đang ăn bánh mì. Nhưng mặt sư phụ rất đỏ, Qingwa lo lắng hỏi: “Sư phụ, ngài không sao chứ?”
Taqilan ho nhẹ hai tiếng và nói: “Ta không sao.”
Qingwa: “Terra nói sẽ dựng cho chúng ta một chiếc lều lớn như lều của anh ta, bên cạnh sẽ có một chiếc lều tắm giặt để chúng ta tắm rửa, giống như của đại sư Samer vậy.”
Taqilan ngước mắt lên, Qingwa rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt của sư phụ mình, vô thức lùi lại: “Sư phụ?”
Taqilan: “Ta không muốn ở chung lều với cô.”
Qingwa rất buồn khi nghe sư phụ nói vậy. Nhưng sau đó, cô lại nghe thấy lời khác của sư phụ, thực sự khiến cô sợ chết khiếp: “Đi nói lại với Terra là cô sẽ ở một mình trong lều mới, còn ta sẽ ở đây cùng anh ấy. Lều tắm giặt cũng dựng ở đâu, cô ở một mình thì có thể tắm luôn trong lều cũng được, không cần dựng thêm lều khác.”
Da đầu Qingwa tê dại: “Sư… sư phụ…?”
Taqilan vừa tuỳ hứng vừa thiếu kiên nhẫn nói: “Đi đi.”
Qingwa sắp khóc: “Sư phụ…”
Taqilan: “Còn không đi!”
Qingwa rời đi, mặt như đưa đám. Cô không hiểu tại sao lúc ở thành Hesara như vậy, sư phụ vẫn còn ghét mấy người Dimata thô lỗ kia, mà Terra cũng rất không khách khí với sư phụ, thế sao vừa tới Yahan mà thái độ đã thay đổi hoàn toàn? Chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết? Nhưng từ khi gặp Terra đến khi tới giờ, đi đường cũng không mất nhiều thời gian mà! Cô thật không hiểu!
Qingwa gọi Terra sang một bên và ngập ngừng truyền lại lời của sư phụ. Ánh sáng xanh trong mắt Terra khiến Qingwa tê cả da đầu. Qingwa nói xong, Terra lại hỏi: “Cô có sợ ở một mình không?”
Qingwa thành thật gật đầu: “Có.”
Tất nhiên cô sẽ sợ hãi khi ở một nơi xa lạ và lạnh lẽo. Terra suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô cứ về lo bữa tối cho sư phụ cô trước đi, tôi sẽ bảo Gu’an mang đồ ăn cho cô.”
Qingwa: “Anh có thể tìm người ở cùng tôi được không?”
Terra: “Tôi sẽ tìm người ở cùng cô.”
Qingwa: “Cám ơn.”
Sau khi Qingwa rời đi, Terra hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lại hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, rồi một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Terra đến chỗ Gu’an và nhờ cô giúp giao một đồ ăn cho Qingwa, sau đó anh nói với Gu’an: “Đại sư Taqilan nói muốn ở cùng anh. Qingwa nói cô ấy sẽ sợ nếu ở một mình.”
Gu’an trợn tròn mắt: “Đại sư Taqilan muốn ở cùng anh sao?!” Cô hoài nghi mình nghe nhầm.
Terra nghiêm túc nói: “Taqilan bằng lòng làm người phụ nữ của anh.”
Gu’an hít sâu một hơi, nói: “Terra, trên đường đi, hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Terra: “Không có chuyện gì xảy ra cả, bọn anh chỉ thu hút lẫn nhau mà thôi.”
Gu’an: “Nhưng khi anh ở thành Hesara không có mà!”
Terra: “Ở thành Hesara không có, nhưng ở Yahan, bọn anh đã thu hút lẫn nhau.”
Gu’an không hiểu, hoàn toàn bối rối rồi.
Terra: “Qingwa biết em. Anh muốn nhờ em đến sống cùng và giúp chăm sóc cô ấy. Anh sẽ nhờ thủ lĩnh bố trí người chăm sóc mỗ mụ.”
Gu’an vẫn còn ngơ ngác, cứ thế gật đầu: “Chỉ cần có người chăm sóc mỗ mụ, em có thể ở cùng Qingwa.”
Terra: “Cảm ơn em.”
Gu’an ngơ ngác lắc đầu: “Không, không có gì.”
Cho đến khi Gu’an mang nồi thuật pháp để giữ ấm đồ ăn bước đến lều của Terra, cô vẫn không hiểu tại sao Terra và Taqilan kiêu ngạo và kén chọn như thế lại thu hút nhau được.
※
Taqilan trằn trọc trằn trọc không ngủ được, nhưng Mục Trọng Hạ lại ngủ rất say, không hề bị tiếng động bên ngoài quấy rầy. Khi Amunda tỉnh dậy, thấy Mục a phụ còn đang ngủ say nên tự dậy, thu dọn đồ đạc, ăn sáng rồi đi ra ngoài. Muzai vẫn ở trên giường và tiếp tục sưởi ấm cho Mục Trọng Hạ. Thấy sắp quá giờ ăn trưa, Tesir phải quay lại lều, đánh thức người đang ngủ, cho cậu uống nước, ăn một bát ngũ cốc và nửa miếng bánh mì rồi súc miệng tiếp tục ngủ.
Mục Trọng Hạ thực sự mệt mỏi. Trước khi về, cậu giận Tesir nên mấy đêm liền không ngủ được. Trên đường về, đầu tiên cậu giận sự cố chấp của Taqilan đến nỗi ngủ không ngon, sau đó đi đường vất vả cũng không ngủ ngon nốt. Bây giờ đã trở lại nơi quen thuộc, cậu không còn phải lo lắng về việc liệu mình có thể quay lại bộ lạc kịp thời hay không, hay trên đường có gặp nguy hiểm gì không. Khi đã thả lỏng thì cậu cứ thế ngủ say thôi. Về việc Uhagen, Tongxu và Zhuotan sẽ sắp xếp mọi việc như thế nào, cậu, người có thể coi là nửa chủ nhân, không hề lo lắng chút nào cả. Terra, Gu’an, thủ lĩnh và đại phù thuỷ đều sẽ lo liệu cho họ.
Khoảnh khắc mở mắt ra, Mục Trọng Hạ cảm thấy choáng váng. Do mệt, cũng do ngủ quá lâu. Có một cái đầu to đầy lông đang rúc vào người cậu, toàn thân đau nhức, cậu xoay người ôm lấy Muzai, lại nhắm mắt lại. Muzai dụi dụi vào người cậu, Mục Trọng Hạ nói: “Để ta nằm một lát, toàn thân đang đau nhức này.”
Muzai duỗi người rồi ra khỏi giường, đi đến cửa, giơ chân mở cửa rồi đi ra ngoài. Tấm rèm bông hạ xuống đã chặn một phần gió lùa vào. Muzai dùng răng cắn then cửa, đóng cửa lại rồi đi tìm Tesir.
Mục Trọng Hạ chẳng muốn động đậy, chỉ muốn nằm như thế này cho đến tận thế. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, chứ nhiều nhất là sau một ngày nghỉ ngơi nữa, cậu sẽ phải bắt đầu làm việc. Cậu muốn tạo ra càng nhiều vũ khí thuật pháp, áo giáp phòng thủ và áo giáp ma thú thuật pháp càng tốt trước khi các chiến binh xuất chinh… Nếu một ngày, tất cả các chiến binh xuất chinh đều có thể có vũ khí thuật pháp trong tay, và mỗi người đều có áo giáp phòng ngự, mỗi ma thú đều được áo giáp bảo vệ, có lẽ cậu mới có thể thật sự nghỉ ngơi.
Cánh cửa mở ra, có người kéo cửa bước vào. Mục Trọng Hạ vừa nhìn thấy đối phương liền xoay lưng lại với hắn. Bây giờ cậu không còn sức đâu mà bắt hắn quỳ ván giặt cả, chủ yếu là vì ở đây không có ván giặt, nhưng cậu vẫn tức giận và không muốn nói chuyện với tên đó!
Tesir khóa cửa lại, rồi vừa bước đi vừa c** q**n áo và giày. Mục Trọng Hạ nhắm mắt, đoán xem tên này sẽ nói gì trước. Sẽ nói bản thân đã sai rồi mặc cho cậu đánh chăng? Chăn bông trên người bị vén lên, Mục Trọng Hạ mở mắt ra, vô thức quay người lại, tức giận hét lên: “Tesir!”
Như thể bị cơ thể cường tráng của một người khổng lồ bị đè xuống, nắm đấm của Mục Trọng Hạ vung ra. Nhưng đối phương lại không chút sợ hãi sức lực của cậu, còn cắn môi cậu, thò tay vào vạt áo ngủ, dễ dàng lột q**n l*t rồi tách rộng hai chân cậu ra.
“Ưm ưm!” Tên khốn kiếp!
Những ngón tay to lớn được nhúng vào dầu bôi trơn, rồi từ từ xâm nhập vào thung lũng ấm áp mà hắn đã bỏ lỡ bấy lâu nay. Tesir mặc cho nắm đấm của Mục Trọng Hạ rơi vào mình, nhưng hành động trên miệng và tay lại càng thô bạo hơn. Khu vực đã lâu không được yêu thương dần dần trở nên ẩm ướt dưới ngón tay hắn. Mục Trọng Hạ tức giận đến mức véo thật mạnh vào eo Tesir, nhưng đáng tiếc, cậu phát hiện mình căn bản không thể véo được hắn!
“A…”
Đôi mắt Mục Trọng Hạ đỏ bừng, có thứ gì đó càng ngày càng cứng rắn xâm nhập vào cơ thể cậu: “Anh, tên khốn kiếp…”
“Anh là tên khốn kiếp.”
Tesir cúi xuống, môi và lưỡi l**m đi l**m lại những vết răng mà hắn để lại trên vai Mục Trọng Hạ. Nước mắt Mục Trọng Hạ bất mãn chảy xuống: “Anh là đồ khốn kiếp!”
Tesir nắm tay Mục Trọng Hạ rồi tự tát vào mặt mình. Mục Trọng Hạ vội vàng tránh ra, rồi hung ác hét lên: “Tôi không muốn nói chuyện với anh trong một tháng!”
Tesir cúi đầu hôn cậu, hôn đi những giọt nước mắt của cậu. Hắn tin najia của hắn vẫn yêu hắn sâu sắc, giống như tình yêu của hắn dành cho cậu vậy. Trọng Hạ không sai, hắn quả thực là một tên khốn kiếp, hắn đã làm tổn thương trái tim của Trọng Hạ.
“Khốn kiếp… khốn kiếp…”
Mục Trọng Hạ vừa khóc vừa đánh Tesir, nhưng sức nóng trong cơ thể đã khiến cậu rơi vào trạng thái h*m m**n đến tuyệt vọng. Cậu không thể nói với Tesir, rằng bản thân thực ra là một linh hồn đến từ thế giới khác. Dù do phản ứng chim non, hay do cậu đã yêu người đàn ông này sâu sắc, thì cậu cũng không thể rời xa Yahan hay Tesir. Không phải cậu muốn Tesir sợ hãi, mà là cậu không muốn Tesir tự trách mình. Lời nói dối về hai nhân cách đã khiến Tesir phải im lặng rất lâu mỗi khi nghĩ đến. Nếu Tesir biết thực ra Mục Tu đã chết…
“Anh, đồ khốn…”
“Ừ, anh là một tên khốn…”
Hôn lên môi Mục Trọng Hạ, Tesir bế cậu lên, để cậu dựa vào trong lòng mình, để thứ hung ác của hắn cắm sâu hơn vào cơ thể đối phương. Không bao giờ buông tay nữa, không bao giờ để najia của hắn phải khóc nữa.
※
Trận tình ái này không quá dài, nếu xét theo thời gian bình thường của Tesir. Khi mọi chuyện kết thúc, Tesir ôm cậu và lặng lẽ nằm trên giường, đôi bàn tay thô ráp của hắn v**t v* tấm lưng đẫm mồ hôi của Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ đã ngừng khóc, cậu nằm trên cơ thể to lớn của Tesir và dần bình tĩnh lại. Cơ thể cường tráng bên dưới rõ ràng đã gầy hơn so với khi rời khỏi thành Hesara. Không chỉ cơ thể gầy đi mà má hắn rõ ràng cũng đã hóp lại. Người đàn ông này đang tra tấn cậu, đồng thời cũng đang tra tấn chính mình.
Mục Trọng Hạ gục đầu vào ngực Tesir, dùng giọng mũi còn chưa lắng xuống nói: “Chuyện này cho qua, em sẽ không nhắc lại nữa, nhưng chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu. Nếu anh còn tái phạm, em chắc chắn sẽ không trở về nữa!”
Tesir hôn l*n đ*nh đầu cậu, khàn giọng nói: “Sẽ không có lần thứ hai. Lần này là do anh khốn kiếp.”
Mục Trọng Hạ: “Em tha thứ cho anh.”
Tesir đáp lại bằng cách ôm cậu chặt hơn. Mũi Mục Trọng Hạ chua xót: “Em ở thành Hesara một mình, rất nhớ anh.”
Tesir: “…Anh đã luôn tự nhủ với mình, không hối hận, không thể hối hận…”
“Hừ!”
Tesir: “Từ giờ trở đi, chuyện gì anh cũng sẽ nghe lời em.”
“Phải vậy chứ!”
Tesir xoay người, đặt Mục Trọng Hạ trở lại giường, nói: “Anh phải đi dựng lều đã, lát nữa anh sẽ bảo Gu’an nấu đồ cho em, em muốn ăn gì?”
Mục Trọng Hạ: “Toàn thân em đang đau nhức, chỉ muốn ăn chút gì đó nhẹ nhàng, thôi ăn mì đi.”
Tesir lấy áo ngủ mặc cho Mục Trọng Hạ, sau đó đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Mục Trọng Hạ ôm chăn, một mình ở trong lều, cười sâu xa và thoải mái, sau đó túm chăn che đầu, thầm trách mình đúng là không biết cố gắng, lại dễ dàng tha thứ cho tên kia như thế. Nhưng cứ nghĩ đến việc vài ngày nữa, Tesir sẽ xuất chinh, tất cả sự tức giận của cậu đều chuyển thành lo lắng. Trân trọng cuộc hội ngộ ngắn ngủi giữa hai người sau một thời gian dài xa cách, Mục Trọng Hạ không nỡ trừng phạt Tesir trước khi hắn lên đường. Được rồi, cậu cũng nào có chí khí đó!
Đợi một lúc, Gu’an đã tới. Mục Trọng Hạ vẫn nằm trên giường, Gu’an cũng không cảm thấy cậu bất lịch sự, ngược lại còn bảo cậu đừng động, cứ nghỉ ngơi thật tốt. Gu’an cán sợi mì, sau đó kể cho Mục Trọng Hạ nghe một câu chuyện chấn động.
Mục Trọng Hạ vô cùng kinh hãi: “Terra sẽ sống chung lều với đại sư Taqilan?!!”
Gu’an vẫn có vẻ không tin và nói: “Terra nói đại sư Taqilan muốn sống với anh ấy. Khi Terra nói với em, anh ấy còn cười nhiều đến nỗi em nhìn cũng thấy ngượng.”
Mục Trọng Hạ lẩm bẩm: “Hai người này yêu nhau từ khi nào vậy? Hồi ở thành Hesara, hai người họ còn không mấy thân thiện mà.”
Gu’an: “Em cũng không biết. Anh Mục, tối qua, Terra đã bế đại sư Taqilan đến tận lều của anh. Nếu người Dimata đã đưa najia từ bên ngoài về thì sẽ không để chân najia chạm xuống đất, mà sẽ bế thẳng vào trong lều. Lúc anh tới đây, a huynh em cũng đã làm như vậy. Tối qua thấy thế, em tưởng là do đại sư Taqilan quá lạnh nên Terra mới làm vậy. Thì ra khi đó anh ấy cũng đã có ý này.”
Mục Trọng Hạ cùng Gu’an không thể tin được: “Không thể hiểu được…”
Gu’an hơi lo lắng: “Anh Mục, liệu đại sư Taqilan có thể chấp nhận Yehe không? Tính tình đại sư Taqilan không tốt. Liệu có phải cô ấy đối với Terra chỉ là…”
Gu’an ra ngoài một chuyến nên đã không còn ngây thơ như trước nữa. Đại sư Taqilan có tiền có địa vị. Ở một nơi vất vả và lạnh lẽo như Yahan, cô ấy chắc chắn sẽ muốn tìm người để nương tựa, nhưng khi mùa tuyết kết thúc, đại sư Taqilan có ở lại Yahan vì Terra không?
Mục Trọng Hạ thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, trầm ngâm suy nghĩ: “Hai người họ đều là người trưởng thành rồi, Terra cũng không phải là một thanh niên không hiểu gì cả. Chờ khi rảnh, anh sẽ hỏi Taqilan xem cô ấy nghĩ gì. Nếu hai người họ chỉ muốn sưởi ấm cho nhau trong chín tháng của mùa tuyết, vậy thì chúng ta cũng chẳng thể xen vào được.”
Gu’an: “Terra và Taqilan …” Cô lắc đầu, “Họ khác với anh Mục và a huynh.”
Anh Mục sẵn sàng ở lại Yahan vì a huynh, nếu không trước kia sẽ không toàn tâm toàn ý theo a huynh đến Yahan, còn đại sư Taqilan… có lẽ chỉ muốn tìm chút mới mẻ. Nhưng nghĩ đến những đau khổ mà Terra từng phải chịu đựng vì Nijiang, Gu’an cũng hy vọng đại sư Taqilan có thể thực sự yêu Terra.
Sau khi Gu’an làm món mì thịt kho thơm ngon cho Mục Trọng Hạ, lại bưng ba tô mì lớn đến lều của Abiwo gần đó để đưa cho Uhagen, Tongxu và Zhuotan. Trước đây, Uhagen đã từng ăn mì do Gu’an làm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Zhuotan và Tongxu ăn. Hai người dùng nĩa gắp mì, nếm thử một miếng rồi ăn không ngẩng đầu lên được. Gu’an cũng đặt một bình dầu ớt lên bàn và nói: “Đây là dầu ớt anh Mục dạy tôi làm, nếu thích ăn cay thì mọi người có thể cho thêm một chút để giữ ấm.”
Tongxu ngẩng đầu, mặt hơi đỏ: “Tôi, tôi ăn cay.”
Zhuotan: “Tôi cũng thế!”
Uhagen: “Cảm ơn, tôi cũng lấy một thìa.”
Gu’an cho mỗi người một thìa dầu ớt vào bát, làm mì càng thơm hơn. Uhagen vừa khuấy vừa hỏi: “Cô ăn chưa?”
Gu’an: “Tôi sẽ ăn sau, tôi không đói. Giờ tôi qua chỗ đại sư Taqilan đã.”
Uhagen: “Vậy cô không cần giúp chúng tôi nấu ăn đâu. Chúng tôi có thể tự làm được.”
Zhuotan ngượng ngùng nói: “Hải nô của tôi biết nấu ăn.”
Tongxu bất đắc dĩ nói: “Hải nô của tôi cũng biết nấu ăn.”
Gu’an cười vui vẻ: “Không sao đâu. Dù sao tôi cũng phải nấu cho anh Mục nên tiện thể làm luôn cũng được. Anh Mục nói đồ ăn hải nô nấu không ăn nổi.”
Ba người: “…”
Uhagen và Gu’an quen thuộc hơn chút. Anh ta nói: “Lúc theo thầy tới Yahan, chúng tôi đã sẵn sàng tự lo cho bản thân. Chúng tôi mới đến thì để cô nấu cho cũng được, nhưng sao cứ làm phiền cô mãu thế được. Cô dạy chúng tôi cách nướng bánh mì và làm mì đi.”
Gu’an quả thực có rất nhiều việc phải làm, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế mấy hôm nay tôi sẽ nấu giúp các anh. Các anh cứ nghỉ ngơi, ổn định rồi thì sẽ dạy các anh nấu ăn, hoặc dạy hải nô của các anh. Tôi cũng học từ anh Mục thôi.”
Zhuotan: “Thế cô cứ dạy cho hải nô của tôi nhé.”
Tongxu: “Tôi cũng thế.”
Tongxu rất thích đồ ăn Gu’an nấu, mặc dù y mới chỉ ăn có ba bữa. Nhưng Uhagen nói đúng, y không đến đây để Gu’an chăm sóc mình. Y đến đây để học cơ khí với thầy. Uhagen cũng đề nghị sau bữa tối sẽ rửa bát, Gu’an cũng không miễn cưỡng. Cô đến gặp đại sư Taqilan và hỏi xem đại sư Taqilan có muốn ăn mì thịt kho không. Taqilan nói muốn ăn, còn tiện thể gọi luôn cho cả Terra.
Gu’an làm việc xong thì trở về lều của a huynh, cô nóng lòng muốn nói với Mục Trọng Hạ: “Anh Mục, đại sư Taqilan bảo tối nay Qingwa sẽ qua ở với em.”
Mục Trọng Hạ kinh ngạc: “Lều đã dựng xong rồi à?”
Gu’an: “Chưa. Đại sư Taqilan bảo tối nay Qingwa cứ ở tạm với em và mỗ mụ. Cô ấy nói ban đêm lạnh quá không ngủ được, kể cả có dùng máy sưởi.”
Mục Trọng Hạ trợn mắt nghĩ thầm: [Đó là vì cô ấy muốn Terra sưởi ấm giường cho mình đó.]
Nhưng không nói với Gu’an, Mục Trọng Hạ chỉ bảo: “Thế cứ để Qingwa ở với em cho đến khi có lều mới nhé. Em dạy hải nô của Zhuotan và Tongxu nấu ăn, anh sẽ lo ba bữa cơm mỗi ngày cho đại sư Taqilan.”
Gu’an lập tức nói: “Anh Mục, em không mệt.”
Mục Trọng Hạ: “An toàn và sức khỏe của đại sư Taqilan rất quan trọng, vì vậy anh sẽ tự mình chăm sóc cô ấy. Hơn nữa cô ấy là phụ nữ, với tư cách là một nửa chủ nhân, anh cũng nên chăm sóc cô ấy. Những người khác không phải là trách nhiệm của em. Zhuotan và Tongxu mang hải nô theo là để chăm sóc họ. Hai hải nô mà anh dẫn theo là do liên minh cơ khí gửi đến. Một người tên là Wuji và người còn lại tên Wuli. Anh định để Terra sắp xếp công việc cho họ. Người khác thì anh không quản được, nhưng anh không có ý định coi hai người này là nô lệ của mình, anh sẽ trả lương cho họ hàng tháng, tùy theo nội dung công việc của họ.”
Gu’an: “Anh Mục, a huynh em nhất định sẽ không để người khác chăm sóc anh đâu.”
Mục Trọng Hạ: “Anh cũng không quen để người lạ chăm sóc mình, huống chi là nô lệ. Anh không quen dùng nô lệ.”
Gu’an: “Vậy lát nữa em sẽ nói với Terra.”
Mục Trọng Hạ gật đầu.
Cơ thể Taqilan đau nhức, còn tệ hơn Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ đã sử dụng nguyên liệu có sẵn trong lều để nấu món canh bò hầm, bánh mì xúc xích nướng phiên bản dị giới, và bảo Gu’an lần lượt đưa đến cho Taqilan, Qingwa, Uhagen, Zhuotan và Tongxu mỗi người một ít. Taqilan còn có thêm một nồi cơm om khoai lang và xúc xích nhỏ được làm riêng cho cô. Trời đã tối hẳn, Tesir dẫn theo Amunda và Muzai về, đang rũ tuyết bên ngoài lều.
Vừa bước vào lều, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn đã lâu không gặp, hai cha con đều giật mình trong giây lát. Mục Trọng Hạ: “Rửa tay đi rồi ăn cơm.”
Amunda chạy tới: “Mục a phụ!”
Cúi xuống ôm Amunda, Mục Trọng Hạ hôn lên trán bé rồi vỗ vỗ: “Đi rửa tay đi, trong chậu có nước nóng.”
Tesir im lặng đi rửa tay, như thể najia của hắn chưa từng đến Venice, như thể hắn chưa bao giờ để em lại một mình ở Venice vậy.