Dưới mái tóc xoăn bồng bềnh, Hứa Chi Hạ trông thật lười biếng nhưng lại đầy nét duyên dáng.
Đáng yêu vô cùng.
Tiêu Dã gật đầu, cất đi điếu thuốc.
Anh khẽ nói: “Hứa Chi Hạ, em đã lớn rồi, có thể yêu đương rồi.”
Hứa Chi Hạ ngây người.
Điều này không giống với những gì cô tưởng tượng.
Tiêu Dã không hề giận dữ chất vấn kiểu “Em lại quên lời tôi nói rồi à?”
Cũng chẳng gay gắt hay bá đạo nói rằng “Em mới bao nhiêu tuổi chứ? Với ai cũng không được!”
Tiêu Dã khẽ nâng mí mắt, nhìn Hứa Chi Hạ: “Nhưng phải tìm người tốt đấy nhé.”
Nói xong anh bước lên phía trước đi vào ánh nắng, quay đầu lại hờ hững nói: “Còn đứng đấy làm gì? Không sợ bị nắng à?”
Hứa Chi Hạ sực tỉnh, khẽ mím môi, vui vẻ đi theo.
Đi theo người tốt nhất trên thế gian này.
Trước đây, Tiêu Dã luôn coi Hứa Chi Hạ như trẻ con.
Hứa Chi Hạ có tâm tư riêng, lòng nghe mà đầy chua xót.
Cô luôn muốn cho anh thấy rằng mình đã trưởng thành nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.
Giờ đây, chính miệng Tiêu Dã nói rằng cô đã lớn.
Lại còn nói là có thể yêu đương.
Khi Tiêu Dã buông lỏng, ngọn núi cao khó leo trước mặt Hứa Chi Hạ cũng tan thành bình địa.
Buổi chiều, xe lại tiếp tục lăn bánh, lần này tài xế là Tiêu Dã.
Phạm Chính Dương và Bạch Hân ngồi ghế sau cười đùa, dần dần ngủ thiếp đi.
Hứa Chi Hạ quay đầu nhìn lại thấy hai người đã ngủ say.
Cô bóc một viên kẹo bạc hà trái cây, cho vào miệng, lưỡi khẽ cuốn lấy, chậm rãi nhấm nháp.
Vài giây sau, cô nhắm mắt lại, dứt khoát bóc thêm một viên, đưa tay về phía trước: “Anh, anh có buồn ngủ không? Ăn một viên kẹo bạc hà đi!”
Tiêu Dã chăm chú lái xe, nghe câu đó mà chưa kịp suy nghĩ, nghiêng đầu một chút, hé môi nhận viên kẹo bạc hà.
Môi khẽ lướt qua đầu ngón tay.
Trái tim Hứa Chi Hạ như chứa cả bầy chim sẻ con đua nhau kêu líu lo, không sao nén lại được.
Cô bèn nhắm mắt nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe giả vờ ngủ.
Gần bốn giờ chiều xe tiến vào núi, nhiệt độ trở nên mát mẻ dễ chịu.
Núi non xanh ngắt, cây cổ thụ rợp trời.
Con đường núi uốn lượn, lối đi nhỏ hẹp.
Tiêu Dã đã lái xe hơn hai tiếng, giờ đổi cho Phạm Chính Dương.
Đột nhiên xe không nổ máy được.
Bạch Hân ngồi ghế phụ lo lắng: “Sao lại thế này?”
Phạm Chính Dương cố gắng nổ máy lại: “Bảo bối đừng lo, để anh thử lại.”
Bạch Hân: “Phía trước không có làng, phía sau chẳng có phố, làm sao đây?”
Tiêu Dã mở cửa xe: “Để tôi xem nào.”
Lúc này, họ mới nhớ ra Tiêu Dã là thợ sửa xe.
Tiêu Dã ngồi vào ghế lái đạp phanh để thử khởi động nhưng vẫn không được.
Anh chuyển cần số sang N nhưng lại không vào số được.
Tiêu Dã mở cửa xe, nửa thân người cúi xuống, chân trái đặt trên mặt đất, chân phải giữ phanh, tay trái chống vào khung cửa, tay phải nắm lấy vô-lăng.
Anh nghiêng người nhìn về phía đuôi xe.
Chân mày hơi nhíu lại.
Tiêu Dã toát lên vẻ hoang dã không bị trói buộc, đó là nét bề ngoài đầy cuốn hút và mạnh mẽ.
Bạch Hân và Hứa Chi Hạ đứng bên đường núi.
Bạch Hân nhìn Tiêu Dã rồi ghé sát vào tai Hứa Chi Hạ, đột nhiên quyết tâm: “Chi Hạ, cậu phải chiếm được anh ấy!”
Hứa Chi Hạ nhìn Bạch Hân rồi nhìn Tiêu Dã, cắn môi, kiên quyết gật đầu: “Ừ!”
Tiêu Dã đạp vài lần phanh rồi bước xuống xe.
Phạm Chính Dương tiến tới: “Anh, thế nào rồi?”
Tiêu Dã cúi người vào ghế lái chính: “Là vấn đề phanh.”
Phạm Chính Dương: “Có cần gọi cứu hộ không?”
Tiêu Dã: “Để tôi thử xem.”
Tiêu Dã mò mẫm đến công tắc đèn phanh, vặn vài cái, tháo ra, dùng ngón cái đẩy nhẹ, rút phích cắm ra, tháo công tắc đèn phanh.
Anh giải thích ngắn gọn tình trạng: “Không có dụng cụ, không kiểm tra được, tôi chỉ có thể thử xem có giải quyết được không.”
“Nếu không giải quyết được thì sao?”
“Đành phải quay về.” Tiêu Dã nói.
Bạch Hân lập tức ỉu xìu.
Tiêu Dã ngồi xuống đất, dùng dao gọt trái cây thao tác.
Mấy người thò đầu vào xem nhưng chẳng hiểu gì.
Chưa đầy vài phút, Tiêu Dã lắp lại đèn phanh, ngồi vào xe, đạp phanh, xe nổ máy ngay lập tức.
Phạm Chính Dương thật sự bái phục: “Anh! Anh giỏi quá!”
Tiêu Dã bước xuống xe: “Chỉ là may mắn thôi, chưa hỏng hoàn toàn.”
Bạch Hân tươi tỉnh lại, vui mừng nói: “Hôm nay mà không có anh, chuyến cắm trại của chúng ta chắc đổ bể rồi!”
Tiêu Dã được khen ngợi, Hứa Chi Hạ vô cùng tự hào.
Cô mở gói khăn giấy ướt đưa qua.
Tiêu Dã nhận lấy để lau tay: “Tốt nhất nên thay cái công tắc đèn phanh mới, cái này cũ quá rồi.”
Phạm Chính Dương phàn nàn: “Xe thuê nên vậy, chỗ nào cũng có vấn đề.”
Chiếc xe từ từ leo lên núi theo con đường quanh co.
Tiêu Dã có lẽ đã mệt vì lái xe, bây giờ anh khoanh tay trước ngực, cúi đầu ngủ.
Hứa Chi Hạ nhìn anh một lúc, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Bạch Hân.
Hứa Chi Hạ: [Giúp tớ với. [tội nghiệp]]
Bạch Hân thấy tin nhắn liền quay đầu nhìn.
Hứa Chi Hạ chắp tay, trông tội nghiệp.
Bạch Hân nhắn lại: [Vậy tiếp theo, cậu hãy ám chỉ cho anh ấy! Ám chỉ rằng cậu thích anh ấy, muốn trở thành một cặp với anh ấy!]
Hứa Chi Hạ: [Ám chỉ thế nào đây?]
Bạch Hân: [Một vài lời ám chỉ, hoặc là tiếp xúc gần gũi, tùy cơ ứng biến!]
Hứa Chi Hạ là một học trò hơi ngốc nghếch, khó hiểu bài học này.
Bạch Hân nhắn thêm: [Nhớ đấy! Chỉ ám chỉ thôi! Tỏ tình phải là việc của đàn ông, nếu không sau này cậu sẽ chịu thiệt!]
Bạch Hân: [Ngoài việc không được nói rõ ‘Em thích anh, ‘Em muốn ở bên anh’ thì tất cả những cái khác cậu đều có thể làm, phải làm anh ấy xao xuyến mới được.]
Hứa Chi Hạ là một học trò chăm chỉ, cố gắng lĩnh hội bài học.
Trên đỉnh núi Dê có một vách đá nhô ra, nhìn giống sừng dê, nên mới có tên như vậy.
Tầm sáu giờ chiều họ đến điểm cắm trại, nhìn ra xa là một thảm hoa vàng tươi có lác đác vài chiếc lều dựng lên.
Xe dừng lại, cả bốn người xuống xe.
Biển mây trôi lững lờ giữa núi rừng, mặt trời lặn dần nơi chân trời, ánh sáng xuyên qua tầng mây tạo nên những vòng ánh sáng rực rỡ, thiêng liêng và đẹp mắt.
Bạch Hân dang tay chạy lên phía trước: “Wow! Đẹp quá đi!”
Phạm Chính Dương đuổi theo cô ấy.
Hứa Chi Hạ quay lại nhìn Tiêu Dã.
Tiêu Dã mở cốp xe lấy đồ cắm trại ra.
Hứa Chi Hạ chạy lại: “Anh, để em giúp!”
Tiêu Dã: “Không cần đâu, em đi chơi với bọn họ đi.”
Hứa Chi Hạ ngừng lại vài giây, nhẹ giọng nói: “Hai người họ đang tình cảm, em ở đó làm gì? Em chỉ… muốn ở cùng anh thôi.”
Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ.
Hai giây sau.
Một chiếc túi ngủ rơi vào ngực Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ giật mình, vội ôm lấy.
Tiêu Dã đóng cốp xe lại: “Vậy em cầm cái này đi.”
Đôi mắt Hứa Chi Hạ mở to, môi khẽ mím lại: “…Ừm.”
Tiêu Dã tìm một chỗ thích hợp để dựng lều, Phạm Chính Dương quay lại giúp đỡ.
Bạch Hân vẫy tay gọi Hứa Chi Hạ, lớn tiếng nói: “Chi Hạ, lại đây hái hoa nào!”
Hứa Chi Hạ chưa kịp đáp.
Tiêu Dã ngồi bên cạnh đóng cọc lều lên tiếng: “Đi chơi đi, đừng ở đây gây rối.”
Khung cảnh thật đẹp.
Biển mây như dòng thủy triều cuồn cuộn, lúc thì nhẹ nhàng ôm lấy núi non, lúc thì sục sôi lăn tăn, là một bức tranh sống động.
Bạch Hân và Hứa Chi Hạ hái được rất nhiều hoa, tìm chỗ để cắm.
Tiêu Dã lấy dao gọt miệng chai nước cho họ.
Hai chàng trai lo liệu việc nấu ăn.
Hai cô gái tự do lãng mạn.
Khi ánh hoàng hôn cuối cùng dần tắt, bữa tối cũng được dọn lên.
Trên bàn gấp nhỏ, một nồi mì gói đầy đủ topping, bên cạnh là đồ ăn vặt và nước uống.
Hai bó hoa cắm trong chai nhựa cắt nửa, đẹp nhất là những bông hoa đó.
Bữa tối đơn giản kết thúc, trời hoàn toàn tối đen.
Nhóm thanh niên gặp lúc hoàng hôn mang theo đèn bình điện tới: “Các cậu có muốn qua chỗ chúng tôi chơi không? Đông người vui hơn mà!”
Bạch Hân gật đầu với Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ kéo tay Tiêu Dã.
Cả bốn người cùng đi qua đó.
Buổi tối tầm nhìn không rõ, mặt đất lồi lõm.
Hứa Chi Hạ nghĩ ngợi, rồi dừng bước.
Phạm Chính Dương ôm Bạch Hân đi phía trước, dần dần kéo giãn khoảng cách.
Tiêu Dã quay đầu, giơ đèn lên: “Chi Hạ?”
Hứa Chi Hạ khẽ mím môi, đưa tay ra: “Anh có thể nắm tay em không?”
Tiêu Dã: “…”
Ngón tay thon dài của Hứa Chi Hạ run nhẹ trong không trung: “Em sợ ngã lắm!”