Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị

Chương 107

Tiêu Dã dù đang rất bực bội nhưng cũng nhận ra cảm xúc của Hứa Chi Hạ.

Cô sắp khóc rồi.

Tiêu Dã nhắm mắt, chậm rãi hít một hơi thật sâu, rồi cất giọng khô khốc: “Tôi không hề dữ với em.”

Hứa Chi Hạ hít hít mũi: “Anh dữ đấy.”

Tiêu Dã lại thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Em gọi điện cho tôi, chuông reo hai tiếng rồi cúp máy. Tôi gọi lại thì không ai bắt máy, gọi cả chục, hai chục cuộc cũng không được. Em bảo tôi không sốt ruột sao?”

Hứa Chi Hạ lý trí thì cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng cảm xúc lại càng cay đắng.

Nếu đã quan tâm em như vậy, tại sao không thể thích em?

Hứa Chi Hạ lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi anh.”

“Được rồi, tôi không mắng em nữa, không được khóc.”

Hứa Chi Hạ đáp nhỏ: “Dạ.”

Trở lại vấn đề, Tiêu Dã vẫn chưa yên tâm, hỏi dồn: “Vậy tại sao em gọi điện cho tôi rồi lại cúp máy? Sau đó lại không nghe điện thoại? Bây giờ thì sao?”

Hứa Chi Hạ nghẹn ngào: “Vì nhớ anh.”

Cô ngồi xổm dựa vào tường, ngước nhìn bầu trời ngày càng tối sẫm.

Bây giờ, em rất nhớ anh.

Sau một lúc im lặng khá lâu.

Tiêu Dã lên tiếng: “Tôi đến chỗ em.”

Phản ứng đầu tiên của Hứa Chi Hạ là từ chối.

Điều đó không thực tế.

Cô theo bản năng lắc đầu, nhưng lời từ chối lại nghẹn trong cổ họng.

Ngọn lửa tưởng chừng đã tắt ngấm bỗng bùng lên một tia sáng.

Hứa Chi Hạ cúi đầu, tay siết chặt: “Anh, em muốn hỏi một câu.”

Tiêu Dã: “Hỏi đi.”

Hứa Chi Hạ nuốt nước bọt: “Là… là bây giờ anh không thích em, hay cả đời này… cũng không thể thích em…”

Cô ngưng lại, cả hơi thở cũng ngừng.

Bắc Đô đầy gió.

Tiếng gió xào xạc.

Giọng Tiêu Dã nhẹ như gió: “Tôi thích em, theo cách một người anh trai thích em gái.”

Hứa Chi Hạ nhắm chặt mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tiêu Dã: “Chúng ta là người thân. Tôi sẽ không bỏ mặc em, cũng không rời xa em, hiểu không?”

Hứa Chi Hạ môi run run: “Hiểu rồi.”

Hiểu rồi.

Nói rất rõ ràng rồi.

Thực ra, như vậy là đủ rồi.

Muốn thêm nữa, thật sự quá tham lam.

Giọng Tiêu Dã trở nên nhẹ nhàng hơn, như đang trò chuyện thường ngày: “Lần trước tôi nghe bạn cùng phòng em nói, ở trường có nhiều chàng trai theo đuổi em lắm phải không?”

Hứa Chi Hạ định phản bác.

Tiêu Dã cười nhẹ: “Hãy mở to mắt mà chọn một người tốt.”

Câu này, anh đã nói lần thứ hai.

Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, Hứa Chi Hạ khẽ đáp: “Dạ.”

Hai giây yên lặng trôi qua.

Hứa Chi Hạ lên tiếng: “Anh, em về ký túc xá trước nhé.”

Giọng Tiêu Dã trầm xuống: “Ừ.”

Vừa cúp điện thoại với Hứa Chi Hạ, điện thoại của Tiêu Dã lại đổ chuông.

Là Lý Chí Minh.

Tiêu Dã nghe máy: “Alo?”

Lý Chí Minh: “Điện thoại của cậu sao cứ bận vậy? Tôi đã giúp cậu hỏi, chuyến bay nhanh nhất đến Bắc Đô là 9 giờ tối nay. Cậu đến sân bay chưa?”

“Không đi nữa.” Tiêu Dã cười khổ, như chợt nhận ra điều gì, quay sang nói với tài xế, “Bác tài, không đến sân bay nữa, chuyển hướng đến đường Kiến Thiết.”

Lý Chí Minh hơi sững lại: “Sao vậy? Liên lạc được với người ta rồi à?”

Tiêu Dã nhìn qua cửa sổ xe, hàng cây xanh lùi nhanh về phía sau: “Ừ, cô ấy không sao.”

Lý Chí Minh thở dài: “Tôi đã nói mà, cậu cứ chờ thêm một chút! Có chuyện gì đâu, ngày nào cũng làm ầm lên!”

Sau ngày hôm đó, Hứa Chính Khanh thường xuyên tìm gặp Hứa Chi Hạ, mang theo những túi quà đẹp đẽ, sang trọng.

Lúc đầu, Hứa Chi Hạ rất cảnh giác.

Nhưng Hứa Chính Khanh không hề làm phiền cô.

Mỗi lần chỉ tiến lại gần và nói: “Hạ Hạ, ba mang chút đồ cho con… Hạ Hạ…”

Hứa Chi Hạ không nhận quà, cũng không nhìn ông.

Cô bước vài bước về phía trước, ông cũng không đuổi theo.

Giữa tháng 12, Bắc Đô đón một trận tuyết lớn.

Tuyết phủ trắng các tòa nhà, sân trường, con đường rợp bóng cây, và mọi góc nhỏ.

Hứa Chính Khanh lại đến tìm Hứa Chi Hạ.

Cô vẫn không để ý đến ông.

Cô đi vài bước, phía sau vang lên tiếng tuyết rơi và tiếng hét hoảng hốt.

Cô quay lại.

Có vài học sinh nghịch ngợm, đá vào thân cây, làm tuyết đổ xuống.

Và nó rơi trúng Hứa Chính Khanh.

Hứa Chính Khanh ngã ngồi trong đống tuyết, những chiếc túi quà sang trọng rơi vãi khắp nơi.

Các học sinh vội vàng chạy đến đỡ ông dậy, liên tục xin lỗi.

Hứa Chính Khanh được dìu đứng lên, sắc mặt tái nhợt nhưng khi chạm vào ánh mắt của Hứa Chi Hạ, ông lập tức nở một nụ cười gượng gạo, cúi xuống nhặt những chiếc túi quà, miệng lặp đi lặp lại: “Không sao, không sao.”

Sau đó, ông tập tễnh chạy về phía Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ theo phản xạ lùi một bước.

Hứa Chính Khanh lập tức dừng lại, giọng vỗ về: “Hạ Hạ, ba không có ý gì khác, con đừng sợ.”

Thật ra, Hứa Chi Hạ không hề oán hận người đàn ông đột nhiên xuất hiện và tự xưng là ba mình.

Phải có hy vọng mới sinh ra oán hận, mà cô thì chưa bao giờ đặt hy vọng vào người ba này.

Nhưng bởi vì Hứa Chính Khanh xuất hiện cùng với cậu mợ, nên cô cảm thấy cảnh giác với ông.

Còn khi ông tách khỏi họ, ông chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Hứa Chi Hạ bày tỏ suy nghĩ: “Đừng tìm tôi nữa, tôi có gia đình rồi.”

“Ba biết, ba biết.” Hứa Chính Khanh vội nói, “Con yên tâm, ba tôn trọng con hoàn toàn, ba sẽ không ép con làm bất cứ điều gì mà con không muốn.”

Hứa Chi Hạ suy nghĩ một lát, nói khẽ: “Vậy đừng đến tìm tôi nữa.”

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi.

“Hạ Hạ!” Hứa Chính Khanh gọi, “Con có muốn biết về chuyện của ba mẹ không?”

Hứa Chi Hạ dừng bước.

Vì vẫn còn đề phòng, cô không đi đâu xa mà chọn một quán cà phê trong khuôn viên trường để nói chuyện.

Hứa Chính Khanh đưa thực đơn cho Hứa Chi Hạ: “Con xem muốn ăn uống gì nào.”

Hứa Chi Hạ lật xem vài trang, rồi nói với phục vụ: “Cho tôi một ly nước cam, cảm ơn.”

Hứa Chính Khanh khuyến khích: “Con gọi thêm gì để ăn đi.”

Hứa Chi Hạ lắc đầu, đặt thực đơn xuống.

Hứa Chính Khanh gọi cho mình một ly cà phê, rồi đột nhiên hỏi: “Hạ Hạ, con không bị dị ứng hải sản chứ?”

Hứa Chi Hạ lắc đầu, chưa kịp trả lời, ông đã quay sang phục vụ gọi món: “Cho một phần bánh waffle, một phần hải sản tổng hợp, tiramisu… và tất cả những món này, mỗi thứ một phần.”

Hứa Chi Hạ nhắc nhở: “Gọi nhiều thế này sẽ ăn không hết.”

Hứa Chính Khanh cười: “Không sao, con cứ thử mỗi món một ít.”

Hứa Chi Hạ nhẹ nhàng nói: “Như vậy là lãng phí.”

Hứa Chính Khanh khựng lại một chút: “Đúng, đúng, không nên lãng phí. Ba còn không hiểu chuyện bằng con.”

Ông điều chỉnh lại: “Vậy cho một phần bánh waffle và bánh kem đặc biệt của quán nhé, cảm ơn.”

Khi người phục vụ rời đi, Hứa Chi Hạ trực tiếp hỏi thắc mắc trong lòng: “Làm sao mà ông chắc chắn rằng… tôi là con gái ông?”

Hứa Chính Khanh trả lời: “Vì con họ Hứa, và ngày sinh của con.”

Hứa Chi Hạ kinh ngạc: “Chỉ vậy thôi sao?”

Không phải nên kiểm tra DNA rồi mới kết luận ư?

Cô suy nghĩ vài giây rồi nói: “Bà ngoại tôi nói, ba tôi đã qua đời trước khi tôi ra đời.”

Hứa Chính Khanh hỏi lại: “Vậy mẹ con nói thế nào?”

Hứa Chi Hạ suy ngẫm rồi lắc đầu.

Trong trí nhớ của cô, chỉ có bà ngoại từng nhắc đến ba.

Bà nói ba mất sớm, dặn không nhắc đến trước mặt mẹ để mẹ khỏi đau lòng.

Thế nên cô chưa từng hỏi mẹ về ba.

Hứa Chính Khanh khẳng định: “Hạ Hạ, ba mẹ ngày xưa rất yêu nhau, con là con gái của ba, không cần nghi ngờ.”

Hứa Chi Hạ bắt lấy hai chữ “rất yêu”, liền hỏi: “Vậy tại sao hai người lại chia tay?”

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Hứa Chi Hạ lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.”

Hứa Chính Khanh lén lau khóe mắt ướt, cố giữ bình tĩnh.

Hứa Chi Hạ nghe máy, ánh mắt lập tức sáng bừng: “Anh ạ.”

Tiêu Dã không vòng vo: “Bắc Đô sắp có mấy ngày tuyết lớn, nhớ mặc ấm vào!”

Hứa Chi Hạ cảm thấy ấm áp: “Em biết rồi, em mặc nhiều lắm, không lạnh đâu.”

Tiêu Dã hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Hứa Chi Hạ nhìn Hứa Chính Khanh, khẽ nói: “Em còn chút việc, làm xong rồi em sẽ đi ăn.”

Cô định kết thúc cuộc gọi: “Anh đừng lo cho em, em không bị lạnh hay đói đâu. Anh tan làm về sớm nghỉ ngơi đi, đừng làm việc quá sức.”

Tiêu Dã khẽ cười, kéo dài giọng: “Được.”

Người phục vụ bước tới, ngắt lời: “Xin lỗi, món ăn của quý khách đây.”

Trên khay là hai đĩa sứ trắng.

Một đĩa là bánh waffle, trên trang trí dâu rừng và việt quất; đĩa kia là bánh kem chủ đề Giáng sinh với nón đỏ và bông tuyết nhỏ xinh.

Bàn cà phê nhỏ, ở giữa đặt hộp khăn giấy và bình hoa.

Hứa Chi Hạ vừa nói chuyện điện thoại, vừa cố gắng dọn chỗ, trông có vẻ hơi luống cuống.

Hứa Chính Khanh giúp dời bình hoa: “Để đây, cảm ơn.”

Phục vụ nói: “Đây là bánh waffle và bánh kem Giáng sinh, chúc quý khách dùng ngon miệng.”

Hứa Chính Khanh đáp: “Cảm ơn.”

Hứa Chi Hạ gật đầu thay lời cảm ơn với người phục vụ.

Trong điện thoại, giọng Tiêu Dã vang lên, có phần thoải mái: “Hẹn hò à?”

Hứa Chi Hạ sững sờ, bật cười bất lực: “Không phải mà…”

Tiêu Dã: “Được rồi, cúp máy đây!”
Bình Luận (0)
Comment