Đêm ấy.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy được trăng tròn.
Hứa Chi Hạ mặc chiếc váy ngủ trắng, chân trần bước vào phòng Tiêu Dã.
Cổ váy viền ren tinh tế, dưới đó lộ ra xương quai xanh mảnh mai như vầng trăng khuyết. Mái tóc dài được búi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay.
Cô nhìn anh, đầu mũi ửng đỏ, đôi môi khẽ cắn, từng bước nhẹ nhàng tiến vào lòng anh.
Cả người anh cứng đờ.
Cơ thể mềm mại dán chặt vào anh, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy anh:
“Anh, em thích anh.”
Hai tay cô vòng qua cổ anh, ống tay áo xếp nếp buông rơi, để lộ đôi tay trắng nõn mảnh dẻ.
Cô khẽ bước lên chân anh, ngẩng đầu nhìn anh:
“Anh, em không thích ai khác. Em chỉ thích anh.”
Ánh mắt cô hạ xuống, kiễng chân, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào cằm anh.
Lại tiếp tục, môi cô chạm lên môi anh.
Cô không biết gì nhiều, ngoài cách làm ngây ngô này.
Tủi thân đến rơi nước mắt.
Bờ vai gầy khẽ run rẩy, tiếng nức nở đầy đau lòng.
Khi những giọt nước mắt lấp lánh tràn khỏi khóe mắt, anh đột ngột cúi xuống, nâng cằm cô lên, hôn mạnh mẽ lên đôi môi như cánh hoa.
Vừa hôn, vừa cắn.
Anh tạm dừng một chút.
Kéo nhẹ khoảng cách, mí mắt khẽ động, anh chậm rãi mở mắt nhìn cô.
Ánh mắt cô đầy mong đợi, như van xin:
“Anh…”
Anh lại hôn xuống, kiên quyết bế cô lên, bước đến giường, đặt xuống.
Cô thuận thế muốn ngã xuống.
Anh không cho.
Ôm lấy eo cô, để cô ngồi trên người anh, giữ lấy cằm cô, mở môi cô ra, tiến công mạnh mẽ.
Lớp vải mỏng manh cuộn lại ở eo, bị bàn tay đàn ông nắm đến nhăn nhúm.
Đôi chân trắng mịn khẽ co lại, bị những ngón tay chai sạn ấn xuống, để lại những vết hằn sâu, không cách nào kiểm soát.
Cô khóc lóc van xin anh.
Nhưng anh không dừng lại, tiếp tục mạnh mẽ, hôn đi những giọt nước mắt của cô…
Tiêu Dã mở mắt.
Cảm giác ngột ngạt trong mơ vẫn còn đọng lại, cổ họng khô khốc như mắc nghẹn, phần dưới cơ thể vẫn còn nóng rực…
Sáng hôm sau.
Sau khi rửa mặt, Tiêu Dã đứng trên ban công hút thuốc.
Hứa Chi Hạ đang bận rộn trong bếp.
Tiêu Dã ngậm điếu thuốc, ánh mắt dõi theo từng động tác của Hứa Chi Hạ, khi cô làm cái này, khi cô làm cái kia.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh khi cô vừa mới đến.
Còn nhỏ xíu, ngày nào cũng dậy rất sớm làm bữa sáng, luôn dè dặt nhìn sắc mặt anh. Chỉ khi anh nói “Cũng được”, cô mới yên tâm hơn một chút.
Bây giờ, dường như cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Không cao lên mấy, vòng eo vẫn rất nhỏ, đôi chân cũng mảnh khảnh, ôm trong lòng chẳng có chút trọng lượng nào…
Những hình ảnh kích thích ùa về, khiến Tiêu Dã bất giác bị sặc khói, ho dữ dội.
Hứa Chi Hạ nghe tiếng, quay lại nhìn.
Tiêu Dã lập tức quay lưng lại, tiếp tục ho.
Hứa Chi Hạ phải trông nồi cháo, chỉ có thể hét lớn:
“Anh, uống chút nước đi!”
Một lát sau, Hứa Chi Hạ bưng cháo lên bàn, gọi vọng ra ban công:
“Anh, ăn sáng thôi.”
Tiêu Dã bước tới, ngồi xuống.
Hứa Chi Hạ chạy vào bếp, bưng ra hai đĩa đồ ăn kèm hấp dẫn.
Tiêu Dã:
“Được nghỉ thì nghỉ ngơi đi, dậy nấu bữa sáng làm gì!”
Câu này nghe có vẻ như không hề cảm kích công sức nấu bữa sáng của Hứa Chi Hạ, nhưng Hứa Chi Hạ không hề cảm thấy khó chịu, chỉ lo lắng vì giọng nói anh không được bình thường.
So với mọi khi, trầm khàn hơn.
Hứa Chi Hạ:
“Anh, sao giọng anh có vẻ khàn vậy?”
Tiêu Dã khẽ hắng giọng, không để tâm:
“Chắc vừa nãy bị sặc thôi!”
Hứa Chi Hạ buột miệng:
“Đừng để bị cảm đấy nhé.”
Tiêu Dã ngước mắt lên:
“Em thấy tôi cảm bao giờ chưa? Rủa tôi đấy à?”
Hứa Chi Hạ tròn mắt, đưa ngón trỏ đặt lên môi làm động tác “?” trông rất đáng yêu.
Tiêu Dã không nhịn được cười nhẹ.
Nhưng ngay sau đó, anh thu lại nét mặt:
“Được nghỉ thì nghỉ ngơi đi, ngày mai đừng dậy nữa!”
Câu chuyện lại quay về đề tài cũ.
Hứa Chi Hạ liếc nhìn Tiêu Dã, khẽ đáp:
“Dạ.”
Không ngờ lời nói bâng quơ buổi sáng lại thành sự thật.
Tiêu Dã thực sự bị cảm.
Tối đó, anh tăng ca về nhà, ho rất dữ dội.
Hứa Chi Hạ:
“Chẳng lẽ tại em lỡ miệng sao…”
Tiêu Dã gõ nhẹ lên trán cô:
“Nói linh tinh gì vậy?”
Chuyện này đâu liên quan đến cô?
Cùng lắm cũng chỉ tại hai lần tắm nước lạnh tối qua.
Đáng đời!
Chết tiệt!
Hứa Chi Hạ cúi mắt, ngón tay chạm lên trán, vừa đáng thương vừa dễ thương:
“Bà ngoại em nói, buổi sáng không được nói lung tung, sẽ thành sự thật đó.”
Tiêu Dã gạt tay cô xuống, nhẹ nhàng vén tóc mái cô ra.
Không đỏ, không sưng.
Vốn dĩ anh đâu dùng lực.
Tiêu Dã rút tay về:
“Chủ nghĩa Mác em học cho bò nó nhai à?”
Hứa Chi Hạ cảm thấy áy náy.
Tiêu Dã lại ho dữ dội, có vẻ không thể dứt.
Hứa Chi Hạ lo lắng: “Anh đã đi khám bác sĩ chưa?”
Tiêu Dã đứng bên bàn uống nước: “Hai ngày là khỏi thôi.”
Vừa dứt lời, anh lại ho.
Hứa Chi Hạ quay vào phòng: “Em thay đồ đi cùng anh đến bệnh viện.”
“Giờ này là mấy giờ rồi?” Tiêu Dã đặt ly nước xuống, tỏ vẻ khó chịu.
“Đi đâu mà khám?”
Hứa Chi Hạ quát: “Bệnh viện chứ đâu!”
Cách quát này không hề khiến Tiêu Dã sợ mà lại khiến anh bật cười:
“Cảm mà cũng phải đi khám cấp cứu à?”
Hứa Chi Hạ bị chặn họng, cắn môi, không biết đáp sao.
Tiêu Dã thờ ơ xua tay: “Đi ngủ đi!”
Hứa Chi Hạ ghét nhất là việc Tiêu Dã không biết chăm sóc bản thân.
Cô giận dỗi, đi tìm thuốc trong tủ y tế.
Nhà chỉ có thuốc cảm tổng hợp, nhưng vẫn tốt hơn là không dùng gì.
Hứa Chi Hạ vào bếp, đun thêm một ấm nước, rồi đổ đầy nước vào bình giữ nhiệt và ấm nước lạnh trên bàn.
Cảm thì phải uống nhiều nước.
Cô ngồi trên sofa khoảng hai mươi phút thì thấy Tiêu Dã bước ra từ phòng.
Giữa mùa đông, anh chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, tóc còn ướt sũng, nước nhỏ cả lên vai áo.
Hứa Chi Hạ chạy đến: “Sao anh mặc phong phanh thế? Tóc cũng không lau khô à?”
Tiêu Dã xưa nay vẫn như vậy.
Anh phớt lờ sự lo lắng của cô, ho vài tiếng rồi bước ra ban công.
Anh ném mấy bộ quần áo bẩn vào máy giặt.
Quần áo cần khoảng bốn mươi phút để giặt xong.
Tiêu Dã tiện tay rút một điếu thuốc ra.
Hứa Chi Hạ đang cầm ly nước và viên thuốc cảm, bước đến vừa lúc thấy Tiêu Dã châm lửa.
Cô khựng lại, đứng yên tại chỗ.
Một cảm giác trống rỗng, bất lực bao trùm lấy cô.
Anh không biết thương bản thân mình.
Nhưng cô thì thương anh.
Dù vậy, những lời cô nói anh chẳng bao giờ nghe.
Cảm giác như đây là một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Tiêu Dã vừa rít thuốc vừa ho hai tiếng.
Hứa Chi Hạ giận đến mức bật khóc.
Tiêu Dã tựa hờ vào lan can ban công, đầu tóc hơi rối. Anh khẽ liếc nhìn Hứa Chi Hạ, khi ánh mắt vừa rời đi thì bàn tay cầm điếu thuốc bỗng run lên.
Anh dập điếu thuốc, quay vào trong: “Khóc cái gì?”
Hứa Chi Hạ cắn môi, nhìn Tiêu Dã chằm chằm mà không nói.
Tiêu Dã liếc thấy Hứa Chi Hạ đang cầm nước và thuốc, liền hiểu cô giận gì.
Anh lấy viên thuốc bỏ vào miệng, uống một ngụm nước nuốt xuống:
“Uống rồi.”
Hứa Chi Hạ vẫn bướng bỉnh, không nói gì.
Tiêu Dã bực mình thở dài, hơi cúi người xuống để ánh mắt ngang với cô.
Anh dịu dàng vuốt nhẹ lên mí mắt cô, dỗ dành:
“Được rồi, đừng khóc nữa. Nếu mai thức dậy vẫn không khỏe, tôi sẽ đi lấy thuốc, được chưa?”
Hàng mi Hứa Chi Hạ khẽ rung, im lặng vài giây rồi rụt rè đưa ra yêu cầu: “Mấy ngày này anh phải mặc ấm hơn.”
Tiêu Dã nhắm mắt, giọng trầm xuống: “Được, mặc.”
Hứa Chi Hạ: “Gội đầu xong phải sấy khô.”
Tiêu Dã: “Được, sấy.”
Hứa Chi Hạ lấy hết can đảm: “Không được hút thuốc nữa!”
Tiêu Dã: “…”
Hứa Chi Hạ mím môi, đôi mắt bắt đầu long lanh, mũi khẽ phập phồng.
Tiêu Dã hoàn toàn nhượng bộ: “Đúng là tôi nợ em! Không hút, không hút!”
Hứa Chi Hạ hít mũi, đôi mắt sáng rực, linh hoạt:
“Vậy anh đi mặc thêm áo đi, để em lấy máy sấy tóc cho anh!”
Cô thay đổi thái độ nhanh đến mức Tiêu Dã cảm thấy như bị gài bẫy. Anh bật cười, vừa tức vừa buồn cười.
Ngày 17 tháng 1 năm 2012.
Đêm trước ngày cúng Ông Táo.
Đài truyền hình địa phương đang chiếu chương trình ca nhạc mừng năm mới.
Tiêu Dã xuống lầu đổ rác, Hứa Chi Hạ đi tắm.
Khi Hứa Chi Hạ tắm xong đi ra, Tiêu Dã vẫn chưa quay lại.
Cô cầm điều khiển tắt tivi, sau đó cầm điện thoại lên thấy một tin nhắn chưa đọc.
Là tin nhắn từ Hứa Chính Khanh gửi đến từ sớm:
S: [Hạ Hạ, ba đã suy nghĩ rất lâu, vẫn muốn hỏi con một lần, năm nay có thể cùng ba ăn bữa cơm tất niên không? Ngày nào cũng được, con xem có tiện không?]
Hứa Chi Hạ còn đang bối rối không biết trả lời thế nào thì nghe thấy tiếng cửa mở.
Tiêu Dã đứng ở cửa, thay giày.
Hứa Chi Hạ híp mắt, khí thế hùng hổ đi tới.
Trước Tiêu Dã, sức chiến đấu của Hứa Chi Hạ bằng không.
Vì vậy, khi cô đẩy mạnh vai phải anh, anh không hiểu gì nhưng vẫn thuận theo lực đẩy, hơi quay người và tựa lưng vào cửa chống trộm.
Áo anh mặc dày, không cảm thấy lạnh.
Hứa Chi Hạ vừa tắm xong, mặc bộ đồ ngủ lông san hô, tóc chưa gội, búi lên thành một búi tròn trên đầu. Một vài lọn tóc nhỏ bị ướt nước, xõa xuống quanh khuôn mặt trông có phần lười biếng.
Ánh đèn ở cửa ra vào không quá sáng, tạo nên những bóng mờ trên khuôn mặt cô.
Hứa Chi Hạ kéo áo khoác của Tiêu Dã, kiễng chân, ngẩng đầu lại gần. Lúc này, Tiêu Dã có thể thấy rõ hàng mi cô in bóng dưới ánh mắt anh.
Hương chanh tươi mát, hòa quyện với hơi ấm, tràn ngập không gian.