Buổi chiều tối trên phố, tiếng người, tiếng xe cộ ồn ào vang vọng.
Nhưng Hứa Chi Hạ nghe rất rõ giọng của Tiêu Dã, cô nhạy cảm với giọng nói của anh.
Hứa Chi Hạ sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Dã mặt lạnh ngồi trên xe máy, ôm mũ bảo hiểm, chân dài chống xe.
Khi chiếc xe buýt chạy qua, tầm nhìn bị che khuất, lúc nhìn lại thì Tiêu Dã đã bước xuống xe.
Anh đứng hai tay chống hông trước dải cây xanh, ánh mắt khóa chặt.
Ý ngầm: Lại đây ngay!
Đầu óc Hứa Chi Hạ như tê dại.
Sao lại đúng lúc này…
Hứa Chính Khanh liếc nhìn Tiêu Dã: “Ba có nên qua chào cậu ta một tiếng không?”
Hiện tại Hứa Chi Hạ không thể suy nghĩ khách quan, chỉ còn nhận thức chủ quan.
Trong thế giới chủ quan của cô, chỉ có hai người: cô và Tiêu Dã.
Hứa Chính Khanh còn đứng ngoài thế giới đó.
Vì thế, cảnh tượng hỗn loạn này, nhất định họ phải tự đóng cửa giải quyết nội bộ.
Hứa Chi Hạ mở miệng: “Ông cứ về trước đi, tôi sẽ tự nói chuyện với anh ấy.”
Hứa Chính Khanh lại liếc qua phía đối diện.
Xe máy phân khối lớn.
Quần áo xám xịt.
Quần rách tả tơi.
Đầu tóc húi cua.
Trông như dân chơi!
Hứa Chính Khanh không yên tâm, ấp úng: “Ba thấy… cậu ta hình như hiểu lầm, lỡ mà cậu ta… làm con tổn thương…”
Hứa Chính Khanh chỉ thiếu mỗi câu “Ba thấy cậu ta không giống người tốt” mà không dám nói ra, sợ Hứa Chi Hạ sẽ giận.
Hứa Chi Hạ xua tay: “Không sao đâu, ông cứ về trước đi.”
“Chi Hạ.” Hứa Chính Khanh lo lắng, “Ba thật sự không yên tâm.”
Tiêu Dã nhìn Hứa Chi Hạ đứng nói chuyện lề mề với người đàn ông trung niên kia mãi mà không qua, mất hết kiên nhẫn, liền định qua đường kéo cô đi.
Hứa Chi Hạ quay đầu nhìn thoáng qua, đẩy nhẹ tay Hứa Chính Khanh: “Ông về trước đi mà.”
Hứa Chính Khanh: “Chi Hạ…”
Hứa Chi Hạ sốt ruột: “Ba, ba cứ về trước đi!”
Hứa Chính Khanh như lạc trong tiếng “ba” ấy.
Ông ngồi lên xe, người cứng đờ nhưng vẫn làm theo, giọng nói lộn xộn: “Ba… được rồi! Con nhớ… nhắn tin hay gọi điện cho ba, về nhà thì…”
Hứa Chi Hạ đóng cửa xe, vừa gật đầu vừa vẫy tay chào tạm biệt.
Sau đó, cô quay người chạy về phía bên kia đường.
Giữa vạch kẻ đường.
Hứa Chi Hạ vừa chạy đến gần Tiêu Dã đã bị anh nắm lấy gáy kéo đi.
Bước chân Tiêu Dã lớn, Hứa Chi Hạ bị nắm cổ lảo đảo bước theo.
Mỗi một chữ, Tiêu Dã như nghiến răng mà thốt ra: “Giữa đường giữa phố tôi không mắng em, nhưng tốt nhất em nghĩ xem về nhà phải nói sao.”
Nói sao?
Hứa Chi Hạ thật ra đã nghĩ qua.
Hôm làm lễ phần mộ của Phương Thanh, Hứa Chi Hạ trong lòng đã thừa nhận người ba đột ngột xuất hiện này.
Nhưng cũng chỉ thừa nhận sự tồn tại của ông như một người ba, vậy thôi.
Cô có nhà, ngôi nhà với Tiêu Dã.
Một khi đã chấp nhận, Hứa Chi Hạ cũng biết không thể giấu Tiêu Dã.
Vì vậy mấy ngày nay, cô luôn suy nghĩ cách để nói với anh chuyện mình bỗng nhiên có một người ba.
Tiêu Dã luồn tay qua tóc Hứa Chi Hạ, đội mũ bảo hiểm cho cô.
Hứa Chi Hạ thử hòa hoãn không khí: “Anh ăn cơm chưa?”
Tiêu Dã: “Rồi!”
Hứa Chi Hạ chu môi, ngồi lên xe, ôm chặt lấy Tiêu Dã.
Dưới khu nhà.
Tiêu Dã khóa xe, Hứa Chi Hạ tháo mũ bảo hiểm, gãi đầu: “Anh, em muốn ra cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.”
Tiêu Dã liếc cô một cái: “Đợi tôi đi cùng.”
Dáng vẻ của anh chẳng hề dịu dàng, không giống đi cùng mà như đang canh chừng.
Năm đó, rượu cocktail hoa quả trở thành trào lưu mới, khắp nơi dán quảng cáo giới thiệu.
Hứa Chi Hạ ngồi xổm trước kệ hàng trong cửa hàng tiện lợi, chai xanh, chai xanh lá, chai tím, chai hồng, chai trắng, chai vàng… mỗi vị lấy một chai, ôm vào lòng.
Tiêu Dã đứng bên cạnh, nhíu mày: “Em làm gì vậy?”
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu: “Anh từng nói đợi em trưởng thành sẽ dẫn em đi uống rượu nhưng anh quên rồi.”
Tiêu Dã không quên.
Chỉ là ai rảnh rỗi dẫn cô đi uống rượu chứ.
Cũng vì chưa dẫn đi nên cô mới mang ra nói, giải thích cũng chỉ như ngụy biện.
Về đến nhà.
Hứa Chi Hạ lấy chiếc ly ra định rót rượu.
Nhưng trong nhà không có đồ khui chai.
Cô ôm một chai rượu màu hồng, đang lúng túng thì Tiêu Dã giật lấy, dùng răng cắn mở nắp rồi nặng nề đặt xuống bàn.
Hứa Chi Hạ rót đầy hơn nửa ly, ngửa cổ uống một ngụm.
Rượu vị dâu, có ga, xen lẫn chút vị chát của cồn.
Cô ngửa cổ, một hơi uống cạn.
Rồi lại rót thêm vào ly.
“Hứa Chi Hạ,” Tiêu Dã nhìn trò vặt vãnh của cô, trầm giọng, “Rượu này chỉ 3 độ, em định chuốc say mình à?”
Không phải chuốc say mà là lấy can đảm.
Mối quan hệ này bắt đầu khi cô chỉ có một mình.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người ba…
Cô có ba rồi.
Cô không còn một mình nữa.
Anh có nghĩ rằng cô không còn cần anh nữa không?
Trong mối quan hệ này, Hứa Chi Hạ quá lo sợ và lưu luyến, vì vậy cô trở nên nhút nhát.
Cô không nói gì, cầm ly định ngửa đầu uống tiếp thì bị Tiêu Dã nắm chặt tay lại.
Hứa Chi Hạ nhìn anh.
Tiêu Dã giữ chặt tay cô: “Không muốn nói đúng không? Vậy để tôi hỏi!”
Hứa Chi Hạ vốn không biết bắt đầu từ đâu, đành gật đầu.
Tiêu Dã hỏi thẳng: “Từ trước Tết, người bạn từ Bắc Đô đến mà em nhắc đến chính là ông già hôm nay đúng không?”
Ba từ “ông già” nghe thật khó chịu.
Nhưng Hứa Chi Hạ vẫn thành thật gật đầu.
Tiêu Dã tức đến bật cười: “‘S’, đúng không? ‘sun’, đúng không?”
Hứa Chi Hạ nghĩ ngợi nửa giây rồi lại gật đầu.
Tiêu Dã: “Một nghệ sĩ, đúng không?”
Hứa Chi Hạ vẫn gật đầu.
Tiêu Dã: “Dẫn em đi hết bảo tàng này đến bảo tàng khác để ‘trau dồi tâm hồn nghệ thuật’, đúng không?”
Với câu hỏi này, Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Em nói dối, tụi em không đến bảo tàng.”
“Ha!” Lại còn chuyện này nữa, Tiêu Dã giơ ngón tay cái chế nhạo: “Em giỏi lắm!”
Hứa Chi Hạ chân thành xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
Tiêu Dã đứng dậy đi qua đi lại trong phòng khách, không những không bớt giận mà ngược lại càng nghĩ càng tức.
Anh tiến lại gần bàn ăn, một tay chống lên bàn, cúi đầu chất vấn: “Hứa Chi Hạ, ông ta bao nhiêu tuổi rồi? Tôi bảo em tìm người tốt, mà em lại tìm loại như thế này?”
Còn không bằng anh!
Biết thế… anh đã…
Mặc kệ!
Hứa Chi Hạ biết Tiêu Dã đã hiểu lầm, không còn đường lui, cô vội giải thích: “Là ba em.”
Cơn giận của Tiêu Dã dừng lại một chút, nhưng khi ngọn lửa bùng lên lần nữa, cả gân xanh trên cổ anh cũng hiện rõ: “Em có não không? Em biết ba nuôi nghĩa là gì không? Người ta nói gì em cũng tin? Nói nhận làm ba, em còn tưởng người ta coi em như con gái thật…”
Càng nói càng lạc đề.
Hứa Chi Hạ vặn xoắn tay, nóng ruột cắt ngang: “Là ba ruột thật, ba ruột có quan hệ huyết thống! Ông ấy đến tìm em, muốn nhận lại em!”
Tiêu Dã như bị đơ.
Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã hồi lâu, kéo nhẹ áo khoác màu xám của anh, bình tĩnh đến lạ: “Anh, anh ngồi xuống trước đi.”
Tiêu Dã cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, ngồi xuống: “Chuyện này xảy ra từ bao giờ?”
Hứa Chi Hạ giấu lâu như vậy, cảm thấy áy náy: “Mấy tháng rồi.”
Tiêu Dã: “Nói rõ ra!”
Hứa Chi Hạ liếc nhìn Tiêu Dã, cầm lấy ly, uống cạn rồi lấy hết can đảm kể hết mọi chuyện.
Cô kể chuyện cậu mợ dẫn Hứa Chính Khanh đến trường tìm cô.
Cô kể vì sao Hứa Chính Khanh và Phương Thanh năm đó chia tay.
Cô kể gần đây hai người bận lo chuyện lập phần mộ tượng trưng cho Phương Thanh.
Cô còn kể hôm nay là kỷ niệm ngày yêu của Hứa Chính Khanh và Phương Thanh, nên hai người đã cùng nhau đến thăm mộ Phương Thanh…
Nói xong hết, Tiêu Dã im lặng.
Hứa Chi Hạ không biết Tiêu Dã đang nghĩ gì. Trái tim cô như lơ lửng trên không, không có điểm tựa. Cô tự rót thêm rượu cho mình: “Anh cũng bất ngờ đúng không?”
Cô nghĩ gì nói nấy:
“Lúc nhỏ, bà ngoại nói với em rằng ba em đã qua đời.”
“Lúc nhỏ bị bắt nạt, em từng nghĩ nếu có ba che chở thì tốt biết bao. Nhưng đó chỉ là lúc nhỏ thôi, sau này em không nghĩ nữa.”
“Ông ấy còn mau nước mắt hơn em, khóc là mắt mũi đỏ hết cả lên.”
“Hồi trước thầy Lê nói rằng, trên con đường nghệ thuật, người có cảm xúc mãnh liệt và khả năng đồng cảm mạnh mẽ cũng là một loại tài năng.”
“Thì ra, em giống ông ấy.”
“Ban đầu em không định nhận ông ấy. Với em, ông ấy chỉ là một người xa lạ đột ngột xuất hiện.”
“Em lúc đầu rất bài xích ông ấy. Em nghĩ sự xuất hiện của ông ấy không cần thiết chút nào. Em không cần ba, đặc biệt ở tuổi này. Nhưng khi em từ chối ông ấy, nhìn thấy ông ấy dè dặt, thấy ông ấy thất vọng, thấy ông ấy cố làm vừa lòng em, em lại rất buồn…”