Hứa Chi Hạ nửa nằm tựa trên cánh tay của Tiêu Dã, dưới đầu ngón tay cô là những cơ bắp săn chắc, hoàn toàn khác biệt với cơ thể cô.
Cô nói ra những lời này, tim đập rất nhanh.
Nhưng ánh mắt cô không né tránh.
Có chút giống như đêm ở núi Dê.
Không chút do dự.
Quyết tâm không lùi bước.
Kiên quyết đến cùng.
Dùng tất cả mình có để yêu anh.
Hứa Chi Hạ nhắm mắt lại, tiến đến hôn anh.
Vừa rồi anh đã chê cô hôn không tốt.
Cô cũng không biết việc dừng lại lúc đó có phải vì lý do này hay không.
Cô làm theo cách mình hiểu.
Cô khẽ ngậm môi anh, nhẹ nhàng, sau đó vụng về đưa đầu lưỡi ra, khám phá và quấn lấy.
Tiêu Dã khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại chứa đầy khát khao, mở môi để Hứa Chi Hạ tùy ý hôn.
Ánh mắt anh dần trở nên tối sẫm, khi nhắm mắt lại, anh ôm trọn cơ thể cô vào lòng, vòng tay qua eo cô, đặt tay lên sau đầu cô và làm sâu thêm nụ hôn này.
Nóng bỏng và đắm say.
Anh hôn dữ dội hơn bất cứ lần nào trước đây, cũng dùng răng cắn nhẹ.
Nhưng không làm cô đau.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc, tiếng nuốt khẽ, khiến trái tim như bị kích thích mạnh mẽ.
Không biết từ lúc nào, cả hai đã đổi vị trí.
Hứa Chi Hạ nằm trên giường, hai tay vòng qua cổ Tiêu Dã.
Tiêu Dã cắn nhẹ môi Hứa Chi Hạ.
Khoảng cách dần được kéo ra.
Ngón tay anh khẽ gạt tóc cô, để lộ tai rồi vuốt nhẹ tóc mái trên trán, nhìn cô chăm chú.
Hứa Chi Hạ ánh mắt mơ màng, siết chặt tay hơn, ngẩng cằm lên hôn anh lần nữa.
Tiêu Dã khẽ dùng lực trên cổ khiến môi cô không chạm được anh.
Hơi thở rối loạn, giọng trầm thấp pha chút ý cười: “Đủ rồi.”
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô rồi rời khỏi người cô bước xuống giường.
Cơ thể nóng hổi của anh vừa rời đi, Hứa Chi Hạ ngay lập tức cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Cánh tay cô vẫn còn mềm yếu, chống xuống nệm để ngồi dậy.
Tiêu Dã đứng tựa lưng trước bàn quay lưng về phía cô, anh đã mặc vào chiếc áo dài tay mỏng, tay đang lục lọi trong chiếc ba lô.
Tìm được thứ gì đó, anh quay đầu nhìn Hứa Chi Hạ đang ngồi trên giường: “Anh ra ngoài hút một điếu thuốc.”
Hứa Chi Hạ không hiểu.
Rõ ràng cô cảm nhận được anh đã động tình.
Nhưng lúc này đây, giống như… giống như anh có dục vọng, nhưng vì đối tượng là cô nên không thể tiếp tục.
Tại sao?
Là vì cơ thể cô không hấp dẫn, hay vì anh không thích cô?
Tiêu Dã bước về phía cửa.
Hứa Chi Hạ gọi: “Anh!”
Tiêu Dã quay đầu lại.
Hứa Chi Hạ quỳ trên giường, áo ngoài đã mở ra, váy trượt xuống, đôi chân trắng nõn uốn cong lộ rõ.
Hứa Chi Hạ bỏ qua tất cả xấu hổ, nói thẳng: “Em sẵn sàng.”
Tiêu Dã khựng lại, nhíu mày: “Em nghĩ gì vậy? Ngủ đi!”
Anh thực sự không muốn.
Cô đã như vậy rồi anh vẫn không muốn.
Suy nghĩ mong manh mà Hứa Chi Hạ cố gắng duy trì lập tức sụp đổ, cô cúi đầu xuống, nước mắt dâng lên trong mắt: “Anh không thích em đúng không?”
Hứa Chi Hạ hiểu rất rõ, cô và Tiêu Dã bắt đầu là vì đêm đó anh uống say và vượt quá giới hạn với cô.
Anh là một người tốt.
Một người đàn ông có trách nhiệm.
Sau lần vượt quá giới hạn đó, anh không thể làm ngơ, anh buộc phải định nghĩa lại mối quan hệ của họ.
Còn những ràng buộc giữa họ trong suốt những năm qua, là thứ rất khó cắt đứt.
Đó là “con bài” trong lòng Hứa Chi Hạ.
Khi anh từ khu vực hoang dã trở về, anh đã hôn cô.
Cô hỏi anh, có phải anh sẽ chịu trách nhiệm với cô không.
Anh nói, đúng, sẽ chịu trách nhiệm cả đời.
Khoảnh khắc đó, Hứa Chi Hạ mới nhận ra bản thân mình tham lam đến nhường nào.
Trước đó cô chỉ nghĩ rằng, nếu anh chịu thử cùng cô thì cô đã mãn nguyện rồi.
Cô rõ ràng đã đạt được mong muốn của mình.
Nhưng khi nghe đến ba từ “chịu trách nhiệm” cô lại cảm thấy buồn vô cùng.
Cô không muốn đó chỉ là trách nhiệm.
Cô muốn đó là sự thích, là tình yêu.
Ở bên Tiêu Dã, Hứa Chi Hạ được hoàn toàn che chở.
Cô cảm thấy ngọt ngào.
Cô nghĩ rằng mình không để tâm việc Tiêu Dã từng kiên quyết từ chối tình cảm của cô.
Cô cũng nghĩ rằng mình chưa bao giờ xem nặng ba chữ “chịu trách nhiệm” của anh.
Cô chỉ nghĩ rằng mình quan tâm đến hiện tại.
Và cả những lời mà Bạch Hân từng nói.
Hứa Chi Hạ luôn tỏ ra không để ý.
Nhưng lúc này đây, lời nói đó như biến thành kết luận rõ ràng.
Ngay cả việc tại sao cô lại muốn tiến thêm một bước với anh, nhận định rằng anh là người cô cần, đều chỉ là những lý do bao biện.
Cô chẳng qua là muốn chứng minh.
Chứng minh rằng không chỉ có trách nhiệm, mà còn có tình cảm, có yêu, và cả khao khát chỉ tồn tại giữa những người yêu nhau.
Nghĩ đến đây, giọng Hứa Chi Hạ run rẩy: “Anh không thích em.”
Cô siết chặt ngón tay, nước mắt rơi xuống.
Tiêu Dã nhìn thấy giọt nước mắt đó.
Anh ném hộp thuốc lá và bật lửa lên ghế sofa, tiến đến ôm cô vào lòng: “Khóc cái gì?”
Hứa Chi Hạ nghẹn ngào: “Anh không thích em.”
Tiêu Dã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngón tay không dịu dàng lau đi nước mắt: “Em nói anh không thích em? Em có lương tâm không?!”
Hứa Chi Hạ giãy giụa, đẩy tay Tiêu Dã ra.
Cánh tay anh siết chặt eo cô, bàn tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ, khiến Hứa Chi Hạ không thể động đậy.
Tiêu Dã cúi đầu nhìn cô, có chút dữ dằn: “Anh đã cho em tất cả, mà em còn nói anh không thích em?”
Hứa Chi Hạ không cần những thứ đó, đôi mắt đỏ hoe: “Nhưng anh không chịu… làm… làm với em.”
Tiêu Dã lạnh mặt: “Không làm tình với em thì không thích em à?”
Những từ đó khiến cơ thể Hứa Chi Hạ run rẩy, nhưng cô không lùi bước: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Tiêu Dã tức đến mức bật cười lạnh: “Trong đầu em nghĩ cái gì vậy? Đừng lý tưởng hóa đàn ông! Không thích, đàn ông vẫn có thể bị kích thích mà làm!”
Hứa Chi Hạ im lặng vài giây, một phần cảm thấy lời Tiêu Dã nói rất đúng, phần khác lại cảm thấy không thuyết phục.
Nếu không thích cũng có thể làm.
Vậy tại sao với cô thì không được?
Trong mối quan hệ này, Hứa Chi Hạ thiếu tự tin, nút thắt trong lòng không phải ngày một ngày hai. Sau bao dồn nén, cô hoàn toàn đi vào ngõ cụt, không biết quay đầu hay rẽ lối.
Cô cứng đầu hỏi: “Vậy tại sao với em… anh không bị kích thích?”
Tiêu Dã buông cằm cô ra: “Em quá nhỏ!”
Hứa Chi Hạ cảm thấy lý do này thật vô lý, cô nắm lấy áo Tiêu Dã, cãi lại: “Em nhỏ chỗ nào? Bạn cùng phòng của em… còn bạn cấp ba nữa, người ta đã có con rồi!”
Tiêu Dã nhắm mắt lại, cố kiềm chế: “Người ta bao nhiêu tuổi? Em bao nhiêu tuổi? Em ở tuổi này kết hôn còn phạm pháp, nói gì đến sinh con!”
“Anh… anh…” Hứa Chi Hạ không có ý đó, nhưng không biết phải tranh luận thế nào. Cô cắn môi, im lặng vài giây, rồi quay người định leo xuống giường, ấm ức nói: “Không nói nữa…”
Tiêu Dã thở dài, vòng tay kéo chân cô lại, giọng trầm xuống: “Đi đâu?”
“Về ký túc xá.” Hứa Chi Hạ như một con thạch sùng bám vào mép giường, không nhìn anh: “Dù sao cũng như nhau cả!”
Tiêu Dã sắp phát điên.
Một người ngoan ngoãn như Hứa Chi Hạ, bây giờ lại vì chuyện này mà xù lông đối đầu với anh, thật không thể tin nổi.
Hứa Chi Hạ đá chân một cái, lại định leo xuống giường.
Tiêu Dã nghiến răng, giữ eo cô, bế cô quay lại: “Ký túc xá đóng cửa rồi!”
Hứa Chi Hạ vặn người: “Vậy thuê thêm một phòng nữa!”
Tiêu Dã: “…”
Hứa Chi Hạ nhắm mắt, chóp mũi hơi đỏ: “Dù sao cũng như nhau cả!”
Anh nói lý lẽ, cô không nghe.
Cứ “Dù sao cũng như nhau”, làm như anh không đủ khả năng, đang tìm cớ thoái thác.
Tiêu Dã đẩy nhẹ bụng dưới Hứa Chi Hạ, cô ngã ra sau, vừa định chống tay ngồi dậy thì bị anh đè xuống vai.
Anh cúi người phủ lên cô, ánh nhìn bao trùm, hơi thở nóng rực.
Hứa Chi Hạ chưa kịp phản ứng thì bị anh kéo tay, dẫn xuống.
Cô toàn thân cứng đờ, đầu óc như nổ tung, hoàn toàn trống rỗng.
Cô kinh ngạc nhìn anh, ngón tay run rẩy muốn rút về.
Tiêu Dã không cho phép.
Anh bao phủ tay cô, để cô cảm nhận rõ ràng, đồng thời, phần hông anh nhấn nhẹ, khiến cô thực sự cảm nhận được.
Giọng nói của anh mang theo sự đe dọa: “Em có chịu nổi không?”