Buổi sáng, Hứa Chi Hạ tỉnh dậy một lần, ban đầu định dậy để cùng Tiêu Dã đi chơi. Nhưng Tiêu Dã nói bên ngoài đang có tuyết rơi, đợi tuyết ngừng sẽ gọi cô, thế là cô an tâm ngủ tiếp.
Đến trưa, tuyết vẫn chưa ngừng.
Hứa Chi Hạ cũng chưa dậy.
Tiêu Dã đánh thức cô, nhéo má: “Sao mà ngủ giỏi thế?”
Hứa Chi Hạ đầu óc còn mơ hồ: “Là cuối tuần mà.”
Tiêu Dã ném chiếc váy ngủ được sưởi ấm lên giường, Hứa Chi Hạ lập tức tỉnh táo hơn khi nhận ra điều gì đó.
Cô nắm chặt chiếc váy ngủ, rụt vào trong mền. Một lát sau, cô mới ló ra.
Cô tiếp tục câu chuyện dang dở:
“Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, thời gian gấp lắm, chỉ có cuối tuần mới ngủ thêm được chút.”
Tiêu Dã không đáp, chỉ hỏi: “Muốn ăn gì? Để anh đi mua.”
Hứa Chi Hạ đảo mắt: “Không cần đâu, không muốn anh ra ngoài!”
Cô ngồi trên giường, vừa hỏi kinh nghiệm gọi đồ ăn từ Bạch Hân vừa tự tay thử làm.
Loay hoay một lúc lâu.
Lựa chọn quán ăn không nhiều, Hứa Chi Hạ hỏi Tiêu Dã vài câu rồi mới đặt đơn.
Đến chiều tuyết đã ngừng rơi nhưng không thích hợp để ra ngoài.
Tiêu Dã kéo một chiếc ghế đến bên cửa sổ kính lớn, Hứa Chi Hạ ngồi trong lòng anh, hai người kề vai hôn nhau.
Ngoài cửa sổ, khung cảnh phủ đầy tuyết trắng, mềm mại và thuần khiết.
Vốn dĩ họ định ngồi đây ngắm tuyết.
Khi Hứa Chi Hạ không thở nổi nữa, bàn tay đặt dưới cằm cô mới nới lỏng ra.
Cô hé môi, hít thở.
Đầu ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve đôi môi ướt át của cô.
Dái tai mềm mại bị một đôi môi ẩm ướt mơn trớn.
Một bàn tay khác lướt từ eo xuống đùi, lòng bàn tay nóng rực bóp nhẹ mặt trong đùi cô, đầu ngón tay thô ráp cọ qua làn da mềm mại.
Hứa Chi Hạ vội nắm lấy bàn tay đang di chuyển lên trên.
Lông mày Tiêu Dã khẽ nhíu lại, răng cắn nhẹ vành tai cô, giọng trầm thấp:
“Thả ra.”
Hứa Chi Hạ không chịu, ngược lại còn siết chặt hai ngón tay của Tiêu Dã.
Tiêu Dã hầu kết chuyển động, thở hắt ra: “Không cho?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Em không muốn anh… lại phải dội nước lạnh.”
Tối qua, anh đã phải dội nước lạnh.
Tiêu Dã dịu dàng hôn lên tai cô, cắn nhẹ: “Không dội nữa là được.”
Hứa Chi Hạ nghẹn lại, vẫn nói: “Dội nước nóng cũng không tốt.”
Một vài giây im lặng.
Tiêu Dã kéo kín chiếc áo khoác ngoài của cô, nghiêm túc hỏi:
“Em biết tối qua anh làm gì trong phòng tắm không?”
Hứa Chi Hạ: “Em đâu phải trẻ con.”
Tiêu Dã buông tay, ngả người dựa vào ghế, hai tay đặt lên tay ghế:
“Cảm thấy ghê à?”
Hứa Chi Hạ cứng đờ, xoay người nửa vòng, vòng tay ôm cổ Tiêu Dã:
“Không đâu.”
Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Cô xấu hổ liếc nhìn anh, rồi nhanh chóng cúi mắt, ngập ngừng:
“Em biết anh vì… không nỡ… nên mới không… nhưng mà… việc đó mà làm thường xuyên quá thì không tốt cho sức khỏe.”
Tiêu Dã khựng lại nửa giây, hiểu ra những lời cô nói. Anh vòng tay ôm lấy cô, bất ngờ bật cười: “Em cũng biết chuyện này cơ à?”
Mặt Hứa Chi Hạ đỏ bừng, cô lặp lại lời mình: “Em đâu phải trẻ con.”
Tiêu Dã trêu: “Chỗ nào không phải trẻ con? Nhìn đâu cũng thấy trẻ con.”
Hứa Chi Hạ phản ứng lại, đưa tay che miệng Tiêu Dã, mắt rưng rưng ánh nước, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng: “Đừng nói nữa.”
Chuyện này, thực ra Tiêu Dã luôn cảm thấy hối hận.
Hối hận vì năm xưa do dự quá lâu, không đưa Hứa Chi Hạ về Ngọc Hòa sớm hơn.
Khoảng thời gian nửa năm cô sống ở làng Lan, không khác gì bị ngược đãi. Sau đó về Ngọc Hòa, cô lại vì tiết kiệm tiền cho anh mà giấu giếm, cả một năm không ăn một miếng thịt ở trường.
Thêm vào việc Hứa Chi Hạ không cao lên mấy, Tiêu Dã luôn nghĩ rằng cô bị suy dinh dưỡng kéo dài khiến cơ thể không khỏe, phát triển chậm.
Anh thật sự không dám chạm vào cô lúc này. Tối qua đã như vậy, anh vẫn không dám.
Anh thật lòng muốn để cô phát triển thêm một chút.
Giọng nói của Tiêu Dã bị nghẹn trong lòng bàn tay Hứa Chi Hạ:
“Được, không nói nữa.”
Hứa Chi Hạ lúc này mới buông tay.
Vừa buông ra, tay cô khựng lại trong không trung, rồi nhẹ nhàng áp lên má Tiêu Dã.
Đây là khuôn mặt cô từng vẽ trên giấy.
Mặt anh không có nhiều thịt, gần như chỉ còn da bọc xương, đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan hài hòa. Cằm anh, vì râu lởm chởm mà cọ xát làm đau đầu ngón tay cô.
Tiêu Dã thường ngày luôn nghiêm nghị, cộng thêm nhiều năm thói quen trong cách hai người giao tiếp, Hứa Chi Hạ chưa bao giờ dám chạm vào mặt anh.
Dù hai người đã yêu nhau.
Nhưng đêm qua, họ đã trở nên thân mật hơn một chút.
Hứa Chi Hạ cũng trở nên táo bạo hơn một chút.
Xương chân mày, sống mũi, cằm, rồi đến yết hầu…
Bàn tay Hứa Chi Hạ bị giữ chặt.
Cô ngước mắt, vẻ mặt ngây thơ: “Hả?”
Tiêu Dã giữ khuôn mặt nghiêm nghị, khó gần: “Làm gì thế?”
Hứa Chi Hạ thu ngón tay về, giọng nhẹ nhàng như bông tuyết, khen ngợi: “Anh đẹp lắm.”
Tiêu Dã hạ mắt xuống, giấu đi nụ cười bên khóe miệng, nắm lấy tay Hứa Chi Hạ: “Anh đẹp?”
“Đẹp.” Hứa Chi Hạ khẳng định, “Hộp sọ của anh hoàn hảo, ngũ quan cũng…”
“Thế còn người đó?” Tiêu Dã nhướn mắt, nhắc đến một cái tên:
“Lê, Thư, Ninh?”
Hứa Chi Hạ im lặng trong giây lát, như thể rất ngạc nhiên khi anh nhắc đến người này.
Cô hơi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:
“Anh ấy làm sao?”
“Không sao cả.” Tiêu Dã ngả đầu ra sau, vẻ mặt thờ ơ:
“Chỉ là cảm thấy anh ta trông cũng được.”
Hứa Chi Hạ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cũng khá đẹp.”
Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ, đôi mắt nheo lại: “Anh ta là người Bắc Đô à?”
“Không phải.” Hứa Chi Hạ lắc đầu, “Hình như anh ấy sống với ông ngoại ở Mỹ.”
Tiêu Dã: “Em và anh ta thân lắm à?”
Hứa Chi Hạ nhăn mặt suy nghĩ về từ “thân”: “Không hẳn, chỉ là gặp mặt chào hỏi thôi.”
Tiêu Dã: “Gặp thường xuyên không?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu phủ nhận một cách vô tư: “Không có mà.”
Tiêu Dã nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Anh không chắc có phải mình quá hẹp hòi hay không.
Nhưng rất chắc chắn rằng Hứa Chi Hạ đơn thuần đến mức không có chút toan tính nào.
Hứa Chi Hạ nghịch mép băng cá nhân mới dán trên ngón tay của Tiêu Dã.
Tiêu Dã thu lại ánh nhìn, quay sang nhìn Hứa Chi Hạ.
Cũng không biết tại sao cô lại quan tâm đến anh như vậy.
Phải thừa nhận, ‘gần quan được ban lộc’.
Tiêu Dã nhếch môi cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Chi Hạ lên hôn một cái: “Tí nữa anh đưa em về.”
Hứa Chi Hạ nhíu mày: “Tối nay em không ngủ ở đây sao?”
Nói xong, cô mới chợt nhận ra, ngượng ngùng đỏ mặt.
Tiêu Dã xoa đầu Hứa Chi Hạ một cái: “Mai hai giờ chiều anh bay, hơn mười giờ đã phải đến sân bay rồi, không kịp ăn trưa đâu.”
Ý anh là, không cần thiết.
Hứa Chi Hạ: “Nhưng em có thể ăn sáng với anh mà.”
Tiêu Dã: “Không phải sáng sớm em phải đến phòng vẽ sao?”
Hứa Chi Hạ: “Ăn sáng xong rồi đi mà.”
Tiêu Dã: “Nhỡ đâu lại có tuyết thì sao?”
Hứa Chi Hạ còn muốn nài nỉ: “Em có thể…”
Tiêu Dã không muốn nói nhiều, giọng trầm xuống: “Ngoan nào!”
Hứa Chi Hạ mấp máy môi mấy lần, cuối cùng đành cắn môi, không tình nguyện đáp: “Dạ.”
Lại không vui rồi.
Tối qua, còn không cho anh hút thuốc.
Giờ càng ngày càng khó chiều.
Tiêu Dã nghĩ như vậy.
Anh kéo Hứa Chi Hạ vào trong lòng, ôm lấy: “Còn mấy ngày nữa thì nghỉ đông?”
Hứa Chi Hạ ỉu xìu: “Lịch thi vẫn chưa có…”
Cô ước lượng: “Chắc khoảng 20 ngày nữa.”
Tiêu Dã nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Chi Hạ: “Đến lúc đó anh đến đón em.”
Hứa Chi Hạ gật đầu chậm rãi.
Cô nằm úp trên ngực Tiêu Dã, có thể nghe thấy nhịp tim nặng nề của anh, cùng bàn tay anh đang vuốt nhẹ tóc cô.
Hàng mi của Hứa Chi Hạ khẽ run rẩy.
Phải rồi.
Chắc khoảng hai mươi ngày nữa sẽ được nghỉ đông.
Khóe môi đang mím lại không vui của cô lập tức cong lên.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lười biếng của Tiêu Dã.
Hứa Chi Hạ cười ngọt ngào, ôm lấy anh.
Sáng hôm sau, Hứa Chi Hạ đến phòng vẽ.
Ngày Tiêu Dã đến, cô vội vàng rời đi, có một hộp màu chưa thu dọn, giờ đã khô cứng lại.
Bây giờ phải bỏ đi.
Còn cục tẩy, tìm mãi cũng không thấy.
Hứa Chi Hạ thở dài, lấy điện thoại ra.
Hạ Hạ: [Anh dậy chưa?]
Cô vừa dọn dẹp, vừa bắt đầu chuốt bút chì.
Điện thoại rung lên.
Hứa Chi Hạ nhanh chóng cầm lên.
Tiêu Dã: [Đang ăn sáng.]
Hạ Hạ: [Bao giờ anh ra sân bay?]
Tiêu Dã: [Thu dọn xong đồ thì đi.]
Hạ Hạ: [Đến Ngọc Hòa thì gọi cho em nhé.]
Tiêu Dã: [Ừ.]
Tán gẫu vài câu, Hứa Chi Hạ đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc của mình.
Khoảng gần mười giờ, cô chú ý thấy điện thoại lại rung lên.
Có lẽ vì hôm nay là ngày Tiêu Dã bay, nên Hứa Chi Hạ đặc biệt để ý đến điện thoại.
Cô cầm lên xem.
Tiêu Dã: [Ra đây.]
Hứa Chi Hạ khựng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng vẽ. Những cành cây khô treo lủng lẳng vài hạt băng chực chờ rơi xuống.
Không có ai.
Hứa Chi Hạ mơ hồ bước ra khỏi phòng, vừa qua ngưỡng cửa, khóe mắt đã thấy một bóng người cao lớn.
Tiêu Dã mặc áo phao ngắn màu đen, vai phải đeo ba lô, tay phải giữ quai đeo, tay trái đút túi áo.
Mắt Hứa Chi Hạ sáng lên, cô chạy tới.
Dừng trước mặt Tiêu Dã, vừa bất ngờ vừa vui mừng, cố gắng hạ giọng: “Anh không phải ra sân bay sao?”
Tiêu Dã: “Thời gian nhìn em một cái vẫn có.”
Đây là trong trường học, bên ngoài phòng vẽ, phía sau còn có văn phòng.
Hứa Chi Hạ không dám tỏ vẻ thân mật với Tiêu Dã, chỉ đưa tay ra.
Tiêu Dã chìa tay phải.
Hứa Chi Hạ móc ngón trỏ vào ngón tay Tiêu Dã, lắc lắc: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Tiêu Dã hờ hững “Ừ” một tiếng.
Hứa Chi Hạ luyến tiếc buông tay: “Vậy anh mau ra sân bay đi.”
“Ừ.” Tiêu Dã gật đầu, nhưng không có vẻ muốn đi, anh kéo khóa áo phao xuống, khẽ mở bên trái, lấy ra một ly sữa đậu nành nướng lớn.
Tiêu Dã: “Anh đi sớm, nhân viên nói thiếu một củ năng, em uống tạm nhé.”
Ly sữa đưa đến tay Hứa Chi Hạ, ấm áp từ trong ra ngoài.
Tiêu Dã xoa đầu Hứa Chi Hạ một cái, lực hơi mạnh, làm cô nghiêng người một chút.
Tiêu Dã: “Uống nhanh lên, nếu lạnh rồi thì đừng uống, biết chưa?”
Hứa Chi Hạ ngước mắt, từ từ mím môi, chẳng quan tâm đây là đâu, ôm ly sữa dựa vào lòng Tiêu Dã, giọng mũi dày đặc: “Biết rồi.”