Cuối tháng Hai, Lê Thư Ninh đến Ngọc Hòa. Vốn dĩ Hứa Chính Khanh định làm chủ nhà chiêu đãi, nhưng vì có việc đột xuất nên giao nhiệm vụ này cho Hứa Chi Hạ.
Nhiệm vụ này không khó.
Hứa Chi Hạ nhận lời, dẫn Lê Thư Ninh đến nhà hàng mà Hứa Chính Khanh đã đặt trước để ăn tối.
Lê Thư Ninh đột nhiên hỏi: “Nhà hàng này là nơi em thường ăn sao?”
Hứa Chi Hạ thật thà đáp:
“Nhà hàng này là ba tôi đặt, tôi chưa từng đến đây.”
Lê Thư Ninh nói: “Tôi có một yêu cầu hơi đường đột.”
Hứa Chi Hạ ngạc nhiên:
“Anh khách sáo quá, cứ nói đi ạ.”
Lê Thư Ninh: “Có thể đưa tôi đến chỗ mà em thường hay ăn không?”
Hứa Chi Hạ hơi bối rối: “Hả?”
Thật ra cô cũng không ngại.
Chỉ là những chỗ cô thường đi…
“Không tiện sao?” Lê Thư Ninh hỏi thêm.
“Không phải là không tiện.” Hứa Chi Hạ lắc đầu, bắt đầu phân vân đi đâu, “Để tôi nghĩ xem.”
Lê Thư Ninh: “Không cần nghĩ, cứ chỗ nào em hay ăn là được.”
Hứa Chi Hạ cũng không thể dẫn Lê Thư Ninh ra mấy quán vỉa hè, nghĩ ngợi rồi đề xuất: “Ăn buffet được không ạ?”
Lê Thư Ninh vui vẻ gật đầu: “Được.”
Hứa Chi Hạ dè dặt hỏi: “Anh Lê, ông đã từng ăn buffet chưa?”
Lê Thư Ninh mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
Lê Thư Ninh từng ăn buffet, nhưng là buffet gọi món.
Vì vậy khi vừa vào nhà hàng anh ấy đã ngồi xuống.
Hứa Chi Hạ cũng không thấy gì lạ, nói với anh:
“Anh Lê, chờ một chút, tôi đi lấy đồ ăn.”
Cô đi một vòng, bàn ăn đầy ắp các món.
Trên bàn lẩu mini đã bắt đầu sôi ùng ục, vỉ nướng cũng bốc khói, nhưng chưa có rau hay thịt để nấu hoặc nướng.
Hứa Chi Hạ vội vặn nhỏ lửa, nhanh tay đặt thịt lên vỉ nướng:
“Anh Lê, anh có thể ăn trước mấy món ăn phụ.”
Lê Thư Ninh gật đầu, thử mỗi món một chút.
Hứa Chi Hạ vừa chăm lửa, vừa chú ý sắc mặt anh, nghe anh khen “ngon” mới thở phào nhẹ nhõm.
Bữa tối kết thúc, Hứa Chi Hạ coi như hoàn thành nhiệm vụ, cùng Lê Thư Ninh ra thang máy.
Tiêu Dã vừa nhắn tin đến: [Về nhà chưa?]
Hạ Hạ: [Vừa ăn tối xong, chuẩn bị về.]
Tiêu Dã: [Tối nay anh về muộn, em ngủ sớm nhé.]
Lại làm thêm giờ sao?
Hôm qua cũng làm thêm giờ.
Cô sắp nhập học rồi mà anh vẫn bận rộn suốt.
Gần đến thang máy, Lê Thư Ninh quay đầu lại:
“Chi Hạ, để tôi đưa em về.”
Hứa Chi Hạ cất điện thoại: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Lê Thư Ninh: “Chỗ này cũng không xa nhà em, đừng ngại.”
Hứa Chi Hạ giải thích: “Tôi không về nhà.”
Lê Thư Ninh: “Muộn rồi, em định đi đâu?”
Hứa Chi Hạ cười: “Tôi đến tìm bạn trai tôi.”
Lê Thư Ninh ngừng lại nửa giây: “Anh Tiêu?”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Lê Thư Ninh nhẹ nhàng nói: “Để tôi đưa em qua đó.”
Hứa Chi Hạ từ chối: “Không cần, không cần đâu.”
Lê Thư Ninh: “Muộn thế này, nếu chú Hứa biết tôi không đưa em đi, chắc sẽ trách tôi.”
Hứa Chi Hạ mới đồng ý: “Vậy làm phiền anh.”
“Đây là việc nên làm.” Hai người bước vào thang máy, Lê Thư Ninh nói,
“Thật ra chúng ta cùng thế hệ, em không cần xưng hô trang trọng như thế.”
Hứa Chi Hạ hơi ngượng ngùng, gật gật đầu, cười nhẹ.
Chiếc xe sang đỗ trước cửa tiệm sửa xe.
Lê Thư Ninh định tháo dây an toàn thì Hứa Chi Hạ vội ngăn lại:
“Không cần đâu, không cần đâu.”
Lê Thư Ninh có thói quen lịch sự mở cửa xe cho phụ nữ.
Dù vậy, anh vẫn tháo dây an toàn: “Xuống xe chào hỏi một tiếng là nên làm.”
Hứa Chi Hạ không thể từ chối, đành gật đầu.
Hai người xuống xe.
Trước tiệm sửa xe, có một chiếc xe tải mất bánh và một chiếc xe con với nắp capo bật lên.
Trong tiệm chỉ còn lại Tiêu Dã và Lý Chí Minh.
Cả hai đứng nhìn về phía chiếc xe đang đến.
Loại xe này, dù gặp vấn đề cũng không thường vào tiệm sửa xe ven đường mà sẽ được kéo đến trung tâm bảo dưỡng.
Lý Chí Minh khoanh tay, hạ giọng ghé sát Tiêu Dã:
“Chi Hạ đó hả? Gã kia là ai vậy?”
Tiêu Dã không nói gì.
Lý Chí Minh huých Tiêu Dã, trêu: “Nhìn áo quần của gã, trông như minh tinh ấy nhỉ.”
Tiêu Dã liếc qua: “Tình địch!”
Nói xong, anh đi tới, bỏ lại Lý Chí Minh đang ngơ ngác.
Lê Thư Ninh giơ tay chào Tiêu Dã: “Anh Tiêu, lại gặp nhau rồi.”
Tiêu Dã tháo găng tay, tay vẫn còn dính dầu đen, anh cười nhạt:
“Hôm nay chắc không bắt tay được đâu?”
Lê Thư Ninh hiểu ý, hạ tay, nhìn Hứa Chi Hạ: “Hẹn gặp lại lần sau.”
“Dạ, hẹn gặp lại.” Hứa Chi Hạ cười rạng rỡ, cúi đầu chào:
“Anh đi đường cẩn thận.”
Lê Thư Ninh lái xe rời đi.
Hứa Chi Hạ nhìn theo mãi.
Tiêu Dã liếc qua Hứa Chi Hạ nhìn thấy đôi mắt cô mở to không chớp, lòng anh chợt nghẹn.
Anh định nói gì đó nhưng Hứa Chi Hạ đột nhiên thả lỏng vai, gần như đổ người vào Tiêu Dã.
Tiêu Dã nuốt lời lại, đỡ lấy vai cô không để cô ngã:
“Làm gì thế? Người anh bẩn!”
Hứa Chi Hạ níu áo anh, gần như treo người lên anh, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó:
“Anh ơi, em sắp nổ tung rồi.”
Tiêu Dã nhíu mày:
“Em ăn gì thế?”
Hứa Chi Hạ:
“Buffet.”
Cô chỉ làm như lần đi buffet với Tiêu Dã, lấy mỗi món một ít, cũng để Lê Thư Ninh thử nhiều món hơn.
Nhưng ai ngờ Lê Thư Ninh thực sự chỉ nếm mỗi món một chút, hầu như chỉ ăn một miếng.
Vậy là Hứa Chi Hạ chẳng nói gì đành tự ăn hết.
Tiêu Dã nghe xong buồn cười:
“Ăn không nổi thì đừng ăn, sao phải cố?”
Hứa Chi Hạ giải thích:
“Ăn thừa quá 200 gram là không được trả lại tiền cọc!”
Tiêu Dã:
“Tiểu tổ tông, tiền cọc có mấy đồng thôi mà?”
Hứa Chi Hạ bĩu môi:
“Không muốn lãng phí mà…”
Tiêu Dã đẩy người Hứa Chi Hạ ra, mắng một câu: “Ngốc!”
Hai người cùng đi vào.
Tiêu Dã vừa đi vừa đeo găng tay: “Sao em lại đến đây?”
Hứa Chi Hạ tìm được lý do: “No quá, ở nhà cũng không ngủ được.”
Vừa nói, Hứa Chi Hạ quay đầu chào Lý Chí Minh: “Anh Chí Minh!”
Lý Chí Minh vẫy tay chào.
Tiêu Dã ngẩng cằm: “Đi ngồi đi, bên này của anh còn khoảng hai tiếng nữa.”
Hứa Chi Hạ gật đầu: “Ừm.”
Hơn mười giờ tối tiệm sửa xe đóng cửa, chỉ còn đèn chiếu sáng ngoài cửa.
Ba người đi về phía ga tàu điện ngầm.
Lý Chí Minh lấy hộp thuốc ra đưa về phía Tiêu Dã.
Tiêu Dã không nhìn, nói: “Không hút.”
Lý Chí Minh: “Sao thế?”
Tiêu Dã: “Không muốn hút.”
Lý Chí Minh cười khẩy một tiếng rồi tự mình hút.
Hứa Chi Hạ chứng kiến hết, tay nắm lấy ngón trỏ và ngón giữa của Tiêu Dã, lắc lắc.
Tiêu Dã không biểu cảm, liếc nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Hứa Chi Hạ, không động lòng.
Chỉ thấy tay cô lạnh nên nắm lấy tay cô nhét vào túi áo.
Ba người chia tay nhau ở ga tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm chuyến muộn, trên xe còn rất nhiều chỗ trống.
Hứa Chi Hạ vì no quá mà đứng không thoải mái, vừa lên xe đã ngồi xuống.
Tiêu Dã đứng trước mặt Hứa Chi Hạ, một tay nhàn nhã nắm lấy thanh cầm trên đầu.
Tàu điện ngầm lặng lẽ khởi hành.
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu: “Sao anh không ngồi?”
Tiêu Dã giọng nhạt: “Người bẩn.”
Khi đi Tiêu Dã chỉ thay áo nhưng quần vẫn còn bẩn.
Hứa Chi Hạ đứng dậy: “Em cũng đứng.”
Tiêu Dã đè vai Hứa Chi Hạ, dễ dàng ấn cô ngồi xuống: “Đứng cũng không vững, đứng lên múa à?”
Hứa Chi Hạ vừa định cãi lại, Tiêu Dã bất ngờ cười, ngón tay chạm vào mũi: “Em múa cũng được phết.”
Hứa Chi Hạ ngơ ngác, nghiêng đầu hỏi: “Em từng múa bao giờ?”
“Trung học.” Tiêu Dã nhướng mày, “Quên rồi?”
Một vài ký ức ập đến, Hứa Chi Hạ quay mặt đi.
Tiêu Dã nhìn một lúc lâu, nhếch môi, đưa tay véo má Hứa Chi Hạ.
Từ ga tàu điện ngầm đi ra, đến ‘Khu phố Xây dựng’ mất khoảng mười phút.
Hứa Chi Hạ mới đi được nửa đường đã thấy khó chịu, ôm bụng ngồi xổm bên mép dải cây xanh: “Em ngồi đây một lát.”
Tiêu Dã tức giận nhưng nhìn Hứa Chi Hạ thế này lại không thể nổi giận: “Về nhà rồi uống chút thuốc tiêu hóa.”
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn: “Ừm.”
Nhưng cô không có ý định đứng lên, vẫn muốn ngồi thêm chút nữa.
Tiêu Dã thở dài, quay lại, ngồi xuống: “Anh cõng em.”
Hứa Chi Hạ nhìn lưng rộng của Tiêu Dã, lắc đầu: “Không cần, nằm lên có lẽ còn khó chịu hơn.”
Tiêu Dã nghĩ một chút, quay lại, kéo tay Hứa Chi Hạ đứng dậy, hơi cúi xuống, ôm cô từ phía trước.
Đây là ở ngoài đường.
Mặt Hứa Chi Hạ lập tức đỏ bừng, giọng nhỏ lại: “Tiêu Dã~”
Mùa đông, đêm khuya đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua nhanh.
Hứa Chi Hạ vẫn xấu hổ: “Đặt em xuống đi, em có thể tự đi được.”
Tiêu Dã: “Vòng chân lên.”
Hứa Chi Hạ không động đậy.
Tiêu Dã chẳng buồn nói thêm, một tay ôm lưng Hứa Chi Hạ, tay kia giữ lấy đùi cô vòng lên eo mình.
Cả chân còn lại cũng thế.
Tiêu Dã: “Nếu gặp người đi ngược chiều, anh sẽ thả em xuống.”
Mặt Hứa Chi Hạ đỏ bừng, mãi mới thốt được một câu: “Em nặng không?”
Tiêu Dã ngửa đầu, ánh mắt như muốn nói ‘Em nặng bao nhiêu tôi không biết à?’: “Em còn chẳng nặng bằng cái lốp xe tải!”
Lốp xe tải cụ thể nặng bao nhiêu, Hứa Chi Hạ không rõ, cô nhìn đi nơi khác, khuôn mặt nhỏ chôn vào cổ ấm áp.
Tiêu Dã: “Không thấy khó ngửi sao?”
Anh làm ở tiệm sửa xe cả ngày, chắc chắn có mùi xăng.
Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Không có mùi.”
Tiêu Dã khẽ cười không thành tiếng.
Hứa Chi Hạ hơi ngẩng đầu, hiếm khi nhìn thấy một ngôi sao.
Rực rỡ như vậy.
Hứa Chi Hạ nghĩ, có lẽ đó là sao Bắc Cực dẫn đường.
Hứa Chi Hạ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ôm chặt Tiêu Dã: “Tiêu Dã, còn xa nhà không?”
Tiêu Dã chậc một tiếng, nhẹ véo đùi Hứa Chi Hạ: “Em không biết đường à?”
Hứa Chi Hạ bĩu môi, đột nhiên có chút buồn: “Tiêu Dã, Bắc Đô thật lớn.”
Chủ đề bất ngờ, Tiêu Dã không hiểu: “Cái gì?”
Hứa Chi Hạ: “Ngọc Hòa rất nhỏ.”
Tiêu Dã nghe ra chút ý tứ: “Sao lại nói vậy?”
Hứa Chi Hạ: “Ở Bắc Đô, không biết đi đâu. Ở Ngọc Hòa, biết đường về nhà, chỉ cảm thấy dù ở đâu cũng không xa.”
Tiêu Dã dừng bước: “Muốn nói gì?”
Sắp khai giảng, cũng có nghĩa việc sang nước M học nâng cao không thể trì hoãn thêm.
Không thể trốn tránh nữa.
Hứa Chi Hạ nói hết ra.
Đêm đông, một cơn gió thổi qua cuốn theo lá khô trên đường làm xào xạc vang lên.
Tiêu Dã tiếp tục bước đi, tiếng bước chân tan vào gió.
Nghĩ đến việc chia ly, Hứa Chi Hạ không kiềm được: “Tiêu Dã, em không nỡ, em không muốn rời xa anh…”
Tiêu Dã khựng lại: “Hứa Chi Hạ!”
Hứa Chi Hạ bĩu môi.
Tiêu Dã không chút dịu dàng: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói!”
Hứa Chi Hạ ôm chặt lấy, dụi vào cổ Tiêu Dã, giọng mũi: “Anh lại hung dữ. Em biết em phải đi, em chỉ muốn nói là không nỡ xa anh, nghe nói kỳ nghỉ cũng phải tham gia học tập, em không thể về, phải hai năm.”
Tiêu Dã dừng một lúc, nghiêng đầu, mũi lạnh lẽo chạm vào vành tai nóng bừng của Hứa Chi Hạ: “Có gì mà không nỡ? Anh sẽ sang thăm em.”
Hứa Chi Hạ: “Anh bận lắm.”
Tiêu Dã: “Không bận.”
Nói dối.
Hứa Chi Hạ nghẹn ngào: “Nhưng, xa lắm…”
Giọng Tiêu Dã hòa vào đêm đông: “Bảo bối, không xa.”