Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ năm đó chia tay thế nào, Lý Chí Minh không rõ lắm.
Tiêu Dã chỉ từng nói một câu: “Cô ấy sẽ không quay lại đâu.”
Ngô Thanh Nhã liên tưởng đến trước và sau vụ án của Tiêu Cường, đoán rằng: “Có lẽ là Tiêu Dã chủ động chia tay.”
Lý Chí Minh chỉ vào laptop: “Cậu ta sắp chết rồi mà vẫn còn xem tranh của Chi Hạ đấy!”
Lại chỉ vào phòng bệnh: “Cậu nhìn cậu ta đi, người sắp chết mà tâm niệm cuối cùng vẫn là Chi Hạ. Làm sao có thể là cậu ấy đề nghị chia tay được?”
Ngô Thanh Nhã không giải thích nổi: “Cậu không hiểu đâu!”
Lý Chí Minh không phục: “Cô hiểu? Hiểu thì nói tôi nghe xem!”
Ngô Thanh Nhã quay người, không thèm đáp lại.
Rất nhanh sau đó.
Bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra: “Người nhà khuyên thêm đi. Cậu ấy còn trẻ, không nên bỏ cuộc!”
Ngô Thanh Nhã có việc nên rời đi trước.
Lý Chí Minh ở lại bệnh viện.
Đến tối Tiêu Dã tỉnh lại.
Lý Chí Minh giúp Tiêu Dã điều chỉnh giường bệnh ngồi dậy, liền hỏi thẳng: “Năm đó là cậu chủ động chia tay Chi Hạ?”
Tiêu Dã khựng lại nửa giây, gật đầu.
Lý Chí Minh không hiểu: “Tại sao?”
Tiêu Dã cười tự giễu: “Ha! Một người như tôi…”
Lý Chí Minh nhắm mắt lại, nói thẳng: “Cậu có nghĩ đến khả năng Chi Hạ vẫn thích cậu, vẫn đang chờ cậu không? Nếu vậy, cậu có thể vì cô ấy mà thử một lần được không?”
Tiêu Dã lắc đầu.
Năm đó, Tiêu Dã không để lại con đường nào cho mình và Hứa Chi Hạ. Anh đã quyết tâm, dứt khoát, không chừa lối thoát.
Anh không muốn.
Cũng không hy vọng.
Càng không dây dưa.
Lý Chí Minh im lặng một lúc, cầm áo khoác rời đi: “Mai tôi lại đến thăm cậu! Đừng có chết sớm đấy!”
Lý Chí Minh lái xe rời khỏi bệnh viện, đỗ bên đường, châm một điếu thuốc.
Anh mở danh bạ điện thoại, tìm số của Ngô Thanh Nhã.
Sao chép.
Dán vào WeChat.
Tìm kiếm.
Gửi yêu cầu kết bạn.
Hai người nhanh chóng kết nối trên WeChat, bắt đầu bàn bạc kế hoạch.
Ngô Thanh Nhã dùng danh nghĩa anh họ để đăng ký tài khoản, Lý Chí Minh bỏ tiền, thông qua tài khoản của “anh họ” Ngô Thanh Nhã để mua tranh của Hứa Chi Hạ.
Họ mua chính hai bức tranh mà Tiêu Dã đã lưu trên laptop.
Một bức có tên “Hạ”.
Một bức có tên “Đông”.
Nhân viên triển lãm nghệ thuật qua mạng đã nhiệt tình giới thiệu hai bức tranh này cho người mua.
Ngô Thanh Nhã vừa chuyển thông tin cho Lý Chí Minh thì lập tức nhận được cuộc gọi từ anh.
Trong điện thoại, Lý Chí Minh kích động nói: “Tôi chắc chắn đây là quá khứ của hai người họ! Chi Hạ nhất định chưa quên cậu ấy!”
Sau đó, Ngô Thanh Nhã giả danh người mua, thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến Hứa Chi Hạ với nhân viên triển lãm. Nhờ đó, cô đã lấy được WeChat của Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ mãi không chấp nhận yêu cầu kết bạn từ tài khoản “L”, khiến Ngô Thanh Nhã sốt ruột phải hỏi lại nhân viên triển lãm.
Nhân viên giải thích rằng Hứa Chi Hạ hiện ở nước ngoài, có lẽ vì chênh lệch múi giờ.
Ngô Thanh Nhã tạm gác lại việc này, tập trung làm việc. Đến khi kiểm tra điện thoại, cô thấy Hứa Chi Hạ đã chấp nhận lời mời kết bạn từ “L”.
Ngô Thanh Nhã nghĩ ngợi một lúc, rồi gửi đi một tin nhắn.
L: “[Xin hỏi, có phải cô đang có người mà không thể quên được không?]
Hứa Chi Hạ: [Có phải anh cảm nhận được điều này từ bức tranh không?]
L: [Tôi cảm thấy cô rất yêu người đó, phải không?]
Hứa Chi Hạ: [Ừ, tôi rất yêu anh ấy.]
Ngô Thanh Nhã nhìn tin nhắn phản hồi của Hứa Chi Hạ, bật dậy hô lớn: “YES!”
Đồng nghiệp bên cạnh: “Cô làm gì thế?”
Ngô Thanh Nhã cười gượng: “Không có gì, sắp tan làm rồi nên phấn khích thôi!”
Ngô Thanh Nhã thực sự chỉ là may mắn.
Cô không biết rằng tại nước M lúc này đang ở giữa đêm khuya.
Tin nhắn WeChat của cô đã đánh thức giấc mơ của Hứa Chi Hạ, mà trong mơ, lại là Tiêu Dã.
Tin nhắn của cô đến đúng lúc khi phòng tuyến yếu nhất trong tâm trí Hứa Chi Hạ.
Nếu là thời điểm khác, có lẽ câu trả lời đã không phải như vậy.
Tối hôm đó, Ngô Thanh Nhã và Lý Chí Minh chạy ngay đến bệnh viện.
Lý Chí Minh đưa điện thoại đến trước mặt Tiêu Dã: “Chi Hạ luôn yêu cậu, bây giờ cũng thế! Cậu xem đi!”
Tiêu Dã nhíu mày đọc xong, không có vẻ cảm động như Lý Chí Minh mong đợi.
Tiêu Dã kéo mạnh cổ áo Lý Chí Minh: “Cậu tìm cô ấy làm gì? Cô ấy đang sống tốt, sao cậu lại làm phiền cô ấy?”
“Chết tiệt!” Lý Chí Minh gạt tay Tiêu Dã ra, nổi giận: “Tôi đang giúp cậu đấy! Nếu không phải thấy cậu sắp chết, tôi…”
Câu nói của Lý Chí Minh nghẹn lại, anh quay lưng đi.
Ngô Thanh Nhã bước tới: “Tiêu Dã, tôi biết cậu lo lắng điều gì. Chúng tôi không nói với Chi Hạ bất cứ điều gì về cậu, kể cả bệnh tình của cậu. Chúng tôi không làm xáo trộn cuộc sống hiện tại của cô ấy.”
Không gian im lặng vài giây.
“Tiêu Dã, tôi vẫn nhớ lúc học lái xe cùng Chi Hạ…” Ngô Thanh Nhã nhớ lại, cảm thán: “Khi đó tôi hỏi Chi Hạ ‘anh trai em có bạn gái không?’, Chi Hạ nói, ‘Có, là em’ Khi nói câu đó, mặt cô ấy đỏ bừng, như sắp khóc vì xấu hổ, nhưng giọng rất kiên định, còn lặp lại với tôi một lần nữa.”
Hai năm làm cảnh sát, Ngô Thanh Nhã đã nhìn thấy nhiều mặt của con người, cô hiểu hơn về những cô gái như Hứa Chi Hạ.
Ngô Thanh Nhã: “Tiêu Dã, cậu thấy Chi Hạ thế nào? Nhút nhát? Dịu dàng? Yếu đuối? Cần được bảo vệ? Tôi nhớ lúc học lái xe, cậu từng nói cô ấy là một cô bé ngoan ngoãn, bảo tôi chăm sóc cô ấy. Nhưng tôi không biết cô ấy đã kể với cậu chưa, có một lần có người đàn ông bắt nạt cô ấy, nhưng cô ấy không để tôi bảo vệ, mà đứng lên, mạnh mẽ nói rõ quan điểm và bảo vệ quyền lợi của mình. Trong mắt tôi, Chi Hạ không phải yếu đuối, cô ấy chỉ nhường nhịn ở những chuyện không quan trọng. Ngược lại, cô ấy là một cô gái hiểu rất rõ mình muốn gì, có nguyên tắc và giới hạn. Một khi đã quyết tâm, cô ấy sẽ đi đến cùng.”
Tiêu Dã sao lại không biết điều này chứ!
Cô có thể dũng cảm lao ra để bảo vệ Phương Thanh, cũng có thể vì bảo vệ anh mà đập vỡ chai rượu vào đầu người khác.
Cô chưa bao giờ yếu đuối.
Chỉ là cô dễ rơi nước mắt vì cảm xúc tinh tế, khả năng đồng cảm mạnh mẽ mà thôi.
Cũng vì vậy, năm đó anh mới lựa chọn đẩy cô ra xa.
Nếu không, thật sự không còn cách nào…
Ngô Thanh Nhã: “Tiêu Dã, bao nhiêu năm rồi, Chi Hạ vẫn yêu cậu. Có lẽ cả đời cô ấy cũng không yêu được ai khác.”
Tiêu Dã nghiến chặt hàm.
Ngô Thanh Nhã dừng lại một chút: “Cô ấy muốn gì, cậu biết rõ. Nếu thật lòng yêu thương cô ấy, hãy sống tiếp và tự mình bảo vệ cô ấy!”
Tiêu Dã nhắm mắt lại, toàn thân như mềm nhũn, tựa người ra sau, yết hầu khẽ động.
Ngô Thanh Nhã kéo tay áo Lý Chí Minh, ra hiệu rời đi để Tiêu Dã tự suy nghĩ.
Ra khỏi phòng bệnh.
Lý Chí Minh giơ ngón tay cái với Ngô Thanh Nhã, thật lòng khâm phục: “Cô nói chuyện thực sự rất thuyết phục! Khâm phục! Khâm phục!”
“Hừm!” Ngô Thanh Nhã nháy mắt, vẫy tay: “Đó là do công việc rèn luyện, không đáng khen! Nhưng nếu cậu cứ muốn khen, tôi đành miễn cưỡng nghe vậy!”
Lý Chí Minh đưa Ngô Thanh Nhã về nhà.
Trên xe.
Ngô Thanh Nhã gửi cho Tiêu Dã những thông tin liên quan đến hai bức tranh của Hứa Chi Hạ.
Cô còn nhấn mạnh thêm: “Theo luật, tội phạm vị thành niên dưới 18 tuổi và bị kết án không quá 5 năm, hồ sơ tội phạm sẽ được niêm phong.”
Ngô Thanh Nhã: “Điều này có nghĩa là hồ sơ tội phạm của cậu sẽ không công khai, cũng không cung cấp cho bất kỳ đơn vị hay cá nhân nào, sẽ không ai biết.”
Ngô Thanh Nhã: “Cậu đã trả giá cho sai lầm của mình.”
Ngô Thanh Nhã: “Cậu có thể đứng bên cạnh Chi Hạ một cách trong sạch.”
Ngô Thanh Nhã: “Chỉ cần cậu có thể sống tiếp.”