Tối qua, Tiêu Dã đưa Hứa Chi Hạ về nhà, đặt ngón tay lên cửa nhà cô: “Em thêm WeChat anh được không?”
Hứa Chi Hạ quay mặt đi chỗ khác.
Tiêu Dã không chịu buông tha: “Sáng mai anh mang bữa sáng đến cho em được không?”
Hứa Chi Hạ trợn mắt nhìn Tiêu Dã, sau đó trực tiếp hành động.
Cô gỡ từng ngón tay của anh ra khỏi cạnh cửa.
Tiêu Dã nhìn Hứa Chi Hạ với vẻ mặt cố gắng, các ngón tay anh từ từ mở ra theo lực của cô.
Khi Hứa Chi Hạ đóng cửa lại, cô buông một câu: “Sáng mai tôi có việc, đừng làm phiền tôi.”
Hứa Chi Hạ tắm xong, cầm điện thoại nằm lên giường, mở WeChat và xem một lúc lâu, sau đó chấp nhận lời mời kết bạn từ Tiêu Dã.
Ngày hôm sau, Hứa Chi Hạ mở mắt ra và nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Dã.
Tiêu Dã: [Bảo bối, chiều mai em có việc gì không?]
Hứa Chi Hạ nhìn vào màn hình điện thoại, ngẩn người một lúc, dường như mới tỉnh táo lại, cô gõ tin nhắn trả lời: [Chiều tôi phải đi tới Học viện Mỹ thuật Ngọc Hòa.]
Hứa Chi Hạ ngồi dậy, sờ vào chiếc dây buộc tóc trên tủ đầu giường, gom tóc lên và cột thành búi trên đỉnh đầu, cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
Cô để điện thoại sang một bên, bóp kem đánh răng vào bàn chải, đánh răng.
Điện thoại rung lên, Hứa Chi Hạ cầm lên xem.
Tiêu Dã: [Mấy giờ em đi?]
Hứa Chi Hạ gõ tin nhắn bằng một tay: [Tôi sẽ đi taxi.]
Hứa Chi Hạ đặt điện thoại xuống, nhổ kem đánh răng, súc miệng.
Cô lại cầm điện thoại lên.
Tiêu Dã: [Anh quen đường đến Học viện Mỹ thuật Ngọc Hòa, anh lái xe đưa em đi.]
Tiêu Dã: [Mấy giờ?]
Hứa Chi Hạ nghĩ một lúc: [Trước hai giờ tôi phải đến.]
Hứa Chi Hạ đặt điện thoại xuống, đeo băng đô, cúi đầu rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cô lau mặt rồi lại cầm điện thoại lên lau những vết nước bắn vào màn hình.
Tiêu Dã: [Một giờ anh đến đón em.]
Hứa Chi Hạ làm xong bước chăm sóc da đơn giản và ăn sáng, sau đó lấy máy tính xách tay ra, mở bài phỏng vấn vừa nhận được để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Buổi triển lãm tranh cá nhân của Hứa Chi Hạ vào cuối năm, chủ đề là “Cảm”.
Như tên gọi, các tác phẩm xoay quanh những điều cô đã cảm nhận và trải nghiệm trong suốt 26 năm cuộc đời.
Đây là chủ đề do bảo tàng nghệ thuật lên kế hoạch.
Xét về nhiều mặt, quyền quyết định của Hứa Chi Hạ không nhiều.
Theo quy trình, sau lễ Quốc khánh, nhân viên sẽ tiến hành phỏng vấn cô dựa trên bài phỏng vấn đã được phê duyệt, và những câu trả lời của cô cũng sẽ được duyệt trước. Buổi phỏng vấn sẽ được sử dụng để quảng bá cho triển lãm tranh sau này.
Sau khi xử lý hầu hết các câu hỏi trong bài phỏng vấn, Hứa Chi Hạ nhận thấy thời gian không còn sớm.
Cô ăn xong bữa trưa, trang điểm nhẹ, thay đồ, đứng trước gương chỉnh lại tóc.
Chuông cửa reo.
Là Tiêu Dã.
Hứa Chi Hạ cầm túi, đúng lúc chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay, Hứa Chi Hạ mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay phồng, cổ áo vắt chéo trước ngực, váy dài xếp ly màu xám, vạt áo gài vào trong váy, thắt một chiếc thắt lưng da đen có khóa tròn kim loại ở eo, tạo thành một eo thon gọn.
Tóc cô xõa dài, xoăn lớn, một bên tóc kẹp sau tai để lộ đôi bông tai ngọc trai.
Ánh đèn trong thang máy chiếu lên làn da cô như ngọc, trong suốt.
Tiêu Dã không che giấu ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cô.
Hứa Chi Hạ tự nhiên nhận ra, chớp mắt hai lần, hỏi thẳng: “Nhìn gì vậy?”
Tiêu Dã nhẹ nâng lông mày: “Đẹp.”
Hứa Chi Hạ quay mặt đi, môi mím lại.
Thang máy mở, Hứa Chi Hạ bước ra đi rất nhanh.
Tiêu Dã thảnh thơi theo sau, mỉm cười: “Hạ Hạ, còn sớm mà, không cần vội.”
Hứa Chi Hạ chớp mắt, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại, ngón tay khum lại: “Anh tin không, tôi không thèm để ý đến anh nữa?”
Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, không chút uy nghiêm, trái lại khiến người ta nảy sinh ý nghĩ xấu, muốn ôm vào lòng và cắn một cái.
Tiêu Dã chạm mũi, thừa nhận và gật đầu: “Tin, tin.”
Hứa Chi Hạ mới tiếp tục đi.
Cô đã hiểu ra rồi.
Bây giờ, cô chắc chắn! Chắc chắn! Chắc chắn sẽ không nuông chiều Tiêu Dã nữa.
Trên xe.
Tiêu Dã mở lời: “Bảo bối, em đi Học viện Mỹ thuật Ngọc Hòa làm gì?”
Hứa Chi Hạ khiêm tốn: “Đi giảng bài”
Tiêu Dã: “Vậy anh sẽ đợi em cùng ăn tối”.
Hứa Chi Hạ ngừng lại một chút, nghiêm túc nhìn Tiêu Dã: “Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại rảnh rỗi như vậy?”
Trong nhận thức của Hứa Chi Hạ, Tiêu Dã giống như con quay không bao giờ dừng lại, mãi mãi xoay chuyển.
Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ, cười nhẹ nói:
“Quán bar và tiệm sửa xe đều có người trông coi. Hơn nữa, Lưu Thành Khâm và Lý Chí Minh đều biết anh mặt dày quấn lấy em, không có chuyện quan trọng sẽ không gọi anh đâu.”
Lời này nghe có chút…
Hứa Chi Hạ xoay mặt nhỏ qua một bên, không thèm để ý.
Tiêu Dã không biết xấu hổ, nói thêm một câu:
“Cho nên, em cứ việc sai bảo anh.”
Hứa Chi Hạ khuỷu tay phải nhẹ tựa vào cửa xe, ngón tay chạm hờ vào cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Tôi đâu có sai bảo anh, anh đừng đi nói bậy với người khác.”
“Ừ.” Tiêu Dã nhanh nhảu đáp, “Là tự anh mặt dày mà thôi.”
Hứa Chi Hạ thầm nghĩ: Vốn là vậy.
Bỗng nhớ đến một chuyện, Hứa Chi Hạ quay lại hỏi:
“Tôi nghe anh Chí Minh nói năm ngoái anh mới trở về Ngọc Hòa đúng không?”
Tiêu Dã khẽ nhướng mắt, nụ cười chợt tắt: “Ừ.”
Hứa Chi Hạ hỏi tiếp: “Nhiều năm qua, anh đã đi đâu?”
Tiêu Dã nhấn phanh xe, dừng lại trước đèn đỏ.
Anh nhìn lơ đãng phía trước, các ngón tay nhịp nhẹ lên vô lăng, trong đầu thoáng qua nhiều cái tên thành phố: “Xuân Thành, Hoài Ngọ, Tô Thành, Thượng Thành, Dương Thành…”
Hứa Chi Hạ nghe những cái tên đó, tưởng tượng về những chuyến du ngoạn thoải mái dọc ngang sông núi, cô cố ý hỏi:
“Những nơi đó chắc thú vị lắm nhỉ?”
Tiêu Dã nghiêng đầu, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Hứa Chi Hạ: “Anh chỉ muốn quay về Ngọc Hòa.”
Hứa Chi Hạ cảm thấy tim mình khẽ rung động, vội vàng cúi mắt xuống.
Đèn chuyển xanh.
Tiêu Dã nhẹ nhấn ga, thay đổi chủ đề với giọng thoải mái:
“Em đi học lớp gì vậy?”
Hứa Chi Hạ: “Khoa hội họa.”
Tiêu Dã: “Năm thứ mấy?”
Hứa Chi Hạ: “Năm 2018.”
Tiêu Dã “ồ” một tiếng đầy ý tứ.
Tại Học viện Mỹ thuật Ngọc Hòa, trong phòng vẽ.
Hứa Chi Hạ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – bartender ở quán bar “Mua Say,” Tiểu Đinh.
Cô hơi ngạc nhiên.
Sau chút bất ngờ, cô không khỏi nghĩ đến lời Tiêu Dã từng nói: “Anh quen đường đến Học viện Mỹ thuật Ngọc Hòa.” Lẽ nào đây là cái “quen” đó?
Ánh mắt Hứa Chi Hạ dừng lại lâu hơn trên người Tiểu Đinh và phát hiện có điều không ổn.
Cô bước tới, liếc qua một chút rồi cúi người nhỏ giọng hỏi:
“Bảng màu của em đâu?”
Tiểu Đinh: “Rơi mất rồi.”
Tiểu Đinh xé một tấm giấy giữ nhiệt của túi trà sữa để dùng tạm.
Hứa Chi Hạ đề nghị: “Em có thể mượn của bạn.”
Trong phòng vẽ, mượn một bảng màu thừa không khó.
Tiểu Đinh híp mắt cười nhẹ: “Cô Hứa, không cần đâu ạ.”
Hứa Chi Hạ không nói thêm, quay đi.
Cả buổi chiều, bất kỳ học sinh nào có câu hỏi, Hứa Chi Hạ đều nhẹ nhàng và tận tình đưa ra ý kiến. Nhưng Tiểu Đinh không hề đến hỏi cô. Cô bé hoàn thành bài sớm và không giao tiếp với ai.
Bức tranh hôm nay cần nộp lại.
Các học sinh lần lượt mang bài tập lên nộp.
Hứa Chi Hạ đang trò chuyện với một giáo viên khác thì nhận ra qua khóe mắt một nữ sinh cầm bức tranh đứng một bên, ánh mắt hướng về Tiểu Đinh.
Khi Tiểu Đinh đưa bài tập lên, nữ sinh đó lập tức bước tới. Vừa định đặt bài tập xuống, Hứa Chi Hạ nhanh tay nắm lấy cổ tay cô:
“Em chờ một chút!”
Nữ sinh bối rối:
“Cô… cô ơi, có chuyện gì sao?”
Hứa Chi Hạ vốn không chắc chắn, nhưng giờ nhìn thần sắc của nữ sinh, cô lập tức lật bức tranh lại.
Mặt sau, là màu sơn trắng.
Màu trắng này nếu in lên tranh của Tiểu Đinh, tác phẩm của cô bé sẽ bị hỏng hoàn toàn.
Kiểu hành động này, Hứa Chi Hạ đã từng thấy từ lâu.
Cô nhìn nữ sinh, nghiêm túc hỏi:
“Em định phá hoại bài tập của bạn sao?”
Nữ sinh lắc đầu, hoảng loạn biện minh:
“Không… không ạ, là em sơ ý…”
Tiếng động gây náo loạn, khiến mọi người trong phòng vẽ ngoái nhìn.
Một giáo viên khác cố xoa dịu tình hình:
“Chắc bạn Lương Viên không cố ý đâu. Bình thường các em chơi với nhau rất tốt, làm sao có chuyện như vậy được.”
Hứa Chi Hạ lắc đầu:
“Tôi vừa để ý thấy bạn ấy đứng một lúc lâu, nhìn chăm chăm bạn này. Vừa thấy bạn này nộp bài, lập tức đi theo.”
Giáo viên kia tiếp tục lấp liếm:
“Vậy thì càng không thể nào. Hoàng Đinh và Lương Viên còn là bạn cùng phòng, quan hệ rất tốt mà!”
Hứa Chi Hạ không tin lời một phía, quay sang hỏi Tiểu Đinh:
“Quan hệ của các em tốt không?”
Tiểu Đinh nhìn chằm chằm Hứa Chi Hạ vài giây, rồi nói:
“Bạn ấy dẫn đầu cả phòng để cô lập em. Em nghĩ bạn ấy cố ý!”
Câu chuyện đến đây, giáo viên kia vẫn muốn hòa giải:
“Hoàng Đinh, chắc là em hiểu lầm. Nghĩ kỹ rồi trả lời đi.”
Hứa Chi Hạ nhíu mày, giọng sắc bén:
“Thầy Trương, nếu đây là thái độ và cách xử lý của thầy, tôi nghĩ mình sẽ phải báo cáo lên lãnh đạo nhà trường.”