Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị

Chương 163

Lê Thư Ninh bước một bước tới cửa xe, tài xế mở cửa cúi đầu rồi lùi lại. Lê Thư Ninh giữ cửa xe: “Chi Hạ, lên xe đi.”

Đối với Hứa Chi Hạ, Lê Thư Ninh chưa bao giờ tỏ thái độ cấp trên, cũng không hề thể hiện sự áp đặt.

Hứa Chi Hạ nhất thời ngây người tại chỗ.

Bầu không khí trở nên vi diệu.

Tiêu Dã bật cười, giọng điệu như không quan tâm: “Về đến nhà nhắn tin cho anh nhé.”

Nói xong, Tiêu Dã quay lưng bước đi.

Giữa màn đêm mênh mông, dưới ánh đèn leo lắt chỉ còn lại bóng dáng một mình Tiêu Dã.

Hứa Chi Hạ quen thuộc với hình ảnh ấy.

Đó là những ngày tháng khó khăn nhất của họ.

Khi ấy Tiêu Dã luôn nhận làm ca đêm vất vả nhất để kiếm thêm tiền thưởng.

Phần lớn thời gian anh sẽ nhờ Lưu Thành Khâm đưa Hứa Chi Hạ về nhà trước, nhưng không phải lần nào Lưu Thành Khâm cũng có mặt. Có vài lần, Hứa Chi Hạ ngồi lại trong xưởng sửa xe chờ Tiêu Dã.

Khi đó không có điện thoại, cũng không có internet.

Hứa Chi Hạ ngoài việc làm bài tập thì chỉ ngồi nhìn Tiêu Dã ngẩn ngơ.

Dưới ánh đèn đêm, bóng dáng một mình anh.

Một cái bóng đơn độc.

Không nặng nề.

Đôi vai rộng lớn của anh như có thể gánh vác tất cả.

Nhưng luôn mang nét… cô đơn.

Khiến Hứa Chi Hạ muốn cùng anh đối mặt.

Khi ấy Hứa Chi Hạ chưa yêu Tiêu Dã nhưng đã quyết định sẽ đi cùng anh trên con đường tương lai.

Cho nên hiện tại khi Hứa Chi Hạ đưa ra quyết định, điều đó không chỉ là vì tình yêu.

Giữa cô và Tiêu Dã, chưa bao giờ chỉ có tình yêu.

Hứa Chi Hạ quay đầu nhìn Lê Thư Ninh, nói thẳng: “Anh Lê, thật ra không cần phải nói chuyện tối nay, đúng không?”

Lê Thư Ninh lặng người.

Hứa Chi Hạ cúi chào: “Xin lỗi.”

Rồi cô quay người chạy về phía Tiêu Dã mà không hề ngoảnh lại.

Tiêu Dã nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn. Khi Hứa Chi Hạ chạy đến, hai người cùng bước đi.

Tiêu Dã nâng tay muốn ôm vai Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ đẩy anh ra.

Tiêu Dã muốn nắm tay cô.

Cô lại đẩy tay anh ra.

Và Tiêu Dã thật sự cứ ngoan ngoãn theo từng cái đẩy của Hứa Chi Hạ, thân hình cao lớn lảo đảo vài bước.

Rồi lại kiên trì không biết mệt, không chịu từ bỏ mà tiếp tục trêu chọc…

Cảnh tượng trước mắt khiến Lê Thư Ninh không khỏi cười tự giễu.

Trong suốt năm năm, Hứa Chi Hạ chưa từng sống động như vậy.

Lê Thư Ninh thở dài nặng nề, anh dường như… chưa bao giờ thực sự hiểu cô.

Những ngày sau đó, Hứa Chi Hạ hầu như đều ở trong phòng vẽ để hoàn thành tác phẩm.

Tiêu Dã thỉnh thoảng đưa Hứa Chi Hạ ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Chạy xe.

Hoặc chỉ đơn giản là ngồi bên đường ăn một chén chè phủ đá bào có thêm bánh bột.

Hứa Chi Hạ luôn không ăn hết cả chén chè, nhưng sẽ ăn hết phần bánh bột trong đó.

Phần còn lại luôn có người giúp cô giải quyết.

Chứ không phải nói với cô: Không sao, ăn không hết là bình thường, cứ để đó đi.

Trong một thời gian dài ở nước M, Hứa Chi Hạ nghĩ rằng vì trước đây cuộc sống quá khó khăn nên cô mới có cảm giác không thể chịu được việc để lại thức ăn thừa, dù no đến mức khó chịu cũng phải cố ăn hết.

Dần dần, cô không muốn ăn nữa.

Hóa ra không phải vậy.

Cô chỉ sợ phải đối mặt với việc không có Tiêu Dã bên cạnh.

Giữa tháng mười.

Nhân viên phỏng vấn đến tận nơi thực hiện cuộc phỏng vấn với Hứa Chi Hạ, nội dung phỏng vấn mới nhất bao gồm cả chủ đề bạo lực học đường.

Phỏng vấn kết thúc, nhân viên chụp vài tấm ảnh trong phòng làm việc của Hứa Chi Hạ rồi rời đi.

Cuối tháng mười.

Tiêu Dã đến đón, kéo Hứa Chi Hạ đã vùi mình trong phòng làm việc suốt mấy ngày ra quán “Mua Say.”

Hôm nay là sinh nhật của Lý Chí Minh.

Trong phòng bao không khí rất sôi động.

Hứa Chi Hạ gặp lại Lý Chí Minh, liền nhớ đến chuyện một tháng trước.

“Hứa Chi Hạ, em có biết năm đó, để đón em về Ngọc Hòa, để em được đi học, cậu ấy__”

Khi đó, vì xảy ra chuyện trong hẻm nhỏ mà câu chuyện bị gián đoạn.

Hứa Chi Hạ nghĩ lại, liền hỏi thẳng: “Anh Chí Minh, lúc đó anh định nói gì về Tiêu Dã?”

Lý Chí Minh cứng miệng vài giây, rồi đáp: “Anh định nói cậu ấy vì lo cho em đi học mà vất vả dậy sớm thức khuya làm ở xưởng sửa xe, em xem có thể vì tình cảm đó mà sớm làm lành với cậu ấy được không?”

Nói xong, Lý Chí Minh nâng ly với Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ tránh né không trả lời, nâng ly chúc mừng: “Anh Chí Minh, sinh nhật vui vẻ!”

Nói xong, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Đột nhiên, Lý Chí Minh kêu lên một tiếng: “Chết tôi rồi!”

Hứa Chi Hạ tròn mắt vô tội: “?”

Lý Chí Minh: “Bây giờ em uống được rượu à?”

Hứa Chi Hạ mỉm cười: “Đương nhiên là được.”

Lý Chí Minh bị ám ảnh một lần, vội vàng thu lấy ly rượu trên tay Hứa Chi Hạ rồi nhanh chóng xử lý, khoa trương nói: “Anh không muốn gặp tai họa bất ngờ đâu!”

Hiện giờ, Hứa Chi Hạ thực sự đã uống được rượu.

Những loại rượu mà Hứa Chính Khanh sưu tập cô đều đã nếm qua.

Cô uống rượu dễ đỏ mặt.

Tiêu Dã chào hỏi bạn bè bên ngoài xong rồi quay lại liền thấy khuôn mặt đỏ ửng của Hứa Chi Hạ.

Tiêu Dã nghiêm mặt, giữa chân mày có hai nếp gấp dài ngắn không đều: “Uống rượu rồi à?”

Nhìn Tiêu Dã, Hứa Chi Hạ bất chợt nhớ lại buổi phỏng vấn nửa tháng trước.

Hôm đó, khi phỏng vấn xong, nhân viên đang chụp ảnh, bầu không khí rất hòa hợp.

Nhân viên nhìn thấy một bó hoa hồng rực rỡ trong phòng vẽ liền hỏi: “Cô Hứa, đây là bạn trai tặng đúng không?”

Hứa Chi Hạ khi đó lắc đầu.

Là Tiêu Dã tặng.

Nhưng hiện tại anh vẫn chưa phải bạn trai cô.

Nhân viên: “Vậy là của người theo đuổi cô tặng chứ gì?”

___

Trước đây, mọi lời Tiêu Dã nói đều là chân lý.

Hứa Chi Hạ giống như một cục bột mềm để anh tùy ý nhào nặn.

Giờ thì Hứa Chi Hạ là người được theo đuổi.

Người nông nô xoay mình hát khúc ca tự do, đầy tự tin và không chút sợ hãi.

Cô cúi người cầm một ly rượu đang sủi tăm, cố tình lắc lư trước mặt Tiêu Dã: “Muốn uống thì uống thôi.”

Tiêu Dã nhếch khóe miệng, hơi hất cằm: “Cứ uống đi!”

Rõ ràng chẳng làm gì.

Nhưng sức uy hiếp thì không thể chối cãi.

Trong vài khoảnh khắc, Hứa Chi Hạ cảm nhận được rằng giữa cô và Tiêu Dã chẳng có gì thay đổi cả.

Hứa Chi Hạ mím môi, nhấc ly rượu chạm nhẹ vào môi rồi đặt xuống.

Tiêu Dã khẽ cười không thành tiếng, xoa nhẹ đầu cô.

Hứa Chi Hạ hờn dỗi nhìn anh: “Ồn ào quá!”

Rồi đứng dậy định đi.

Lý Chí Minh gọi: “Đợi ăn bánh kem đã!”

Hứa Chi Hạ gật đầu, liếc mắt nhìn quanh rồi bước vào phòng bi-a không người.

Tiêu Dã cũng theo vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh chống một tay lên mép bàn: “Biết chơi không?”

Hứa Chi Hạ cầm một viên bi trắng lên xem: “Không biết.”

Tiêu Dã rút một cây gậy bi-a, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, giữ chặt đôi tay cô đồng thời ép sát người vào lưng cô.

Hứa Chi Hạ khẽ co người lại, một tay bám lên mặt bàn, tay còn lại nắm lấy cây gậy lạnh buốt, tay cô bị bàn tay nóng ấm của anh bao phủ, không còn chút sức lực nào.

Cô cũng không biết nên đặt chân mình ở đâu, chỉ cần hơi dịch chuyển là lại chạm vào Tiêu Dã.

Môi mỏng của Tiêu Dã khẽ lướt qua vành tai đỏ bừng của cô, hơi thở nóng bỏng làm làn da cô như cháy: “Đặt trọng tâm vào chân phải, khóa gối lại, gối trái để cong tự nhiên”.

Hứa Chi Hạ cảm giác như mình không còn biết gập gối là gì nữa, nín thở: “Tôi không biết~”

“Làm nũng cái gì?” Tiêu Dã cười, “Đây không phải đang dạy em sao?”

Hứa Chi Hạ bị phản bác lại, vùng vằng: “Không cần anh dạy.”

“Đừng cử động.” Anh đầy ẩn ý: “Cố tình phải không?”

Hứa Chi Hạ không ngốc, tức giận đáp: “Rõ ràng là anh cố ý! Đừng tưởng em không biết.”

Tiêu Dã không chút ngượng ngùng, còn cười hỏi: “Em biết à?”

Hứa Chi Hạ nghẹn lời: “… Anh đúng là đồ vô lại!”

Tiêu Dã ậm ừ một tiếng.

Anh dứt khoát đóng vai tên vô lại, siết chặt cánh tay, cả cơ thể dán sát lấy cô.

Giọng nói trầm thấp hòa quyện trong tiếng nhạc jazz: “Bảo bối, bao giờ thì yêu nhau đây?”

Đây không phải lần đầu Tiêu Dã nói điều này.

Hứa Chi Hạ cắn môi, không đáp.

‘Cạch’, viên bi trắng lăn đi, tán loạn các viên bi trên bàn, có hai hoặc ba viên rơi vào lỗ.

Hứa Chi Hạ không nhìn rõ.

Đôi mắt không theo kịp.

Tim cũng vậy.

Đầu mũi cao thẳng của anh khẽ cọ vào vành tai cô, cảm giác tê tê, giọng nói khàn khàn quyến luyến: “Thật sự rất nhớ em.”

Nói xong, Tiêu Dã vòng tay ôm eo Hứa Chi Hạ, nâng cô đứng dậy, nhẹ nhàng giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, xoay cô lại đối diện với mình.

Khuôn mặt Hứa Chi Hạ đỏ bừng, đôi mắt long lanh rực sáng.

Giọng Tiêu Dã không rõ là đùa hay thật: “Nhìn anh thế này vui lắm phải không?”

Hứa Chi Hạ cụp mắt, chớp chớp đôi mi.

Tiêu Dã hít sâu một hơi, nói như răn dạy: “Vậy thì em cứ… vui đi.”

“Sau này…” Anh hơi tiến gần hơn, “sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”

Hứa Chi Hạ không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Tiêu Dã bị biểu cảm của cô làm bật cười, khẽ nâng mặt cô lên.

Hứa Chi Hạ giật mình, gạt tay anh ra.

Cô cảm thấy có chút lúng túng nên quay người định đi, nhưng vừa nhấc chân thì cổ tay đã bị kéo lại, cả người quay vòng trong không trung, chiếc váy xòe ra như một chiếc ô rồi hạ xuống.

Tiêu Dã giữ cô trước bàn bi-a, không nói gì, ánh mắt thản nhiên mà trực tiếp lướt qua khuôn mặt cô.

Hứa Chi Hạ bị nhìn chằm chằm đến mức bối rối, chớp chớp đôi mắt.

Đột nhiên, hơi thở nóng rực tiến sát.

Hứa Chi Hạ thót tim, đôi mắt mở to, không tự chủ bám chặt mép bàn.

Khoảng cách chỉ còn hơi thở giao nhau.

Không gian như ngừng lại trong năm giây.

Tiêu Dã khẽ cười, kéo giãn khoảng cách, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên.

Khoảnh khắc ấy, Hứa Chi Hạ rất muốn lao vào vòng tay Tiêu Dã mà ôm chặt lấy anh.

Cô biết, mình sắp thất thủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment