Ánh đèn đan xen chiếu rọi.
Trên gương mặt của Tiêu Dã không có lấy một chút biểu cảm nào.
Đường nét trên khuôn mặt anh sắc bén, ngũ quan cứng cáp, đôi lông mi đen dày rủ xuống.
Trong không khí, mùi hương còn sót lại của sáp nến dần bị mùi nước giặt đồ lấn át.
Âm thanh vò đồ vang lên rất lớn.
Vì Tiêu Dã vò rất mạnh.
Hứa Chi Hạ sợ rằng Tiêu Dã sẽ xé rách chiếc ren mong manh của cô.
Cô đưa tay ra: “Để em tự làm.”
Động tác trên tay Tiêu Dã ngừng lại, bàn tay hơi nghiêng sang, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ mím môi lại.
Tiêu Dã chậm rãi thu ánh mắt về, tiếp tục vò đồ.
Hứa Chi Hạ chớp mắt, đưa tay kéo vạt áo Tiêu Dã, lắc lắc, rồi nói nốt lời ban nãy:
“Tiêu Dã, anh vừa rồi là đang cầu hôn phải không?”
Tiêu Dã mở vòi nước, xả sạch bọt xà phòng:
“Em nghĩ phải thì là phải, em nghĩ không phải thì là không phải.”
“…” Hứa Chi Hạ bị nghẹn họng, cúi đầu, nhỏ giọng phản đối:
“Thế nào lại là em nghĩ là…phải hay không phải được chứ.”
Tiêu Dã tắt vòi nước, vắt khô đồ: “Quyền tự do của em.”
Hứa Chi Hạ: “…”
Tiêu Dã phơi chiếc quần nhỏ rồi xoay người bỏ đi.
Hứa Chi Hạ chạy theo kéo vạt áo Tiêu Dã.
Tiêu Dã không để ý đến cô, kéo theo cái “đuôi nhỏ” đến bếp, lấy khăn lau rồi lại đi vào phòng khách cầm thùng rác, gom hết những cây nến nhỏ còn sót lại quét vào.
Hứa Chi Hạ nhìn những tàn dư của nến đã cháy:
“Vậy chiều nay là anh đi chuẩn bị những thứ này sao?”
Tiêu Dã đẩy bó hoa hồng vào thùng rác, vung tay lau sạch bàn ăn:
“Em nghĩ phải thì là phải, em nghĩ không phải thì là không phải.”
Hứa Chi Hạ: “…”
Lại quay về bếp, Tiêu Dã giặt sạch khăn lau rồitreo lên, rửa sạch tay.
Anh lại định rời đi.
Hứa Chi Hạ bước một bước chắn trước mặt anh, đưa tay ôm lấy eo anh, áp sát vào người anh.
Hứa Chi Hạ hơi giọng mũi:
“Có phải anh đang giận không?”
Tiêu Dã cảm thấy mềm lòng, nhưng vẫn căng chặt quai hàm:
“Anh có tư cách gì để giận?”
“Anh có mà.” Hứa Chi Hạ ngẩng đầu, cằm tựa lên ngực Tiêu Dã, dịu dàng nói:
“Vì em nghi ngờ anh, không tin tưởng anh.”
Tiêu Dã cúi mắt, nhìn có vẻ dữ dằn: “Thì cũng là do anh đáng bị vậy!”
Hứa Chi Hạ lại bị nghẹn.
Một lúc sau, hàng mi cô khẽ rung:
“Tiêu Dã, em không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, em không muốn làm thế…”
Những ngày qua, cô luôn tự nhủ mìnhnkhông được làm điều đó.
Nhưng mà… vẫn không thể…
Mũi Hứa Chi Hạ cay cay: “Xin lỗi.”
Trong khoảnh khắc, mọi cảm xúc của Tiêu Dã đều tan biến.
Anh hơi cúi lưng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Chi Hạ lên, giọng khàn khàn: “Em xin lỗi cái gì?”
Hứa Chi Hạ: “Em…”
“Là anh đáng bị vậy!” Tiêu Dã ngắt lời, dịu dàng nâng khuôn mặt cô lên, “Em là tốt nhất.”
Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã, hít hít mũi, nói thật lòng:
“Anh Chí Minh nói anh đã lâu không đến quán “Mua Say”, nhưng anh cũng không đến tiệm sửa xe đúng không?”
Tiêu Dã khẽ ngẩn người.
Hóa ra không chỉ là chuyện cái dây buộc tóc.
Tiêu Dã hít sâu một hơi rồi đứng thẳng dậy, đặt tay lên đầu Hứa Chi Hạ, ôm chặt lấy cô, dịu dàng hôn lên tóc cô.
Làm sao anh không đau lòng cho được.
Anh chưa từng giải thích rõ ràng điều gì.
Vậy mà cô vẫn ở bên anh.
Nên cô mới có cảm giác không an toàn như thế này.
Tiêu Dã kéo Hứa Chi Hạ đến gần bàn ăn, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi mình.
Anh nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn:
“Mấy lần đó, đúng là anh không đến tiệm.”
Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã, trong lòng không có chút hoảng loạn, rất bình tĩnh, ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ.”
Ngón tay Tiêu Dã khẽ lướt qua làn da mềm mại:
“Anh đi đồn cảnh sát và tòa án.”
Hứa Chi Hạ mở to mắt kinh ngạc, lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Liên quan đến năm năm đó.” Tiêu Dã nhìn thẳng vào mắt cô, “Trước khi cảnh sát công khai kết quả vụ án, anh không thể nói một lời nào, em có hiểu không?”
Hứa Chi Hạ không hoàn toàn hiểu, nhưng cảm giác được: “Là vụ án lớn sao?”
Tiêu Dã: “Phải.”
Hứa Chi Hạ lo lắng: “Có nguy hiểm không?”
Tiêu Dã lắc đầu: “Giờ thì không còn nguy hiểm nữa.”
Năm năm, đồn cảnh sát, vụ án…
Hứa Chi Hạ hoàn toàn mơ hồ, nhìn Tiêu Dã với vẻ căng thẳng và lo lắng.
Tiêu Dã xoa đầu Hứa Chi Hạ một cái.
Chợt nghĩ ra điều gì, Tiêu Dã bế Hứa Chi Hạ lên, đặt cô nhẹ nhàng lên ghế.
Tiêu Dã quỳ một chân xuống đất: “Anh đã chuẩn bị lời cầu hôn rồi.”
Hứa Chi Hạ giật mình, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Dã.
Tiêu Dã nắm lấy hai tay của Hứa Chi Hạ: “Hứa Chi Hạ, cuộc đời này, em muốn làm gì, muốn theo đuổi điều gì, cứ mạnh dạn tiến về phía trước không cần lo lắng điều gì cả. Anh yêu con người như thế của em.”
Đôi mắt anh sâu thẳm: “Có lẽ em không biết anh yêu em đến nhường nào”
Khóe miệng Hứa Chi Hạ trùng xuống, nước mắt lăn dài.
Tiêu Dã giơ tay, khẽ dùng ngón tay lau đi vết nước mắt: “Nhưng không sao, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Cả đời này, em có thể từ từ cảm nhận.”
Khoảnh khắc này, thời gian như chậm lại, từng câu chữ dường như khắc sâu vào trái tim.
“Anh yêu em, Hứa Chi Hạ,” Tiêu Dã nói, “Yêu em hơn cả mạng sống của anh, hơn tất cả mọi thứ.”
Hứa Chi Hạ không kìm được, bật khóc nức nở.
Tiêu Dã nhếch môi cười, giọng lớn, có chút ngang tàng: “Hứa Chi Hạ, em có đồng ý lấy anh không?!”
Hứa Chi Hạ gật đầu thật mạnh: “Đồng ý.”
Tiêu Dã kéo Hứa Chi Hạ đứng dậy, ôm chặt vào ngực, một tay vòng qua eo mềm mại, một tay giữ lấy gáy mảnh mai, cúi xuống hôn cô.
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu, hé môi, đáp trả nụ hôn đầy cảm xúc.
Tiếng môi lưỡi giao hòa lần này mãnh liệt hơn mọi lần trước.
Âm thanh ấy len lỏi vào tai, tựa như một bông hoa nổ tung làm rối loạn tâm trí con người.
Nhưng Tiêu Dã bỗng tỉnh táo lại.
Anh giữ lấy khuôn mặt nhỏ của cô rồi đẩy ra.
Khuôn mặt nhỏ vẫn còn vương nước mắt chưa khô, đôi mắt mờ mịt, đôi môi bị bóp nhẹ khiến hơi chu lên.
Tiêu Dã nhìn chăm chú: “Vậy nên mấy ngày nay em từ chối anh, nói mệt, nói buồn ngủ, nói tay đau…”
Hứa Chi Hạ đầu óc rối bời, ngơ ngác: “Hả?”
Tiêu Dã nheo mắt, nói thẳng: “Đều là giả.”
Hứa Chi Hạ hiểu ra, không thể biện hộ.
Tiêu Dã thở sâu một hơi, buông Hứa Chi Hạ ra, đi đến ghế sofa, ngồi xuống mở tivi.
Một lúc sau, Hứa Chi Hạ mới đi tới.
Trên tivi đang phát trận đấu cầu lông.
Hứa Chi Hạ liếc nhìn: “Anh đang xem gì thế?”
Tiêu Dã tựa hờ hững vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực: “Xem đấu.”
Hứa Chi Hạ: “Ồ.”
Hứa Chi Hạ do dự vài giây rồi trèo lên đùi anh.
Tiêu Dã chuyển động yết hầu, hai tay thả xuống bên hông, để mặc cô.
Hứa Chi Hạ ngồi trên đùi Tiêu Dã, tay vòng lên cổ, đầu tựa vào vai anh.
Tiêu Dã cúi mắt nhìn: “Em định làm gì?”
Hứa Chi Hạ: “Dỗ anh.”
Nói xong, vỗ vỗ vai Tiêu Dã.
Tiêu Dã cười nhẹ: “Dỗ như thế này à?”
Hứa Chi Hạ khựng lại, không nói, nhưng mặt đã đỏ lên: “Nghe theo anh có được không?”
“Được.” Tiêu Dã cằm vẫn căng, giọng như bất đắc dĩ, “Anh chấp nhận.”
Nói rồi, anh vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai, hơi ngồi thẳng dậy, môi áp sát vào vành tai trắng mịn, khẽ động.
Hứa Chi Hạ ánh mắt thẳng tắp, không tập trung.
Tiêu Dã khẽ cấu eo cô, gọi hồn: “Dỗ người thì phải có thái độ dỗ người.”
Hứa Chi Hạ liếc nhìn Tiêu Dã, chớp chớp lông mi, quay mặt đi rồi gật đầu nhẹ: “Nhưng em chỉ có thể… hai phút thôi.”
Tiêu Dã ngẩn người, rồi bật cười vì tức, véo cằm Hứa Chi Hạ: “Em đang đuổi ăn xin đấy à?”
Hứa Chi Hạ đẩy tay anh ra: “Anh muốn không?”
Cuộc nói chuyện có vẻ sắp thất bại.
Tiêu Dã liên tục nói hai lần: “Muốn, muốn.”
Đêm xuống.
Ánh đèn dịu dàng phủ lên mọi thứ một lớp màn mỏng.
Tiêu Dã không lay chuyển, ánh mắt lạnh lùng nhìn.
Khi Hứa Chi Hạ ngồi vào lòng anh, mặt cô đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.
Hứa Chi Hạ không thực hiện được lời hứa hai phút.
Nguyên nhân không phải do cô.
Mà là Tiêu Dã không chịu nổi, giành lại thế chủ động.
Đêm đó, Tiêu Dã đặc biệt dữ dội.
Hứa Chi Hạ ôm chặt lấy Tiêu Dã, hoàn toàn đón nhận.