Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá, tạo nên những vệt loang lổ trên con đường.
Tối qua trời mưa, hôm nay dòng nước bên cạnh con đường nhỏ chảy xiết.
Hứa Chi Hạ dùng lon nước ngọt ướp lạnh áp lên má: “Vừa nãy anh cõng em…”
Cô nghiêng đầu: “Vết thương của anh không sao chứ?”
Tiêu Dã bình thản đáp: “Đã khỏi rồi.”
Hứa Chi Hạ gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Tiêu Dã liếc nhìn cô: “Em không thích uống cái này à?”
Hứa Chi Hạ mấy hôm nay không thể uống đồ lạnh, nhưng cô không tiện nói ra lý do, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em định để lát nữa uống.”
Hai người tiếp tục đi bộ trong im lặng.
Tiếng ve kêu không ngớt.
Bỗng nhiên, Tiêu Dã dừng bước.
Hứa Chi Hạ quay đầu nhìn anh.
Không đợi Tiêu Dã nói gì, Hứa Chi Hạ nhìn theo ánh mắt sắc bén của anh.
Phía trước có ba tên du côn từ trường nghề.
Tiêu Dã nhếch cằm: “Em đi trước đi.”
Hàng mi của Hứa Chi Hạ khẽ rung động, đôi môi mọng mấp máy, trông có vẻ bối rối.
Nhận ra cô đang lo sợ, Tiêu Dã lên tiếng: “Nếu bọn chúng thấy em đi cùng với tôi, sau này có thể sẽ tìm em gây rắc rối. Em cứ đi trước, đừng lo, tôi ở ngay sau.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Chi Hạ nghe Tiêu Dã nói nhiều như vậy, giống như đang giải thích.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, bước chân đi trước.
Khi tiến gần đến đám du côn, trong lòng cô không tránh khỏi lo lắng.
Cô thậm chí muốn quay lại xem Tiêu Dã có thật sự đi theo sau mình không.
Chẳng lẽ anh ấy đẩy cô ra làm bia đỡ đạn, còn mình thì bỏ đi?
Ý nghĩ này chỉ lướt qua trong nửa giây rồi bị Hứa Chi Hạ bác bỏ ngay lập tức.
Cô nắm chặt lon nước, vỏ lon đã phủ đầy nước vì chênh lệch nhiệt độ, thấm vào lòng bàn tay.
Cô tin tưởng.
Tiêu Dã không giống như Lý Tuyền.
Hứa Chi Hạ nép sát vào phía bên kia con đường nhỏ, cúi đầu, nhìn theo bước chân mình.
Khi đi ngang qua ba tên du côn, cô liếc thấy bọn chúng đã cử động, hướng về phía mình.
Lòng cô thắt lại.
Bất chợt, một tiếng nói từ sau lưng vang lên.
“Này——”
Là giọng của Tiêu Dã.
Lòng Hứa Chi Hạ nhẹ nhõm hẳn, cô không dừng lại, không quay đầu, tiếp tục bước đi.
Phía sau.
Một giọng nam lạ vang lên: “Chẳng phải là anh Dã của ‘Kiến Thiết’ sao? Nghe nói cậu nhập viện, bị sao mà phải vào viện thế?”
Tiêu Dã chậm rãi trả lời, giọng điệu mang chút vẻ lấc cấc: “Bỏ tay ra.”
“Tụi này chỉ muốn xem thử cậu có phế chưa thôi mà!”
Hứa Chi Hạ nghe thấy tiếng đánh nhau.
Cô lập tức quay đầu lại và thấy Tiêu Dã đá một tên vào tường.
Tên tóc vàng ôm bụng đau đớn.
Hai tên còn lại muốn đỡ tên tóc vàng.
Tiêu Dã đạp mạnh lên vai tên tóc vàng, dí hắn vào góc tường, cúi người xuống gần, cười khẩy: “Muốn xem chỗ nào? Cầu xin tao đi!”
Tên tóc vàng nắm lấy cổ chân của Tiêu Dã, chịu thua: “Không xem nữa, không xem nữa.”
Lúc này Tiêu Dã mới từ từ buông chân ra.
Anh liếc nhìn Hứa Chi Hạ đứng không xa.
Quay đầu nhìn cô, nhíu mày, giọng đầy hung dữ: “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy đánh nhau bao giờ à?!”
Hứa Chi Hạ không khỏi lùi lại nửa bước.
Tiêu Dã quát: “Cút đi!”
Hứa Chi Hạ co vai lại, quay người bước nhanh đi.
Suốt đường đi, cô không dám quay đầu lại.
Khi cô leo lên cầu thang đến tầng ba, tiếng bước chân từ phía sau vang lên.
Hứa Chi Hạ tựa vào tay vịn cầu thang nhìn xuống.
Là Tiêu Dã.
Cậu bước hai bậc một lúc, đuổi kịp cô: “Bảo em đi mà quay đầu làm gì?”
Giọng anh đầy hung dữ như thường lệ
Hứa Chi Hạ hít nhẹ một hơi: “Em nghe thấy…”
“Cứ tưởng tôi bị đánh à?” Tiêu Dã ngắt lời, nhíu mày, “Em có giúp đánh được hai đứa không, hay có thể chịu đòn thay tôi vài cú?”
Tất nhiên là không thể.
Hứa Chi Hạ cắn môi, cảm giác thiếu tự tin.
Tiêu Dã thở dài: “Sau này gặp tình huống như vậy thì tránh xa ra, đó mới là giúp đỡ, nhớ chưa?”
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Em nhớ rồi.”
Anh nhìn cô, có cảm giác như nắm đấm đánh vào bông, chẳng có tác dụng gì.
Anh bước chậm lại khi tiếp tục leo lên, nhắc nhở: “Thường ngày đừng có lười mà đi đường tắt, biết chưa?”
Hứa Chi Hạ định giải thích.
Con đường đó, cô chỉ đi qua đúng ba lần.
Lần thứ nhất là đi cùng với Lý Tuyền.
Lần thứ hai là khi cô đến kỳ kinh và làm bẩn quần.
Lần thứ ba chính là hôm nay đi cùng với anh…
Nhưng cô lại cảm thấy giải thích là thừa thãi, nên chỉ gật đầu: “Biết rồi.”
Cũng là hôm nay, Hứa Chi Hạ mới chậm chạp nhận ra lý do Tiêu Dã cố tình phủ nhận lời đồn vô nghĩa rằng cô là em gái của anh.
Cậu nhìn bên ngoài thì gai góc, nhưng thực ra lại rất mềm mỏng.
Rất nhiều việc đều cho thấy điều này.
Cuối tuần, Phương Thanh mua một con gà mái già, định hầm gà để bồi bổ cho Hứa Chi Hạ.
Phương Thanh nghe đồng nghiệp nói rằng đau bụng khi đến kỳ kinh là do thiếu khí huyết, bồi bổ thì sẽ khỏi.
Chiều tối, Phương Thanh đang hầm gà trong bếp, Hứa Chi Hạ ở trong phòng vẽ tranh.
Bất ngờ, cửa phòng bị gõ mạnh.
Nghe tiếng gõ, người đến chắc chắn không có ý tốt.
Phương Thanh tắt bếp, bước ra sau cửa sắt, nhìn qua mắt mèo xem ai đứng ngoài.
Hứa Chi Hạ buông bút, bước ra khỏi phòng tò mò nhìn về phía cửa.
Phương Thanh vừa mở cửa, lập tức bị một cái tát mạnh vào mặt, lảo đảo lùi vài bước.
Hứa Chi Hạ vội chạy đến chắn trước mẹ, hét lên với chị Ngưu: “Cô làm gì vậy?!”
Chị Ngưu túm lấy cổ áo Hứa Chi Hạ giống như đang túm một con gà con, quăng cô qua một bên.
Cô ta rất khỏe, dùng toàn bộ sức lực.
Hứa Chi Hạ bị đập mạnh vào tường, hoa mắt chóng mặt.
Phương Thanh còn chưa kịp đến chỗ Hứa Chi Hạ thì đã bị chị Ngưu túm tóc kéo lại.
Cô ta như hóa điên: “Mày đã nói gì với cảnh sát hả?! Tại sao mày lại hãm hại chồng tao?! Sao mày lại độc ác đến thế hả?! Đồ lăng loàn, đồ đàn bà hư hỏng!”
Tiêu Dã nghe tiếng động từ nhà mình, mở cửa ra thì thấy cảnh hỗn loạn.
Anh bước thẳng đến, kéo mạnh chị Ngưu ra, còn đẩy cô ta một cái.
Phương Thanh tóc tai rối bời, vội lao đến chỗ Hứa Chi Hạ, kiểm tra: “Hạ Hạ, để mẹ xem con có sao không!”
Tiêu Dã chắn trước mặt chị Ngưu đang phát điên, cô ta vừa chửi bới vừa lao vào cấu xé Tiêu Dã.
Cảnh sát từ dưới tầng bước lên, nghiêm khắc quát: “Đang làm gì đấy?! Đang làm gì?!”
Chị Ngưu vừa nhìn thấy cảnh sát liền ngồi phịch xuống đất, đập tay vào đùi: “Oan uổng quá! Chồng tôi bị oan uổng!”
Hàng xóm bắt đầu mở cửa ra, đứng ở hành lang kéo dài cổ nhìn xem có chuyện gì.
Cảnh sát bước đến trước mặt Phương Thanh: “Các người có bị làm sao không?”
Phương Thanh nói: “Con gái tôi bị va chạm một chút.”
Cảnh sát nhìn chằm chằm chị Ngưu, nói: “Cô đừng có mà gây rối nữa! Nếu gây rối mà được việc thì chúng tôi chẳng cần phải đến đây đâu! Cô có tin chúng tôi đưa cả cô về đồn không?!”
Con trai của chị Ngưu từ dưới nhà chạy lên, kéo tay cô ta, nghiến răng nói: “Mẹ còn chưa đủ mất mặt sao!”
Chị Ngưu hét lên: “Tao mất mặt thế nào hả?! Tao mất mặt thế nào?!!”
Con trai cô ta kéo mẹ về: “Về nhà! Đi về với con!”
Hóa ra, chồng chị Ngưu vừa bị cảnh sát bắt đi vì vụ việc Phương Thanh suýt bị hãm hại cách đây hai tháng.
Vì thế, Phương Thanh phải đến đồn cảnh sát để khai báo thêm.
Phương Thanh lo lắng cho Hứa Chi Hạ: “Hạ Hạ, con có cần đến bệnh viện không?”
Hứa Chi Hạ xoa trán, nói không sao.
Phương Thanh dặn dò vài câu rồi rời đi cùng cảnh sát.
Phương Thanh chưa về nhà, Hứa Chi Hạ cảm thấy bất an.
Cô làm theo lời mẹ dặn, tiếp tục trông nồi hầm gà. Gà đã hầm xong, nhưng cô cũng không ăn, chỉ nằm trên ban công nhìn xuống dưới nhiều lần rồi lại mở cửa ra xem hành lang cũng nhiều lần.
Đến lần thứ năm, cửa đối diện mở ra.
Tiêu Dã mặc áo ba lỗ và quần short, tay cầm khăn tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước, anh hỏi cô: “Em sợ à?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Em chỉ hơi lo cho mẹ thôi.”
Nói xong, cô định quay về phòng.
“Chi Hạ.” Tiêu Dã gọi.
Hứa Chi Hạ nắm lấy tay nắm cửa, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt to tròn của cô nhìn sang, ánh lên vẻ sáng rực: “Hả?”
Tiêu Dã chỉ vào trán của mình.
Hứa Chi Hạ hiểu ý, mở rộng cửa: “Anh vào đi.”