Tiêu Dã tắm xong, tiện tay giặt luôn quần áo.
Anh cầm chậu ra ngoài phơi đồ thì Hứa Chi Hạ vừa từ nhà vệ sinh đi ra, mang theo hơi nước.
Hứa Chi Hạ mặc bộ đồ ngủ mùa đông bằng nhung san hô, đầu quấn khăn tắm.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng, đôi mắt thì long lanh.
Rõ ràng cô không biết anh đã về, khi thấy một bóng người thì bị dọa cho nhảy dựng nhưng khi nhìn rõ là anh, đôi mắt lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Anh!”
Hứa Chi Hạ chạy theo ra ban công, đôi mắt sáng rực khoe khoang: “Anh, hôm nay em mua câu đối, hoa giấy, còn những đồ trang trí này nữa, anh đoán em đã tiêu hết bao nhiêu tiền?”
Tiêu Dã cầm quần áo, vắt nước, treo lên móc: “10 đồng!”
Hứa Chi Hạ lập tức thất vọng, vẻ mặt ‘anh không hiểu gì cả’, giải thích: “Một bộ câu đối cũng phải mười mấy đồng, biết không?”
Tiêu Dã quay người treo quần áo, không thèm để ý đến.
Anh treo xong quần áo, cúi người nhặt quần, lại vắt nước, liếc nhìn gương mặt khó chịu của Hứa Chi Hạ, không nhịn được mà cười hỏi: “Vậy em đã tiêu hết bao nhiêu tiền?”
Hứa Chi Hạ lập tức ánh mắt sáng lên, hai ngón tay chéo lại tạo thành chữ ‘mười’: “10 đồng!”
Tiêu Dã ngần ngừ một chút, nhìn cô với ánh mắt không hiểu, rồi quay người treo quần lên.
Hứa Chi Hạ vẫn còn hứng thú: “Đã qua Tết rồi, những thứ này không còn giá trị đâu, chủ quán ở cửa chợ bày bán đống này, em còn mặc cả giá!”
Tiêu Dã âm thầm gật đầu.
Cũng đúng.
Nếu không đóng gói bán thì cái thứ xấu xí có lò xo ở cửa chống trộm kia e rằng không ai mua.
Tiêu Dã cầm chậu lên đưa cho Hứa Chi Hạ: “Đến đây cầm đi.”
Trên ban công, Hứa Chi Hạ đã giặt không biết bao lâu cái ga trải giường và mền, vẫn đang nhỏ nước.
Tiêu Dã xếp các mép lại với nhau vắt nước, nước chảy ra liên tục, Hứa Chi Hạ lập tức dùng chậu hứng lấy.
Tiêu Dã dặn dò: “Em rảnh thì đi xem một cái máy giặt.”
Hứa Chi Hạ ngẩng mắt, giải thích: “Cái này, thật ra em không vặn nổi.”
Tiêu Dã cầm chậu: “Không liên quan đến việc em có vặn nổi hay không, mỗi ngày anh đều phải giặt quần áo, có một cái máy giặt sẽ tiện hơn.”
Tiêu Dã đi ra khỏi ban công, rất hào phóng: “Cũng đâu phải không có điều kiện để mua!”
Đi đến cửa phòng, Tiêu Dã dừng lại, quay đầu hỏi:
“À đúng rồi, trước đây em từng học vẽ đúng không?”
Chủ đề này xuất hiện quá đột ngột, Hứa Chi Hạ cảm giác thái dương giật lên một cái, ngơ ngác không hiểu.
Tiêu Dã hỏi tiếp:
“Giờ tiếp tục học, liệu còn kịp không?”
Hứa Chi Hạ sững sờ, đứng im tại chỗ.
Tiêu Dã nhướn mày:
“Không phải em muốn thi vào Học viện Mỹ thuật Trung ương sao?”
Hứa Chi Hạ: “….”
Tiêu Dã nâng cằm, khẽ gọi:
“Này?”
Hứa Chi Hạ ngớ người:
“Hả?”
Tiêu Dã một tay ôm chậu nước lắc lư, tựa người vào khung cửa, ánh mắt lộ chút trêu chọc:
“Em thi được không?”
Hứa Chi Hạ vô thức gật đầu, gật mạnh.
Tiêu Dã nhếch miệng cười:
“Cuối tuần học vẽ tốn bao nhiêu tiền?”
Hứa Chi Hạ nghĩ một lúc rồi đáp:
“2400.”
Cô bước đến gần Tiêu Dã, tay kéo khăn quấn đầu xuống, mái tóc dài ẩm ướt xõa ra, hơi xoăn nhẹ.
Khuôn mặt đỏ hây hây vì nước nóng giờ đã dịu lại, làn da trắng trẻo mịn màng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ:
“Nhưng đó là trước đây, bây giờ em không rõ nữa.”
Tiêu Dã nói:
“Đi hỏi đi, tháng 3 đăng ký học.”
Hứa Chi Hạ mím môi, khóe miệng dần cong lên, liên tục gật đầu.
Cô chợt nhớ ra:
“Anh! Sao anh biết em muốn thi Học viện Mỹ thuật Trung ương?”
Tiêu Dã hơi nhếch môi, mắt nhìn xuống đất, lười biếng trả lời:
“Không phải em từng nói trong buổi phỏng vấn sao?”
Anh ngẩng đầu lên, đưa tay ra, ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ lên trán cô, nhấn từng chữ:
“Họa sĩ nhỏ!”
Nói xong, anh quay lưng vào phòng.
Phỏng vấn?
Họa sĩ nhỏ?
Hứa Chi Hạ sực nhớ lại, đó là lúc cô đạt giải trong cuộc thi mỹ thuật, cùng mẹ tham gia một buổi phỏng vấn.
Khi ấy, Phương Thanh đã gọi cô bằng danh xưng này.
Hứa Chi Hạ chạm vào trán mình.
Chắc vì Tiêu Dã vừa giặt quần áo xong, đầu ngón tay rất lạnh, bây giờ trên trán cô vẫn còn cảm giác mát rượi.
Nhưng lòng cô lại ấm áp lạ thường.
Được tiếp tục học vẽ, Hứa Chi Hạ phấn khích đến mức đầu óc rối bời.
Không kìm được, cô nhảy cẫng lên trong phòng như một đứa trẻ.
Tết vừa qua, Hứa Chi Hạ đã háo hức đến phòng vẽ của thầy Lê.
Thầy Lê thấy Hứa Chi Hạ thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Hứa Chi Hạ là một trong số ít những học trò có năng khiếu vượt trội mà ông từng gặp. Nếu cô bé không tiếp tục theo đuổi con đường mỹ thuật thì quả thật rất đáng tiếc.
Sau vài câu chào hỏi, Hứa Chi Hạ hỏi về học phí hiện tại của lớp học vẽ.
Quả thật giá đã tăng.
Thầy Lê thấy Hứa Chi Hạ tỏ vẻ khó xử liền chủ động đề nghị nếu Hứa Chi Hạ muốn học thì ông vẫn giữ nguyên mức học phí cũ.
Hứa Chi Hạ vui mừng khôn xiết, cảm ơn rối rít rồi về nhà.
Hôm nay, Tiêu Dã về sớm, không ăn tối ở xưởng sửa xe.
Hứa Chi Hạ vội vàng lấy hai miếng thịt từ tủ đông ra rã đông.
Cô dự định lúc ăn cơm sẽ chia sẻ tin vui về việc thầy Lê không tăng học phí với Tiêu Dã.
Hứa Chi Hạ cắt rau xong, bắt đầu thái thịt thành sợi.
Tiêu Dã tắm xong, giặt qua quần áo bẩn rồi ném vào máy giặt.
Anh bước đến cửa bếp:
“Chi Hạ?”
Hứa Chi Hạ nghe tiếng gọi, quay đầu:
“Dạ?”
Tiêu Dã vẫy tay:
“Qua đây.”
Hứa Chi Hạ dù không hiểu chuyện gì, vẫn lập tức đặt dao xuống, rửa sạch tay rồi đi theo Tiêu Dã vào phòng.
Anh đứng cuối giường, đưa tay kéo cổ áo từ sau lưng, chỉ trong một giây đã cởi phăng áo ra, tiện tay ném lên giường.
Đó là một cảnh tượng mang sức hút mạnh mẽ.
Mắt Hứa Chi Hạ tròn xoe, nín thở, lùi lại một bước.
Tiêu Dã không nhận ra điều gì bất thường, ngồi quay lưng về phía Hứa Chi Hạ, tay cầm miếng cao dán:
“Giúp anh dán cái này.”
Hứa Chi Hạ sững sờ mất vài giây, sau đó lắp bắp:
“Ồ… dạ, dạ.”
Cô nhanh chóng bước đến.
Vai và cánh tay của Tiêu Dã rất rộng, lưng anh hình tam giác ngược hoàn hảo.
Tóc anh vẫn còn ướt, những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, chảy dọc sống lưng rồi biến mất ở vùng eo.
Tay Hứa Chi Hạ lơ lửng hồi lâu mới nhẹ nhàng đặt lên lưng anh.
Ngón tay cô mát hơn làn da của anh.
Cô hỏi:
“Ở chỗ này phải không?”
Tiêu Dã nhấc cánh tay phải, xoay tròn vài cái.
Hứa Chi Hạ cảm nhận được cơ bắp dưới ngón tay mình càng thêm rắn chắc.
Cô nhìn những đường nét cơ bắp rõ ràng, đôi mắt khẽ chớp liên tục.
Tiêu Dã ra hiệu:
“Dịch sang phải một chút nữa.”
Đầu óc Hứa Chi Hạ như nghẽn lại:
“Hả?”
Tiêu Dã hơi nghiêng đầu, nhắc lại:
“Sang phải.”
Hứa Chi Hạ lẩm bẩm:
“Ồ… được rồi.”
Cô di chuyển tay sang phải thêm một chút:
“Ở đây đúng không?”
Tiêu Dã:
“Dịch thêm nữa.”
Cô lại dịch tay thêm một chút.
Tiêu Dã khẽ đáp:
“Ừm.”
Hứa Chi Hạ ghi nhớ vị trí, xé lớp giấy của miếng cao dán, mùi thuốc tỏa ra nồng đậm.
Cô dán cao lên lưng anh, tay nhẹ nhàng vuốt để miếng cao dán chặt hơn.
Cô nghĩ mình đã làm rất nhẹ, nhưng Tiêu Dã vẫn rên khẽ một tiếng vì đau.
Cơ bắp trên lưng anh căng lên, càng thêm nổi bật.
Hứa Chi Hạ rụt tay lại, lo lắng hỏi:
“Anh bị thương à? Có cần đi bệnh viện không?”
Tiêu Dã đứng lên, cầm áo mặc lại:
“Không sao! Chắc là đau cơ do làm việc quá sức, dán cao là được!”
Hứa Chi Hạ “Ồ” một tiếng rồi quay lại bếp tiếp tục thái thịt.
Những suy nghĩ hưng phấn mấy ngày qua bất ngờ tan biến.
Theo đuổi mỹ thuật thật sự rất tốn kém.
Ước mơ của cô, có lý nào lại để Tiêu Dã phải gánh vác?
Anh đã dành cho cô quá nhiều rồi.