Mùa Hè Hoang Dã - Toàn Nhị

Chương 61

Tiêu Dã đã có thể ăn uống được.

Buổi chiều, Hứa Chi Hạ đến bệnh viện mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân cho Tiêu Dã và một nồi cháo do cô tự nấu.

Lý Chí Minh nhìn thấy nồi cháo lớn như vậy cũng muốn ăn.

Hứa Chi Hạ múc cho anh một chén.

Lý Chí Minh muốn thêm, nhưng Hứa Chi Hạ ngượng ngùng từ chối:

“Anh Chí Minh, lần sau em sẽ làm nhiều hơn, hôm nay không đủ lắm.”

Lý Chí Minh trêu: “Còn nhiều thế, cậu ấy ăn được bao nhiêu chứ?”

Hứa Chi Hạ giải thích: “Ăn cháo nhanh đói lắm.”

Thôi được rồi, vẫn để dành cho bữa tối.

Lý Chí Minh giả bộ mách lẻo, giọng điệu đầy phóng đại:

“Ôi trời ơi—Anh Dã, anh mau nhìn em gái anh này, em chăm sóc anh cả ngày, mà một chén cháo cũng không nỡ cho em!”

Hứa Chi Hạ vội vàng giải thích:

“Em không có ý đó.”

Tiêu Dã đã khá hơn nhiều, tựa đầu vào giường, ung dung ăn cháo.

Anh ngước mắt lên, thoáng chút đắc ý:

“Thế thì cậu còn không mau đi đi?”

Lý Chí Minh cảm thấy mình như bị hai anh em họ bắt nạt, liền đặt bát xuống rồi rời đi.

Hứa Chi Hạ vội vàng đuổi theo: “Anh Chí Minh, hôm nay thật sự em nấu ít, mai em sẽ nấu thêm.”

Lý Chí Minh đâu có giận, anh thường hay đùa với Tiêu Dã như thế.

Lý Chí Minh cười: “Chi Hạ, sao em không biết đùa vậy?”

Hứa Chi Hạ lo lắng một cách nghiêm túc: “Em sợ anh hiểu lầm rồi giận.”

Thực ra Lý Chí Minh không tiếp xúc với Hứa Chi Hạ nhiều, ấn tượng của anh về cô là một cô gái trầm tĩnh.

Nhưng mấy ngày Tiêu Dã bị thương, tiếp xúc nhiều hơn, anh thực sự cảm thấy cô em gái này rất tốt.

Vừa đơn thuần, vừa tốt bụng, lại khéo léo, lịch sự, chu đáo và đáng yêu.

Anh dường như đã hiểu ra tại sao Tiêu Dã lại sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để chọn cô.

Nếu cô thật sự phải ở nơi tồi tàn đó, sống một cuộc đời như vậy, đúng là không ai đành lòng.

Lý Chí Minh thở dài một hơi thật sâu, bắt chước Tiêu Dã, xoa đầu Hứa Chi Hạ: “Không giận, đùa em thôi. Anh đi đây, sáng mai đến thay ca cho em!”

Hứa Chi Hạ cười vẫy tay: “Anh Chí Minh, tạm biệt.”

Hứa Chi Hạ vừa quay lại phòng bệnh, Tiêu Dã đã nói: “Cậu ta chỉ đùa với em thôi!”

Hứa Chi Hạ gật đầu ra hiệu là cô đã biết. Cô bước tới: “Hôm nay anh cảm thấy thế nào rồi?”

Tiêu Dã ăn hết cháo trong chén: “Khá hơn nhiều.”

Hứa Chi Hạ cầm lấy chén: “Có muốn ăn thêm một chén nữa không?”

Tiêu Dã lắc đầu: “Thôi, ăn nhiều lại phải đi vệ sinh nhiều.”

“Bác sĩ bảo bây giờ anh chỉ được ăn những món này.” Hứa Chi Hạ tiện thể hỏi thăm: “Anh còn đau không?”

Nhắc đến chuyện này, Tiêu Dã liền không vui, bực dọc hỏi ngược lại: “Em chỉ đâu?”

Hứa Chi Hạ không cố ý chạm vào “điểm nhạy cảm” của Tiêu Dã, cắn môi, vẻ mặt tội nghiệp.

Tiêu Dã quay mặt đi: “Không đau nữa.”

Hứa Chi Hạ đi rửa chén sau đó mang nước tới. Tiêu Dã ngồi trên giường, đơn giản rửa mặt và cạo râu.

Anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Đến ngày thứ năm sau phẫu thuật, Tiêu Dã đã có thể chống nạng đi lại.

Bác sĩ nói đi lại nhiều sẽ tránh được máu đông, khớp cứng, giúp phục hồi cơ bắp nhanh hơn.

Tiêu Dã nằm viện mười ngày thì xuất viện. Vợ chồng chị Giang lái xe đến đón Tiêu Dã về nhà.

Về đến nhà, Hứa Chi Hạ rót nước cho hai người:

“Ngại quá, nhà em không có trà, em với anh trai đều không uống trà.”

Hai người vội nói “Không sao”.

Chị Giang đi ra ban công, Hứa Chi Hạ theo sau.

Chị Giang khen: “Nhà hai đứa bày biện ấm cúng ghê.”

Hứa Chi Hạ khẽ cười đáp lại.

Đến ban công, chị Giang lấy từ túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng:

“Cái này em cầm lấy, mật khẩu là ngày sinh của Tiêu Dã.”

Hứa Chi Hạ: “Hả?”

Chị Giang đặt thẻ vào tay Hứa Chi Hạ: “Tiêu Dã bị thương là để cứu Tiểu Song, sau này cần tiền dưỡng thương nữa. Đây là lời xin lỗi và lòng thành của bọn chị, em cứ nhận lấy.”

Nói xong, chị Giang vỗ nhẹ lên mu bàn tay Hứa Chi Hạ.

Hứa Chi Hạ không quyết định được: “Em phải hỏi ý anh trai đã.”

Chị Giang: “Đợi bọn chị đi rồi hẵng hỏi.”

Chị Giang quay lại, chỉnh lại túi xách trên vai, nói: “Tiêu Dã nghỉ ngơi cho tốt nhé, có gì thì gọi điện. Bọn chị đi đây.”

Vợ chồng chị Giang nhanh chóng rời đi.

Hứa Chi Hạ mang chiếc thẻ đến đưa cho Tiêu Dã: “Chị Giang đưa, chắc sợ anh không nhận nên mới đưa cho em.”

Tiêu Dã nghĩ một lúc: “Thế em giữ đi.”

Hứa Chi Hạ tròn mắt, ngạc nhiên hỏi: “Em á?”

Tiêu Dã: “Dạo này mọi chi tiêu trong nhà đều do em lo.”

Hứa Chi Hạ gật đầu hiểu chuyện: “Thế để em ghi lại vào sổ.”

Tiêu Dã: “Tùy em.”

Tiêu Dã chống nạng vào phòng.

Hứa Chi Hạ đột nhiên nhớ ra điều gì: “Anh!”

Tiêu Dã dừng lại, Hứa Chi Hạ chạy tới, vẻ đầy ẩn ý: “Chị Giang bảo mật khẩu là ngày sinh của anh đấy.”

Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ, nhướng mày hỏi:

“Em không biết sinh nhật của tôi sao?”

Bị hỏi như vậy, Hứa Chi Hạ cảm thấy mình giống như con sói mắt trắng:

“…”

Hơn nữa, Tiêu Dã còn tặc lưỡi tỏ vẻ thất vọng, phối hợp thêm cái lắc đầu và tiếng thở dài.

Hứa Chi Hạ nhăn nhó giải thích: “Anh chưa từng nói với em mà.”

Biểu cảm và giọng điệu của cô gái nhỏ rơi vào mắt Tiêu Dã lại giống như đang làm nũng.

Tiêu Dã thu lại vẻ mặt, nhếch môi đáp: “891114.”

Hứa Chi Hạ liền ghi nhớ. Tiêu Dã sinh ngày 14 tháng 11 năm 1989.

Lúc này, Hứa Chi Hạ mới chợt nhận ra, năm ngoái, khi Tiêu Dã đưa cô về Ngọc Hòa, anh mới chỉ 18 tuổi.

Chỉ lớn hơn cô hiện tại hai tuổi.

Từ khi cô theo anh về Ngọc Hòa, cô luôn xem anh như một cây đại thụ che chở.

Bỏ qua sự thật rằng anh cũng không lớn hơn cô bao nhiêu.

Anh thật sự là một người rất rực rỡ.

Kỳ thi sắp tới, ngoài việc củng cố kỹ năng cơ bản, phòng tranh còn tổ chức thi thử để giúp các thí sinh làm quen với quy trình.

Hứa Chi Hạ phải chạy qua lại giữa nhà và phòng tranh.

Việc ở nhà cũng không có gì quá khó khăn, Tiêu Dã tự mình xoay xở được, chỉ trừ việc nấu ăn.

Lúc đó, dịch vụ giao đồ ăn chưa phát triển. Thế là nhà họ mua thêm một chiếc lò vi sóng.

Hứa Chi Hạ trong khoảng thời gian ấy đặc biệt thích nấu canh.

Canh gà.

Khi đi mua gà, Hứa Chi Hạ không biết cách chọn, may mắn gặp được cô Vũ ở tầng hai, cô ấy đã chỉ cho cô cách chọn.

Cô Vũ còn gợi ý: “Cháu nên mua móng giò heo nữa!”

Hứa Chi Hạ tò mò hỏi: “Nó giúp gì ạ?”

Cô Vũ đơn giản trả lời: “Ăn gì bổ nấy!”

Vậy nên Tiêu Dã khi thì uống canh gà khi thì uống canh móng giò.

Một ngày nọ, khi Hứa Chi Hạ từ phòng tranh về nhà, cô phát hiện trên bàn trong phòng mình có một hộp điện thoại bọc màng nhựa, một chiếc sim và một mặt dây chuyền pha lê.

Hứa Chi Hạ ôm hộp điện thoại, chạy đi gõ cửa phòng Tiêu Dã.

Tiêu Dã đáp: “Vào đi.”

Hứa Chi Hạ đẩy cửa, giơ hộp điện thoại lên, mắt sáng rực hỏi: “Cái này là gì ạ?”

Tiêu Dã nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt bình thản: “Quà sinh nhật, dù hơi muộn một chút.”

Hứa Chi Hạ đứng ở cửa, xé màng nhựa, mở hộp điện thoại.

Là một chiếc điện thoại nắp gập màu hồng.

Tiêu Dã khẽ nâng mí mắt nhìn, một lúc sau mới hỏi: “Thích không?”

Hứa Chi Hạ cười ngây ngô: “Thích ạ.”

Tiêu Dã không khách sáo, đuổi khéo: “Về phòng mình mà ngốc nghếch cười đi!”

Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn đáp:“Dạ,” rồi quay về phòng.

Cô lắp sim vào, điện thoại lập tức nhận được vài tin nhắn.

Gói cước Tiêu Dã đăng ký cho Hứa Chi Hạ bao gồm 60 phút gọi miễn phí, 30 tin nhắn miễn phí, và 500MB dữ liệu mỗi tháng.

Hứa Chi Hạ lâu lắm rồi không đăng nhập QQ, lần gần nhất là trước kỳ nghỉ, khi Hoàng Mai dùng tài khoản QQ của cô để “ăn trộm rau”.

Hứa Chi Hạ đăng nhập QQ, vào nông trại trộm lại rau của Hoàng Mai.

Không tới 10 phút sau, Hoàng Mai đã nhắn tin tới.

Hoàng Mai: [Tài khoản bị hack à?]

Hứa Chi Hạ: [ Không mà, là tớ, Chi Hạ đây]

Hoàng Mai: [Cậu trộm rau của tớ đúng không? [Đánh đòn]]

Hứa Chi Hạ không đáp, chỉ gửi số điện thoại qua.

Hứa Chi Hạ: [Đây là số điện thoại của tớ]

Hoàng Mai: [Cậu có điện thoại rồi hả?]

Hứa Chi Hạ: [Anh tớ vừa mua cho tớ].

Hoàng Mai: [Tiêu Dã tốt quá đi! 555555]

Hứa Chi Hạ cầm điện thoại cười, cảm giác như đang bay trên mây.

Hoàng Mai: [Tớ toàn phải dùng điện thoại cũ của mẹ tớ! 555]

Hoàng Mai: [Sao Tiêu Dã không phải là anh tớ? 555]

Hoàng Mai: [Vừa đẹp trai, vừa biết chiều người khác! 555]

Hứa Chi Hạ nhìn chuỗi “555” đó, bật cười.

Hoàng Mai đột nhiên nhắn thêm: [Nếu không phải anh tớ, thì tớ có cơ hội làm chị dâu cậu không? [Cười xấu xa]]

Chị dâu?

Hứa Chi Hạ nụ cười cứng đờ, ngẩn người.

Tiếng thông báo của QQ kéo cô về hiện thực.

Hoàng Mai: [Anh cậu không có bạn gái đúng không?]

Hứa Chi Hạ mất một lúc lâu mới trả lời: [Không.]

Hoàng Mai: [Phù sa không chảy ruộng ngoài! [Cười xấu xa]]
Bình Luận (0)
Comment