Sấy khoảng mười phút, tóc của Hứa Chi Hạ mới khô.
Hứa Chi Hạ vuốt lại mái tóc rối bù, mặt đỏ tim đập, lặng lẽ theo sau Tiêu Dã trở về phòng.
Về phòng, Hứa Chi Hạ lấy lược ra, ngồi ở cuối giường chải tóc.
Tóc cô bị rối, phải chải một lúc lâu.
Chải xong, cô gom những sợi tóc rụng bỏ vào thùng rác.
Tiêu Dã nằm bên cạnh, quan sát: “Em căng thẳng đến mức này sao?”
Hứa Chi Hạ ngơ ngác: “Hả?”
Tiêu Dã: “Tóc rụng nhiều như vậy.”
Hứa Chi Hạ liếm môi, giải thích: “Tóc em dài quá, dễ rối, dễ gãy!”
Cô không dám nói thật là vì cách anh sấy tóc qua loa làm tóc cô rối hơn bình thường.
Tiêu Dã nhìn Hứa Chi Hạ.
Cô mặc áo thun dài tay ôm sát, ngồi xếp bằng trên chiếc giường nhỏ màu trắng, mái tóc dài xõa che đi một phần khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc mũi nhỏ xinh.
Tóc cô đúng là rất dài, gần chạm đến thắt lưng.
Tiêu Dã: “Thích để dài vậy à?”
Cắt tóc tốn tiền.
Ngày trước, Hứa Chi Hạ không dám tiêu xài thêm một đồng nào không cần thiết.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Hứa Chi Hạ khẽ vuốt tóc: “Đợi về Ngọc Hòa rồi sẽ cắt ngắn một chút.”
Tiêu Dã khẽ đáp: “Ừ.”
Hứa Chi Hạ tiếp tục dọn dẹp, có lẽ vì lo lắng cho kỳ thi ngày mai, cô cứ làm hết việc này đến việc khác, kiểm tra tới lui.
Tiêu Dã thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
Mái tóc vốn mềm mượt nay lại rối tung, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng nổi bật.
Anh nghĩ, dầu gội ở đây thật đúng là tệ!
Hơn mười giờ tối, Hứa Chi Hạ cuối cùng cũng nghỉ ngơi.
Cô leo lên giường, chỉnh báo thức trên điện thoại, nằm quay lưng lại với Tiêu Dã.
Tiêu Dã nhìn qua: “Ngủ à?”
Hứa Chi Hạ nhắm mắt: “Ừm.”
Tiêu Dã với tay tắt đèn.
Hứa Chi Hạ nghe tiếng thở dài của anh, sau đó là âm thanh sột soạt của mền gối.
Đêm nay như một mặt nước khuấy động, cuối cùng cũng lắng lại.
Cô nghĩ mình sẽ khó ngủ, nhưng khi nằm xuống, đầu óc lẫn lộn, mơ hồ.
Cuối cùng, sự mệt mỏi của một ngày dài đưa cô vào giấc ngủ nhanh chóng.
Sáng hôm sau, Hứa Chi Hạ bị tiếng động ngoài hành lang làm tỉnh giấc.
Cô cầm điện thoại lên xem, còn vài phút nữa mới phải dậy.
Đặt điện thoại xuống, cô nằm trên giường một lát để tỉnh táo.
Mắt quen dần với bóng tối, cô nhìn rõ hơn.
Tiêu Dã nằm ngửa trên giường.
Nhìn nghiêng, đôi lông mày sắc nét, sống mũi cao, môi mỏng, đường viền hàm góc cạnh.
Hứa Chi Hạ đưa ngón tay ra làm bút, vẽ từng nét.
Một lúc sau, cô thu tay lại, áp lên má.
Chiếc giường có vẻ hơi nhỏ so với Tiêu Dã. Cánh tay trái của anh thả lỏng rủ xuống cạnh giường.
Khoảng cách giữa hai giường không quá 30 cm. Gần đến mức, chỉ cần cô đưa tay ra là có thể chạm vào tay anh.
Đôi tay từng nắm lấy cô lúc máy bay rung lắc.
Đôi tay tối qua đã sấy tóc cho cô…
Đầu óc trống rỗng, Hứa Chi Hạ vô thức đưa tay ra.
Ngón tay nhỏ bé của cô, từng chút một, tiến gần.
Đột nhiên, một giai điệu nhạc nhẹ vang lên, ngón tay Tiêu Dã cử động, sau đó lông mày anh nhíu lại.
Anh mở mắt, nghiêng đầu, thấy Hứa Chi Hạ nằm nghiêng trên mép giường, mái tóc dài phủ kín gối.
Anh cầm điện thoại của cô, tắt chuông báo thức.
Ngồi dậy, giọng khàn: “Chi Hạ?”
Hứa Chi Hạ không phản ứng.
Tiêu Dã bật đèn, gọi thêm lần nữa: “Chi Hạ!”
Lúc này cô mới uể oải ngồi dậy, ngáp một cái.
Cô không nhìn anh: “Anh, chào buổi sáng!”
Tiêu Dã nheo mắt: “Chào gì mà chào! Đồng hồ báo thức kêu rồi, dậy nhanh đi, đừng có muộn!”
Hứa Chi Hạ ‘ồ’ một tiếng, vội vàng ra khỏi giường.
Hai người ăn sáng đơn giản rồi đến cổng trường.
Những thí sinh giống như Hứa Chi Hạ, đông nghìn nghịt.
Tiêu Dã xoa đầu cô: “Đừng lo lắng.”
Hứa Chi Hạ gật đầu ngoan ngoãn: “Dạ.”
Buổi tối, sau bữa ăn, cả hai quay lại nhà trọ đơn sơ.
Lúc Hứa Chi Hạ định đi tắm, Tiêu Dã đưa cho cô một túi, bên trong là một chai dầu gội.
Anh đã mua nó ở siêu thị chiều nay.
Tắm xong, Hứa Chi Hạ xếp hàng sấy tóc.
Nhìn thấy cô lấy được máy sấy, Tiêu Dã mới quay người chờ ở cửa phòng tắm, tiện tay châm một điếu thuốc.
Hứa Chi Hạ bước ra: “Anh, em xong rồi!”
Tiêu Dã nhìn mái tóc mềm mượt của cô, hài lòng nhướn mày.
Ngày thi cuối cùng kết thúc, Hứa Chi Hạ ra khỏi nhà vệ sinh rồi bước ra cổng trường.
Từ xa, cô thấy một cô gái cao ráo đang nói chuyện với Tiêu Dã.
Cô gái đeo dụng cụ vẽ, có vẻ cũng là thí sinh.
Hứa Chi Hạ nhanh chân bước tới.
Tiêu Dã nhìn thấy bóng cô, liền bước đến, tự nhiên nhận lấy túi vẽ của cô: “Sao lâu thế?”
Hứa Chi Hạ đáp thờ ơ: “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Tiêu Dã khẽ đỡ lưng cô: “Đi thôi!”
Hứa Chi Hạ nhìn về hướng khác, nơi cô gái vừa trò chuyện với Tiêu Dã rời đi.
Sau đó, cô quay sang nhìn anh, hỏi: “Cô gái lúc nãy… nói gì với anh vậy?”
Tiêu Dã đáp với giọng không mấy để tâm: “Không có gì.”
Hứa Chi Hạ cụp mắt xuống: “Ồ.”
Tiêu Dã thản nhiên nói thêm: “Chỉ là làm quen thôi!”
Bước chân Hứa Chi Hạ chững lại.
Cô đoán được mà!
Cô đã biết từ trước!!
Tiêu Dã dừng bước, quay lại nhìn: “Sao không đi?”
Hứa Chi Hạ chớp mắt liên tục, dáng vẻ rất để ý: “Sau đó thì sao?”
Tiêu Dã nhíu mày: “Sao là sao?”
Hứa Chi Hạ: “Làm quen. Rồi sao nữa?”
Tiêu Dã thấy buồn cười: “Còn sao nữa được? Mai về Ngọc Hòa rồi!”
Hứa Chi Hạ vẫn không cam tâm, truy hỏi: “Vậy nếu không về Ngọc Hòa thì sao?”
Liệu có kết quả khác không?
Tiêu Dã bị hỏi đến cạn lời, kéo tay Hứa Chi Hạ đi tiếp: “Không về Ngọc Hòa thì đi đâu? Em thi xong mụ mị đầu óc rồi à?”
Hứa Chi Hạ cúi đầu bước, không nói thêm lời nào.
Sau đó cô nghĩ, điều cô thực sự muốn hỏi là: Anh có thích cô ấy không?
Khi về lại nhà trọ, Tiêu Dã đã trả phòng, lấy hành lý gửi và đưa cô đến một khách sạn thoải mái hơn.
Tại quầy lễ tân sáng sủa, Tiêu Dã đưa hai căn cước: “Hai phòng đơn”
Hứa Chi Hạ nhìn bảng giá treo trên tường, đột nhiên gọi: “Anh!”
Tiêu Dã đứng nghiêng người, tay chống lên quầy: “Sao vậy?”
Hứa Chi Hạ e dè vẫy tay.
Tiêu Dã nghiêng đầu đến gần, ghé tai nghe.
Hứa Chi Hạ nắm chặt ngón tay, hơi kiễng chân nói nhỏ: “Em hơi sợ ở một mình.”
Khi nói câu này, tim cô loạn nhịp.
Rõ ràng là nói thật, nhưng lại có cảm giác như đang nói dối.
Sau này, Hứa Chi Hạ mới hiểu, đó là cảm giác áy náy.
Thực ra cô sợ, nhưng nỗi sợ đó là thứ cô có thể vượt qua.
Cô chỉ là muốn tiếp tục ở chung với anh mà thôi.
Tiêu Dã ngước mắt nhìn cô một cái.
Hứa Chi Hạ lập tức đỏ mặt, quay đầu tránh ánh mắt anh.
Tiêu Dã chỉ nghĩ cô đang ngại ngùng vì tính nhút nhát của mình.
Anh chẳng thấy bất tiện gì: “Một phòng đôi.”
Nghe vậy, lòng Hứa Chi Hạ như nở hoa, nhưng cô lại cúi đầu vì xấu hổ.
Phòng ở tầng 3, họ đi thang máy lên.
Đèn hành lang treo pha lê hình thoi, phản chiếu ánh sáng lung linh.
Phòng rộng rãi, sạch sẽ.
Hai chiếc giường lớn 1m5, có bàn làm việc, ghế sofa, tivi, và một chiếc tủ lạnh nhỏ.
Nhà vệ sinh khô ráo, sạch sẽ với hai bồn rửa tay đặt song song.
Họ để hành lý xuống, rồi ra ngoài thưởng thức đặc sản Bắc Đô – lẩu dê nấu trong nồi đồng.
Trên đường về khách sạn, họ mua thêm thịt xiên nướng.
Hứa Chi Hạ ăn một nửa xiên, xoa bụng tròn:
“Anh, em thật sự không ăn nổi nữa.”
Tiêu Dã chẳng để ý, cầm lấy xiên thịt cô ăn dở, ăn hết.
Hứa Chi Hạ cảm thấy một niềm ngọt ngào mơ hồ vì hành động thân thiết này.
Về lại khách sạn, cô thoải mái tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường.
Tối nay, Hứa Chi Hạ mất ngủ.
Cô cứ trằn trọc, khiến Tiêu Dã lên tiếng: “Sao còn chưa ngủ?”
Rèm cửa của khách sạn chắn sáng rất tốt, trong phòng tối đen như mực.
Hứa Chi Hạ dùng bóng tối làm nền, hình dung rõ ràng từng đường nét trên gương mặt Tiêu Dã.
Cô nhẹ giọng nói: “Em hơi khó ngủ.”
Rồi đổi chủ đề, nghiêm túc nói: “Anh, nếu lần này anh không đi cùng em, em chắc chắn sẽ rối tung lên.”
Trong bóng tối, Tiêu Dã cười nhạt.
Ban đầu, anh nghĩ chẳng qua chỉ là một kỳ thi, đưa tiền đầy đủ là được, có gì đâu.
Nhưng vẫn không yên tâm, quyết định đi cùng.
Đi rồi mới thấy, kỳ thi hóa ra phức tạp và khó khăn đến vậy.
May mà anh đã đi.
Nếu không, Hứa Chi Hạ chẳng biết sẽ khóc lóc ở đâu nữa.
Hứa Chi Hạ chợt nhớ lại chuyện trên máy bay: “Anh, hôm chúng ta bay đến đây, anh thật sự không sợ sao?”
Tiêu Dã trở mình, cười trêu: “Có sợ cũng không để em phát hiện ra chứ.”
Hứa Chi Hạ bật cười, vô thức chạm vào lòng bàn tay mình.
Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt, cô dè dặt hỏi:
“Anh, nếu em học ở đây, lâu lắm mới được gặp anh, đúng không?”
Nơi này xa Ngọc Hòa, thật sự rất xa.
Tiêu Dã đáp: “Ừ.”
Một vài giây im lặng trôi qua.
Hứa Chi Hạ nuốt khan: “Em không ở nhà, anh sẽ tìm bạn gái sao?”
Những ngày qua, cô nhận ra Tiêu Dã không hề bài xích khi các cô gái làm quen.
Thậm chí, cô cảm thấy anh có phần thích thú.
Câu hỏi này với Tiêu Dã quá đột ngột. Anh hỏi ngược lại: “Em nghĩ gì thế?”
Hứa Chi Hạ cắn môi, không đáp.
Tiêu Dã kết nối các câu nói của cô lại, bật cười trêu: “Chẳng lẽ em sợ về nhà không còn phòng nữa?”
Hứa Chi Hạ lí nhí: “Em không có ý đó.”
Tiêu Dã thở dài: “Yên tâm, có cưới chị dâu về thật cũng chẳng thiếu phòng em đâu!”
Câu nói ấy khiến đầu óc Hứa Chi Hạ như nổ tung, lòng ngột ngạt khó chịu nhưng chẳng biết nói gì.
Cô nhận ra mình không có tư cách, cũng chẳng có lập trường để nói thêm điều gì.
Tiêu Dã ngáp:
“Ngủ đi, mai còn phải bay sớm.”
Hứa Chi Hạ siết chặt mền, sau khi hiểu rõ lòng mình, nước mắt cô trào ra vì cảm giác đau lòng và ấm ức.