Giọng nói hung dữ của Tiêu Dã vang lên: “Lại quên lời tôi nói rồi phải không?!”
Hứa Chi Hạ nhíu mày, hơi híp mắt, đưa điện thoại ra xa một chút.
Nhưng khóe môi cô lại khẽ nhếch lên.
Tiêu Dã: “Mau đặt vé đi!”
Hứa Chi Hạ nuốt khan, nhẹ nhàng giải thích: “Anh, em bị cháy nắng khi tập quân sự, bác sĩ bảo dạo này không nên phơi nắng, cũng không được để gió lùa, nên em mới không về.”
Đầu dây bên kia ngừng lại vài giây: “Các cô gái không phải có cái… cái gì đó…”
Hứa Chi Hạ: “Kem chống nắng.”
“Đúng rồi!” Tiêu Dã hỏi: “Em không mua à?”
Hứa Chi Hạ: “Em mua rồi.”
“… Có nghiêm trọng không?”
Hứa Chi Hạ thành thật đáp: “Chỉ bị đỏ, ngứa, hơi bong da, bác sĩ đã kê thuốc uống và thuốc mỡ bôi, bảo chú ý chăm sóc thì sẽ nhanh khỏi thôi.”
Cô nói có đầu có đuôi, lý lẽ rõ ràng.
Tiêu Dã: “Tự em chú ý một chút.”
“Dạ.”
“Bắc Đô không giống Ngọc Hòa, tia cực tím mạnh hơn, còn khô hơn nữa.”
“Em biết rồi.”
Tiêu Dã không vui: “Biết mà vẫn bị cháy nắng?”
Hứa Chi Hạ chu môi, sửa lời: “… Giờ em biết rồi.”
“Thôi được!” Giọng Tiêu Dã cứng rắn, “Tôi còn có việc! Tự em chăm sóc mình đi!”
Hứa Chi Hạ: “Anh đang tăng ca à?”
Tiêu Dã ậm ừ: “Còn chút việc, chuẩn bị xong rồi!”
Hứa Chi Hạ định nói nếu không gấp thì anh nên về nhà nghỉ ngơi sớm.
Nhưng cô biết dù có nói cũng như không, Tiêu Dã sẽ không nghe.
Cô không thể quản anh được.
Giờ cách nhau cả ngàn dặm, lại càng bất lực.
Trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác bất lực sâu sắc.
Cuộc gọi kết thúc, Hứa Chi Hạ cầm điện thoại ngẩn ngơ.
Bạn cùng phòng, Bạch Hân, cầm tuýp gel lô hội y tế gọi: “Chi Hạ, cậu còn bôi không đây?”
Hứa Chi Hạ hoàn hồn, vội vàng chạy tới, chìa mặt ra.
Bạch Hân vừa giúp Hứa Chi Hạ bôi gel lô hội vừa trêu chọc: “Vừa nãy… là nói chuyện với bạn trai à?”
Mặt Hứa Chi Hạ vừa đau vừa ngứa, giờ lại vì ba chữ “bạn trai” mà nóng bừng: “Không phải.”
Bạch Hân cười xấu xa: “Không thành thật nha.”
Hứa Chi Hạ giải thích: “Thật sự không phải, là…”
Bạch Hân ghé sát: “Là ai?”
Hứa Chi Hạ mím môi, khóe mắt cong cong: “Là anh hàng xóm.” Không phải anh ruột.
Ngồi đắp mặt nạ trên giường, Hàn Vũ Tuyền thò đầu ra: “Chi Hạ, cậu thích anh ấy đúng không?”
Hứa Chi Hạ không nói gì, mắt cười cong cong.
Hàn Vũ Tuyền: “Anh ấy có thích cậu không?”
Bạch Hân: “Có ảnh không? Cho bọn tớ xem nào!”
Hứa Chi Hạ ngại ngùng: “Tớ không có.”
Hứa Chi Hạ bỗng chuyển chủ đề: “À đúng rồi! Tớ vừa quyết định một việc!”
Bạch Hân: “Việc gì?”
Hứa Chi Hạ kiên định: “Tớ muốn tranh cử làm trợ lý của thầy Lâm!”
“Ủa?” Bạch Hân nhắc nhở, “Tợ nghe mấy chị khóa trên bảo thầy Lâm khó tính lắm, làm trợ lý cho thầy là ôm hết việc nặng nhọc, không làm tốt còn bị thầy mắng té tát!”
Hứa Chi Hạ không sợ.
Học viện Mỹ thuật là nơi tiêu tốn rất nhiều tiền.
Sự vất vả của Tiêu Dã, dù anh giải thích khéo léo thế nào, Hứa Chi Hạ cũng không tin là không liên quan đến cô.
Cô muốn cố gắng hết sức mình.
Cô hy vọng Tiêu Dã có thể sớm nhẹ nhõm hơn một chút.
Hàn Vũ Tuyền và Bạch Hân liếc nhau, chúc mừng: “Chúc may mắn, bảo bối!”
Sau khi bôi xong gel lô hội, Hứa Chi Hạ mới phát hiện Tiêu Dã nhắn tin.
Ba chữ: “Cho tôi xem.”
Hứa Chi Hạ ít khi chụp ảnh tự sướng, loay hoay mãi mới gửi được một tấm qua.
Cô còn kèm theo tin nhắn giải thích: “Trên mặt em là gel lô hội.”
Đến khi phòng ngủ tắt đèn, Hứa Chi Hạ mới nhận được tin nhắn của Tiêu Dã.
“Khỏi thì báo tôi.”
Hứa Chi Hạ: “Dạ.”
Cô vừa đặt điện thoại xuống lại cầm lên: “Anh về nhà chưa?”
Tiêu Dã: “Về rồi.”
Hứa Chi Hạ đang gõ tin nhắn, thì điện thoại nhảy ra một thông báo khác.
Tiêu Dã: “Tắm rồi, có gì nói nhanh.”
Hứa Chi Hạ chớp chớp mắt, xóa hết chữ vừa gõ: “Ngủ ngon!”
Tiêu Dã không nói lời tình cảm, Hứa Chi Hạ chưa từng nghĩ anh sẽ trả lời tin nhắn này.
Nhưng cô vừa nhét điện thoại xuống gối thì máy lại rung lên.
Trong bóng tối, đôi mắt Hứa Chi Hạ sáng lấp lánh.
Cô mong đợi mở điện thoại ra.
Tiêu Dã: “Ngủ đi!”
Hứa Chi Hạ: “…”
Sau kỳ nghỉ Quốc khánh không lâu, Tiêu Dã nhận được một bức ảnh tự chụp của Hứa Chi Hạ.
Cô đứng trên hành lang bên ngoài phòng vẽ, buộc tóc đuôi ngựa cao, mái tóc che trán, đôi mắt tròn xoe, môi mím nhẹ, cả người được ánh nắng rực rỡ bao quanh.
Chi Hạ: “Mặt em khỏi rồi.”
Chi Hạ: “Hôm nay em đến học ké lớp quốc họa.”
Cô mặc áo len màu nhạt, quàng khăn mỏng bằng cotton hai vòng quanh cổ.
Có thể thấy Bắc Đô đã sang thu.
Còn Ngọc Hòa, mùa hè vẫn chưa kết thúc.
Tháng 11, Tiêu Dã chuyển một khoản tiền cho Hứa Chi Hạ.
Rất nhanh sau đó, anh nhận được tin nhắn.
Chi Hạ: “Sao tự dưng anh lại chuyển tiền cho em?”
Tiêu Dã: “Mua vài bộ đồ mùa đông, chú ý đừng để bị lạnh cóng.”
Chi Hạ: “Trong thẻ em còn tiền, hơn nữa học bổng cũng vừa được phát.”
Tiêu Dã: “Muốn dùng thì dùng, không thì để dành.”
Tiêu Dã: “Để đâu chẳng là để?”
Anh nói kiểu như “Tôi không muốn phí lời”: “Đang bận đây!”
Tháng 11 cũng là sinh nhật của Tiêu Dã.
Ngày hôm đó, vừa qua nửa đêm, điện thoại trong túi rung lên.
Tiêu Dã từ dưới đất đứng dậy, xoay tay cầm cờ lê vài vòng để giảm khó chịu, sau đó lấy điện thoại ra.
Chi Hạ: [Anh, sinh nhật vui vẻ! [bánh kem]]
Tiêu Dã: [Khuya thế này còn chưa ngủ? Mai không có tiết à?]
Chi Hạ: [Anh cũng chưa ngủ, đang tăng ca hả?]
Tiêu Dã: [Sắp ngủ rồi.]
Chi Hạ: [Em cũng vậy.]
Chi Hạ: [Ngủ ngon!]
Tiêu Dã nhét điện thoại vào túi.
Trưa hôm sau, Lý Chí Minh mang đến một chiếc bánh sinh nhật.
Lý Chí Minh: “Người ta nhờ chuyển!”
Anh vỗ vai Tiêu Dã: “Xem đi, Chi Hạ người ta đối với cậu tốt biết bao!”
Tiêu Dã hừ nhẹ một tiếng, xoay người vỗ tay gọi: “Đến đây! Ăn bánh nào!”
Tháng 12, vào buổi tối, Tiêu Dã mặc một chiếc áo khoác mỏng.
Hứa Chi Hạ gửi đến một đoạn video.
Tuyết đầu mùa ở Bắc Đô.
Trong video, Hứa Chi Hạ mặc giày tuyết, áo phao, quàng khăn, đeo bịt tai, đội mũ, quấn kín từ đầu đến chân.
Cô cúi xuống nhặt một nắm tuyết ném lên cao.
Có lẽ tuyết rơi vào cổ, cô kêu ầm lên, nhảy lên nhảy xuống.
Tiêu Dã lập tức gọi điện thoại.
Giọng Hứa Chi Hạ vẫn phấn khích: “Anh, anh thấy chưa? Tuyết dày quá!”
Tiêu Dã: “Mấy giờ rồi? Đi với ai? Vẫn còn ở ngoài à?”
Hứa Chi Hạ thở ra làn khói trắng: “Đi với bạn cùng phòng, đang chuẩn bị về ký túc xá!”
Tiêu Dã khẽ thở phào.
“Á!” Đầu dây bên kia, Hứa Chi Hạ hét lên.
Sau đó là tiếng cười đùa của mấy cô gái trẻ.
Hứa Chi Hạ thở hổn hển: “Anh, bọn em ngã rồi, ngã một người, kéo theo cả nhóm, tất cả đều nằm luôn!”
Tiêu Dã cúi đầu, cười không thành tiếng: “Mau dậy đi!”
Hứa Chi Hạ: “Vâng!”
Trong điện thoại vẫn là tiếng cười rộn rã.
Tiêu Dã nghe cũng biết bọn họ vẫn chưa đứng dậy được.
Tháng 1, Tiêu Dã lại chuyển tiền cho Hứa Chi Hạ.
Tối hôm đó, trong bữa ăn, Tiêu Dã rót trà trong ly ra, đưa qua: “Cho tôi rượu đi.”
Lưu Thành Khâm rót rượu: “Hôm nay không đi xe à?”
Tiêu Dã: “Hôm nay đi bộ về!”
Lưu Thành Khâm đẩy ly rượu đã rót đầy qua: “Hôm nay nghĩ sao lại muốn uống?”
Lý Chí Minh vẻ mặt như hiểu rõ tất cả, hất mặt: “Vui chứ sao!”
Tiêu Dã không nói gì, gắp vài hạt đậu phộng ăn.
Lưu Thành Khâm tò mò: “Có chuyện vui gì? Sao tôi không biết?”
Lý Chí Minh liếc nhìn Tiêu Dã, ý nhị: “Sắp nghỉ đông rồi!”
Lưu Thành Khâm bỗng phản ứng lại: “Ồ~ Chi Hạ sắp về rồi nhỉ!”
Trên bàn, điện thoại của Tiêu Dã bỗng rung liên tục.
Anh đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên.
Chi Hạ: “Sao anh lại chuyển tiền cho em nữa?”
Chi Hạ: “Để đâu chẳng là để?”
Chi Hạ: “Sao không để anh giữ, tiết kiệm?”
Tháng trước, xưởng sửa xe có nhận một học việc mới tên Cương Tử, tính cách có chút ngổ ngáo.
Cương Tử không biết “Chi Hạ” mà Lưu Thành Khâm nhắc tới là ai, bèn hỏi: “Anh Dã, Chi Hạ là ai vậy?”
Tiêu Dã tựa lưng vào ghế, lười biếng trả lời trong lúc gõ chữ: “Tổ tông của tôi!”