Ba người đi lên lầu.
Ông Hoàng vừa leo cầu thang vừa dùng quạt phẩy phẩy chân, rất nhiệt tình trò chuyện: “Tầng sáu không thuận tiện cho ông già này, nhưng đối với người trẻ thì rất tốt, vừa có thể rèn luyện sức khỏe lại tiện phơi đồ trên tầng thượng. Còn nữa, khu này gần trường học, gần cơ sở đào tạo, một người đi học, một người đi làm cũng tiện lợi.”
Khi đến khúc cua của cầu thang, ông Hoàng tiện thể nhìn Hứa Chi Hạ: “Cô bé sắp lên lớp bảy phải không?”
Hứa Chi Hạ tính cách nhút nhát, đặc biệt là với người lạ.
Cô liếc nhìn Phương Thanh.
Phương Thanh tự động trả lời cho cô: “Sắp vào lớp chín rồi.”
“Lớp chín?” Ông Hoàng không khỏi nhìn Hứa Chi Hạ nhiều hơn vài lần, “Trông vẫn giống như một đứa trẻ.”
Phương Thanh xoa xoa đầu Hứa Chi Hạ: “Con bé học sớm.”
Điều này không phải là lý do.
Sau khi sinh Hứa Chi Hạ, vì kỳ thi chuyển chính thức cho giáo viên, Phương Thanh rất nhanh đã trở lại làm việc nên Hứa Chi Hạ từ nhỏ đã được bà ngoại chăm sóc.
Khi Hứa Chi Hạ năm tuổi, em họ của Chi Hạ ra đời, cậu Phương hy vọng bà ngoại có thể giúp chăm sóc cho cô bé vừa sinh.
Bà lão đau lòng cho con gái, cũng đau lòng cho cháu gái, suy nghĩ một hồi thì thấy nhà cậu có người, điều kiện kinh tế cũng tốt hơn nhiều nên đã từ chối.
Nhưng không chịu nổi sự kêu la của mợ Phương mỗi ngày, lời nói càng ngày càng khó nghe.
— “Con gái của mẹ đỗ đại học, sinh viên đại học thì giỏi lắm à? Mẹ xem, chẳng phải cũng bị người ta làm cho mang thai trở về, mẹ thật sự nghĩ rằng cô ấy có thể nuôi được mẹ sao?”
— “Con sinh đứa đầu mẹ không quản, sinh đứa thứ hai mẹ cũng không quản, có người mẹ nào như mẹ không? Lòng dạ mẹ đã quay xuống địa ngục rồi sao?”
— “Mẹ chỉ chăm sóc con gái mẹ, không chăm sóc con trai mẹ, mẹ chết rồi con trai mẹ cũng không cần mẹ!”
…
Phương Thanh biết chuyện này, liền báo cáo tình huống của mình với lãnh đạo trường học, sau khi được thông cảm, Phương Thanh đã cho Hứa Chi Hạ mới hơn năm tuổi vào lớp một học kèm.
Học kèm có nghĩa là chỉ thêm một chỗ ngồi.
Chủ yếu là để Hứa Chi Hạ có thể đi cùng mẹ, tiện chăm sóc.
Nhưng Hứa Chi Hạ học rất tốt, vì vậy cô bé đã đi vào lớp này.
Vì vậy, Hứa Chi Hạ nhỏ hơn các bạn trong lớp một hai tuổi, học hết lớp tám là vừa tròn mười ba tuổi.
Dường như cô cũng phát triển chậm.
Cô vừa thay răng, chiều cao vừa đủ một mét năm mươi, vẫn chưa có kinh nguyệt.
Cạnh bậc cầu thang là kiểu tổ ong xây bằng gạch đỏ.
Lối đi hẹp.
Ánh sáng chiếu vào từng góc nhỏ.
Ông Hoàng tiếp tục nói: “Buổi trưa mẹ con cô có thể về ăn cơm, đi dọc theo bờ sông vào cổng tây, không tới mười phút là đến.”
Phương Thanh ngạc nhiên: “Còn có cổng tây nữa à?”
Ông Hoàng: “Có, khu của chúng ta có hai cổng, cổng các cô vừa mới vào là cổng đông, đối diện còn có cổng tây, bên ngoài cổng tây có một chợ rau, mua rau rất tiện.”
Nói xong, ông Hoàng dừng lại, dựa vào lan can cầu thang quay người, đứng ở chỗ tối: “Nhưng buổi tối các cô đừng đi đường đó, bờ sông có một trường dạy lái xe, ban đêm vắng vẻ không có ai, cũng không có đèn đường…”
Ông Hoàng giơ quạt lên che nửa mặt, giọng nói trầm đục vang vọng trong lối đi hẹp: “Trước đây… đã xảy ra chuyện.”
Hồi còn nhỏ, Hứa Chi Hạ đi cùng bà ngoại đến hội chợ, giọng điệu của ông lão kể chuyện tâm linh chính là như vậy, giọng nói đó.
Hứa Chi Hạ sợ hãi, lập tức dán sát vào Phương Thanh.
Ông Hoàng thấy vậy, vội vàng nói: “Không có gì đâu, không có gì đâu, khu này an ninh vẫn tốt lắm, không cần phải sợ! Chỉ là nhắc nhở các cô buổi tối đừng đi đường đó, chú ý an toàn.”
Phương Thanh ôm lấy Hứa Chi Hạ, nhẹ nhàng vỗ về, gật đầu với ông Hoàng: “Cảm ơn, nếu không có ông nhắc nhở tôi còn không biết đấy!”
“Haiz!” Ông Hoàng quay người tiếp tục đi, “Tôi là người nhiều chuyện, cô đừng chê tôi lắm lời…”
Tầng sáu có hai căn hộ.
Nhà của ông Hoàng là căn bên trái, gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh, còn có một ban công.
Nội thất và điện máy đã cũ nhưng vẫn sử dụng được.
Tiền thuê một tháng là 500 đồng.
Ông Hoàng dẫn Phương Thanh kiểm tra nội thất và điện máy, mất một lúc mới xong thủ tục thuê nhà.
Ba người xuống lầu, Tam Oa ngồi trong xe hút thuốc, hành lý chất đống ở cửa lối đi.
Phương Thanh và Tam Oa bắt đầu mang đồ lên tầng sáu, Hứa Chi Hạ ở lại dưới lầu trông chừng hành lý còn lại.
Sau khi chuyển một nửa đồ, Phương Thanh sờ vào Hứa Chi Hạ đang ngồi bệt dưới đất: “Hạ Hạ, con thấy khá hơn chưa?”
Hứa Chi Hạ sắc mặt đã tốt lên nhiều, gật đầu: “Khá hơn nhiều rồi.”
Phương Thanh dặn dò: “Mẹ ra ngoài mua một chút đồ cho chú, chờ chú xuống con nói mẹ đi mua nước nhé, hiểu không?”
Hứa Chi Hạ lại gật đầu: “Dạ.”
Cô nhìn theo bóng lưng của Phương Thanh cho đến khi không còn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt.
Ngày hè, tiếng ve kêu.
Không biết ở đây có thể tìm được xác ve không. (xác ve là một vị thuốc Đông y, có thể bán lấy tiền.)
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu nhìn ngọn cây, nhớ đến những người bạn cùng lớn lên.
Đối với việc Hứa Chi Hạ chuyển vào thành phố sống, bạn bè của cô ngoài việc ghen tị và tò mò còn rất lo lắng.
Nghe nói người từ quê lên thành phố thường bị coi thường.
Có người còn bắt nạt người dưới quê.
Nghĩ đến đây, Hứa Chi Hạ lộ vẻ ưu tư.
“Ôi!” Bỗng nhiên có một giọng nữ kêu lên.
Hứa Chi Hạ nhìn lại, một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo túi xách thời trang một bên.
Giọng cô ta sắc nhọn chói tai: “Để đồ ở đây không cho ai đi lại à? Có chút ý thức công cộng không?”
Chỗ đó rõ ràng vẫn còn dư chỗ cho người đi.
Nhưng cô ta có vẻ mặt rất dữ dằn.
Hứa Chi Hạ vội vàng đứng dậy, im lặng chuyển hết đồ sang bên cạnh.
Người phụ nữ đi giày cao gót lên lầu.
Một lúc sau, có tiếng bước chân xuống lầu.
Hứa Chi Hạ quay đầu, thấy Tam Oa, nói: “chú Tam, mẹ cháu đi mua nước rồi.”
Mang nặng lên xuống ba lần, Tam Oa cũng mệt và khát, nên ngồi bệt xuống chờ nước uống. Anh lau mồ hôi trên trán, cảm thán: “Đường ở thành phố thật sạch sẽ!”
Tam Oa nóng, liền kéo áo lên đến ngực: “Hạ Hạ, cháu ở thành phố phải học thật tốt, mẹ cháu đưa cháu tới học không dễ đâu.”
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn: “Dạ.”
Tam Oa mười mấy tuổi đã đi làm ở Bắc Đô.
Anh đã thấy không ít chuyện những cô gái đẹp không có bối cảnh bị lừa gạt đi vào con đường xấu.
Tam Oa dặn dò: “Ở thành phố có nhiều điều mới lạ, cám dỗ lớn, cháu tuyệt đối không được nghe theo người khác mà hư hỏng nhé!”
Hứa Chi Hạ: “Dạ.”
“Cháu nghe đây…” Tam Oa liệt kê, “Nhìn thấy mấy đứa mặc đủ kiểu, tóc màu này màu kia, xỏ khuyên, xăm mình kiểu mấy kẻ lưu manh, thì phải đi đường vòng, biết không?”
Hứa Chi Hạ: “Biết rồi.”
Thấy Phương Thanh vẫn chưa về, Tam Oa đứng dậy, một tay cầm quạt, một tay ôm nồi cơm điện lại đi lên lầu.
Đồ còn lại không nhiều, Hứa Chi Hạ không muốn Tam Oa phải chạy thêm một chuyến nữa.
Một vài rổ rửa rau chồng lên đầu búp bê vịt, giống như đội mũ.
Rồi đặt con búp bê lên tấm mền được buộc vuông vắn.
Cô ôm mền đi lên tầng sáu.
Chiều cao của mền và chú vịt che mất tầm nhìn chính diện của Hứa Chi Hạ, cô chỉ có thể nghiêng đầu nhìn đường.
Bỗng nghe tiếng bước chân từ trên lầu xuống.
Hứa Chi Hạ còn tưởng là Tam Oa, cho đến khi tiếng bước chân rõ ràng hơn, cô nhận ra không phải.
Cô nhìn thấy chân trước.
Giày rất to.
Ánh mắt di chuyển lên trên.
Quần jeans trắng rộng, ở đầu gối có hai cái lỗ to, vải lộ ra ngoài.
Ở thắt lưng là chiếc dây nịt đen rộng, treo một cái xích đen thời trang.
Cánh tay phải buông thõng bên mép quần, vì cơ bắp gầy gò, tĩnh mạch dưới da hơi nổi lên, ở đó có một hình xăm chữ thập đen rất nổi bật.
Cô tiếp tục nhìn lên.
Trên vành tai bên trái, có ba chiếc nhẫn bạc nhỏ.
Tóc vàng ngắn.
Trong hành lang, ánh sáng chiếu ngược vào một góc rực rỡ.
Hứa Chi Hạ ngẩn người, trong đầu vang lên lời nói của Tam Oa.
Mặc đủ kiểu…
Tóc màu này màu kia…
Xăm mình, xỏ khuyên…
Lưu manh!!!