Tiêu Dã đêm không ngủ ngày không nghỉ, đã năm ngày trôi qua.
Theo kết quả giám định thương tật, lời khai của nhân chứng và tình huống xảy ra sự việc, viện kiểm sát quyết định không khởi tố hình sự Hứa Chi Hạ.
Nói cách khác, Hứa Chi Hạ đã an toàn.
Theo lời cảnh sát Hoàng, Hứa Chi Hạ có thể về nhà sớm nhất là chiều hôm đó.
Tiêu Dã tắm gội, cạo râu, chỉnh trang lại bản thân để trông gọn gàng hơn.
Từ trưa, anh đã bắt đầu chờ đợi, cho đến tối mới gặp được Hứa Chi Hạ.
Những ngày qua, việc bị hạn chế tự do đã cho Hứa Chi Hạ thời gian để suy ngẫm.
Cô nghĩ về rất nhiều điều, cả những chuyện từ rất lâu trước đây.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với Tiêu Dã.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt u ám của anh, quai hàm nghiến chặt, bước chân cô như bị một nút tạm dừng chặn lại, đột ngột đứng khựng.
Cô đứng cách anh vài mét, ngón tay bối rối nắm chặt vạt áo rộng.
Hai giây trôi qua.
Tiêu Dã lạnh lùng hỏi: “Đứng đó làm gì?”
Hứa Chi Hạ cắn môi, bước lại gần.
Tiêu Dã đi trước, Hứa Chi Hạ lặng lẽ theo sau.
Quãng đường về nhà không xa, nhưng cả hai đều im lặng.
Đến cổng khu chung cư, Tiêu Dã dừng lại, quay đầu, sắc mặt vẫn không thay đổi: “Ăn cơm chưa?”
Hứa Chi Hạ nhỏ giọng đáp: “Ăn rồi.”
Tiêu Dã không nhìn cô thêm một giây nào, quay người bước vào khu chung cư.
Về đến nhà, anh bật đèn, đứng đó đổi giày.
Hứa Chi Hạ ngồi xuống tháo dây giày, liếc nhìn anh qua khóe mắt.
Tiêu Dã đổi giày xong thì đi thẳng vào phòng.
Hứa Chi Hạ cuống quýt xỏ dép, bước theo vài bước: “Anh!”
Tiêu Dã dừng lại, không quay đầu.
Hứa Chi Hạ bước thêm một bước, dò hỏi: “Anh đang giận sao?”
Tiêu Dã không đáp, nhấc chân định đi tiếp.
Hứa Chi Hạ vội vàng chạy đến nắm lấy tay anh.
Cô dùng cả hai tay giữ chặt tay anh, cúi đầu, nói lời xin lỗi:”Em xin lỗi.”
Tiêu Dã vẫn không quay đầu, không nhìn cô cũng không nói một lời.
Hứa Chi Hạ mắt đỏ hoe: “Đã làm anh lo lắng, em thật sự xin lỗi.”
Nhưng ngay sau đó, giọng cô đột ngột thay đổi: “Nhưng em không sai, anh không nên nổi giận với em!”
Câu nói này như xát muối vào vết thương của Tiêu Dã.
Anh rút tay ra, nhanh chóng xoay người lại, giận dữ chất vấn: “Em không sai?”
Hứa Chi Hạ cắn môi, không nhìn anh: “Em không sai.”
Tiêu Dã sững lại vài giây, đột nhiên bật cười lạnh, giọng châm biếm:
“Hứa Chi Hạ, em nói được câu ’em không sai’ là vì em đang đứng ở đây! Nếu đổi lại là nơi khác, em khóc còn không kịp! Em làm gì, nói gì, trước đó có nghĩ đến hậu quả không? Em có chịu nổi không?”
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu lên, kiên định: “Em chịu được!”
Lúc này, Hứa Chi Hạ mới nhìn kỹ khuôn mặt của Tiêu Dã ở khoảng cách gần.
Khóe môi bên phải của anh có một vết máu khô, gò má phải có một vết bầm nhạt, trong mắt đầy tơ máu.
Dưới tai anh, một vết rách vẫn chưa lành hẳn, dường như còn hơi nhiễm trùng.
Mũi Hứa Chi Hạ cay cay, cô hít một hơi, nói ra suy nghĩ của mình:
“Không chỉ mình anh có thể bảo vệ em, em cũng muốn bảo vệ anh.”
Chúng ta giống nhau mà.
Tiêu Dã nghiến chặt quai hàm, ánh mắt lạnh lẽo, biểu cảm đầy khinh thường: “Tôi cần em bảo vệ khi nào? Em nghĩ mình là ai?”
Hứa Chi Hạ chớp mắt, nước mắt không kiềm được mà lăn dài trên má.
Tim cô đau thắt.
Không phải vì thái độ lạnh lùng hay lời nói tổn thương của Tiêu Dã.
Anh có một lớp vỏ mạnh mẽ giả tạo, người khác không biết nhưng cô biết.
Nếu cô không biết thì cô thật sự quá vô tâm.
Con người thật của anh là vào đêm hôm đó.
Khi anh nói những lời bên tai cô, tất cả vẫn còn rõ ràng.
——” Không phải em từng nói chúng ta là đồng đội chiến đấu trong cuộc đời này sao?
——”Em không giống tôi, em còn tương lai”
——”Tôi không thích thua. Chỉ cần em bình an, nhà chúng ta và tôi, sẽ không thua ”
——”Tôi vốn dĩ đã rơi xuống bùn lầy rồi”
——”Hạ Hạ, tôi nói cho em một bí mật…”
Nghĩ đến đây, Hứa Chi Hạ không kìm được, lao tới ôm chặt Tiêu Dã:
“Bí mật của anh, em đã biết từ lâu rồi.”
Ngực Tiêu Dã căng thắt, cơ thể cứng đờ.
Bí mật của anh là thứ dơ bẩn.
Còn Hứa Chi Hạ là điều tốt đẹp.
Hứa Chi Hạ càng tốt đẹp càng làm nổi bật sự xấu xí của anh.
Anh từng kể bí mật đó vì lý do bất đắc dĩ, và giờ anh sợ hãi gánh chịu hậu quả của bí mật đó giữa hai người.
Hứa Chi Hạ nghẹn ngào:
“Em đã biết bí mật của anh từ lâu… Những ngày qua em luôn nghĩ, nếu năm đó em dũng cảm hơn một chút, nếu lần đầu tiên phát hiện anh bị thương, em đã đứng ra bảo vệ anh bằng mọi giá, thì liệu bí mật đó có còn tồn tại không…”
Nếu vậy, anh sẽ không nghĩ mình khác em.
Anh sẽ không nghĩ mình là kẻ mục nát trong bùn.
Anh sẽ không chán ghét bản thân mình…
Hứa Chi Hạ khóc không thành tiếng:
“Em xin lỗi, anh… Nếu em có thể dũng cảm như lần này, đứng ra bảo vệ anh… thì tốt biết bao… Anh… em xin lỗi…”
Sau sự việc này, Hứa Chi Hạ đã hiểu rõ rằng để bảo vệ Tiêu Dã, cô sẵn sàng làm mọi thứ, không sợ phải gánh chịu hậu quả.
Thế nhưng, cô cảm thấy đau lòng, đau vì sao đến bây giờ mình mới có được sự dũng cảm này.
Rõ ràng, cô đã quen biết anh từ rất sớm.
Rõ ràng, cô đã nhìn thấy những vết thương của anh từ rất lâu…
Nhưng lúc đó, cô chỉ đứng nhìn, thậm chí sợ hãi đến mức không dám can thiệp.
Hứa Chi Hạ năm 18 tuổi rất yêu Tiêu Dã.
Vì thế, Hứa Chi Hạ năm 18 tuổi không thích Hứa Chi Hạ năm 13 tuổi.
Hứa Chi Hạ nước mắt lã chã:
“Anh… Anh không phải là người mục nát trong bùn lầy…”
Cô siết chặt tay, dồn hết sức ôm lấy anh:
“Anh… Chúng ta giống nhau, anh cũng có tương lai…”
Ánh mắt Tiêu Dã tối sầm, nhưng trong lòng lại bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ.
Bàn tay anh từ từ giơ lên, muốn chạm vào cô, nhưng cuối cùng vẫn cứng đờ giữa không trung.
Một lúc sau.
Anh buông thõng tay, khẽ ngửa đầu, yết hầu chuyển động, hít một hơi sâu rồi thở dài.
Anh chấp nhận.
Thật sự, điều gì anh cũng sẵn lòng trao cho cô.
Toàn thân Tiêu Dã thả lỏng, cảm giác mệt mỏi ập đến.
Thậm chí, anh muốn dựa vào Hứa Chi Hạ một chút.
Nhưng tất nhiên, anh biết cô không thể chịu được sức nặng của anh.
Hứa Chi Hạ nói rất nhiều, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Cô không biết phải làm gì nữa.
Cô đã xin lỗi.
Cô cũng đã nói hết lòng mình.
Nếu anh vẫn không đáp lại…
Hứa Chi Hạ dụi đầu vào ngực Tiêu Dã, tiếng khóc xen lẫn sự uất ức, có chút như đang cầu xin:
“Anh đừng mặc kệ em… Anh có thể mắng em, nhưng đừng im lặng với em…”
Tim Tiêu Dã như bị bóp nghẹt, vỡ vụn hoàn toàn.
Anh vòng tay trái ôm lấy thân hình đang run rẩy, tay phải đặt lên mái tóc mềm mại, nhẹ nhàng xoa dịu:
“Không mắng em, đừng khóc nữa.”
Cuối cùng, Tiêu Dã cũng lên tiếng.
Lại còn là giọng điệu dịu dàng.
Hứa Chi Hạ biết ngay rằng sự dữ dằn của anh chỉ là giả vờ.
Cô biết mà.
Ngay lập tức, tất cả nỗi uất ức, sự ăn năn và cả tình thương lẫn áy náy dành cho anh, chiếm trọn cảm xúc của cô, khiến nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tiêu Dã không giỏi an ủi người khác, đi đi lại lại cũng chỉ có vài câu nói đơn giản.
Hứa Chi Hạ khóc một lúc lâu, mồ hôi thấm ướt cơ thể, cả người nóng bừng, đến mức khiến Tiêu Dã cảm thấy hơi ấm đó.
Anh đẩy nhẹ cô ra, nâng mặt cô lên, dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt.
Làn da mềm mại của cô tương phản rõ rệt với đôi tay thô ráp của anh.
Ngón tay anh khẽ run, đổi sang mặt sau của tay, lau nhẹ đi nước mắt cô.
Khuôn mặt anh giữ vẻ lạnh lùng, giọng nói thấp trầm:
“Tiểu tổ tông, em mà còn khóc nữa là hàng xóm báo cảnh sát đó.”
Hứa Chi Hạ cắn môi, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế.
Nhưng vẫn thút thít từng cơn.
Tiêu Dã thấy cô không thể thoát khỏi cảm xúc của mình, liền nói:
“Tôi vẫn chưa ăn tối.”
Hứa Chi Hạ nhìn anh một cái, lau nước mũi rồi đi tìm đồ trong tủ lạnh.
Trong tủ chỉ có trứng gà và sữa.
Hứa Chi Hạ quay lại, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô:
“Em… Em nấu mì cho anh.”
Trái tim Tiêu Dã như bị nhúng vào ly sữa ngọt ngào, mềm mại:
“Ừ.”
Hứa Chi Hạ cầm trứng đi vào bếp.
Tiêu Dã quay người xách quạt điện theo, đặt quạt hướng về phía cô.
Hứa Chi Hạ đun một nồi nước, cho vào tô nào là xì dầu, bột ngọt, dầu ớt, giấm, bột hoa tiêu, dầu hoa tiêu…
Nước trong nồi sôi sùng sục.
Cô mở nắp, dùng đũa khuấy tròn theo chiều kim đồng hồ, rồi bất ngờ đập hai quả trứng vào.
Trứng gà tròn mịn nổi lên.
Cô không khóc nữa, cũng không còn thút thít.
Mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Tiêu Dã kéo tay Hứa Chi Hạ, lấy đôi đũa trong tay cô:
“Để tôi, em đi tắm đi, vừa nãy khóc ra cả mồ hôi rồi.”
Hứa Chi Hạ sững lại, nghĩ rằng mình có mùi mồ hôi, ngượng ngùng chạy ra khỏi bếp.
Sau khi tắm xong, sấy khô tóc, cô thấy Tiêu Dã đã ăn xong mì và dọn dẹp cả bếp.
Nhưng cô vẫn lo lắng về vết thương nghiêm trọng trên cổ anh.
Cầm hộp thuốc, cô gõ cửa phòng.
Không ai trả lời.
Hứa Chi Hạ áp tai vào cửa:
“Anh, anh ngủ rồi à?”
Vẫn không có tiếng đáp.
Cô thử vặn nắm cửa, ‘cạch’ một tiếng, cửa mở ra.
Hứa Chi Hạ tò mò đẩy cửa, thò đầu vào.
Phòng sáng đèn nhưng không có ai.
Từ nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy.