Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 22

Tiết học tập trung đầu thứ Hai, lần đầu tiên Thịnh Hạ tham dự nghi thức kéo cờ của trung học phụ thuộc. Trường trọng điểm của tỉnh có khác, lắm tiền nhiều của, chỉ nghi thức kéo cờ cũng được phát trực tiếp trên màn hình lớn. Tổng cộng có hai màn hình, trái một phải một, bình thường bị giá đèn che khuất nên nay Thịnh Hạ mới thấy lần đầu.

Người phát biểu dưới cờ hôm nay là đại biểu khối 10 mới vào trường, một nữ sinh hoạt bát nhanh nhẹn, nhưng trông có vẻ hồi hộp.

Màn hình lớn nhường vậy, ống kính gần như thế, đủ để nhìn rõ tận từng cái chớp mắt.

Thịnh Hạ nghĩ vu vơ, khuôn mặt Trương Chú được phóng to sẽ trông như thế nào? Cái mặt rất ngang của cậu đọc lên nội dung trang trọng như thế, biểu cảm của nó sẽ thế nào? Dưới sân khấu có ngót mấy nghìn học sinh đen nghịt, cậu liệu có hồi hộp?

Bỗng cô thấy tiếc vì tuần trước không thể nhìn tận mắt.

“Hiệu quả này, kém xa bài phát biểu của Chú tuần trước!”

“Không so được luôn ấy chứ.”

“Tuần trước thành điển hình rồi ấy chứ? Phải ghi âm lưu vào tư liệu của trường.”

Học sinh trực nhật ở lại lớp cũng tham dự bàn tán từ xa, lôi lại nghi thức kéo cờ tuần trước.

Bạn nam quét lớp bỗng “chậc chậc” mấy tiếng. Cậu đứng cạnh bàn Trương Chú, mắt nhìn tờ giấy vo tròn trong tay, “Đệch, không phải Trương Chú đang qua lại với Thịnh Hạ chứ?”

“Cái gì?”

Chu Huyên Huyên quay sang, “Sao thế được, cuối tuần Trương Chú còn ôm cây si đi xem Trần Mộng Dao tập tiết mục kìa.”

“Thế cậu đọc thử xem?” Nam sinh kia quơ quơ tờ giấy trong tay, các bạn nghe vậy đều châu đầu vào.

Chu Huyên Huyên nhận tờ giấy, một bạn nữ khác cũng kề đầu sát vào, đọc từng chữ một:

“Có gì muốn hỏi không?”

“Chấm hỏi”

“Có thể hỏi mình.”

“Không có.”

“Cậu biết làm hết?”

“Không được à?”

“Được, đương nhiên được, cậu là được nhất.”

“Mặt cạn lời.”

“Không biết thì hỏi mình, đừng ra ngoài mất mặt.”

“Ờ.”

Đọc hết, nữ sinh chà mớ da gà da vịt dựng đứng trên cánh tay, “Uầy ~ sến vãi!”

Bạn nam phát hiện tờ giấy nói: “Nhìn cái là biết ngay chữ hai cậu ấy, dễ nhận lắm luôn.”

Chữ Thịnh Hạ đẹp hệt như chữ mẫu, ai cũng đã thấy trên tấm bảng văn mẫu. Chữ Trương Chú thì hơi ngoáy, phóng khoáng bay bổng, cũng rất dễ nhận ra.

Chu Huyên Huyên thoáng cau mày: “Đọc kĩ thì đối thoại này cũng bình thường mà?”

Một nữ sinh khác nghĩ ngợi, cũng phủ định suy đoán trước đó, “Đúng thật, mới khai giảng bao lâu đâu, sao nhanh vậy được. Nhìn Thịnh Hạ đúng kiểu con ngoan, bọn con trai các cậu chỉ ưa nói vớ vẩn, làm hỏng danh dự người khác!”

“Ơ… mình cũng có nói gì đâu?” Nam sinh chống chế.

Một nam sinh khác nói: “Mình thấy Thịnh Hạ trả lời rất bình thường, là một mình Trương Chú buông lời phóng đãng.”

“Ha ha ha ha ha đừng nói chứ, phóng đãng thật!”

Chu Huyên Huyên lườm nam sinh kia một cái, “Người Trương Chú thích là Trần Mộng Dao, được chưa?”

Không ai không biết Chu Huyên Huyên có quan hệ thân thiết với Trần Mộng Dao. Trần Mộng Dao vẫn hay tới lớp họ tìm Chu Huyên Huyên, lúc trước lại từng theo đuổi Lư Hựu Trạch nên con dân A6 ai cũng biết rõ. Nam sinh nhún vai, không tranh cãi chủ đề này nữa mà đi ra một góc buôn những chủ đề của bọn con trai.

“Cậu có thấy Thịnh Hạ xinh hơn không?”

“Tổng thể rất có khí chất, nhưng chưa nhìn kĩ mặt, vóc dáng cũng… không ấn tượng, cảm giác lúc nào cậu ấy cũng cúi đầu.”

“Cảm giác hơi nhạt nhòa, không nổi bật như Trần Mộng Dao. Nhưng có một lần mình đi lấy nước đứng cạnh cậu ấy, cậu ấy quay sang, mặt như trong suốt vậy… khó nói lắm.”

“Cậu miêu tả kiểu gì vậy, nghe như ma ấy?”

“Thiên thần hợp lý hơn chứ?”

“Cậu thích người ta?”

“Không không không, đừng nói bậy, mình chỉ bảo là xinh thôi mà?”

Hết tiết chào cờ, Thịnh Hạ đi lấy nước, lúc xếp hàng thấy hình như toàn học sinh A6, trong đó những bạn trực nhật hôm nay có mặt đông đủ. Thịnh Hạ lấy làm lạ, bình thường học sinh trực nhật sẽ tranh thủ lúc cả lớp đi chào cờ để lấy nước, đi vệ sinh các kiểu, sao hôm nay lại rồng rắn xếp hàng sau cô?

Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không mà cô thấy hình như các bạn đang kín đáo quan sát mình. Điều này khiến Thịnh Hạ thấy rất mất tự nhiên. Cô gật đầu với Chu Huyên Huyên tạm coi là khá thân xem như chào hỏi.

Chu Huyên Huyên cũng nhoẻn cười, “Hạ Hạ, hi.”

Nữ sinh bên cạnh Chu Huyên Huyên gọi cô lại, “Thịnh Hạ, đợi bọn mình cùng về lớp với.”

Bạn nữ lên tiếng là bạn cùng bàn với Chu Huyên Huyên, hình như tên Lý Thi Ý. Thịnh Hạ gần như chưa nói chuyện với bạn này câu nào, tuy thế vẫn gật đầu đáp, “Ờ, được.”

Cô đứng bên cạnh chờ đợi, bỗng nghe Chu Huyên Huyên vẫy tay với phía sau lưng, “Mộng Dao, ở đây!”

Thịnh Hạ thấy một bạn nữ tóc nâu gợn sóng cầm cốc nước đi tới, trên gương mặt là nụ cười tỏa rạng. Bạn mặc chiếc áo đồng phục màu trắng xanh, bên dưới là chiếc quần soóc jeans siêu ngắn giấu kín chỉ thấp thoáng trông được phần viền, đôi giày vải giẫm gót đi như dép lê.

Nắng chiếu xiên trên lối hành lang, đôi chân dài trắng lóa như nắng.

Xung quanh vô số các bạn lặng lẽ ngoái nhìn.

Cậu ấy chính là Trần Mộng Dao nhỉ, quả thật rất nổi bật. Đôi mắt Thịnh Hạ dừng trên gương mặt bạn một chốc ngắn ngủi, liền đó lịch sự lảng đi.

Trần Mộng Dao xếp cuối hàng, mấy bạn nam nhường bạn lên trước, bạn khách sáo cảm ơn rồi bảo Chu Huyên Huyên: “Thế Huyên Huyên đợi mình nhé.”

“Khỏi phải nói.” Chu Huyên Huyên đáp.

Vì vậy, Thịnh Hạ buộc phải đợi cùng.

Trần Mộng Dao lấy nước xong, khoác tay Chu Huyên Huyên, “Đi thôi.”

Lý Thi Ý thì khoác tay Thịnh Hạ, bốn người cùng đi vào lớp.

Thịnh Hạ càng thấy mất tự nhiên. Cảm giác này rất lạ, cứ như tự dưng bị kéo vào một cuộc tụ họp bạn thân mà chẳng có ai thân thiết.

Chu Huyên Huyên nói: “Cậu tập xong hết rồi à?”

Trần Mộng Dao: “Tối nay diễn tập nữa.”

Chu Huyên Huyên: “Kì tập huấn ở Đông Châu thì xong hết rồi? Còn đi nữa không?”

Trần Mộng Dao: “Phải đi chứ, trước khi thi vẫn phải đi đi về về suốt.”

“Thế bài vở trên lớp thì sao?” Chu Huyên Huyên hỏi han, “Mấy trường cậu muốn vào cũng yêu cầu điểm trên lớp rất cao mà?”

Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng không biết, chắc vẫn phải học thêm ở ngoài. Nhưng mà giá chát lắm.”

“Bảo Trương Chú ấy? Tài nguyên tốt thế mà không dùng?”

Trần Mộng Dao trề môi: “Nói sau đi, kệ cậu ta.”

Chu Huyên Huyên rút cánh tay ra vỗ vai Trần Mộng Dao, “Này! Cậu ngó lơ hotboy đình đám của A6 bọn mình thế ổn thật không đấy?”

Trần Mộng Dao cười không nói.

Trần Mộng Dao học A4, về tới lớp là đi vào ngay, trước khi vào lớp còn ngoái lại nói lớn với Chu Huyên Huyên, “Trưa đợi mình cùng đi ăn nhé?”

Chu Huyên Huyên ra dấu ok.

Trần Mộng Dao cũng bắn tim, nháy một mắt đáp lại trông đầy sức sống. Trước khi rời mắt, cái nhìn của bạn đảo thật nhanh qua sườn mặt trầm tĩnh của Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ đang hơi cúi đầu nên tất nhiên không nhận ra, càng không biết mấy cậu con trai đằng sau đang thì thầm to nhỏ.

“Mình nghĩ cậu nói đúng, hình như Thịnh Hạ xinh hơn.”

“Chứ lại?”

“Đúng là rất xinh, mà còn chưa chăm chút trang điểm. Hai cậu ấy đứng cạnh nhau trông rất rõ. Rốt cuộc Trần Mộng Dao cũng chỉ đến thế, còn Thịnh Hạ thì mới là một tờ giấy trắng.”

“Đúng, cảm giác của mình cũng giống vậy, chỉ là không biết hình dung.”

“Thảo nào Trương Chú trở tính phóng đãng.”

“Ha ha ha!”



Buổi tối ngày nhà giáo, toàn trường xem diễn văn nghệ ở hội trường. Khối 12 hệt con thú xổng chuồng, hưng phấn đến lạ, cả tòa nhà của khối 12 như sục sôi.

Buổi tiệc tối lại một lần lật đổ nhận biết của Thịnh Hạ về nhóm “học sinh giỏi”, chất lượng tiết mục cao hơn Nhị Trung không biết bao nhiêu lần. Có đôi khi cô thật sự không hiểu rốt cuộc tại sao thượng đế lại thiên vị tới vậy, tại sao lại có người có thể giỏi toàn diện các mặt đức trí thể mỹ?

Thịnh Hạ đã học đàn tranh nhiều năm, cũng từng là nòng cốt văn nghệ của trường. Nhưng cây đàn tranh của cô đã bị rơi vỡ trong một trận cãi nhau giữa Thịnh Minh Phong và Vương Liên Hoa. Dù rằng sau đó được Thịnh Minh Phong mua cho cây tốt hơn, cô đã không còn động đến.

Nhìn đội múa dân vũ ngay ngắn hàng lối trên sân khấu, ngón tay Thịnh Hạ di động trên đầu gối.

Tiết mục Trần Mộng Dao múa chính làm cả buổi tiệc dậy sóng. Tiết mục tên “Ca vũ thanh xuân”, vừa nhảy vừa hát, còn có hoạt cảnh minh hoạt, bầu không khí vô cùng sôi động. Lúc tiết mục kết thúc, trừ khu A4 thì khu A6 là nơi tiếng hoan hô to nhất.

Lúc chào cảm ơn, Trần Mộng Dao vẫy tay với hướng A6, cả bọn lại tức thì gào lên, hết nhìn Trương Chú lại nhìn Lư Hựu Trạch.

Vở diễn còn đặc sắc hơn tiết mục trên sân khấu.

“Lát nữa Trương Chú có lên tặng hoa không?”

“Chắc là có, cậu ấy chẳng là fan tuyến đầu của Trần Mộng Dao còn gì?”

“Còn là hoa mao lương rất đắt nữa. Chậc, với anh Chú nhà ta thì đúng là sành rán ra mỡ!”

“Ha ha ha ha!”

“Vậy mới nói chuyện tình cảm khó đoán, cứ thế thì nữ thần sẽ chẳng tới với cậu ta đâu, tội không kia chứ.”

“Người mà Trương Chú còn không thể cưa đổ, thì ai có thể cưa đổ?”

“Nhân dân tệ cưa là đổ ngay, như Lư thiếu gia đó!”

“Ôi, nếu là cậu, cậu chọn thái tử hay chọn nam khôi?”

“Mình có phải hoa khôi đâu, làm gì đến lượt mình chọn?”

“Cũng phải, nhưng tiểu thuyết dài kỳ của mấy cậu này có thể kết truyện trước khi tốt nghiệp không? Đừng để mình lên đại học rồi còn mải hóng hớt mấy chuyện bên lề của hoa khôi nam khôi với công tử nhà giàu này chứ.”

“Ha ha ha biết đâu được đấy.”

Thịnh Hạ ngồi ở ngả sau, nghe hết những lời rỉ tai thì thầm.

Cô nhìn gáy người hàng trước. Cậu tì cùi chỏ lên tay vịn, chống cằm xem múa. Ánh mắt cậu, lúc này sẽ thế nào? Khi nhìn người mình thích, nét mặt cậu trông sẽ thế nào?

Hẳn sẽ vừa chăm chú lại vừa say mê, giống như buổi xem tập diễn hôm nọ.

Tóm lại, không thể là ánh mắt nhìn đồ ngốc.

Thịnh Hạ lắc mạnh đầu, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy?

Buổi tiệc kết thúc, tất cả thành viên tham gia biểu diễn lên sân khấu chung vui, nhạc nền sục sôi sức sống tuổi trẻ, ruy băng bay múa khắp nơi, vô số khán giả dưới sân khấu ùa lên tặng hoa. Trần Mộng Dao ôm tận mấy bó hoa, sắp bị hoa che hết cả người. Nhưng trong đó không hề có một bông mao lương.

Khán giả lục tục rời khỏi hội trường. Thịnh Hạ nhìn thấy cái đầu với đường nét rất đẹp kia bước lên, nhưng không xuất hiện tặng hoa trên sân khấu.

Thịnh Hạ về lớp, ôn tập một lúc rồi mới thu dọn đồ đạc về nhà, nhoáng cái đêm đã buông. Đêm khuya người vắng, cô đi tắt qua Văn Bác Uyển, khi chạy ngang vườn hoa trong khu dân cư bỗng nghe giọng nói quen tai.

“Không phải cậu đã có rất nhiều hoa rồi à?” Trương Chú ngồi sát mé ngoài trên băng ghế đá trong đình, hờ hững hỏi.

“Chú, có phải cậu đang ghen không?” Trần Mộng Dao ngồi bên cạnh cậu, lớp trang điểm vẫn chưa gỡ bỏ, mi dài lặn vào trong tóc mái, răng trắng môi đỏ, trong đêm tối lộng lẫy lạ thường.

Trương Chú thở ra một hơi, rất nặng.

Cậu đứng dậy, đi tới trước Trần Mộng Dao, nhìn xuống bạn từ trên cao ở cự ly rất gần. Nhìn từ góc của Thịnh Hạ, cậu chỉ hơi cúi đầu là sẽ hôn lên cô gái đối diện, không khí quẩn quanh sự mập mờ hồi hộp.

Hẳn cũng vì di chuyển mà hình như cậu nhận ra tiếng chiếc xe điện trên đường, cái nhìn đảo qua con đường xe chạy.

Thịnh Hạ cuống quýt tăng tốc, mắt nhìn thẳng, nhanh chóng rời khỏi phim trường Quỳnh Dao này.

Bóng đêm thấp thoáng, cũng chẳng biết cậu có nhìn thấy cô không. Cứ liên tục đụng mặt cậu, còn bắt gặp những chuyện khá riêng tư, thực lòng Thịnh Hạ hơi bối rối.

Trương Chú dõi theo đuôi xe trắng khuất bóng sau ngã rẽ, đôi mày khe khẽ nhếch lên.
Bình Luận (0)
Comment