Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 53

Khắp các con phố Liên Lý đi đâu cũng thấy những tiệm đồ nướng, đối với người Liên Lý, ăn đồ nướng là việc bình thường như cơm ngày ba bữa.

Người dân cứ cuối tuần sẽ tới Liên Lý ăn thịt nướng ở các thị trấn lân cận không phải số ít.

Trương Tô Cẩn cũng từng mở tiệm thịt nướng, vì xinh đẹp nên hay bị thực khách uống rượu tới khuya yêu sách.

Cái danh Liên Lý tiểu bá vương của Trương Chú đã có nhờ thế. Cậu nhóc 13, 14 tuổi gầy gò, mảnh khảnh thoạt trông xốc lên là rã tan, nhưng cũng chính vì coi thường cậu, không ít bọn bụi đời lang thang đã bị cậu đánh cho nước mắt nước mũi đầm đìa. Cậu mà lên cơn thì cầm chai rượu đập lên lưng vỡ nát cũng không phải nói đùa.

Hàn Tiếu từng thấy Trương Chú đánh nhau. Khi đó mắt cậu ánh lên vẻ hung ác, làm cậu chàng vốn ngày thường con ngoan sợ run cầm cập, bị ám ảnh suốt ba năm cấp hai không dám tới gần Trương Chú.

Dịp tết tuy không có du khách nhưng người đi vùng khác làm thuê đều trở về, phố phường sầm uất đông vui. 11 giờ khuya, cuộc sống về đêm ở Liên Lý chỉ vừa bắt đầu.

“Không khí ở Liên Lý vẫn thích thật, toàn là mùi thịt nướng!” Hàn Tiếu kéo cái ghế gấp đặt mông ngồi xuống, than thở.

“Bác Đỗ, thêm một tô đốt sống dê!” Chu Ứng Tường gọi to, lại hỏi, “Muốn ăn gì nữa không?”

Cả tiệm nướng mù mịt khói, tiếng trả lời của chủ quán vang lạ thường: “Xong ngay! Hàn Tiếu cũng về rồi à? Mẹ mày chẳng mua nhà lớn ở Nam Lý rồi còn gì?”

Hàn Tiếu cũng hét lên trả lời: “Đi đâu cũng không bằng Liên Lý, Nam Lý làm gì có quán nướng ngon bằng quán của bác Đỗ!”

Quán nướng đông như trẩy hội, ai nấy hét to nói chuyện trong tiếng bánh pháo nổ.

Mấy anh bốc vác kể chuyện quản đốc chủ thuê đì công nhân thế nào, nhân viên văn phòng khoe khoang thành tích năm nay cực khủng ra sao, người làm chủ thì kháo nhau sang năm nhà nước có chủ trương gì lớn.

Bất kể thân phận thế nào, tới quán nướng ngồi ăn thì vẫn một cái ghế xếp nho nhỏ, một miếng thịt một ngụm rượu.

“Chú, bố mình nói khu nhà cũ cậu ở hồi trước sắp thành cổ trấn rồi?” Bố Hàn Tiếu là công chức viên chức ở Liên Lý, đứng chức chủ nhiệm gì đó, mẹ cậu chàng thì là hiệu trưởng trường tiểu học trung tâm Liên Lý. Với địa vị này, Hàn Tiếu ngày bé chính danh là một cậu công tử ngông nghênh đòi gì cũng được.

Trương Chú gật gù: “Đúng là có chuyện đó.”

“Thế căn nhà cũ của nhà cậu có giá lắm? Định bán không?”

“Không biết.”

Từ khi sinh ra cậu đã không sống ở căn nhà đó nên không có tình cảm gì với nó, tất cả đều do ý của chị.

Hàn Tiếu: “Ấy, nói tới cổ trấn, đây còn là đề án do bố của ai kia đề ra đó. Nếu mà làm thật, Liên Lý sẽ phất to!”

Mấy người anh em học ở Liên Lý không hiểu lắm, hỏi: “Ai cơ?”

“Bố của ai?”

Chu Ứng Tường đắc ý như người có tin nội bộ: “Bố của nữ thần của anh Chú!”

“Ai cơ? Không phải Trần Mộng Dao à?”

Giờ thì Chu Ứng Tường đã hiểu cảm giác của Hầu Tuấn Kỳ khi trước, vênh mặt nói: “Đồ ngu.”

“… Rốt cuộc là ai, lúc trước thấy Chú đăng mấy bài QQ, yêu rồi à?”

“Mặt mũi thế nào, cho xem với.”

“Có đẹp không?”

Chu Ứng Tường làm người đại diện, giành trả lời: “Không thể miêu tả, nói xinh đẹp thôi thì quá nông cạn, đúng không Chú?”

Trương Chú nhấp một ngụm thứ đồ uống có phần trên màu vàng, không trả lời.

“Thật á? Còn đẹp hơn Trần Mộng Dao?”

Chu Ứng Tường: “Không thể so sánh!”

“Móa, ghê gớm vậy, nhìn xem nào.”

Hàn Tiếu không buồn để ý, nói tiếp: “Bố mình nói Thịnh Minh Phong có bề dày thành tích vững chắc, không bối cảnh, chỉ biết cắm đầu làm, là người có chính kiến, có năng lực, cũng có quan hệ, đã từng nhậm chức ở hầu hết các quận huyện có tiếng, tạo được nhiều thành quả, đi hết một vòng thì về Nam Lý, thành người đứng đầu, mà với độ tuổi bây giờ thì có lẽ còn tiếp tục leo lên được, làm một hai nhiệm kì có khi sẽ được điều đến Đông Châu.”

“Đông Châu là thành phố cấp phó tỉnh đó, nếu làm tốt, tiếp tục leo lên, thì sẽ thành quan chức mà người bình thường chỉ được nhìn thấy trên bản tin thời sự.”

“Đáng nể thật…” Chu Ứng Tường rỉ tai, “Anh Chú, hay cứ chọn Trần Mộng Dao thôi?”

Mới dứt câu đã bị Hàn Tiếu bộp ngay cho một phát vào gáy.

Trương Chú cũng ngước lên, cái nhìn cáu kỉnh thấy rõ.

“Không, không, em nói linh tinh, nói linh tinh thôi…” Chu Ứng Tường im bặt.

Cả hội đang tò mò không biết nữ thần này là thần thánh phương nào thì điện thoại Trương Chú có chuông, không phải cuộc gọi viễn thông mà là cuộc gọi thoại qua ứng dụng.

Trương Chú cũng rất ngạc nhiên, ra dấu bảo: “Đừng ồn.”

Rồi nhận máy.

Mấy cậu đi cùng dùng khẩu hình hỏi: Ai vậy?

Hàn Tiếu: Nữ thần!

Cả hội dỏng tai lắng nghe.

Trương Chú không bật loa nên không nghe rõ đầu kia nói những gì, chỉ nghe lời đáp của Trương Chú.

“Sao vậy?”

Chỉ có hai chữ, âm cuối hẫng nhẹ, dịu dàng đến lạ lùng, thoạt nghe bình thường nhưng cũng rất sến.

Chu Ứng Tường xoa xoa cánh tay. Trời cao hỡi, sao anh Chú có thể theo phong cách này?!

“Không, đang ở ngoài, ừm, mấy người bạn gặp mặt, không sao, đừng mà đừng cúp, cậu chụp cho mình, để mình xem. Ừ, được, được mà, sao cũng được hết, mai mình tới đón nhá? Ok, thế ở nhà sách Nhất Phương, được, không vội, đừng mà… nói thêm mấy câu… cũng được…”

Giờ thì mấy cậu bạn quay mặt nhìn nhau, ai cũng xoa tay dè bỉu.

Sao lại có người làm được như thế, chẳng nói lời tình tứ nào cũng khiến người ta gai hết người vậy?

Cuối cùng Trương Chú cũng cúp máy, làm cả hội đang buôn chuyện hăng say thì bị cậu cắt ngang. Trương Chú hét với chủ quán: “Bác Đỗ, có giấy bút không?”

“Có!”

Không lâu sau bác đã mang giấy bút dùng để gọi món tới.

Trương Chú không kén chọn, vừa cầm điện thoại vừa viết viết vẽ vẽ lên giấy.

Mọi người nhìn cậu, đến cạn lời.

Cậu đang giải một bài chứng minh môn toán, nhìn có vẻ không phải bài đơn giản, viết chừng năm phút mới xong.

Cả hội cứ thế mòn mõi chờ, thi thoảng rỉ tai xì xầm, sau đó thấy cậu mãi cũng viết xong, chụp tấm hình gửi đi.

Sau đấy nữa thì nhìn đồng bọn bằng vẻ mặt như chưa hề có gì xảy ra: “Gì vậy, ăn đi, uống đi chứ?”

“No rồi.”

“Học hành thay đổi số phận, tri thức dẫn tới nhân duyên, mình hiểu rồi.”

“Chỉ hối khi xưa mình không đặt chí hướng vào trung học phụ thuộc, giảng bài cho nữ thần.”

Hàn Tiếu phì cười: “Há, cậu tưởng cứ thi đậu trung học phụ thuộc là sẽ có nữ thần tới hỏi bài à?”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Ban nãy xì xầm buôn dưa lê một hồi, mấy cậu bạn đã hiểu tình hình đại khái, hỏi: “Chú, bạn gái cậu đúng là con gái ông bí thư gì gì đó thật à?”

Trương Chú đáp tỉnh bơ: “Vẫn chưa phải bạn gái.”

“Hả?”

Thế mà còn không phải, ai tin được?

“Con cái những nhà như vậy mà sẽ học hành khổ sở, trầy trật thi đại học như bọn mình? Mình tưởng đều lên đường du học hết rồi chứ?”

“Mình cũng thấy vậy, bây giờ không đi nhưng chắc sau này cũng sẽ đi?”

“Chú, cậu định vào đại học Hải Yến đúng không, thế thì chắc người ta khó mà đậu vào nhỉ?”

“Thế là phải yêu xa chắc rồi à?”

Hàn Tiếu nói: “Hà Yến còn rất nhiều trường tốt, đâu phải chỉ có mỗi hai trường Hải Yến Hà Thanh? Tuy điểm đầu vào không thấp nhưng thành tích của Thịnh Hạ cũng đâu phải tệ?”

“Vấn đề không phải có đủ điểm hay không, mà là người ta có muốn vào hay không.”

“…”



Cuộc gặp này kéo dài tới rạng sáng, 2 giờ Trương Chú mới về tới nhà. Bất ngờ là, Trương Tô Cẩn vẫn chưa ngủ.

“Chị? Chị làm gì vậy?”

“Chờ em đó.”

Trương Chú vứt chìa khóa sang một bên, “Chờ em cái gì, gọi điện cho em là được mà?”

“Hiếm có khi em về gặp bạn cũ, ngày mai lại phải về Nam Lý, đi chơi nhiều cũng tốt, nên không cắt ngang làm em mất vui.”

“Có chuyện muốn nói?” Trương Chú ngồi xuống một bên sô pha.

Trương Tô Cẩn ngập ngừng: “Chuyện ăn cơm ngày mai…”

“Ừm, sao vậy, có thay đổi?”

Ngày mai, bạn trai Trương Tô Cẩn sắp xếp hai nhà gặp mặt, đây là cuộc hẹn đã chốt vào hôm ba mươi tết.

Trương Tô Cẩn nói: “Không có thay đổi gì, chị nói trước với em về nhà họ, để em chuẩn bị trước.”

Trương Chú: “Sao vậy, nhà anh ta có mẹ chồng khó tính?”

Trương Tô Cẩn: “Không, bố mẹ cậu ấy qua đời hết rồi. Nhà cậu ấy khá có điều kiện, khi trước cũng vì lo vấn đề này nên mới mãi chưa quyết. Cậu ấy có một đứa cháu, em có quen…”

“Chính là người khi trước từng ăn trưa ở quán chúng ta, bạn học lớp em, Lư Hựu Trạch.”

Nhà họ Lư?

Thế thì đâu chỉ là khá có điều kiện.

Ngoài mặt Trương Chú không có gì đổi khác, chỉ đôi mày hơi nhếch lên.

“Lúc trước quan hệ của em với người ta không ra làm sao, ngày mai em…”

Trương Tô Cẩn chưa nói hết câu, Trương Chú đã cười: “Chị, chị lo gì thế? Ngày tốt như thế, em sẽ không làm gì nó đâu. Mà kể ra, không dưng có thêm thằng cháu cũng vui mà?”

Trương Tô Cẩn: …

Cứ có linh cảm không hay lắm. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.



Thịnh Hạ lên giường từ sớm, tuy cũng đã 12 giờ đêm nhưng so với 2, 3 giờ sáng ngày thường thì vẫn coi là sớm.

Ngày mai cô phải dậy thật sớm, chuyển hết bài vở vốn sắp xếp vào buổi chiều lên buổi sáng.

Bởi vì 3 giờ chiều mai, cô và Trương Chú đã hẹn gặp nhau ở nhà sách Nhất Phương.

Khi đặt báo thức, Thịnh Hạ có một thoáng do dự.

6 giờ dậy chăng?

Ờm…

Nhỡ đâu, cậu giữ cô ăn cơm ở ngoài thì sao?

Vậy thì làm trước một phần bài vở của buổi tối nữa.

Cuối cùng cô đặt báo thức 5 giờ sáng, đi vào giấc mộng với khóe môi vô thức cong cong.

Xế trưa hôm sau, cô không nghỉ trưa mà đứng tần ngần trước tủ quần áo.

Nam Lý có mùa xuân ấm áp, qua năm mới nhiệt độ tiếp cận 28 độ C, quả thật không chừa chút đường sống nào cho mùa đông.

Mặc gì đây nhỉ?

Thực ra cô có khá nhiều đồ, đa số là đồ thể thao, một năm bốn mùa vẫn y xì một bộ đó, đi đâu không cần tốn công phối đồ.

Nhưng… hôm nay cô không muốn mặc đồ thể thao.

“Chị? Mẹ nói chị với chị Chi Chi ra ngoài chơi, cho em theo nhá?” Ngô Thu Tuyền bỗng xuất hiện sau cửa phòng Thịnh Hạ, hào hứng nói.

Thịnh Hạ có vẻ né tránh: “Ờm, bọn chị đi nhà sách mà, chán lắm đó.”

“Nhưng vẫn thích hơn ở nhà.”

“Em,” Thịnh Hạ chọn bừa một chiếc váy cotton, “Ngày mai trường bọn em vào học rồi, em còn đầy bài tập chưa làm xong đúng không?”

Ngô Thu Tuyền dẩu môi: “Thì em mang tới nhà sách làm luôn, coi như đổi môi trường. Giờ đầu em không nghĩ nổi gì nữa rồi.”

Thịnh Hạ không giỏi nói dối, giờ đã bắt đầu bối rối không biết nên nói gì, đành vờ như tức giận trách: “Không được, em đi tìm bạn mình chơi đi, cả ngày bám lấy chị sao mà được?”

Ngô Thu Tuyền lơ nga lơ ngơ, liếc cái váy Thịnh Hạ bày trên giường, “Chị? Chị định mặc váy ạ?”

“Ờm… vẫn chưa biết nên mặc gì…” Thịnh Hạ khó nghĩ lắm thay, có vẻ vẫn chưa hài lòng nên lại mở tủ đồ, nhìn mớ quần áo đăm chiêu suy nghĩ.

Ngô Thu Tuyền ra vẻ trầm tư, bước lại gần, “Đi chơi với chị Chi Chi, mặc váy gì? Đi nhà sách thôi mà, còn phải đắn đo lựa đồ mặc nữa à?”

Thịnh Hạ đâm hoảng loạn. Tuyền làm sao thế, có phải đã biết gì rồi không?”

“Có phải chị đi gặp anh Trương Chú không hả?”

Nghe lời này tức thì Thịnh Hạ đóng sầm tủ quần áo, “Em nói gì thế hả Ngô Thu Tuyền!”

“Hề hề, xem ra là đúng rồi, thế em không đi nữa, em gái chị cũng hiểu chuyện lắm đó!” Ngô Thu Tuyền tủm tỉm cười đi ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn thì thào, “Chị, đừng buộc tóc nữa, đeo cái kẹp tóc xinh xinh vào đi.”

Thay váy xong, Thịnh Hạ đứng trước gương, nhìn cái kẹp tóc pha lê cài trên mái tóc dài đen nhánh, đắn đo lưỡng lự.

Liệu có phải… hơi quá không?

Cô gỡ kẹp tóc bỏ vào trong cặp, đi ra khỏi nhà.

Giữa lái xe và bắt xe, cuối cùng Thịnh Hạ vẫn chọn lái xe. Vì nhỡ cậu muốn đi đâu đó cũng coi như có công cụ thay đi bộ, chứ bắt xe thì tốn tiền, cậu tiết kiệm thế kia mà.

Vì vậy cô lại vòng về nhà, lấy thêm một cái mũ bảo hiểm.

Ngô Thu Tuyền hai lần đích thân tiễn chị gái ra đi, cảm thán: Một xinh gái, một đẹp trai, nhất thời còn không biết nên ngưỡng mộ chị hay là ngưỡng mộ anh Trương Chú.

Thịnh Hạ ghi nhớ quy tắc “lần đầu hẹn hò nhất định không được đến sớm” mà Đào Chi Chi đã căn dặn, tính toán thời gian ra cửa, nhưng không biết vì chạy xe quá nhanh hay do gì khác mà khi tới nơi chỉ mới 2 giờ 45 phút.

Vì vậy cô quay đầu xe, lùi lại vị trí cách nhà sách Nhất Phương một ngã rẽ, dừng gọn xe bên đường, lướt điện thoại chờ thời gian trôi qua.

Những ngón tay bất giác lại bấm vào khung trò chuyện với cậu, khung trò chuyện dừng ở cuộc gọi thoại cô gọi cho cậu tối qua.

Cậu đã nói khi làm đề thì dù lúc nào cũng có thể gọi cho cậu.

Thế nên tối qua cô mới gọi tới.

Không nghĩ chỗ bên cậu la ó rất ồn. Cậu đang đi chơi với bạn, cứ nghĩ có biết bao người đang chờ cậu, cô lại cảm thấy khó xử.

Nhưng cậu vẫn giải hết bài cho cô.

Trước bao con mắt nhìn, thế có được tính là công khai thiên vị?

Đôi môi Thịnh Hạ vô thức cong lên, tính ra cũng đã có một tuần chưa gặp nhau rồi. Trời đã ấm lên, hôm nay cậu sẽ mặc gì đây nhỉ?

Cậu nói trưa nay nhà cậu có một buổi hẹn ăn cơm, nên chắc sẽ ăn mặc chỉn chu?

Mong đừng làm nổi bật cô có vẻ như đã rất cất công ăn diện.

Sắp đến giờ rồi, Thịnh Hạ lái xe chạy tới nhà sách, canh đúng giờ mới mở cửa vào nhà sách Nhất Phương.

Cậu vẫn chưa tới.

Bữa cơm đó làm cậu lỡ giờ ư?

Thịnh Hạ chọn một vị trí có ánh nắng rất đẹp cạnh cửa sổ ngồi xuống, chỉ gọi một cốc nước, những món khác đợi cậu tới rồi cùng gọi.

3 giờ 15 phút, vẫn chưa thấy bóng cậu đâu, Thịnh Hạ thấy chán nên lại lướt điện thoại. Có cần hỏi cậu không nhỉ?

Mới 15 phút mà thôi, lỡ cậu bận việc thật, thì sẽ có vẻ cô đang chờ nóng lòng.

Nên là lại thôi.

Màn hình điện thoại tối đi, một gương mặt không được vui phản chiếu lên đó.

Thịnh Hạ cong môi nhắc mình nở một nụ cười. Nghĩ thế nào, cô mở túi lấy cái kẹp tóc ra cài lên.

3 giờ rưỡi, cậu vẫn chưa tới.

Thịnh Hạ đã bấm vào khung trò chuyện với cậu vô số lần, cuối cùng cắn răng, gửi đi một tin: “Cậu tới đâu rồi vậy?”

Gần như ngay lập tức, khung chat hiện dòng chữ: Đối phương đang soạn tin.

Nhưng hai phút trôi qua, Thịnh Hạ vẫn chưa nhận được một tin nhắn.

Hử?

Có phải cậu đang có việc, không tiện nhắn tin?

Đang nghĩ thì điện thoại rung lên – [Tống Giang mời bạn thực hiện cuộc gọi thoại…]

Thịnh Hạ vội nhận máy.

“A lô, cậu có việc…”

“Thịnh Hạ, cậu về trước đi.”



Sửa đổi một vài chi tiết dịch không chính xác, các cậu có thể ghé lại cuối chương 49 để xem thêm chú thích.
Bình Luận (0)
Comment