Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 90


Hạ Dương không về Nhật mà quay về nhà ba mẹ ruột mình, Taishi cũng đi theo, nhưng anh chỉ đưa cô về, bởi vì còn có việc nên anh không thể ở lại lâu.
Ba mẹ Hạ Dương nhìn thấy hai người về thì vừa vui mừng vừa kinh ngạc, mẹ Hạ Dương chạy vội ra nắm tay con gái "Sao lại về rồi, về cũng không báo trước với ba mẹ tiếng nào."
Khóe mắt Hạ Dương ươn ướt, cô ôm chầm lấy mẹ mình "Con nhớ ba mẹ quá."
Ba của Hạ Dương tuy rằng lúc trước giận cô, nhưng đã qua mấy tháng rồi, giờ nhìn thấy con gái của mình bình an về thăm, ông liền vui mừng lộ ra mặt.
Hạ Dương ôm mẹ mình xong liền quay qua chạy nhào vào lòng ba mình, ba cô tuy có xúc động nhưng vẫn mạnh miệng "Vẫn còn biết đường về sao?"
Hạ Dương thút thít "Con nhớ ba lắm, ba có khỏe không."
Ba Hạ Dương dù cứng rắn đến mấy vẫn không nhịn được mà đỏ mắt nói "Khỏe."
Mẹ cô gật đầu cười với Taishi, sau đó giục "Mọi người mau vào nhà đi, ở bên ngoài nóng lắm."
Taishi giúp Hạ Dương mang hành lý vào trong phòng, nhân tiện anh cũng mang đồ của anh vào luôn, ngày mai anh mới có chuyến bay quay về Nhật.
Mẹ Hạ Dương rót nước cho mọi người, bà nhìn thoáng qua Taishi sau đó nói với Hạ Dương "Nghe nói hai đứa cãi nhau, đã làm hòa xong rồi sao?"
Hạ Dương có hơi chột dạ, nhưng cô chỉ dám gật đầu "Có một chút hiểu lầm thôi ạ."
Ba Hạ Dương là người theo chủ nghĩa truyền thống, vừa nghe đến đây ông đã lên tiếng dạy dỗ con gái "Ba nói này, dù sao con cũng là vợ người ta, phải biết chú ý tam tòng tứ đức, xuất giá thì phải tòng phu.

Mấy vấn đề nhỏ thì con phải biết nhẫn nhịn một chút, đâu thể vì mấy chuyện vớ vẩn mà vợ chồng bất hòa cãi nhau..."
Hạ Dương nghe đến độ hoa mắt chóng mặt, cô nhìn sang mẹ mình cầu cứu.


Mẹ cô tiếp nhận ánh mắt của con gái, sau đó vỗ lên tay ba Hạ Dương "Được rồi, được rồi, con gái mới vừa về, ông đừng có nói nữa."
Ba Hạ Dương lúc này mới chịu im lặng, Hạ Dương thở phào một hơi, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là bị bố mình mắng, mỗi lần ông mắng là y như rằng cô sẽ thuộc hết cả một bài ca dao hoặc một bài lịch sử ngày xưa.

Taishi mang đồ vào trong xong liền đi ra, anh rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương.

Mẹ cô vội kéo ly nước để trước mặt anh "Con uống nước đi."
Taishi không biết tiếng Việt nhưng vẫn hiểu mẹ vợ đang mời mình uống nước, vì vậy liền cầm ly nước lên uống.
Ba Hạ Dương nhìn hai người, sau đó hỏi "Hai đứa định về chơi bao lâu?"
Mẹ Hạ Dương không vui, bà lại vỗ vào tay ông nói "Hai đứa nhỏ mới về, ông định đuổi tụi nó đi nữa hay sao?"
Hạ Dương cười ngăn mẹ mình lại, cô nói "Con ở chơi một thời gian ạ, còn anh ấy ngày mai sẽ về lại Nhật."
Mẹ cô kinh ngạc "Sao vậy, sao hai đứa lại tách ra?"
Hạ Dương vội giải thích "Anh ấy còn có lịch phải quay về tập luyện, với lại đang đợi làm thủ tục và xin visa cho bố mẹ anh ấy.

Sau đó anh ấy sẽ đưa bố mẹ sang gặp ba mẹ."
Ba mẹ Hạ Dương nhìn nhau, ba cô liền nghiêm túc hỏi "Hai đứa định làm đám cưới sao?"
Hạ Dương tươi cười "Dạ, để hai nhà gặp nhau trước đã, con cũng phải để bố mẹ nở mày nở mặt với họ hàng chứ."

Bố cô hiếm khi vui vẻ ra mặt, ông gật đầu nói "Được."
Nói thêm vài câu thì đã đến buổi chiều, Hạ Dương phụ giúp mẹ mình nấu cơm, ba cô và Taishi cùng nhau xem ti vi ở phòng khách.

Tầm mười phút sau ba cô đột nhiên gọi cô ra, ông nhìn qua Taishi rồi nói "Không mấy con dắt cậu ta xuống bếp luôn đi, cậu ta ở đây xem thì cũng có hiểu gì đâu."
Hạ Dương phì cười "Ba không muốn con rể mình hầu sao?"
Ba Hạ Dương nóng nảy "Hầu cái gì mà hầu? Cậu ta xoắn xuýt từ nãy đến giờ kìa, bộ dạng này sao ba tập trung xem tivi được."
Hạ Dương nhìn qua tivi, thấy ba cô đang xem tin tức hôm nay, lại nhìn qua Taishi, anh cũng nhìn lại cô, ánh mắt kia rất rõ ràng là đang ra tín hiệu SOS.
Hạ Dương nhịn cười, cô gật đầu, sau đó kéo tay Taishi "Đi thôi, vào bếp giúp em nhặt rau đi."
Taishi như được ân xá, anh lễ phép gật đầu với ba Hạ Dương rồi bước nhanh theo cô.
Ba Hạ Dương không nhịn được mà lắc đầu sầu não, lúc trước ông còn mong ước được con rể hầu xem tin tức, tốt nhất phải là một đứa con rể truyền thồng một chút, như vậy thì mới có tiếng nói chung với ông.

Nhưng mà nhìn xem đi, xem con gái ông dắt về người con rể như thế nào? Đến điều cơ bản là giao tiếp với ông cậu ta còn chưa làm được, thì nói gì đến chuyện có thể cùng ông bàn luận tin tức, thời sự.

Haizzz đúng là không thể trông mong quá nhiều mà...
Buổi tối Taishi và Hạ Dương ngủ chung một phòng, vì trong nhà còn có người lớn nên hai người không dám manh động gì, chỉ có thể ôm lấy nhau mà trò chuyện.


Hạ Dương có chút không nỡ, cô ôm lấy Taishi cọ qua cọ lại "Ngày mai anh về Nhật rồi, khi nào anh mới quay lại vậy?"
Taishi hôn lên trán cô "Ngoan, chờ làm thủ tục xong anh sẽ đưa bố mẹ theo để đón em, chậm nhất là hai tuần nữa." Trước đó Taishi đã nhận được lịch tập luyện, sắp tới anh sẽ tham gia mấy trận đấu ở nước ngoài.

Taishi định trước lúc đó sẽ sắp xếp cho hai nhà gặp nhau trước, sau khi quyết định được ngày cử hành hôn lễ rồi sẽ tiến hành chuẩn bị mọi thứ.

Dù sao hai người cũng là kết hôn xuyên quốc gia, ngoại trừ cần làm một số thủ tục ra, thì phải sắp xếp xem hôn lễ sẽ diễn ra như thế nào, ở Việt Nam một lần, sau khi về Nhật sẽ làm thêm một lần nữa.
Nghĩ đến đây Taishi liền xoa đầu Hạ Dương "Em chỉ việc ăn uống rồi nghỉ ngơi cho tốt, đừng bận tâm gì cả, mọi thứ cứ để anh sắp xếp."
Hạ Dương lắc lắc đầu "Hôn lễ là dành cho hai người mà, sao em để anh một mình chuẩn bị được."
Taishi thương yêu vuốt vành tai cô "Vậy em giúp anh liệt kê một số thủ tục dành cho hôn lễ ở Việt Nam nha, anh không biết mấy cái này."
"Được"
Sau đó Hạ Dương nói sơ cho Taishi nghe về một số thủ tục khi diễn ra hôn lễ, còn kể thêm cho anh nghe vài hôn lễ mà cô từng tham dự.
"Dù sao thì em cũng chỉ là tham gia một lúc thôi nên không rành lắm, đợi ngày mai em hỏi mẹ thêm rồi sẽ liệt kê ra cho anh."
Taishi rất kiên nhẫn nghe, anh cười gật đầu "Được, nghe được bao nhiêu thì cứ nói lại cho anh.

Anh nhất định sẽ chuẩn bị cho em một hôn lễ thật tốt."
Hạ Dương cảm động vùi mặt vào trong ngực anh "Taishi, cảm ơn anh."
"Cảm ơn gì chứ, em là vợ anh, mấy thứ này đều là anh nên làm."
Sáng hôm sau Hạ Dương lái xe đưa Taishi ra sân bay, lúc anh sắp đi vào trong, hai người lưu luyến ôm lấy nhau không rời.


Hạ Dương hai mắt đã sớm đẫm lệ, tuy rằng lần này không đau buồn bằng lần cô bỏ đi, nhưng cũng là chia tay, nên cô không thể nào kiềm được nước mắt.
Tiếng thông báo chuyến bay sắp cất cánh đã vang lên, Taishi đau lòng gỡ tay Hạ Dương ra "Ngoan, em đừng khóc, anh sẽ quay lại nhanh mà."
Hạ Dương lau nước mắt gật đầu "Vậy em sẽ đợi anh."
Taishi cúi đầu hôn lên trán, lên mắt, sau cùng là lên môi cô, bản thân anh cũng không nỡ rời đi.

Thấy sắp đến giờ, Taishi liền buông Hạ Dương ra "Anh đi nha."
Hạ Dương đợi cho Taishi đi vào trong, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của anh nữa, cô mới chịu xoay người quay trở về.
Hạ Dương lái xe quay về nhà, lúc gần đến nhà cô nhìn thấy một dáng người hơi quen.

Hạ Dương lái xe chậm lại, cô nhíu mi muốn nhìn rõ xem người kia là ai.

Người mà Hạ Dương đang nhìn là một cô gái, dáng người rất chuẩn, cô ấy mặc áo khoác, đeo khẩu trang, vừa đi vừa xem điện thoại, hình như là xem bản đồ thì phải.
Hạ Dương thấy có vẻ là người quen của mình, cô lái xe chậm đến bên cạnh, vừa nhận ra người kia cô liền mở to mắt kinh ngạc.
Người đó là Hiroko!
Hạ Dương không thể tin mà dừng hẳn xe lại, Hiroko đang đi bộ cũng phát hiện ra, hai người xoay mặt nhìn nhau.

Hạ Dương không ngờ Hiroko lại tìm được địa chỉ nhà cô, nhưng sao cô ấy lại đến đây? Không phải là cô ấy vừa đính hôn sao? Chẳng lẽ là đến tìm Taishi?.

Bình Luận (0)
Comment