Mùa Hoa Không Về Lại

Chương 57


Hứa Anh Mai để Lữ Hưng Phàm và Hứa Anh Tuệ lên nhà trước, sau đó cô và Đỗ Hạo Vũ cùng đi đến bệnh viện.
Lúc bọn họ đến phòng bệnh, Vu Chiêu Đệ còn chưa tỉnh.

Hứa Anh Mai nhìn thấy Lâm Thịnh, đáy mắt khiếp sợ, thốt ra một tiếng “Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thịnh là ông chủ công ty của họ, nghe nói mấy năm trước anh đã tiếp quản công ty từ tay mẹ mình.

Khi đó một số cổ đông già không tin tưởng vào năng lực của anh, cũng có nhiều người nhảy việc sang chỗ khác.

Sau đó thì ngày càng tốt lên, công ty dưới sự quản lý của anh ngày càng lớn mạnh.

Cô ở bộ phận kỹ thuật, bình thường rất ít cơ hội nhìn thấy Lâm Thịnh.

Thường thì sẽ chỉ ở những hoạt động tập thể của công ty như họp hằng năm mới nhìn thấy.
“Cô ấy thế nào rồi?” Đỗ Hạo Vũ lo lắng hỏi.

Vừa nãy lúc ăn cơm Vu Chiêu Đệ vẫn còn ổn, sao đột nhiên lại ngất xỉu.
“Bác sĩ nói cô ấy không có vấn đề gì lớn, chỉ là làm việc quá sức, hay thức đêm, thiếu máu cộng thêm tụt huyết áp nên dẫn đến ngất xỉu.

9h sáng mai đi làm điện tâm đồ để xem có vấn đề gì khác không.”
“Lúc nào cô ấy mới tỉnh?”
Lâm Thịnh liếc nhìn Vu Chiêu Đệ đang nằm trên giường bệnh: “Nhanh thôi.”
Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó cùng dời đi.
Đỗ Hạo Vũ không có cảm tình gì với Lâm Thịnh, có lẽ là do ngày trước từng đánh nhau.

Cậu ta đi tới trước giường bệnh.


Vu Chiêu Đệ lúc này sắc mặt tái nhợt, nhìn rất yếu ớt, vành mắt thâm đen cũng rất rõ ràng, tay truyền nước.

Cậu ta không khỏi đau lòng.
Di động Lâm Thịnh bỗng nhiên vang lên, là Diệp Văn gọi điện tới.

Anh ra hiệu với Hứa Anh Mai rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Mấy phút sau, anh quay lại phòng bệnh, nói mình có việc nên đi trước, bảo bọn họ chăm sóc cho Vu Chiêu Đệ, có tin tức gì thì thông báo cho anh.

Anh đưa giấy khám bệnh và giấy hẹn chụp điện tâm đồ đưa cho Hứa Anh Mai rồi rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Thịnh đi rồi Vu Chiêu Đệ mới tỉnh lại.

Vừa tỉnh cô liền nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ, hơi kinh ngạc.

Cô liếc một vòng, phát hiện mình đang ở bệnh viện, chính mình lại không có ký ức gì: “Tớ làm sao vậy?”
“Cậu ngất xỉu, Lâm Thịnh đưa cậu vào bệnh viện.”
Cô ngất xỉu trước mặt Lâm Thịnh? Vu Chiêu Đệ nhíu mày: “Bác sĩ nói tớ có vấn đề gì không?”
Đỗ Hạo Vũ nói lại những lời Lâm Thịnh vừa nói cho cô nghe.
“Cũng muộn rồi, mọi người về đi, mình tớ ở đây là được.”
“Không sao đâu, tớ ở đây với cậu, ngày mai cậu còn phải làm điện tâm đồ.” Đỗ Hạo Vũ trầm giọng nói.
Vu Chiêu Đệ nói mình không có vấn đề gì lớn, chỉ là gần đây công việc nhiều, mệt nhọc quá mới dẫn đến ngất xỉu.

Cô để cho hai người về nhà, dù sao bệnh viện cũng có bác sĩ và y tá, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Đỗ Hạo Vũ nghĩ một người con trai như anh ở đây đúng là không tiện lắm, vì thế nên cũng không khăng khăng nữa.

Cuối cùng là Hứa Anh Mai ở lại.
Sau khi Đỗ Hạo Vũ rời đi, Hứa Anh Mai lôi một cái ghế ra ngồi bên cạnh cô: “Gần đây em hay thức đêm à?”
“Vẫn ổn, chị cứ yên tâm, em không sao.

Chị thấy đấy, em còn không bị cảm cúm gì, lần này là ngoài ý muốn thôi.” Vu Chiêu Đệ cười cười.

Sức khỏe của mình cô luôn biết rõ, mỗi một năm công ty đều cho mọi người kiểm tra sức khỏe.

Sức khỏe cô không có vấn đề gì lớn, thiếu máu là chuyện bình thường, có con gái nào mà không bị thiếu máu ít nhiều đâu.
Hứa Anh Mai luôn cảm thấy Vu Chiêu Đệ chưa nói thật.

Lúc hai người ở cùng nhau, Vu Chiêu Đệ luôn tắt đèn đi ngủ rất đúng giờ.

Thỉnh thoảng sắc mặt cô sẽ rất kém, nhưng lần nào bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì lớn.

Cô hỏi Vu Chiêu Đệ quen biết ông chủ mình như thế nào, còn có quan hệ gì với Đỗ Hạo Vũ.
Vu Chiêu Đệ không giấu diếm Hứa Anh Mai, nói Lâm Thịnh và Đỗ Hạo Vũ đều là bạn học cũ.
“Có phải Đỗ Hạo Vũ đang theo đuổi em không?”
“Xem như là vậy đi.” Vu Chiêu Đệ uể oải nói.
Hứa Anh Mai thấy cô mệt mỏi nên để cho cô nghỉ ngơi, chuyện khác ngày mai rồi nói.
Vu Chiêu Đệ nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm giác được luôn có người đi lại trong phòng bệnh, y tá đến thay thuốc cho cô.
Hôm sau, Vu Chiêu Đệ bảo Hứa Anh Mai đi làm, đừng xin nghỉ vì cô, tự cô đi làm kiểm tra là được.

Hứa Anh Mai không làm gì được cô, vừa khéo Đỗ Hạo Vũ sáng sớm đã tới nên cô đành phải đi làm.
Vu Chiêu Đệ đi làm điện tâm đồ và lấy máu, kết quả cuối cùng cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng bác sĩ vẫn kê cho cô không ít thuốc.

Đỗ Hạo Vũ làm thủ tục xuất viện cho cô rồi lái xe đưa cô về.
Sau khi dừng xe, cô đang chuẩn bị tháo dây an toàn ra thì Đỗ Hạo Vũ cầm tay cô.

Cô nghi ngờ nhìn anh.
“Chiêu Đệ, hãy cho anh cơ hội được chăm sóc em.”
Đối diện với ánh mắt chân thành tha thiết của Đỗ Hạo Vũ, Vu Chiêu Đệ trầm mặc thật lâu, sau đó gật đầu.
Đỗ Hạo Vũ nghiêng người qua, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.
Vu Chiêu Đệ trở về nhà, không kìm được đặt tay lên gò má vừa bị hôn.

Cô rũ mắt, một lát sau, cô vẫn không thể chịu được mà dùng sức chà lau, cả người từ từ trượt xuống dựa vào cánh cửa, ngồi trên mặt đất thật lâu.
Buổi chiều, cô đi làm lại.

Gặp được Trịnh Nhã Thu trong công ty, hai người đều làm như không nhìn thấy mà đi lướt qua nhau.

Buổi sáng nghỉ làm tồn đọng lại không ít công việc, Vu Chiêu Đệ bận rộn giải quyết cả buổi chiều, cũng không nghĩ đến chuyện gì khác.
Hơn 8h tối, cô mới rời khỏi công ty.

Xuống dưới sảnh, cô nhìn thấy Dương Thiên Lỗi và Trịnh Nhã Thu đi đằng trước nên cố ý đi chậm lại.
Trên tàu điện ngầm, di động của cô đột nhiên vang lên.

Là một số điện thoại lạ gọi tới.

Cô nhận điện thoại, thì ra là Giang Tú Lệ gọi điện tới.

Tại sao Giang Tú Lệ lại có số điện thoại của cô?
Cô chỉ có thể nghĩ tới một người duy nhất – Trịnh Nhã Thu.
“Chiêu Đệ, con có tiền không? Có thể gửi một ít tiền về nhà không?”

Quả nhiên là đòi tiền.

Vu Chiêu Đệ không đợi bà ta nói xong mà cúp luôn điện thoại.

Lúc Giang Tú Lệ gọi lại lần 2, cô kéo luôn số của bà ta vào danh sách đen.
Buổi tối, cô chuẩn bị đi ngủ.

Lúc mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc mới phát hiện đã uống hết thuốc rồi.

Mấy lọ thuốc lần trước cô lấy từ bệnh viện về đều đã uống hết rồi, toàn là lọ rỗng.
Cô nằm lại giường, nhắm mắt lại, mãi đến hơn 3h sáng mới ngủ thiếp đi.

Hứa Anh Mai viết chương trình mãi đến 10h tối mới tan làm.

Sau khi xong việc, cô gặp Lâm Thịnh ở thang máy.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thịnh gật đầu: “Vu Chiêu Đệ không sao chứ?”
“Không sao, bác sĩ bảo em ấy chỉ là mệt nhọc quá độ.”
Sau đó hai người im lặng, không nói thêm gì.
Hứa Anh Mai nghĩ dù sao Lâm Thịnh cũng là ông chủ.

Cho dù anh ít tuổi hơn cô thì ông chủ vẫn là ông chủ, không cần phải cố gắng nói chuyện phiếm vài câu với ông chủ, tránh trường hợp càng xấu hổ hơn.
Hết chương 57.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment