Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 12


Cô nắm chặt áo khoác nhanh chân chạy về sau lưng anh, khuôn mặt vô cùng sợ, tay bám lấy vạt áo sơ mi trắng, đầu có hơi ngả vào lưng Trịnh Nam.
“Tuần trước vừa vào viện còn chưa đủ đau sao?” Anh lạnh giọng.
“Bác sĩ Trịnh, chúng tôi không biết đây là người của anh”

Anh bỏ tay vào túi quần: “Ai cũng không được làm vậy, một tuần vào bệnh viện năm lần mới đủ à?”
“…Xin lỗi chị dâu, chúng tôi không biết”
“…” Cô còn không nghe rõ bọn họ nói gì chỉ cảm thấy sự tức giận ở trong anh.
Trịnh Nam liếc họ, bọn họ liền đi mất, mấy người dữ tợn ở nơi này anh gặp không ít, nhưng là gặp ở bệnh viện, bọn họ một chút cũng không muốn đụng đến anh, nếu không…khi anh khử trùng sẽ cực kì ‘mạnh tay’, có khi từ bị thương làm cho mất mạng luôn cũng không chừng.

Nói đùa là như vậy, nhưng anh tốt tính, bọn họ bị thương đều là anh chữa, mấy người bác sĩ khác thì lại vô cùng xem thường họ.
“Cậu xem cậu kìa, ăn mặc không kín đáo gì cả” Anh nhìn cô.
Trịnh Nam thấy cô không trả lời liền vỗ vai: “Về thôi”
“Còn tiệc…”
“Chút nữa tôi nhắn cho bọn họ là được”
Cô gật gù tỏ vẻ đồng ý.
Anh có hơi cười: “Sợ rồi à?”
“Khi không có tôi thì ăn mặc ý tứ một chút”
Cô có chút không bình tĩnh, suốt cả quãng đường cũng không thèm nói chuyện với anh một câu, nhưng anh cũng hiểu khi con người ta mất bình tĩnh vốn là như vậy.


Đam Mỹ Sắc
Giang Nhu trở về nhà đã sớm đi tắm, cô còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, quần áo, khăn lau, cả mấy thứ quà mua cho bà và bọn trẻ.

Bà cô cực kì thích trang sức, cô cũng không ngại tiêu tiền, cũng đã rất lâu cô còn không có thời gian về nội, bố cô cũng đã trở nên tốt hơn, suốt ngày nếu mẹ cô ở thành phố thì đều cố gắng ở cạnh, ông không còn như trước nữa.

Giang Uẩn: ‘Có việc rồi, con tự mình về đi’
Tin nhắn ngắn gọn của Giang Uẩn khiến cô có chút nheo mắt.
Giang Nhu: ‘Chú là cái đồ hứa mà không giữ lời’
Giang Uẩn: ‘Con bé này’
Giang Uẩn: ‘Tự mình về đúng giờ đấy’
Giang Nhu bĩu môi không thèm để ý.
Cô rất rất lười lái xe, phải nói là cực kì lười, từ đây chạy về đến thành phố chắc là ê cả mông đấy chứ.

Giang Nhu thở dài sau đó vì mệt mỏi mà nhắm mắt ngủ đi khi nào cũng không hay.

Đến sáu giờ sáng Giang Nhu đã để hành lí vào xe, thêm một cốc latte cạnh ghế lái là đã chuẩn bị xong, cô khởi hành sớm chẳng phải vì sợ Giang Uẩn càm ràm sao, anh chuyên gia càm ràm luôn đấy chứ không đùa.

Giang Nhu cứ chạy xuôi chạy ngược đến tận mấy giờ đồng hồ mới vào tới thành phố.

Cái cảm giác xôn xao tấp nập này cô chẳng quen chút nào, nhưng đây cũng là nơi cô từng sống, không thể phủ nhận sự phồn hoa của nó.
Trịnh Nam nhìn thấy hôm nay cô đóng cửa có hơi tò mò liền lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn nhưng lại thôi, nói về lo lắng, anh lo chết đi được! Nhưng ngoài việc lo lắng, anh cũng chẳng biết phải làm gì.
Vừa suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đua nhau reo lên, anh chầm chậm nhấc máy: “Nghe”
“Cậu xem Giang Nhu đã về thành phố chưa? Tôi muốn gửi vài thứ cho cậu ấy” Tú Tri nói.
Anh có chút bất ngờ: “Ừm, hình như về rồi”
“Sớm vậy à? Thế thôi…” Cô ấy định tắt máy.
Trịnh Nam rất nhanh đáp lời: “Có biết địa chỉ ở thành phố của cậu ấy không?”

Cô bên đây vừa về đã ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên sopha, cái nhà này của nhà bọn họ có phải quá lớn ngay không chứ? Vì sao cảm giác lạnh lẽo như vậy.

Giang Nhu thầm cười, cũng phải, ông Giang sớm không tranh ngôi nhà này, chú nhỏ cũng không đếm xỉa đến, chỉ có ông bà nội cô cùng với mấy người giúp việc chẳng phải rất nhàm sao.
“Nhu Nhu về rồi đấy à?” Ông nội Giang chống gậy đi ra.
“Cũng mới về, ngồi chưa nóng chỗ” Bà nội Giang nhìn cô vui vẻ.

Cô không đáp, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Chú nhỏ đâu?” Cô nhìn dì giúp việc.
“Giang Uẩn nói sẽ về sớm”
Cô gật gù.
Chẳng phải muốn cô về? Cô về là được rồi.
Giang Nhu đưa ra quà của bọn trẻ cho dì giúp việc, sau đấy lên lầu nghỉ ngơi, vừa hay Lê Nguyệt lại gọi đến:
“Giang Nhu, về rồi thì ăn nói cận thận một chút, đừng tức giận”
“Vâng, con biết rồi” Cô mở cửa phòng.
Lê Nguyệt trầm giọng: “Chiều mẹ sang, mệt rồi đúng không?”
“Vâng”
“Nghỉ ngơi đi, có muốn ăn gì hay không?”
“Con không ăn” Cô nằm dài trên chiếc giường rộng rãi kia.
Lê Nguyệt tắt máy.
Cô không mất bình tĩnh thế đâu, cũng không hận họ.
Vốn dĩ Lê Nguyệt là con dâu ‘hào môn’ đấy chứ, nhưng bố cô sớm không muốn như thế, mẹ cô cũng vậy, hai người bọn họ sau khi ổn định liền quyết định rời thành phố về một nơi ít ồn ào hơn, ông bà nội Giang cũng rất không hài lòng, nhưng suy cho cùng cũng không cản được, vì thế không chu cấp một ngàn nào để nuôi cô.
Lúc cô lớn, có mấy lần đi thăm bà nội Giang, từ đấy bà mới thương xót mà gửi tiền hằng tháng cho cô.
Tuy gia đình có gia thế nhưng cô chưa từng hưởng một chút từ gia thế ấy!
“Nào…Giang Nhu…Mở cửa cho tớ mau”
“Về không bảo tớ à”
“Giang Nhu”
Cô gái rắc rối kia cứ gõ cửa khiến Giang Nhu không tài nào chịu được.
“Trình Châu, cậu mau im lặng một chút” Cô khó chịu mở cửa.

Trình Châu mỉm cười: “Mau, tớ trang điểm cho cậu, hôm nay rất nhiều nam nhân đến, có cả Trần Tịnh đấy”
“…Anh ấy thì liên quan gì đến tớ”
“…Mặc kệ, cậu phải trang điểm” Trình Châu kéo cô vào bàn trang điểm, sau đấy lục tung mọi thứ lên.
Phải nói, Trình Châu rất thân với cô, mọi điều cô làm, cô ấy đều ủng hộ, ngay cả nghỉ việc hay là mở tiệm, bởi vậy xem như cô nợ cô ấy là được.
Ngoài sân mọi thứ đều được chuẩn bị rất kĩ lưỡng, có người đảm nhiệm việc bố trí, có người đảm nhiệm việc thức ăn, hoa tươi cũng rất nhiều.

Cô từ trên ban công nhìn xuống, đâu đâu cũng là người, bất chợt ánh mắt lại rơi vào người đàn ông cùng với chiếc xe trước cổng, anh trầm lặng cầm điếu thuốc, rõ ràng là không hợp ý, anh trước giờ chưa từng động đến thuốc lá.
Cô cầm lấy điện thoại: ‘Cậu thay đổi rồi nhỉ?’
‘Sao đấy?’ Anh liền trả lời.
Giang Nhu: ‘Đừng hút thuốc nữa’
‘Thấy tôi à?’
Cô không trả lời, chỉ gọi cho chú quản gia mời anh vào.

Cô còn dặn rất kĩ, nếu anh không chịu vào chứ bảo là cô gọi, anh vốn chưa từng bày ra vẻ mặt ấy, cũng chưa từng xem thường sức khỏe, vậy mà bây giờ lại hút thuốc.
Bà nội Giang nhìn thấy anh đi vào có hơi ngạc nhiên: “Cậu là…?”
“Con là Trịnh Nam”
Cô không đợi anh nói thêm, từ lầu liền bước xuống với bộ váy dạ hội: “Bạn học của con”.

Bình Luận (0)
Comment