Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 23


Giang Nhu chậm rãi cất lời: “Cậu khóc à?”
Bên kia rất lâu không đáp, nhưng rồi vẫn cố gắng kìm nén: “Không có”
“Chờ một chút nữa, tôi sẽ về ngay” Cô quên mất, anh là đang nương tựa ở nhà cô.
Trịnh Nam bỗng nhiên dịu dàng, giọng nói mang theo sự tiếc nuối: “Tôi làm phiền em rồi, ông nói đúng…”
“Cái gì mà đúng, đang ở đâu?”
Anh không trả lời.
“Nói”
Lúc này giọng nói của Trịnh Nam trầm hơn rất nhiều: “Trước cửa nhà”
“Ở yên đó, cấm động đậy”
Anh ừm rất nhỏ nhưng cô vốn là không quan tâm câu trả lời.

Chỉ biết lái xe rất nhanh trở về căn hộ, nhìn thấy Trịnh Nam ngồi yên ở trước cửa không động đậy, đúng là nghe lời mà, bảo không động đậy liền không động đậy.
“Trịnh Nam…”
Anh ngước mặt nhìn cô.
“Cậu thật yếu đuối đó, trước đây chẳng phải hùng hổ lạnh lùng lắm sao” Cô mỉm cười.
“Giang Nhu…Chờ em tám năm rồi, chỉ mong lúc ở bên cạnh em có thể yếu đuối một chút”
“Không phải một chút, mà là như thiếu nữ mới lớn vậy đó!”
Anh dang tay ôm lấy cô vào lòng, cô cũng phải giác được sự ấm áp kia, cực kì ấm, còn nghe rất rõ từng tiếng thở, từng nhịp tim của anh.


Trịnh Nam ôm cô rất lâu, thấy cô không động đậy anh cũng chẳng động đậy.
“Trịnh Nam” Cô giữ tư thế kia lại cất giọng.
“Ơi”
“Sắp nghẹn chết rồi!”
Anh phì cười xoa đầu cô, nhìn bọn họ một cao một thấp thân hình hài hoà, khuôn mặt đẹp đẽ, rất xứng đôi.

Anh ôm cô một lúc cũng buông, Trịnh Nam không muốn chưa chinh phục được mà lại làm con người ta ‘chết vì nghẹt thở’.
“Lúc nãy có ăn được không?” Cô vừa mở cửa vừa hỏi.
Trịnh Nam gật đầu: “Đồ ăn rất ngon, nhưng em còn chưa ăn”
“K-Không sao”
Bây giờ cô mới để ý trên đất còn có một túi đồ của siêu thị phía dưới nhà, chắc là lúc đợi cô anh đã mua.

Cô chỉ tay vào túi đồ muốn hỏi đó là thứ gì, anh lại nhanh đáp:
“Là thức ăn, để tôi nấu cho em”
“Có được không? Nay đã 28 tết, đừng để xảy ra chuyện gì đấy”
Anh đen mặt: “Không tin à?”
“…”
Cô vội đánh sang chuyện khác, có quỷ mới tin anh, anh toàn là được Cẩm Chân bao bọc, nấu ăn sao có thể chứ? Cô nhớ đến liền có hơi thắc mắc, bác sĩ được nghỉ tết sớm vậy sao? Anh…có phải đang lợi dụng công việc mà đi nghỉ dưỡng không đấy?
“Bác sĩ còn có thể nghỉ tết sớm sao?” Cô nhìn anh ở trong bếp, có hơi chớp chớp mắt.
“Bệnh viện vừa có thêm vài người bác sĩ mới tết không về, bọn họ tự nguyện trực ca để tăng tiền thưởng”
Cô ồ lên, giống như đã hiểu.

Trịnh Nam nấu mấy món đơn giản, xào rau nấu canh chiên trứng, những thứ cơ bản đều làm rất tốt.

Anh dọn bát đũa sẵn cho cô, sau đó ra ngoài nghe điện thoại của mẹ.
Cẩm Chân gọi chủ yếu thông báo là đã đến, nhưng ông bà thì có tiệc với mấy người bạn công việc, Trịnh Chu không thể ở một mình, muốn đưa con bé sang chơi với anh.
“Nhu Nhu”
“Hửm?” Cô nhìn ra ngoài.
“Trịnh Chu sang đây một hôm được không?”
Cô gật đầu, dù gì nhà chẳng có ai, thêm một người thì vui.

Bây giờ đã tám giờ tối hơn, đợi Trịnh Chu sang sẽ hỏi xem con bé có muốn đi đâu hay không, cô ở thành phố cũng rất chán cảnh đi chơi này, không biết chọn chỗ.

Cô thay quần dài cùng với áo len sưởi ấm, trời thế này thật khiến người ta lạnh thấu xương.
“Trịnh Chu, mau cởi giày ra đi”
Giọng của Trịnh Nam nhắc nhở rất nghiêm túc, con bé liền cuối đầu tháo giày.
“Chị Giang” Trịnh Chu ngoan ngoãn cuối đầu.
“Em muốn đi chỗ nào, chị đưa em đi”
Trịnh Chu suy nghĩ rất lâu sau đấy lại chọn bừa: “Mình đi công viên đi, em muốn ăn kem, muốn ăn trứng nướng”
“Được”
Trịnh Nam từ đầu đến cuối cũng không xen vào, anh chỉ là người ‘có cũng được không có cũng không sao’, cô nắm lấy anh Trịnh Chu cùng hát cùng đi.
Công viên ở dưới nhà, đi bộ tầm năm phút sẽ đến, trước đây cô còn chưa có thời gian nhìn xung quanh, xem như được dịp ngắm cảnh.
“Anh à, anh không nắm tay chị Giang sao?”
“…”
Trịnh Nam thành thật đáp: “Chị ấy không cho”
“Chị à~ Mau đưa tay ra”
Nhìn cô bé nhõng nhẽo y hệt Trịnh Nam, cô lắc đầu miễn cưỡng đưa tay cho anh nắm lấy, bàn tay cô rất lạnh nhưng bù lại, tay Trịnh Nam lại vô cùng ấm, nắm rất thích đó nha!!
Trịnh Chu nửa đường lại muốn ăn kem, anh đành phải chạy đi tìm cửa hàng tiện lợi.

Giang Nhu nắm lấy tay con bé, chỉ nghe được giọng vui vẻ của nó:
“Chị có thích anh của em không?”
“…”
Trịnh Chu buồn bã: “Anh của em cái gì cũng tốt, chỉ có điều thích mỗi chị thôi”
“Sao em biết là yêu mỗi chị” Chị cười.
Cô bé bĩu môi: “Chỉ có chị không biết, em từ bé đã nghe hai chữ ‘Giang Nhu’ đến phát ngáy rồi…”
“Anh ấy treo ảnh chị còn nhiều hơn ảnh thần tượng của em”

“Còn nữa còn nữa, ai mà nhắc đến chị, vẻ anh anh ấy như vừa trúng số”
Giang Nhu bật cười thành tiếng.

Cô không đáp.
“Chị đừng lo, anh ấy thích chị lắm”
Giang Nhu bảo con bé đến gần, sẽ nói cho con bé nghe bí mật, Trịnh Chu tò mò liền đi gần cô.
Giang Nhu thỏ thẻ, đại khái là: “Chị cũng rất thích anh ấy”
Trịnh Chu đỏ mặt, ánh mắt lại vô cùng thích thú, a thì ra là chị dâu làm kiêu, chị ấy cũng thích anh của con bé.
Trịnh Nam vừa trở về, đưa cho cô một cây, Chu Chu một cây, anh không mua cho mình.
“Anh không ăn à?” Trịnh Chu hỏi.
“Không ăn”
Cô bé gật gù: “ Một mình em còn có thể ăn hai cây đấy…”
“Nhưng chị Giang còn trẻ, chắc là giữ vóc dáng, anh cùng chị ấy ăn chung đi”
“…”
Giang Nhu lực bất tòng tâm, muốn nói cũng không nói được.

Đúng là không sợ sói chỉ sợ thỏ con ngốc nghếch khiến người ta câm nín..

Bình Luận (0)
Comment