Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Chương 57


Giang Nhu nắm chặt tay người ở cạnh, có hơi căng thẳng lại nghe tiếng giáo viên tiếp tục dẫn dắt.
“Nào nào…”
“Các em ở đây đương nhiên biết đến chị Đào Đào rồi nhỉ?”
“Vậy thì trước khi em ấy biểu diễn có muốn nghe chuyện của em ấy trước đây không?”
Hội trường đồng thanh đáp lại, ai ai cũng hào hứng đến nỗi nôn nao.

Giáo viên phì cười nhìn về phía họ sau đó lại hất mặt nhìn cô.
“…”
“Đào Đào trước đây là học sinh không ngoan đó nha!”
“…”
Ai đó phì cười.
“Nhưng tài năng thì không chê…”
“Hát hay đàn hay, khuôn mặt xinh đẹp”
“Chắc một nửa trường đã yêu thích em ấy”
“…” Làm gì đến mức đó chứ?
Giang Nhi thở dài, nhìn lên liền chạm phải ánh mắt của người kia, anh lấy cô cứ chăm chăm cũng nở một nụ cười, tay càng riết chặt tay cô.
“Mọi khi có văn nghệ đều là em ấy dẫn dắt…”
“Nhưng hầu như những bài Giang Nhu sáng tác”
“Đều là sáng tác cho Trịnh Nam”
“…”
Mọi người ha hả nhìn đôi vợ chồng ngơ ngác, cô và anh dở khóc dở cười lẳng lặng không để ý, thực chất đã ngại đến phát hờn.
“Tiện đây tác giả Đào Đào hát một bài được không?”

“Tiền thù lao…”
Giang Nhu bật cười chế giễu: “Thầy chi sao?”
Cô gật gù: “Nếu thầy chi thì em hát”
Người kia nheo mày không biết nói gì, con nhóc trong mắt ông bây giờ đã lớn còn biết làm người ta khó xử.
“Em đùa đấy”
“Có ai có đàn không nhỉ?” Cô nhìn mấy bạn học phía xa
Mấy bạn nam ngồi xa xa ồn ào náo nhiệt hô to: “Có ạ có ạ”
Nhìn cây đàn được đưa tới Giang Nhu nhận lấy khẽ hâm mộ, đàn có một chút dấu vết liên quan đến con gái, nhưng rõ là của cậu trai trầm tính kia, đoán không sai chắc chắn là cậu ấy yêu sớm!
“Khụ…”
Tú Tri rời khỏi sân khấu chỉ để hai vợ chồng nọ ở lại, chỉ có Giang Nam mới biết cô bối rối đến dường nào…Anh định sẽ đi xuống nhưng chẳng nỡ nhìn cô một mình.
“…”
“Anh Trịnh có muốn hát không?” Cô nghiêng đầu cười tươi
Vẻ mặt thanh xuân mà anh gặp trước đây, chứng kiến trước đây bỗng nhiên lại xuất hiện, nụ cười kia, ánh mắt kia, sự ngọt ngào kia, quả thật khiến người ta thản thốt.
“Ừm, em hát đi…Anh ngồi nghe em hát được rồi”
Cô bĩu môi: “Được…Đều là hát cho anh nghe”
“…”
“…”
Được người ta mang ghế cho, Giang Nhu một mình ngồi giữa sân khấu, chỉnh sửa micro sau đó nở một nụ cười.
“Lần đầu tiên nắm tay
Lòng em như đắm say
Vì có anh ở đây
Vì có anh nơi này
Dù là ta xa cách nhau
Dù là mai sau không có nhau
Em vẫn tin
Tin rằng anh vẫn nơi đây
Tin rằng ta vẫn như vậy
Vẫn một lòng
Vẫn vẹn nguyên
Chỉ cần anh chờ em
Em sẽ đến cạnh anh
Sẽ ôm lấy anh(sẽ thơm má anh)
Để anh biết
Trong trái tim này chỉ có anh
…”
Cô mãi du dương trong lời hát, nhớ đến từng kỉ niệm, từng góc họ đến từng nơi họ đi.

Nhớ đến tám năm không cùng nhau, nhớ đến mùa hoa họ, anh cũng thấy, tôi cũng thấy nhưng chỉ là không thấy cùng nhau.
Nhớ đến cái đếm cô vội vàng lướt qua nhà anh, nhìn lên cửa sổ muốn tạm biệt anh nhưng lại thôi, nhớ đến vẻ mặt hai năm trước khi cô lén lút trở về, Trịnh Nam ở ngay dốc tựa lưng thở dài, đôi mắt anh say mê nhìn về một hướng, trong lòng không biết chứa bao nhiêu nỗi hờn giận, nỗi nhớ nhung tiếc nuối.

Và rồi…anh gặp lại cô, muốn làm bạn với cô, muốn theo đuổi cô, muốn cùng cô yêu đương, ghen tuông đáng yêu, cùng nhau kết hôn sinh con…tất cả đều nhanh hơn so với tưởng tượng nhưng suy cho cùng là có duyên có phận mới gặp lại nhau.
“Cảm hơn các bạn học đã ủng hộ”
“Mong rằng các bạn học sẽ đạt được những gì bản thân muốn”
“Không sao, tuổi trẻ chỉ có một lần”
“Đừng để phải tiếc nuối”
Sau đó còn có tiết mục giao lưu với các học bá, mấy bạn học vui tươi cực kì, mong chờ được truyền micro đến lượt.
Đến cậu nhóc cho cô mượn đàn, cô liền phì cười.
“Học tỷ”
“Chị làm sao có thể theo duổi học bá Trịnh thế?”
Giang Nhu ậm ừ: “Cậu thích ai sao?”
“…”
“Không cần ngại, không có thì thôi vậy”
Cô không kể về chuyện tình của họ, càng khẳng định sau khi ra trường, trưởng thành mới yêu nhau.

Lại kèm theo một câu.
“Cô nhóc nào lại khiến cho cậu si tình vậy chứ? Còn để người ta nguệch ngoạc lên đàn”
“…”
Ai đó đỏ mặt ngồi xuống không lên tiếng.
Trịnh Nam thầm cười nhìn vợ, sau đó lại đưa tay muốn giành micro.
“Ai da ở nhà vợ chồng cậu chưa chán sao?”
“Bọn tôi chán đến phát điên rồi”
Hội trường được một vố cười điên đảo nhưng vẫn có người ủng hộ.
“Học bá, mau hỏi đi”
Anh cầm micro gật gù: “Không có gì, muốn hỏi xem cô Giang có hài lòng với bạn cùng bàn hay không?”
“…Rất hài lòng” Cô nhỏ giọng.
“Ừm tôi cũng thế”
“Rất hài lòng”

Chủ nhiệm mời vợ chồng cô đến nhà sau bữa ăn với bạn học, cô không thể từ chối.

Dáng vẻ ‘dạy hư’ của ông vẫn thế, ông đi đâu cũng khuyên mấy bạn học sắp ra trường hãy yêu đương, suýt chút nữa hiệu trưởng đã tức điên.
Nhưng nào có trách mắng ông, suy cho cùng giáo viên kì cực vẫn có chút mặt mũi.
“A chủ nhiệm, Viễn Chính dạo này nói chuyện rất mất mặt nha!” Cô hất mặt mách.
“…”Anh ta nghe được liền sợ hãi muốn ngăn cô nhưng bị Trịnh Nam lườm cho.
“Sao thế?” Ông liếc Viễn Chính đang giẫy giụa.
“Mọi người hỏi rằng thầy thích cái gì nhất…”
“Thầy có biết cậu ấy trả lời gì không?”
“Cậu ấy nói là ‘chính là mẹ tôi’,làm bọn em cứng cả họng”
“…”
Sống lưng Viễn Chính lành lạnh nhìn vợ, sau đó đương nhiên tỏ vẻ yếu thế: “Em à, anh choáng cả rồi”
Chủ nhiệm lầm bầm quở trách: “Đúng là chẳng còn chút mặt mũi”
“…”
“…”
Thấy cô hài lòng Trịnh Nam cười khẽ một tiếng.

Vợ anh cao tay nhất!
Nhưng Viễn Chính nói đúng, chủ nhiệm thương vợ.
Ông có thể nghỉ phép bất kỳ chỉ vì vợ ông không khoẻ, không muốn ăn, không muốn ngủ, nghe Viễn Chính nói có lần còn suýt khóc khi mẹ anh ta xỉu.
Quả thật có chồng tốt chính là phước ba đời!.

Bình Luận (0)
Comment