Mưa Hoàng Tước

Chương 7


Hạ Úc Thanh vẫn luôn giữ liên lạc với Lục Sênh, dù cho vòng xã giao bất đồng nên cũng không quá thường xuyên.
Thỉnh thoảng Lục Sênh sẽ gửi ảnh váy hoặc giày đến nhờ cô chọn màu.
Cô biết điều này có nghĩa là có thể tham dự một chút vào cuộc sống hằng ngày của đối phương, thế nên cô cũng chủ động liên lạc trước với Lục Sênh ở mức độ vừa phải, chẳng hạn như cảm ơn kem chống nắng cô nàng tặng, hiệu quả rất tốt, hoàn toàn không bị cháy nắng.
Có một lần, Lục Sênh bâng quơ hỏi sinh nhật và chòm sao của cô, vậy nên mới có buổi “hẹn hò” hôm nay.
Hôm nay Lục Sênh mặc một chiếc croptop ba lỗ, váy ngắn đen và boots cao, đánh mắt màu khói, tô son màu chocolate, nhìn vô cùng ngầu.
Hạ Úc Thanh không biết trang điểm, chẳng nói rõ được, chỉ biết hôm nay trông chị Sênh Sênh xinh đẹp một cách khác lạ, “Với cả hình như cao hơn bình thường.”
Lục Sênh cười bảo: “Em đang ẩn ý chê chị lùn chứ gì?”
“Em đâu có!”
“Bởi vì có miếng độn bên trong đôi giày này.”, Lục Sênh giơ chân lên cho cô xem, “Ghét nhất là mấy cô gái cao ráo như em đấy, đặc biệt là mấy cô có dáng người như trong truyện tranh, mặc gì cũng đẹp.”
“Dáng người như trong truyện tranh là kiểu như em à?”
Lục Sênh gật đầu.
“… Người thành phố các chị lạ thật đấy, lại đi thích dáng người tong teo suy dinh dưỡng như thế này.”
Lục Sênh phá lên cười.
Đây là lần đầu tiên Hạ Úc Thanh được đi dạo phố ở khu phồn hoa nhất kể từ sau khi đến Nam Thành.

Làng đại học ở gần vùng ngoại thành, một chuyến “vào thành phố” cũng mất chừng bốn năm mươi phút đi tàu điện ngầm, thế nên nếu chỉ có nhu cầu mua sắm bình thường, đám sinh viên sẽ chỉ tới mấy siêu thị nhỏ ở gần đó là đủ rồi.
Lục Sênh muốn chọn cho Hạ Úc Thanh một món quà sinh nhật, nên đưa cô vào một trung tâm thương mại cao cấp nhất.
Bên trong mát lạnh, lại thưa thớt người.
Hạ Úc Thanh nhỏ giọng hỏi, “Ít người thế này mà các cửa hàng không bị đóng cửa ạ?”
Lục Sênh lại cười ra tiếng một lần nữa, “Tạm thời chắc là chưa đóng được đâu.”
Lúc Hạ Úc Thanh theo Lục Sênh đi vào một cửa hàng, trộm nhìn giá xong liền hiểu vì sao các cửa hàng lại không bị đóng cửa, một chiếc áo thun nhìn vô cùng bình thường, đã đủ để cô đóng một năm học phí.
Lục Sênh dẫn Hạ Úc Thanh đi dạo qua mấy cửa hàng, nhặt mấy món lên, cô đều nói không thích.
Lục Sênh hết cách, đành hỏi cô: “Em có cần thứ gì không?”
Hạ Úc Thanh ngẫm nghĩ, “Son dưỡng môi nhỉ?”
Đi dạo mệt mỏi, hai người tìm chỗ ngồi xuống ăn điểm tâm ngọt.
Lục Sênh hỏi cô tình hình đợt học quân sự, đặc biệt nhấn mạnh một chuyện: “Có thầy huấn luyện nào đẹp trai không?”
“Hình như có một thầy, mấy bạn nữ lớp em đều lén lút bàn luận về thầy ấy, nhưng mà em cảm thấy bình thường.”
“Có ảnh không?”
Hạ Úc Thanh mở tài khoản ban truyền thông của trường, tìm ra được bài viết về đợt huấn luyện, trong đó có một bức ảnh chụp vị huấn luyện viên kia và toàn bộ sinh viên.
Lục Sênh đưa mắt nhìn, “Đẹp trai thế!”, sợ không đủ, cô nàng còn cầm lấy điện thoại của Hạ Úc Thanh, đưa tay phóng to ảnh lên để thưởng thức, “Như này mà em còn thấy bình thường?”
“Tại vì thầy ấy làm em nghĩ đấy cậu lớp trưởng lớp em hồi cấp Ba.”, Hạ Úc Thanh cười bảo, “Cũng đen thế này, cũng khí chất như thế, hai hàm răng cực trắng.

Đương nhiên là cậu ấy không đẹp trai đến mức như thế này.”
Lúc nào chuyện tình cảm cũng là chủ đề thú vị nhất, Lục Sênh tò mò, “Thế em đã từng thích cậu nào chưa?”
“Hình như không có hứng thú, cũng không suy nghĩ đến, đi học bận quá.


Nhưng mà…”
“Nhưng mà?”
“Em đi thi đại học ở trường trong huyện, lúc đấy trong cùng trường thi có một bạn nam ngồi ở chỗ chếch trước em, em cảm thấy cậu ấy là kiểu mà đã gặp rồi là không thể quên được.”
“Kiểu nào cơ?”
“Ừm…”, Hạ Úc Thanh nghiêng đầu nhớ lại, “Áo sơ mi trắng ngắn tay, da rất trắng, vóc dáng cao lớn, cảm giác rất trầm tĩnh.

Bọn em đều căng thẳng, nhưng cậu ấy thì không, kể cả làm bài thi nghe hay lúc điền đáp án vào giấy thi, cậu ấy đều cực kỳ bình tĩnh, giống như là đã đoán được trước rồi ấy.”
“Em thích da trắng à?”
“Không phải, em không thích.”, Hạ Úc Thanh sờ lên chóp mũi, “Chắc tại em đen quá, nên cảm thấy người da trắng rất đẹp, như chị Sênh Sênh chẳng hạn.”
Lục Sênh cười bảo: “Chị lại thấy đen mới ngầu… Em có xin số điện thoại của cậu ấy không?” ”
“Không, hồi đấy vừa thi xong là phải ra ngoài tập trung.

Với lại, cậu ấy học trường Trung học số 1, là trường tốt nhất trong huyện em, em nghĩ chắc là thành tích của cậu ấy tốt lắm đấy, khả năng cao là thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại rồi.”
Có điều, trước lúc rời khỏi trường thi, cô đã kịp trộm liếc nhìn tên cậu ấy, Tô Hoài Cừ, rất êm tai, cô nhìn một lần là nhớ luôn.
“Tiếc là giờ mạng Renren[1] sập rồi, bằng không có khi em sẽ tìm được cậu ấy đấy.”, Lục Sênh nói.
[1] Mạng xã hội của TQ thời trước, phổ biến trong giới học sinh sinh viên.
“Mạng Renren là cái gì ạ?”
“Không quan trọng.” Lục Sênh xua tay, “Đúng là nước mắt của thời đại.”[2]
[2] Từ ngữ mạng, dùng để chỉ một thứ đã mai một.
Buổi chiều, hai người đi xem một bộ phim điện ảnh, rồi lại đi dạo một lát, chẳng lâu sau thì đến giờ ăn tối.
Không đặt được chỗ ở Crepuscolo, Lục Tây Lăng đặt bàn cho hai cô gái ở một nhà hàng đồ Tây khác.
Đối với những thứ không biết, Hạ Úc Thanh không hề cảm thấy bối rối, đặc biệt là sau khi biết tính cách của Lục Sênh.
Với cô mà nói, đây đúng là cơ hội tốt để học cách ăn đồ Tây.
Ăn xong, Lục Sênh không vội về ngay, “Chị nhắn tin cho anh trai chị rồi, bảo là sẽ qua đón chị em mình đấy.

Đợi một lúc đi, khi nào anh ấy đến thì chị em mình xuống.”
Một lát sau, tin nhắn Wechat đến, Lục Sênh xem xong rồi bảo: “Đi thôi.”
Hai cô gái bắt thang máy xuống thẳng hầm để xe, nhanh chóng tìm được xe của Lục Tây Lăng.
Lục Sênh kéo cửa xe ra, để Hạ Úc Thanh lên trước.
Hạ Úc Thanh khom lưng lên xe, vừa ngồi vào chỗ phía sau Lục Tây Lăng, cô liền nhỏ giọng chào: “Chú Lục ạ.”
Lục Tây Lăng lãnh đạm “ừ” một tiếng.
Cửa xe khép lại.
Trong làn không khí lạnh lẽo, Hạ Úc Thanh ngửi thấy một mùi hương man mát, là thứ mùi quen thuộc của tuyết đọng trong rừng rậm.
Trên đường trở về, vẫn chỉ có Lục Sênh và Hạ Úc Thanh trò chuyện, Lục Tây Lăng gần như không hề lên tiếng.
Lục Sênh hỏi Hạ Úc Thanh định chơi gì trong mấy ngày nghỉ còn sót lại này.
“Em tìm được một công việc làm thêm.”
“Việc gì? Phát tờ rơi à?”, đại tiểu thư Lục Sênh có khái niệm rất hữu hạn về việc làm thêm.

“Đóng vai thú bông.”, rất nhiều cửa hàng chọn dịp lễ để khai trương, cần tuyển không ít người, tiền lương cũng cao hơn bình thường, hơn nữa còn thanh toán luôn trong ngày.
“Kiểu như StellaLou á?”
“StellaLou là gì ạ?”
Lục Sênh cười bảo: “Lần sau chị đưa em đi Disney chơi.”
Trong lúc trò chuyện, Lục Sênh thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh, anh không đưa Thanh Thanh về trước à?”
Lục Tây Lăng “ờ” một tiếng, cũng lười giải thích, là do anh thấy phiền bởi sự ồn ào của Lục Sênh, nhanh cho cô nàng xuống xe anh càng nhanh được yên tĩnh.
Xe dừng trước cổng nhà họ Lục, Lục Sênh xuống xe, Hạ Úc Thanh lại một lần nữa nói lời cảm ơn với cô nàng.
“Không có gì! Lần sau bọn mình lại hẹn tiếp.”
Lúc Lục Sênh đi vào cổng, Hạ Úc Thanh nghe thấy từ ghế điều khiển có tiếng lạch cạch.
Lục Tây Lăng mở chốt dây an toàn, rồi nói với cô: “Cô đợi chút, tôi vào lấy ít đồ.”
“Vâng.”
Lục Tây Lăng tắt máy, xuống xe.
Lục Sênh nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại nhìn, “Sao anh lại vào đây, còn phải đưa người ta về cơ mà?”
Lục Tây Lăng không đáp, thay dép lê, đi vào trong.
Anh chào hỏi ông bà Lục, rồi vào thư phòng lấy một tập tài liệu.
Lúc anh đi ra, Lục Sênh đang ngồi trên tay vịn sofa ăn nho, vừa ăn vừa kể với bà về chuyện đón sinh nhật cùng Hạ Úc Thanh, còn tỏ vẻ tiếc nuối vì không đặt được chỗ ở nhà hàng tốt nhất.
Lục Tây Lăng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Lục Sênh, mày ra đây.”
“Làm gì?”, Lục Sênh tỏ vẻ cảnh giác.
“Nói với mày mấy câu.”
Lục Sênh lấy giấy ăn rồi nhè vỏ nho ra, sau đó theo Lục Tây Lăng ra cổng.
Lục Tây Lăng liếc vào trong một cái, rồi thấp giọng nói, “Anh không phản đối mày tiếp xúc nhiều với Hạ Úc Thanh, nhưng thu tấm lòng thánh mẫu của mày lại một chút.”
“… Ai thánh mẫu?”
“Không à?”, Lục Tây Lăng liếc cô nàng, “Mày định đưa người ta đi ăn ở nhà hàng tốn hơn hai nghìn, có nghĩ đến việc người được mày mời có bằng lòng chấp nhận hay không à?”
“Em nói mà, quan hệ rộng như anh làm sao lại không đặt được chỗ ở Crepuscolo, thì ra là anh cố tình.

Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy sinh viên nghèo không xứng ăn ở nhà hàng tốn hai nghìn à, không xứng có được thứ tốt à?”
“Anh cảm thấy trước mắt con bé vẫn “chưa xứng”.”, giọng Lục Tây Lăng nghe cực kỳ bình tĩnh.
Anh quá thẳng thắn, lại khiến Lục Sênh nghẹn họng.
“Lần trước cũng thế.

Mày chất vấn anh với Châu Tiềm trước mặt con bé, mày tức, nhưng không suy xét xem con bé có khó chịu hay không.”
“…”, đột nhiên Lục Sênh không còn lời gì để nói.
“Nhiệt tình thái quá chỉ làm tăng gánh nặng thôi.

Tôn trọng quỹ đạo sống của người khác, đừng để dục tốc bất đạt.”

Lục Tây Lăng nói xong liền đi luôn.
Đi được hai bước, anh dừng chân, hỏi thêm một câu, “Mày tặng quà sinh nhật là cái gì?”
“Son môi.”
“Mày chọn?”
“Con bé chọn.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Rẻ lắm, tầm hơn hai trăm thôi.”
Lục Tây Lăng liếc cô nàng một cái, ánh mắt đó như thể đang bảo cô nàng suy nghĩ lại cho hẳn hoi.
Nhìn theo bóng dáng Lục Tây Lăng, Lục Sênh chậm chạp nhấm nháp ẩn ý trong câu hỏi cuối cùng của anh.
Son dưỡng môi hơn hai trăm tệ, nhà hàng Lục Tây Lăng đặt hộ cũng tầm giá cả này.

Dường như cô nàng đã nhận ra, có lẽ tầm đó nằm trong phạm vi khả năng của Hạ Úc Thanh, là giới hạn mà cô có thể trả một món quà đáp lễ ngang bằng.
Hạ Úc Thanh thấy Lục Tây Lăng đi từ cổng lớn ra, lập tức ngồi thẳng dậy.
Anh đi vòng từ trước đầu xe qua ghế điều khiển, lên xe, thắt dây an toàn.
Xe được khởi động, đèn xi nhan trái nhấp nháy, nhưng mãi vẫn chưa lăn bánh.
Bầu không khí im lặng khiến Hạ Úc Thanh hơi khó hiểu.
Lục Tây Lăng lên tiếng, “Tôi không thích làm tài xế cho người khác.”
Hạ Úc Thanh không hiểu ý trong câu này, bất giác ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Tây Lăng liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, rốt cuộc vẫn nói thêm một câu: “Lên đằng trước ngồi.”
Hạ Úc Thanh xuống xe, ngồi vào ghế phó lái.
Lúc thắt dây an toàn, cô trộm liếc nhìn Lục Tây Lăng, vẻ mặt anh vẫn rất điềm tĩnh.
Lục Tây Lăng duỗi tay, mở hộc đựng đồ ở giữa, lấy ra một cái túi nhỏ rồi quẳng cho cô, “Sinh nhật vui vẻ.”
Giọng nói chẳng có cảm xúc gì, nhưng Hạ Úc Thanh lại cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Cô cầm cái túi, quay đầu nói với anh: “Cảm ơn chú Lục.”
Đôi mắt như được muôn vì sao thắp sáng.
Lục Tây Lăng dời tầm mắt đi, mở khóa phanh điện tử, nhả chân phanh, nhấn ga, đánh tay lái.
Chiếc xe lao đi giữa bóng đêm, tâm trạng Hạ Úc Thanh nhẹ bẫng, như đang xuôi theo chiều gió.
“Ở trường làm quen thế nào rồi?”, Lục Tây Lăng cảm nhận được, bèn liếc sang phía cô.
“Làm quen ổn ạ.

Trường rất đẹp, thầy cô rất chuyên nghiệp, chương trình học lại toàn thứ cháu thích… Cháu với bạn cùng phòng sống với nhau cũng không tệ ạ!”
Lục Tây Lăng cố chịu đựng giọng điệu cảm thán của cô… Sao cô lại thích cảm thán như vậy chứ, thật sự thích đến thế cơ à?
Có lẽ, lúc nào cũng cảm thấy thỏa mãn, hơn nữa còn có thể bày tỏ một cách thẳng thắn, cũng là một loại năng lực mà không phải ai cũng có.
“Cô học báo chí à?”
“Vâng.”
“Sao không học khoa học tự nhiên?”
“Trường cháu yếu về mảng tự nhiên lắm, trình độ của thầy cô có hạn.

Thầy cô khuyên bọn cháu nên học khoa văn, cơ hội đỗ được vào trường tốt cao hơn.”
“Tại sao lại muốn học báo chí?”
“Bởi vì hồi trước có một phóng viên đến làng cháu phỏng vấn, đưa tin về tình hình trong làng, sau khi được chú ý, có rất nhiều người đến giúp đỡ.

Cháu được chú Lục giúp cũng là nhờ lúc đấy.


Cháu mong là sau này cũng có thể thông qua cách tương tự để giúp người khác.”
Trong lúc nhất thời, Lục Tây Lăng không lên tiếng.
Anh chưa bao giờ tìm hiểu cụ thể về những chương trình từ thiện đó, cấp dưới thực hiện và báo cáo, anh chỉ chịu trách nhiệm ký tên.
Anh tự mình biết mình, chưa từng có lòng đồng cảm bao la như Lục Sênh.
Sự kính trọng và biết ơn của Hạ Úc Thanh, lại chỉ hướng về một đích điểm giả dối.
Không biết sau khi biết sự thật, cô có hoàn toàn thất vọng hay không.
Lục Tây Lăng dùng một tay lái xe, tay kia rút một điếu thuốc, châm lửa, mở cửa sổ ra một nửa, rít một hơi, giọng nói càng điềm tĩnh hơn, “Có phải cô nghĩ, tôi đã từng xem chương trình về làng của cô?”
Hạ Úc Thanh thoáng im lặng, “…Trước đây cháu nghĩ thế thật, nhưng nếu chú Lục đã hỏi vậy, thì chắc là không phải rồi, đúng không ạ?”
Cô rất thông minh, có thể đoán ra được ẩn ý trong lời người khác nói.
Lục Tây Lăng bảo: “Chuyện từ thiện này, từ đầu đến cuối tôi chỉ ký tên.”
Hạ Úc Thanh ngẫm nghĩ giây lát, rồi cười, “Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tỷ lệ thiện chí.

Đúng là cháu đã nhận được tiền, cũng nhờ vào nó mà thay đổi số mệnh… À không, vẫn chưa tính là thay đổi, nhưng cháu đã được biết đến những phong cảnh rộng lớn hơn.”
Lục Tây Lăng trầm ngâm một lúc, gẩy bỏ tàn thuốc, “Có phải cô được điểm tuyệt đối môn chính trị không? Sao mở miệng ra là như hô khẩu hiệu thế?”
“Dạ?… Chính trị khó được điểm tuyệt đối lắm.

Nhưng toán thì cháu được điểm tuyệt đối đấy!”
Căn bản là cô không nghe ra sự trào phúng của anh.
Hơn nữa, lại là một câu cảm thán.
Nếu nhân viên của anh dám dùng một câu có dấu chấm than để đối thoại với anh, e là tiền lương cũng chỉ được lĩnh đến hết ngày hôm đó.
Xe tiếp tục chạy, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Thoáng chốc đã về đến cổng trường.
Lục Tây Lăng dừng xe ở một bên đường, bật đèn xi nhan.
Hạ Úc Thanh cởi bỏ dây an toàn, cầm quà, đẩy cửa xe ra.
Cô quay đầu lại nhìn anh.
Lục Tây Lăng chặn lời cô luôn, “Có phải cô lại định cảm ơn tôi không?”
“…Vâng.”, Hạ Úc Thanh cười ra tiếng, “Nhưng chú Lục đã nói thế rồi, thì cháu sẽ không nói cảm ơn nữa.

Chúc chú ngày lễ vui vẻ.”
Lục Tây Lăng chỉ lẳng lặng ngước mắt lên.
Hạ Úc Thanh xuống xe, đang định đóng cửa thì Lục Tây Lăng lại nói, “Từ từ.”
Hạ Úc Thanh lập tức dừng chân, quay đầu lại nhìn anh.
“Người ở quê có tìm cô không?”
“Cháu hỏi thử cô giáo cấp Ba của cháu, cô ấy bảo họ không nghe ngóng được tung tích của cháu nên tạm thời từ bỏ rồi.”
“Không có việc gì thì đừng liên lạc, có khó khăn gì thì tìm Châu Tiềm.”
“Cháu biết rồi, cháu sẽ không liên lạc với họ.”, cô quý trọng sự tự do này hơn bất cứ ai.
Lục Tây Lăng gật đầu, “Về đi… Làm thêm cũng phải kết hợp làm việc với nghỉ ngơi.”
“Vâng!”
Lục Tây Lăng quay đầu xe, đi về phía đối diện.
Xuyên qua cửa kính, nhìn về phía cổng trường, một bóng dáng chầm chậm đi vào, giống một búp măng xanh non, dường như mỗi một cơn gió lại khiến nó trổ lên thêm một khúc..

Bình Luận (0)
Comment