Cả thế giới chỉ có mình Chung Thận biết yêu đương với Hề Vi là cảm giác gì. Nhưng nếu bảo Chung Thận mô tả chi tiết thì hắn cũng không thể nói rõ.
Thật ra, để thật sự cảm nhận hương vị yêu nhau thì phải đến rất lâu sau đó.
Xuân qua hạ đến, hạ hết thu sang, vào một ngày lá vàng bay của năm 2024, Hề Vi và Chung Thận ra ngoài tản bộ.
Tản bộ là việc nhỏ, vốn dĩ không đáng để ghi chép lại, nhưng với cuộc sống hiện tại của họ, để tìm được một sự kiện lớn lao đặc biệt đáng ghi lại cũng không dễ dàng, trong nhật ký của Chung Thận, ngoài việc dắt chó đi dạo, chăm hoa, thử món ăn mới các thứ, thì cũng chẳng có nội dung gì mới mẻ.
Hôm nay tản bộ không dắt chó, lý do kể ra thì rất dài.
Thời gian quay ngược về vài tháng trước — vào ngày cuối cùng của tháng ba, Hề Vi chính thức chuyển nhà, mang toàn bộ những thứ cần thiết từ biệt thự hồ Minh của y đến nhà Chung Thận, bao gồm cả chó.
Chung Thận tự lái xe, làm tài xế kiêm nhân viên chuyển nhà, chạy đi chạy lại vài chuyến. Không dọn dẹp thì không biết, chỉ riêng số quần áo của Hề Vi đã chất đầy hai xe, chẳng trách y cần hẳn một phòng thay đồ riêng.
Chung Thận tự tay chất từng thùng hành lý vào xe, vừa làm, hắn vừa nghĩ, nhà bên kia tuy đủ rộng, nhưng vẫn còn hơi nhỏ với Hề Vi, hắn nên mua cho y một căn biệt thự mới. Ý tưởng vừa lóe lên, hắn không ngừng nghĩ từ việc chọn khu vực đến phong cách trang trí, có nên xây bể bơi trong sân hay không, trồng cây gì trong vườn.
Thế nhưng, sau khi chuyển nhà xong, hắn bàn bạc với Hề Vi, thì y lại nói: "Không được đâu, nhà lớn quá khó trông coi, phải thuê thêm vài người giúp việc, cũng chẳng khác gì trước đây. Giờ anh đang muốn thay đổi không khí sống, qua một thời gian rồi tính."
Câu cuối có nghĩa là nếu không quen thì sẽ suy nghĩ lại.
Chung Thận không có ý kiến, thế nào cũng được, chỉ cần nghĩ đến việc giờ đây trong lòng Hề Vi đã có một kế hoạch cho cuộc sống tương lai của cả hai, hắn liền cảm thấy hạnh phúc như đang mơ, thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải mình vẫn đang còn trong cơn mưa lớn của đêm hôm đó, chưa tỉnh lại hay không.
Nếu xét về trạng thái mơ màng, thì thực sự hắn đã rất lâu chưa tỉnh lại.
Hề Vi không phải kiểu người móc hết ruột gan để tỏ bày tận tường những cảm xúc trong lòng mình, chính vì thế, dù về mặt lý trí Chung Thận hiểu được tại sao Hề Vi chọn ở bên mình, nhưng về mặt cảm xúc lại luôn lâng lâng, thiếu đi cảm giác chân thực rằng mình đang được yêu. Nói cách khác, hắn chưa thực sự nếm được hương vị của tình yêu từ hai phía.
Lòng tham của con người là vô đáy, khi chưa có được thì mong mỏi, khi đã có rồi lại muốn nhiều hơn. Chung Thận tự nhủ phải biết đủ, nhưng lại không ngăn được mình khi nắm tay Hề Vi thì càng siết chặt, khi hôn thì càng mãnh liệt hơn, dùng những chi tiết thầm lặng để truyền đạt cảm xúc, khao khát nhận được đáp lại trong vô thức.
Hề Vi không phải không đáp lại, nhưng bất kể nhận được phản hồi gì, Chung Thận vẫn thấy lòng mình ngứa ngáy khó nhịn, vẫn không hài lòng. Thậm chí hắn cảm thấy mình giống một con cá, Hề Vi chỉ cần nhẹ nhàng thả câu thì hắn sẽ bị vờn đến choáng váng, lúc thì hạnh phúc, lúc thì hụt hẫng, khi thì tỉnh táo, khi thì mơ mộng, phần lớn thời gian chỉ có thể nói với Hề Vi một câu: "Nghe theo anh."
Đặc biệt là trong mấy ngày dọn nhà và trang trí phòng.
Hề Vi hỏi: "Tủ quần áo mới để chỗ nào?"
Chung Thận đáp: "Nghe theo anh."
Hề Vi nói: "Anh muốn đổi kệ sách."
Chung Thận đồng ý: "Nghe theo anh."
Hề Vi nhìn ra bậu cửa sổ trống trải: ""Mua hoa gì đây? Em có thích loại nào không?"
Chung Thận không chút do dự: "Nghe theo anh."
Bé Đen và bé Trắng mới đến nhà mới đã phấn khích chạy loạn khắp nơi, Hề Vi mỗi tay ôm cổ một con, nhưng lại bị cái đuôi lông xù của chúng quét vào mặt, y không vui nói: "Quăng hai đứa này ra ngoài đi."
Chung Thận ngoan ngoãn hùa theo: "Nghe theo anh."
Hề Vi: "..."
Nhưng không phải chuyện gì Chung Thận cũng nghe theo Hề Vi, ví dụ như, hắn đã tự ý đăng một bài viết lên Weibo mà không bàn trước với y, nội dung chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Người yêu của tôi."
Hình đính kèm là một bức ảnh chụp Hề Vi đang ôm bé Đen và bé Trắng. Đó là ảnh chụp góc nghiêng, không lộ mặt, chỉ có một cánh tay xắn tay áo lên một nửa, ngón tay đặt trên đầu chó có khớp xương rõ ràng, rất đẹp, nhưng rõ ràng là tay của một người đàn ông.
Trùng hợp thay, bài viết này rơi vào ngày 1 tháng 4, ngày Cá tháng Tư, khiến cư dân mạng bàng hoàng và nghi ngờ Chung Thận đang đùa, mặc dù trò đùa này không hề buồn cười.
Hot search nhanh chóng bùng nổ, Hề Vi biết tin từ Phương Trữ. Khi y nhận điện thoại, Chung Thận đang lắp ổ chó ở đối diện, yên tĩnh đến mức không thể nhìn ra hắn vừa tiện tay đăng một bài viết giật gân như vậy.
Hề Vi nghe xong cũng không để tâm, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi. Từ góc độ này, y và Chung Thận đúng là một cặp trời sinh.
Hề Vi chỉ hỏi: "Ba mẹ em có biết không?"
"Biết ạ." Chung Thận nói: "Hai ngày trước em đã nói rồi, họ không phản ứng gì."
Phải nói là không phản ứng trước mặt hắn, còn nghĩ gì sau lưng thì khó mà nói được. Nhưng Chung Thận cho rằng ngoài mặt không phản ứng tương đương với đồng ý, không can thiệp là một cách thể hiện sự khoan dung.
Trong đó, có lẽ phải kể đến công lao của Chung Niệm, để cảm ơn em gái, Chung Thận đã mua rất nhiều thứ mà nó thích. Nhưng nó không phải bị những món quà này mua chuộc, thực tế, đây là lần đầu tiên nó nhận được quà từ anh trai sau nhiều năm. Nhận quà cũng là một cách thể hiện sự khoan dung.
Quan hệ chỉ có thể từ từ hàn gắn, đến gần một bước, rồi lại thêm một bước, cho đến khi trở lại ngày tháng thân thiết như xưa.
Nhà họ Chung không phải là vấn đề, nhưng phía nhà họ Hề thì lại rơi vào tình trạng bế tắc kéo dài.
Bài đăng trên Weibo của Chung Thận đã khơi dậy hot search về vụ bê bối vừa bị dập tắt vài ngày trước, rất nhiều cư dân mạng đã truy tìm ra thân phận của Hề Vi, nhưng những tin đồn này còn chưa kịp lan truyền đã bị dập tắt, mọi nội dung liên quan đến y đều bị hạ nhiệt và xóa bỏ, Hề Vận Thành miệng nói không quan tâm Hề Vi nữa, nhưng chỉ cần y còn mang họ Hề, thì mối quan hệ giữa y và gia đình sẽ không thể tách rời.
Huống hồ, người thất bại trong việc thuần hóa chim ưng chưa chắc đã sẵn lòng bỏ rơi nó. Bề ngoài, Hề Vận Thành đã chấp nhận cách xử lý của Hề Vi: tước bỏ thân phận người thừa kế, nhưng lại để y trở lại Hoa Vận làm việc như bình thường, coi như vấn đề đã được giải quyết. Nhưng thực tế, cục diện bế tắc chỉ mới bắt đầu.
Nhưng bế tắc là bế tắc của nhà họ Hề, trong mắt Hề Vi, mọi thứ đều chẳng phải vấn đề. Cuộc sống của y đã trở lại quỹ đạo, cuối cùng cũng yên bình. Y thậm chí còn không giận dỗi với người nhà, mà còn hoà nhã vào thả like bài viết của bà Tưởng Tâm Như, khen chiếc túi xách mới mua của bà rất có gu.
Chung Thận ở bên cạnh thấy vậy thì tranh thủ nói: "Anh có biết hôm đó mẹ anh bảo em rời khỏi anh không?"
Việc này hắn đã kể một lần, nhưng lần này lại thêm chi tiết mới: "Kịch bản y như mấy phim thần tượng truyền thống, nhưng em cảm thấy có gì đó không đúng, lúc đó chưa nghĩ ra, giờ thì rõ rồi."
Hề Vi tò mò: "Chỗ nào không đúng?"
Chung Thận nói: "Bà ấy không quăng chi phiếu vào mặt em: "Cho cậu năm triệu, hãy rời khỏi con trai tôi.""
Hề Vi: "..."
Khi một câu chuyện buồn trong quá khứ có thể trở thành chuyện cười và được người trong cuộc nói ra một cách thoải mái, điều đó có nghĩa là nỗi đau ấy gần như đã qua đi.
Nụ cười trên mặt Chung Thận dần dần tăng lên, thậm chí còn nhiều hơn tổng số lần Hề Vi từng thấy trong bảy năm qua.
Nói đi cũng phải nói lại, chút tiền cỏn con như năm triệu tất nhiên không lay chuyển được Chung Thận, năm chục triệu[1] cũng không. Về việc Chung Thận thực sự có bao nhiêu tiền, Hề Vi cũng không rõ. Nhưng theo quan điểm đã ở bên nhau thì phải biết rõ về nhau, chẳng lâu sau, Chung Thận đã cho y xem toàn bộ tài sản của mình.
[1] Năm chục triệu NDT ~ 175 tỷ VNĐ
Nếu Hề Vi là người thường, có lẽ sẽ kinh ngạc thốt lên: "Em giàu vậy à? Làm minh tinh đúng là hái ra tiền."
Nhưng Hề Vi không phải nên y chỉ liếc nhìn mấy cái, gật đầu, bình thản đánh giá: "Khá đó, nhiều hơn anh nghĩ."
—— Không ai có thể khoe của trước mặt (cựu) Thái tử Hoa Vận, ngay cả ngôi sao hàng đầu của giới giải trí cũng không.
Mục đích của Chung Thận đương nhiên không phải là khoe của, hành động tiếp theo của hắn là đưa thẻ ngân hàng cho Hề Vi: "Anh quản lý tiền được không? Tiện thể quản lý luôn cả em."
Lúc đó họ ngồi đối diện nhau trên giường, bé Đen và bé Trắng đang vẫy đuôi dưới giường, ngước nhìn hai chủ nhân đầy mong chờ. Ánh mắt của Chung Thận và hai chú chó giống hệt nhau một cách khó hiểu, Hề Vi nhìn chó rồi lại nhìn người, không nhịn được cười: "Đáng yêu."
Chung Thận lập tức hỏi: "Khen ai?"
"Dù sao cũng không phải em." Hề Vi chỉ khẽ cười nhưng lại đầy bí ẩn. Ngay giây tiếp theo, Chung Thận đã nhào tới hôn y.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, không có gì đặc biệt.
Chung Thận không còn đăng ảnh của Hề Vi nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn đăng vài bức ảnh đẹp của bé Đen và bé Trắng trên Weibo, biến hai nhóc ấy thành những chú chó idol mạng, người hâm mộ lúc đầu rình hóng chuyện đời tư đã dần dần quen với việc "hít chó qua mạng". Về phần những người không ủng hộ, Chung Thận chẳng thèm bận tâm.
Nuôi chó vẫn khá phiền, sau khi rời khỏi sự chăm sóc của quản gia, cả Hề Vi lẫn Chung Thận đều không phải kiểu người có thể dành thời gian cố định để dắt chó đi dạo mỗi ngày. Nếu hôm nào không có thời gian, nhiệm vụ dắt chó sẽ được giao cho trợ lý của Chung Thận, đôi khi nhờ cả Đường Du giúp đỡ.
Đến giờ, Đường Du vẫn có chút e ngại mỗi khi gặp Hề Vi, nhưng đã tự nhiên hơn trước nhiều. Cô không còn dò hỏi về phát triển tình cảm của họ, cũng chẳng tọc mạch về đời sống riêng tư của cả hai. Bây giờ, bất kỳ công việc nào cũng do Chung Thận tự quyết định, thay vì nói cô là quản lý thì nói cô đã trở thành một người làm tạp vụ thì đúng hơn.
Coi điệu bộ của Chung Thận là biết trong tương lai hắn cũng không muốn nhận quá nhiều công việc tạp nham, mà tập trung vào đóng phim, còn thời gian ngoài việc đóng phim đều dành hết cho Hề Vi.
"Nếu không, hai người cùng bận rộn sẽ không hạnh phúc, em phải nghĩ cho anh ấy." Chung Thận nói câu này với biểu cảm bình tĩnh như mọi khi. Đường Du lại thấy trong mắt hắn ánh lên ánh sáng của hạnh phúc, khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra giống cái gì.
Sau khi về nhà, Đường Du suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bừng tỉnh: Giống như một cô vợ hy sinh sự nghiệp để vun vén gia đình vì chồng.
"..."
Đùa kiểu này chẳng vui chút nào, Đường Du tự lạnh cả người, da gà nổi đầy mình.
Thú thật thì cô cảm thấy lựa chọn của Chung Thận cũng không sai. Hắn theo đuổi nghệ thuật điện ảnh chứ không phải chạy theo sự nổi tiếng. Vậy nên, không cần phải chấp nhận hầu hết các hoạt động truyền thông. Diễn viên cần thời gian nghỉ ngơi và lắng đọng, hấp thụ năng lượng từ cuộc sống, sau đó mới có thể hóa thân vào nhân vật tốt hơn.
Tóm lại, cuộc sống thật tươi đẹp, đáng để từ từ tận hưởng.
Tình yêu cũng thật đẹp —— Chung Thận và Hề Vi bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng đến năm nay mới thực sự bước vào giai đoạn yêu đương và học cách hẹn hò.
Trên con phố vắng vẻ nhuốm sắc thu rực rỡ, hai người sóng bước bên nhau.
Không dẫn theo bé Đen và bé Trắng vì giờ chúng nổi tiếng quá, ra đường còn dễ bị nhận ra và thu hút sự chú ý của mọi người hơn cả Chung Thận.
"Vậy chẳng lẽ từ nay không thể đưa chúng ra ngoài nữa sao?" Chung Thận thoáng hối hận vì đã khoe chó.
Hề Vi ngẫm nghĩ rồi đáp: "Có thể đi đến nơi không có người."
"Ví dụ như?"
"Thảo nguyên, sa mạc, bãi biển."
Một chiếc lá vàng theo gió rơi xuống, lướt qua gò má trắng ngần của Hề Vi rồi bị thổi bay. Nhìn nhau một lát, y đột nhiên nói: "Chung Thận, anh đói rồi, đi ăn thôi."
"Được, anh muốn ăn gì?" Họ đã từng đến con phố này cũng từng dùng bữa ở nhà hàng gần đây, Chung Thận nhớ lại, đề nghị: "Nhà hàng Thái lần trước thế nào?"
Hắn nhớ hôm đó Hề Vi ăn khá nhiều, trông có vẻ rất thích.
Đề nghị này không có vấn đề gì, cùng lắm là hơi thiếu mới lạ. Nhưng Hề Vi nghe xong lại không gật đầu, mà chỉ nhìn hắn với vẻ thăm dò vài giây. Mấy giây sau, y bất ngờ nói: "Không, đổi quán khác đi."
Chung Thận khó hiểu: "Hôm nay anh không muốn ăn đồ Thái à?"
Hai người đi cạnh nhau, gần đến nỗi hắn có thể nghe rõ nhịp thở ngắt quãng của Hề Vi. Chung Thận nghĩ mình vô ý đụng phải điểm cấm kỵ nào đó của y nhưng không ngờ Hề Vi lại nói: "Em không thích quán đó thì sao chúng ta phải đi?"
"..." Chung Thận giật mình: "Sao anh biết em không thích?"
Hề Vi quăng cho hắn ánh mắt "anh đâu có mù", khiến Chung Thận tự dưng thấy hơi lúng túng: "Ừ thì có lẽ hôm đó em ăn hơi ít... đúng là em không thích lắm... Nhưng không sao, anh thích là được."
Hề Vi không thèm để ý đến hắn, chỉ bước nhanh về trước.
Chung Thận vội đuổi theo: "Hề Vi ơi Hề Vi, vậy chúng ta đổi quán khác nhé?"
"Được."
Nhưng đổi sang đâu bây giờ? Chung Thận chợt lóe lên ý tưởng: "Dẫn anh đến quán ăn nhỏ mà em thích hồi đại học nhé?"
Lần này Hề Vi không từ chối, y bước đi giữa những chiếc lá rơi bay rợp trời, thản nhiên đưa tay cho Chung Thận. Giống như cách giờ đây y có thể nhận ra Chung Thận không thích ăn món gì, y cũng nhận ra Chung Thận muốn nắm tay mình.
Y đã trao cho Chung Thận một đặc quyền mà chỉ người yêu của Hề Vi mới có—
Đây chính là hương vị khi yêu nhau.