Mua Mạng Vợ Nhỏ

Chương 35

Nhân chứng cuối cùng trong vụ việc hình nhân giả của Thu Tuyết cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện. Công lao lớn nhất này hoàn toàn thuộc về Cảnh Long, không uổng công anh cho người điều tra và theo dõi mấy bữa nay. Có đủ nhân chứng, vật chứng trong tay, tôi ngại gì mà không đi vạch mặt kẻ gian manh xảo trá như Thu Tuyết nữa chứ!

Tôi và Cảnh Long quyết định đến nói chuyện trước với Thu Tuyết, nếu cô ta nhận tội thì sẽ để cô ta tự giải quyết chuyện của mình, còn nếu như vẫn ngoan cố không nhận tội, vậy thì cứ để bà nội và cha mẹ chồng tôi tới xử tội cô ta sau vậy. Tôi chọn cách giải quyết như vậy, một phần là vì nể nang tình cảm chị em ngày trước, một phần cũng vì không muốn gây thù chuốc oán thêm với cô ta. Bây giờ tôi đã có thai, ngẫm nghĩ vẫn nên sống dễ tính một chút để tạo thêm phúc đức cho con của tôi sau này.

Lúc tôi đến nhà dì của Thu Tuyết, trong nhà không có ai khác ngoài Thu Tuyết đang ngồi uống nước ở giữa nhà. Thấy bọn tôi tới, cô ấy cũng không có bất kỳ cảm xúc gì lo lắng, lại còn hướng tới tôi nở một nụ cười gượng gạo nữa chứ. Cả tôi và Cảnh Long đều cảm thấy hoài nghi dữ dội, không biết cô ta đang muốn bày mưu bày kế gì nữa đây.

Thu Tuyết đứng dậy, dáng vẻ đau yếu, gương mặt xanh xao, hai mắt thâm quầng chắc vì thiếu ngủ, trông cô ấy thảm hại vô cùng, không còn là mợ Tư xinh đẹp cao quý như trước kia nữa.

- Anh Hai, chị Hai... mời hai người ngồi.

Cảnh Long nắm chặt tay tôi, kéo tôi đi tới trước mặt Thu Tuyết, vẫn là không đến gần mà giữ một khoảng cách xa đủ để nói chuyện. Cảnh Long nhìn thẳng vào Thu Tuyết, anh cũng không buồn nhắc đến mụ Thị đã tiếp tay cho Thu Tuyết lén bỏ hình nhân kia vào phòng của tôi, cũng không buồn nhắc đến tập hồ sơ điều tra về chuyện Thu Tuyết mang thai giả, anh chỉ nhàn nhạt hỏi một câu:

- Bây giờ cô tính thế nào?

Biểu cảm trêи mặt Thu Tuyết thoáng nhăn lại, giọng khàn khàn:

- Anh chị... chắc đã biết hết mọi chuyện rồi đúng không?

Cảnh Long hừ lạnh:

- Nếu không có đủ bằng chứng, tôi cũng không tới đây tìm cô. Nói đi, cô muốn thế nào, là tự cô về nhận tội hay để tôi bắt cô về nhận tội?

Thu Tuyết thoáng run rẩy:

- Tôi... tôi...

Thấy cô ta do dự, tôi có chút khó chịu, liền lên tiếng:

- Cô tốt nhất là nên về nhận tội với bà nội và ba mẹ Cảnh Bảo, trong tay tôi có đầy đủ nhân chứng vật chứng. Chuyện cô làm hình nhân giả để đổ tội cho tôi thì không nói đi nhưng chuyện cô mang thai giả, sảy thai giả... chuyện đó không hề nhẹ đâu Thu Tuyết.

Nghe tôi nhắc đến chuyện mang thai giả, Thu Tuyết chấn kinh, cô ta mở to mắt nhìn bọn tôi trừng trừng, vẻ hoảng loạn là không thể giấu đi đâu được. Phải mất gần phút sau, Thu Tuyết mới có thể mở miệng nói được vài chữ bập bẹ:

- Sao chị... chị...

Tôi cắt ngang lời cô ấy:

- Chuyện xấu mình làm ra còn mong cho người khác không phát giác hay sao? Tôi thực sự không biết cô suy nghĩ cái gì mà lại làm ra những chuyện kinh thiên động địa như vậy... mục đích chính của cô cũng chỉ là muốn hại tôi thôi đúng không? Nếu đã vậy thì cứ tìm cách gì đó đơn giản để hại, mắc gì phải đi một vòng quanh co đến như vậy?

Thu Tuyết suy sụp ngã ngồi xuống đất, biểu cảm thất kinh, mặt mày lúc xanh lúc tím trông vô cùng kì dị. Tôi và Cảnh Long đưa mắt nhìn nhau, chính tay Cảnh Long thả tập hồ sơ xuống đất, giọng anh nghiêm nghị vô cùng:

- Đây là bằng chứng cô mang thai giả, sảy thai giả, còn con Thị tôi đã giam giữ ở nhà... bây giờ chỉ đợi cô về nhận tội.

Thu Tuyết nhìn đến tập hồ sơ, tay cô ta run run mở tập hồ sơ ra xem, từng tờ từng tờ giấy mà cô ta đọc qua đều để lại sự kinh hãi trong mắt cô ta. Mà thực sự đến tôi còn kinh ngạc, không biết là cao nhân nào đã điều tra tập hồ sơ này, hoàn toàn không thiếu bất kỳ một chi tiết nào, từ ngày tháng cho tới giấy tờ giả mà Thu Tuyết làm ra... thật quá mức lợi hại.

Thu Tuyết xem qua một lượt, biểu cảm trêи mặt hoàn toàn đông cứng lại, hai tay buông thõng vào nhau, trêи môi nở nụ cười chua chát. Khá là lâu sau, tôi mới nghe giọng cô ta khàn khàn cất lên:

- Anh chị giỏi thật, chuyện này mà cũng điều tra ra được... em tâm phục khẩu phục... hoàn toàn không có gì để bào chữa cho bản thân mình được nữa.

Dứt câu, cô ta vịn tay vào ghế đứng lên, giọng kiên định hơn rất nhiều:

- Anh chị để em tự đi tới nhận tội, như vậy... tội lỗi của em sẽ được giảm nhẹ hơn một chút. Xem như đây là ân huệ cuối cùng mà anh chị dành tặng cho em... có được không?

Cảnh Long gật đầu:

- Được, nể tình cô bấy lâu nay đã chăm sóc cho Cảnh Bảo thật tốt... tôi hy vọng cô có thể tự mình đến nhận tội trước tổ tiên Huỳnh gia. Nếu cô trốn thoát không nhận tội, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác.

Thu Tuyết cười khổ:

- Em còn gì tiếc nuối nữa mà không chịu nhận tội, chỉ mong nhà mình thương xót cho em mà chừa cho em con đường để sống... đừng làm khó dì dượng em là em mừng lắm rồi.

Nói rồi, cô ta khẽ bước về phía trước, bước đi nặng nề cùng biểu cảm khống khổ vô cùng. Đến bây giờ, khi nhìn thấy sự dằn vặt trêи mặt Thu Tuyết, tôi cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình là như thế nào nữa. Làm việc xấu ắt sẽ không có kết quả tốt, vậy sao nhiều người vẫn cứ muốn đâm đầu vào?!

.........................

Thu Tuyết về nhà nhận tội, cô ta quỳ dưới sàn nhà dập đầu xin tha thứ, kể hết tất cả những sai lầm mà cô ta đã gây ra. Tôi đứng một bên, có chút không nhịn được, bèn kéo tay Cảnh Long, ý bảo anh ấy nói Thu Tuyết một tiếng để cô ta không phải dập đầu nữa, máu cũng đã chảy ra rất nhiều rồi...

Bà nội với ba chồng tôi giận lắm, quyết không tha thứ cho lỗi lầm của Thu Tuyết, Cảnh Bảo ngồi trêи ghế suốt buổi chỉ nhìn chằm chằm vào vợ mình, không bênh cũng không lên tiếng nói một câu gì. Tự dưng vào lúc này tôi lại cảm thấy Thu Tuyết có chút đáng thương, biết là cô ta làm sai nhưng chung quy không phải là vì muốn tốt cho Cảnh Bảo sao? Ngược lại chú ta là chồng, vậy mà từ đầu đến cuối đều im lặng để vợ mình chịu nhục... đúng là hèn mạt quá mức!

Kết quả như tôi với Cảnh Long dự đoán, Thu Tuyết bị buộc phải rời đi, đời này kiếp này không được bước nửa bước vào Huỳnh gia. Ba chồng tôi muốn Thu Tuyết bỏ xứ mà đi, nếu không sẽ không để yên cho nhà dì của Thu Tuyết. Với quyết định này, Thu Tuyết hoàn toàn không phản đối, giống như cô ấy đã xác định là sẽ rời đi, cũng không có ý xin xỏ để ở lại nữa. Tôi thấy cô ấy đã đủ thảm rồi nên cũng không muốn nhắc đến tội lỗi của cô ta đối với tôi, vì dù gì chuyện hình nhân giả cũng chỉ là tranh chấp nội bộ trong gia đình, không đủ điều kiện để thưa kiện ra pháp luận. Thôi thì như vậy cũng tốt, tránh tạo thêm ân oán, tránh thù hằn về sau.

Thím Đại đã chuẩn bị sẵn quần áo cho Thu Tuyết, trước lúc cô ta kéo vali ra khỏi cổng lớn nhà họ Huỳnh, ánh mắt vẫn còn cố mong chờ để được nhìn Cảnh Bảo lần cuối. Chỉ tiếc là, Cảnh Bảo không có ở đây, cũng không có đưa tiễn cô ta, chú ấy hoàn toàn không muốn để Thu Tuyết vào trong đầu nữa...

Vài giọt nước mắt đau khổ rơi xuống má, Thu Tuyết cúi đầu xin lỗi tôi:

- An An, tôi xin lỗi chị... hy vọng chị có thể tha thứ cho lỗi lầm của tôi.

Tôi im lặng không nói gì, không nói là tha thứ cũng không nói là không tha thứ. Vài giây sau, như suy nghĩ kỹ, tôi mới nhạt giọng cất lời:

- Mong cô sau này đừng làm chuyện sai trái nữa, sống tốt vào... tạm biệt cô!

Nhìn bóng lưng gầy yếu kéo chiếc vali to tướng của Thu Tuyết, lại nhìn người dân hai bên đường chỉ trỏ bàn tán xôn xao, tôi vẫn là không nhịn được mà thở dài một hơi. Tiếc thật, đáng lẽ sẽ có cuộc sống hàng vạn người mơ ước, vậy mà... haiz... thế sự thật khó lường!



Thu Tuyết bị đuổi đi, hoàn toàn không nhận được bất kỳ tài sản nào của Huỳnh gia, đến nhẫn cưới cũng lấy lại, đây coi như sự trừng phạt nặng nề nhất mà nhà chồng tôi có thể trừng phạt Thu Tuyết. Sau khi ly hôn, Cảnh Bảo rơi vào rượu chè tệ nạn, buổi sáng ngủ dậy thì tỉnh táo, đến tối về thì say mèm, không nói chuyện với ai. Cha chồng tôi giận lắm, ông doạ từ mặt nên Cảnh Bảo cuối cùng cũng chịu đến công ty làm việc. Cũng không biết chú ta vì chuyện hôn nhân đổ vỡ nên buồn chán hay là vì không lấy được quyền thừa kế tài sản từ Cảnh Long mà trở nên lầm lì u uất nữa đây?

_____________________

Hôm nay tôi về nhà mẹ chơi, dạo gần đây cha mẹ tôi rất thường lên thành phố, chắc là để sắp xếp chuyện học hành cho thằng Toàn. Mà tôi cũng có ý như vậy, tôi học hành dở dang nên không muốn thằng Toàn cũng giống tôi, như vậy thì tội nghiệp cho nó lắm.

Đang tưới nước cho mấy chậu lan treo trước sân thì ở trước cổng có một chiếc xe hơi chạy tới. Tôi tò mò nhìn ra ngoài, trong lòng chắc mẩm đây không phải là xe của Cảnh Long, với lại anh ấy cũng không biết tôi về nhà mẹ, lúc đi tôi chỉ nói với mẹ chồng tôi chứ không nói với Cảnh Long. Đợi đến khi thấy người bước xuống xe, tôi mới giật mình ngạc nhiên, cứ tưởng là ai xa lạ, hóa ra lại là Lệ Dung.

Lệ Dung bước xuống xe, tay xách lỉnh kỉnh nào bánh nào kẹo, thấy tôi đi ra, cô ấy liền cười xinh đẹp, giọng ngọt ngào:

- An An, lâu quá không gặp... mãi nay mới sắp xếp được để tới thăm cô.

Tôi vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng, tôi cười nói:

- Tôi thấy cô đến tôi giật mình ấy chứ, vào trong nhà đi, đứng ngoài này nắng lắm.

Lệ Dung sau khi chào hỏi mẹ tôi đang làm cỏ sau vườn, cô ấy liền lên phía trêи nói chuyện với tôi. Hai mắt sáng rực nhìn vào bụng tôi, cô ấy cười nói:

- Chúc mừng cô nha An An, em bé được mấy tuần rồi?

Nghe có người hỏi đến cục cưng trong bụng, tôi liền vui vẻ xoa xoa bụng mình, tôi nói:

- Sắp được hai tháng, vẫn còn nhỏ lắm.

Lại chợt nhớ đến một chuyện, tôi hỏi:

- Sao cô biết tôi có thai hay vậy?

Lệ Dung cười lớn:

- Là ba cô nói với ba tôi, chứ nếu không làm sao tôi biết được. Tôi cũng mới nghe ba tôi nói gần đây nên mãi tới bữa nay mới chạy tới hỏi thăm cô đây nè. Với lại, tôi phải canh bữa nào cô không có ở nhà chồng tôi mới dám đến thăm cô...

Tôi phì cười:

- Cô đúng là hay thật, chắc là điều tra tôi nên mới biết tôi đang ở nhà mẹ phải không?

Lệ Dung phủi phủi tay:

- Bậy, cô nói làm như tôi là cảnh sát không bằng... là tình cờ thôi, ba tôi khi sáng có đi ngang nhà cô, ông thấy cô nên về nói với tôi. Mà thôi bỏ qua chuyện này đi, sức khỏe cô thế nào rồi? Có bị nghén không?

Tôi lắc lắc đầu:

- Không nghén, ăn uống ngủ nghỉ rất tốt, tôi có cảm giác mình béo lên nữa ấy chứ.

- Vậy thì tốt, tôi chỉ lo là cô bị nghén thôi.

Tôi với Lệ Dung nói qua nói lại một hồi, chủ đề lại chuyển đến sang Lệ Dung, tôi hỏi cô ấy:

- Lệ Dung, cô thật sự không có liên quan gì đến Thuỳ Vân à? Cô và cô ấy rất giống nhau, thật sự rất giống nhau.

Lệ Dung lại cười, cô ấy lắc đầu nói:

- Tôi không biết thật mà, mà tôi cũng không có chị em gì nữa đâu, ba tôi chỉ có một mình tôi là con thôi. Bây giờ có đánh tôi thì tôi cũng chịu thua, tôi có hỏi ba tôi chuyện này nhưng ông cũng chỉ nói có thể là người giống người... tôi cũng hết hy vọng tìm hiểu thêm.

Dừng vài giây, Lệ Dung lại hỏi:

- Nhưng cô gái tên Thuỳ Vân quan trọng với cô lắm hả? Nếu quan trọng thì để tôi nhờ ba tôi điều tra giúp cô?

Với lời đề nghị giúp đỡ của Lệ Dung, tôi liền xua tay, tôi nói:

- Không cần chú Lương phải điều tra đâu, tôi chỉ là tò mò thôi chứ cũng không có ý phải điều tra rõ ràng. Với lại tôi với cô gái tên Thuỳ Vân này cũng không có liên quan gì...

Lệ Dung chau mày, cô ấy bắt đầu dò hỏi:

- An An, tôi thấy cô kỳ lạ lắm nha, nếu Thuỳ Vân không liên quan gì đến cô sao cô lại cứ hỏi tới hỏi lui tôi hoài vậy? Cô nói cho tôi nghe một chút coi, tôi bây giờ cũng đang tò mò lắm nè.

Nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng cùng đôi mắt sáng long lanh của Lệ Dung, tôi cuối cùng cũng nhịn không được, tôi dịu giọng, nói:

- Thôi được rồi, để tôi nói cho cô nghe vậy... thật ra... Thuỳ Vân là bạn gái cũ của chồng tôi...

Lệ Dung tròn xoe mắt nhìn tôi:

- Bạn gái cũ của cậu Hai?

Tôi chậc lưỡi:

- Thì cũng không phải là bạn gái cũ... mà nói chung là bạn gái cũ đi, như vậy cho cô dễ hiểu.

Lệ Dung kéo ghế lại gần sát tôi, cô ấy bắt đầu điều tra:

- Cô nói thêm tôi nghe đi An An, tôi tự dưng có hứng thú với chuyện này quá.

Tôi cười đầy khổ sở nhìn cô ấy:



- Hết rồi, tôi chỉ biết có nhiêu đó, có biết thêm gì nữa đâu mà kể. Mà với lại, Thuỳ Vân cũng đã chết rồi, tôi cũng không muốn nhắc đến cô ấy nhiều, mình là người sống vẫn là nên tôn trọng người đã khuất.

- Thuỳ Vân chết rồi sao? Ôi, tiếc quá... tôi cứ tưởng sẽ điều tra ra được chuyện tình gì đó éo le lắm chứ.

Thấy Lệ Dung mất hứng như vậy, tôi liền cười, bày chuyện:

- Nếu mà cô muốn biết rõ ràng tường tận về Thuỳ Vân, tôi nghĩ cô nên tìm Bảo Châu để hỏi. Thuỳ Vân lúc còn sống là bạn thân của Bảo Châu, cô ấy chắc chắn là biết, cũng không có mù mờ giống như tôi đâu.

Lệ Dung cười gian xảo, cô ấy nói nhỏ với tôi:

- Là cô cũng muốn biết chứ gì, đúng không? Được rồi, để tôi điều tra một chút giúp cô, dù sao cô gái tên Thuỳ Vân kia cũng rất giống tôi... hơn nữa chuyện này còn liên quan tới Bảo Châu, tôi vô cùng hứng thú.

Thấy biểu cảm có chút kỳ lạ khi nhắc đến tên Bảo Châu, tôi nhịn không được, hỏi Lệ Dung:

- Lệ Dung, sao tôi thấy cô... hình như rất ghét Bảo Châu thì phải?

Lệ Dung gật đầu không chần chừ:

- Phải, tôi rất ghét cô ta.

- Lý do tại sao?

Lệ Dung trầm mặt:

- Là cô ta gây chuyện với ba tôi trước, cô gái kiêu căng xem thường người khác như vậy, tôi thật sự rất ghét. Tôi cũng không ngại nói với cô chuyện này, tôi nhất định không bỏ qua cho Bảo Châu đâu, tôi chắc chắn sẽ đánh bại cô ta.

Tôi nhất thời có chút ngượng ngùng không biết phải nói gì, thấy tôi như vậy, Lệ Dung lại nói thêm:

- Tôi biết chồng cô và nhà Bảo Châu có mối quan hệ thân thiết, tôi chỉ nhằm vào công ty Bảo Châu, không muốn gây chiến với chồng cô đâu, cô có thể yên tâm. Tôi chỉ hy vọng cậu Hai công tư phân minh, nếu cậu ấy bắt tay giúp đỡ Bảo Châu, vậy tôi cũng không còn cách nào khác...

Càng nghe tôi càng thấy rối ren, chỉ là đang lúc muốn mở miệng nói thì Lệ Dung lại tiếp tục cất giọng:

- Mà An An, tôi thấy Bảo Châu rất gian xảo, người ngoài như tôi còn nhìn ra được cô ta có tình ý với chồng cô... mặc dù cậu Hai rất thương cô nhưng cũng không thể không đề phòng loại người như Bảo Châu được, cô phải cẩn thận đó.

Tôi có hơi ngạc nhiên trước lời nhắc nhở của Lệ Dung, đến cô ấy còn thấy được như vậy, chả trách tôi không thể nào thích được Bảo Châu dù cô ta có tốt với tôi như thế nào.

Tôi gật gật:

- Tôi biết rồi, cảm ơn cô nha Lệ Dung.

Lệ Dung nói thêm vài câu nhắc nhở tôi nữa rồi cô ấy cũng chào tạm biệt để ra về. Chuyện hôm nay Lệ Dung đến chơi, cô ấy không muốn để nhà chồng tôi biết vì sợ ảnh hưởng đến tôi. Thật sự Lệ Dung cô ấy rất tốt với tôi, tốt đến mức tôi không thể hiểu được lý do vì sao...

................................

Tầm này là đến bữa trưa, mẹ tôi đang rửa rau ở dưới bếp để chuẩn bị bữa cơm, tôi thì quá mức rảnh rỗi nên phụ mẹ quét dọn bàn thờ tủ kệ ở phòng khách. Chợt thấy trong tủ có một tập hồ sơ màu trắng lạ mắt, theo quán tính tôi liền mở ra xem trong đó có những gì. Bên trong tập hồ sơ là báo cáo điều tra về ai đó, theo như tên ghi trêи giấy thì là một người đàn ông... ông ta tên là Đông, cái tên không ấn tượng một chút nào hết.

Tôi đọc từ trêи xuống, ở trong tờ báo cáo có ghi tên, tuổi, nghề nghiệp của người đàn ông tên Đông. Chỉ là ở góc bên trái phía trêи cùng tờ báo cáo, ngay chỗ dán ảnh của người đàn ông này lại bị ai đó gỡ ra, chỉ còn lại dấu vết băng keo còn xót lại. Người đàn ông này là thợ mộc, quê quán thì ở vùng này, xem ra là người ở đây. Có khi nào đây là hồ sơ xin việc của ai không nhỉ?

Nhưng khi ý nghĩ đây là đơn xin việc vừa thoáng qua thì tôi lại khá bất ngờ khi ở dòng chữ cuối cùng của tờ báo cáo lại viết hai chữ "Đã chết", chết vào khoảng tầm hơn chục năm trước. Chuyện này... sao ở nhà tôi lại có kết quả báo cáo điều tra cá nhân của người đàn ông này? Liệu đây có phải là người bạn mà cha mẹ tôi đang tìm không nhỉ?

- An An, con đói bụng chưa... An An, con đang làm gì vậy hả? Ai cho con đụng vào đồ của mẹ? Bỏ xuống ngay!

Mẹ tôi quát lớn tiếng, tôi giật mình buông ngay tờ báo cáo xuống đất. Mẹ tôi thấy vậy liền đi nhanh tới nhặt tờ báo cáo lên rồi nhét lại vào trong bao hồ sơ. Động tác của bà luống cuống vội vã, thái độ gấp gáp đến đỏ hết cả mặt.

Xong xuôi, bà nhìn lên tôi, biểu cảm vẫn còn vô cùng giận dữ, bà gằn giọng hỏi tôi:

- Con đã đọc trong đây viết cái gì chưa? Đã đọc chưa?

Tôi chưa bao giờ thấy mẹ tôi giận dữ với tôi như vậy, luống cuống không biết phải trả lời thế nào, tôi nói đại:

- Dạ chưa... con chưa...

Nghe tôi trả lời là chưa, biểu cảm căng thẳng trêи mặt mẹ tôi mới giãn ra được chút. Bà như bình tâm lại, giọng điệu không còn tức giận giống khi nãy nữa, bà nói với tôi:

- Cho mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý...

Tôi đi tới vỗ vỗ lên vai bà, khàn giọng trả lời:

- Dạ không có gì đâu mẹ, con không nghĩ gì đâu, nhưng mà... cái này là gì hả mẹ?

Mẹ tôi cười gượng gạo, bà nói:

- À, đây là hồ sơ xin việc của bạn cha con... con cũng biết cha con khó tính mà, ổng mà biết con lén đụng vào đồ của ổng là ổng bực lắm. Thôi để mẹ đem đi cất cho ổng, con cũng xuống ăn cơm đi, mẹ nấu cơm xong rồi đó.

Tôi khẽ gật:

- Dạ... con xuống liền.

Mẹ tôi nói xong liền gấp gáp đem tập hồ sơ đi vào trong phòng, để tôi ở lại với một bụng hoài nghi cùng tò mò. Rõ ràng là mẹ tôi đang nói dối, cái này đâu phải hồ sơ xin việc... rốt cuộc người đàn ông kia là ai, lai lịch của ông ta thế nào mà khiến mẹ tôi giấu giấu giếm giếm, đến cả tôi đụng vào bà cũng quát nạt giận dữ đến như vậy?

Thật là tò mò!
Bình Luận (0)
Comment