Mưa Nhỏ Của Tiểu Bảo

Chương 11

Hai người xuống lầu sớm hơn năm phút, Lương Vận đang ngồi trên sô pha nghe điện thoại, thấy hai người đã tới, bà ấy nói với người đầu dây bên kia vài câu, sau đó đặt điện thoại lên bàn trà, đứng dậy khẽ cười nói: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai đứa nhanh mau vào đây."

Tô Vụ và ba mẹ cô ấy đã đến nhà Thẩm Triều Dữ vài lần, rất tự nhiên mà đi thẳng vào bên trong.

Thời Vũ lần đầu tiên đến đây, cô cởi giày xong cũng theo Tô Vụ đi vào, cũng bắt đầu lặng lẽ đánh giá phòng khách.

Trang trí trong nhà rất ấm áp, chủ yếu là tông màu ấm, giống phong cách trên gác mái.

Trên tủ TV đặt rất nhiều ảnh chụp gia đình họ, cả nhà ba người mỉm cười đứng trước ống kính, chỉ cần vừa nhìn thấy đã biết những ưu điểm của anh là kế thừa từ ai.

"Lại ngốc ngốc gì thế?" Tô Vụ nói nhỏ bên tai cô, đem hồn cô trở lại: "Không có việc gì."

Hai người sóng vai đi đến nhà ăn, Lương Vận lấy đồ uống trong tủ lạnh đặt lên bàn, bà nói: "Chú Thẩm phải đi công tác hai ngày, dì không biết nấu cơm, cho nên mời đầu bếp bên ngoài về làm, không ngon đừng ghét bỏ nhé."

"Sẽ không đâu." Thời Vũ và Tô Vụ đồng thanh nói.

Thời Vũ nhìn một bàn đồ ăn, đối với cô mà nói đó hẳn là một bữa tiệc thịnh soạn hơn là một bữa cơm bình thường. Lương Vận cười híp mắt, cầm đũa gắp sườn heo xí muội vào bát cho mỗi người: “Mau thử đi, chú Thẩm của các con làm sườn heo xí muội rất ngon, lần sau ông ấy trở về, sẽ để hai đứa nếm thử tay nghề ông ấy. "

Cô cảm ơn Lương Vận, cầm đũa và cho miếng sườn đó vào miệng.

Vị chua ngọt vừa phải, thịt đặc biệt mềm và mọng nước, ăn xong mắt Thời Vũ sáng lên, cô thầm khen ngon quá.

Lương Vận ở bên này vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của cô, thấy cô thích bà lại lấy đũa đặt vào bát cô thêm một ít sườn: "Thời Vũ, ăn nhiều vào nhé, béo lên một tí nữa mới tốt."

"Cảm ơn dì Lương." Tai cô ửng đỏ, lặng lẽ ăn.

Tô Vụ so với cô thoải mái hơn nhiều, cô ấy nhổ xương vào đĩa, hỏi: "Đúng rồi, Thẩm Triều Dữ đâu rồi dì"

Thời Vũ cũng im lặng vểnh tai lên, vừa rồi cô đã định hỏi, nhưng nghĩ lại thì xấu hổ không dám hỏi.

Lương Vận thở dài: "Đến nhà Chu Yến Tư chơi rồi, cuối tuần mới trở về."

Tô Vụ cũng không lại hỏi, ba người cứ vậy mà dùng xong bữa chiều. Chờ đến khi hai người từ trong nhà Thẩm Triều Dữ ra, bên ngoài trời đã tối hẳn, đèn ở sân trước chiếu sáng con đường.

Ngay khi hai người trở lại gác mái, điện thoại Tô Vụ bất ngờ vang lên, là mẹ cô ấy gọi.

Hai người nói chuyện với nhau một lúc, Tô Vụ mới quay sang Thời Vũ nói: "Thời Vũ, bây giờ tớ phải về nhà."

Thời Vũ không nói thêm cái gì, cô giúp Tô Vụ thu dọn sách vở và bài tập trên bàn trà vào túi, dịu dàng nói: "Chỗ này của tớ sẽ luôn chào đón cậu đến bất cứ lúc nào."

Tô Vụ chu mỏ nhận lấy túi, mấy ngày nay ở cùng Thời Vũ cô cảm thấy rất vui vẻ, cũng thật sự quên mất mấy chuyện phiền muộn trong nhà. Bây giờ phải về, thật là có chút luyến tiếc.

Thời Vũ vỗ vai cô: "Được rồi, chúng ta đừng nói nhiều nữa, cậu trở về như thế nào? Hay là bắt taxi?"

"Mẹ tớ đã nói với dì Lương, tài xế sẽ đưa tớ về." Tô Vụ kìm nén cảm xúc,cô  nói: "Thứ hai lại gặp ở trường."

Thời Vũ ừ một tiếng, cùng đi xuống lầu, Lương Vận cũng đang ở trong sân. Thấy họ đi xuống, bà ấy xoa đầu Tô Vụ: "Trở về đi, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho dì.”

Tô Vụ gật đầu, lại quay đầu nhìn cô thoáng qua, đi ra khỏi cổng lên xe,  chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tiểu khu.

Thời Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn Lương Vận đang đứng bên cạnh, Lương Vận cũng đang nhìn cô, ánh mắt của bà rất đỗi dịu dàng, bước về phía này và xoa đầu cô như Tô Vụ ban nãy: " Thời Vũ, con cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai không phải còn phải đi làm sao?"

Thời Vũ hơi ngạc nhiên tại sao Lương Vận lại biết về công việc bán thời gian của cô, nhưng có vẻ bà ấy không muốn nói thêm gì nữa về chuyện này, bà vỗ vai cô: "Mau lên lầu đi, nếu có chuyện gì thì nhớ xuống lầu tìm dì."

Thời Vũ ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn dì, chúc dì ngủ ngon."

Lương Vận mỉm cười gật gật đầu, cô vẫy tay, xoay người đi về hướng cầu thang, khi đi đến chỗ ngoặt, lại không nhịn được xoay đầu nhìn về phía Lương Vận.

Lương Vận vẫn còn đứng ở chỗ cũ nhìn cô, thấy cô nhìn lại, bà vẫy tay, giương giọng nói: "Mau đi lên đi."

Tai của Thời Vũ có chút đỏ, cô ngoan ngoãn gật đầu và bước nhanh lên lầu.

*

"Mưa nhỏ,cái đó chuẩn bị sau đi, lát nữa em đi giao đồ cùng chị."

Thời Vũ đang pha đồ ​​uống cho khách, nghe vậy liền đáp: "Dạ."

Sau khi đưa đồ uống cho khách, cửa hàng trưởng liền đánh danh sách đồ uống khách đã đặt: "Tổng cộng 27 ly, chỗ đó cách chúng ta khoảng hai mươi phút. Phải nhanh tay hơn, trước ba giờ phải giao xong đơn này."

Thời Vũ nhìn lại thời gian trong cửa hàng, bây giờ đã gần hai giờ mười lăm, thời gian có vẻ khá gấp rút.

Cô vội vàng gật đầu, nhận lấy chiếc cốc có dán nhãn và bắt đầu pha chế đồ uống. Vào buổi chiều, trong cửa hàng có bốn nhân viên bán hàng, mọi người phối hợp với nhau rất nhanh.

Mọi người để tất cả đồ uống lên xe, cô và cửa hàng trưởng bắt đầu nhanh chóng xuất phát.

Công việc kinh doanh trong cửa hàng rất tốt, thỉnh thoảng vẫn có đơn giao hàng, nhưng đây là lần đầu tiên cô đi giao hàng, tâm trạng có chút mới mẻ.

Cửa hàng trưởng nói: "Chúng ta sẽ đến một câu lạc bộ đua xe. Khi đến đó, em hãy theo sát chị. Vì đó là nơi khá rộng lớn cho nên tốt nhất là đừng để bị lạc"

"Vâng." Thời Vũ nghiêm túc gật đầu, chẳng qua trên đường đến bị kẹt xe một lúc, so với dự định tới muộn hơn.

Cửa hàng trưởng đem xe đỗ vào vị trí, hai người hai tay xách đầy trà sữa đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi dành cho nhân viên.

Câu lạc bộ này được xây dựng trên một ngọn đồi, Thời Vũ nhìn những con đường ngoằn ngoèo, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô từ những bụi cây rậm rạp chui ra, rồi nhanh chóng biến mất trong rừng cây.

Nhìn thấy chiếc xe không ngừng tăng tốc, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, trong đầu không tự chủ được nhớ lại vụ tai nạn xe cộ nhiều năm trước.

"Mưa nhỏ, sao em lại không đi tiếp?"

Cửa hàng trưởng đứng ở phía trước gọi Thời Vũ, lúc này cô mới thoát khỏi  ký ức, cô nheo mắt dưới ánh mặt trời: "Em đến ngay đây."

Cô vội vàng đi theo, cùng cửa hàng trưởng đi qua một số hành lang thủy tinh dài, cuối cùng cũng đến khu vực nghỉ ngơi của câu lạc bộ. Lúc này, khu nghỉ ngơi không có ai, cửa hàng trưởng đi qua gặp nhân viên an ninh nói vài câu, hai người lúc này mới đi sâu vào bên trong.

Thời Vũ cảm thấy hơi kì lạ, cô thắc mắc hỏi: "Cửa hàng trưởng, không phải nói giao ở nơi này sao?"

"Người không có ở đây, họ ở bên trong." Cửa hàng trưởng nhìn xuống đồng hồ đeo trên cổ tay, lúc đi bọn họ đã bỏ mấy túi đá vào trong túi, hiện tại túi đá đã tan gần hết, cô ấy quay đầu lại nói: "Mưa nhỏ, chúng ta phải đi nhanh lên."

Thời Vũ gật đầu, cô theo sát phiá sau cửa hàng trưởng.

Đi không bao lâu, hai người họ liền nhìn thấy ông chủ câu lạc bộ. Cửa hàng trưởng gật đầu chào ông, hướng dẫn Thời Vũ đặt trà sữa xuống. Túi đá bên trong được lấy ra, sau khi hoàn thành hết thảy, ông chủ câu lạc bộ lại đi tới nói: “Cô Điền, cô giúp tôi chia trà sữa cho họ nhé, hiện tại mọi người đều đang rất bận."

"Tất nhiên là được rồi, hôm nay ngài uống gì thế?"

"Sao cũng được."

Thời Vũ nhìn chủ câu lạc bộ nói chuyện với cửa hàng trưởng một lúc rồi cầm trà sữa vội đi, chờ đến khi chỉ còn hai người, cô mới quay sang hỏi chị ấy: "Cửa hàng trưởng, chị rất thân với những người ở đây sao?"

Cửa hàng trưởng nói: "Một tháng giao qua ba lần, thường xuyên qua lại liền thân thiết."

Thời Vũ gật đầu, sau khi cửa hàng trưởng phân ra xong, chị ấy chỉ cho cô một số phòng và nói: "Em giúp chị giao đến những phòng này, chị sẽ qua bên kia giao nốt phần còn lại, sau khi giao xong nhớ đến chỗ này chờ chị, hiểu chưa? Nếu lỡ đi lạc thì nhớ gọi điện thoại cho chị."

Thời Vũ bưng trà sữa lên, gật đầu nói: "Vâng. "

Hai tay cô bưng trà sữa đi tới. Bên cạnh cô là phòng sửa chữa ô tô, rất nhanh, trong tay cô chỉ còn lại hai ly, cô đi đến căn phòng cuối cùng. Cô ngẩng đầu nhìn, là phòng thiết kế.

Câu lạc bộ này gần như có đủ phòng ban tách biệt.

Thời Vũ thu hồi suy nghĩ, cô giơ tay gõ hai cái, đợi đến khi bên trong vang lên hai chữ "Mời vào", cô mới vặn nắm cửa, đẩy ra.

Vừa mở cửa đã bị ánh đèn rọi vào mắt, không biết là ai đã hét lên một tiếng rồi vội vàng cho tắt đèn. Khi Thời Vũ mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là một chiếc xe thể thao có thân màu đỏ và trắng xen kẽ, người đứng bên cạnh chiếc xe đang cầm một bình phun sơn trong tay.

Nó chỉ là một sản phẩm bán thành phẩm, nhưng cảm giác cho ra lại như một con đại bàng, nó im lặng kiêu ngạo ngồi trên bệ cao, và chẳng bao lâu nữa nó sẽ dang rộng đôi cánh và trở thành vị vua trên đường bay.

Thật kì lạ.

Cô không phải là tín đồ mê xe, nhưng chiếc xe thể thao này lại khiến cô có chút thích.

Nhưng đó chỉ là một vài phần thôi.

Người đàn ông nhìn thấy trà sữa trong tay cô, liền biết cô đến làm gì, chỉ chỉ cái bàn nhỏ bên cạnh, "Xin lỗi,làm phiền em mang đến chỗ kia giúp anh nhé?"

Thời Vũ đem trà sữa đặt xuống bàn, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì nghe thấy người nọ gọi: "Triều Dữ, qua đây lấy đồ uống này."

Triều Dữ?

Thẩm Triều Dữ?

Thời Vũ có chút kinh ngạc mà xoay người nhìn lại, Thẩm Triều Dữ mặc một chiếc áo phông đen, cánh tay anh để lộ ra ngoài, bên hông đeo một cái tạp dề từ bên trong bước ra.

Trong tay anh đang cầm hai bình sơn, vừa bước ra liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Thời Vũ, trong nháy mắt, anh cũng không biết giải thích như thế nào.

Tại sao anh lại ở đây?

Cô nhớ ngày hôm qua dì Lương nói, anh đến nhà Chu Yến Tư chơi rồi, cuối tuần mới trở về nhà, vậy bây giờ như thế nào lại xuất hiện ở đây?

Thẩm Triều Dữ nhanh chóng phản ứng lại, anh cùng một người khác nói gì đó, sau đó đặt bình xịt sơn xuống, đi đến trước mặt cô: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi."

Thời Vũ sửng sốt một chút, sau đó cô gật đầu, đi theo phía sau Thẩm Triều Dữ ra khỏi phòng thiết kế.

Thẩm Triều Dữ dẫn cô đến hành lang bên kia, anh nhìn cô rồi hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Thời Vũ thành thật nói: "Tớ và cửa hàng trưởng đến đây giao trà sữa,  vừa mới đến đây không lâu."

Thẩm Triều Dữ gật đầu, anh biết việc này, chẳng qua không nghĩ tới hôm nay người đi giao đến lại là cô.

Thời Vũ không khỏi tò mò hỏi: "Cậu....?"

Cô chỉ chỉ vào tạp dề của Thẩm Triều Dữ, áo và tạp dề của anh đều dính sơn màu đỏ và trắng, ngay cả trên người cũng có mùi sơn, như thể đã đến đây một khoảng thời gian khá lâu.

Thẩm Triều Dữ đưa tay gãi gãi sau cổ: "Tớ ở chỗ này ừm...... Làm việc."

Cái gì? Làm việc?

Thời Vũ có chút mờ mịt, cô không hiểu vì sao anh lại làm công việc bán thời gian trong khi gia đình mình lại có điều kiện?

Anh nhìn cô mê mang, ho nhẹ một tiếng, cũng không cho cô thời gian kịp phản ứng,dặn dò nói: "Chuyện này cậu đừng nói với ba mẹ tớ."

Còn phải gạt?

Thẩm Triều Dữ dường như cũng cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng, anh đang do dự nói thêm điều gì đó, thì cô ở trước mặt anh đã ngoan ngoãn gật đầu: "Được"

Thẩm Triều Dữ ngẩng đầu nhìn cô gái  đang mặc đồng phục nhân viên trước mặt mình, mái tóc được buột đuôi ngựa cao sau đầu, đôi mắt cô tròn xoe như chú nai trong rừng.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô như thế này, đối mặt với nhau, không thể rời mắt.

Thời Vũ lúc này mới mỉm cười nhìn anh: " Tớ sẽ không nói cho dì Lương và chú Thẩm biết chuyện này."

Thẩm Triều Dữ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt như trốn tránh, lại dặn dò thêm lần nữa: "Tô Vụ cũng không được."

Thời Vũ do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu: "Được, Tô Vụ tớ cũng không nói."

Thẩm Triều Dữ lúc này mới cong mắt nở nụ cười: "Đây là bí mật giữa hai chúng ta, Thời Vũ, cậu phải bảo vệ nó thật tốt."

Nụ cười của anh như nắng chiều đông, ấm áp và nhiệt tình.

Cô nhìn nụ cười của anh, không chút do dự gật đầu: “Ừm... bí mật của chúng ta.”

Chỉ có cô và Thẩm Triều Dữ mới biết được " bí mật " này.

Chỉ có hai người mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment