Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

Chương 19

Chương 19: Vị Ngọt Của Tổn Thương


"Nỗi đau ấy ngọt ngào đến nỗi Vi Vũ Hạ không thể nào dứt ra được..."


"Chắc anh không thích vị ngọt đó đâu,vị ngọt của máu và nước mắt, vị ngọt của hạnh phúc mà Vi Vũ Hạ tự thôi miên chính bản thân mình không muốn thức tỉnh...nhưng thật ra thì, đắng chát!"


Vũ Hạ nở một nụ cười , mỹ hơn Nguyệt sắc, thắm hơn Mẫu đơn, lạnh lẽo như nghìn hoa tuyết


"Anh có muốn nếm thử tư vị đó không?"


                            ******


"Tôi đã điều tra được đám hôm đó rồi, mà này Vi Vũ Hạ, cô làm cái khỉ gì mà vướng vào cái bọn đấy vậy, cô nhìn nhỏ bé mà gan lại không nhỏ đâu!"


An Mặc Hiên tự nhiên ngồi trên sô pha của cô như ở nhà, đôi chân dài bắt chéo, ngả người ra phía sau, trên tay là ly sữa nóng ,bạc môi kéo lên tươi hơn hoa nở, lại còn giở giọng châm chọc cô


Mày liễu Vũ Hạ hơi nhướng, khóe môi khẽ nhếch , chẳng quan tâm đến lời An Mặc Hiên nói


"Anh đến đây khi nào?"


"Hai tiếng trước"


Hay nhỉ, tự tiện điều tra mật khẩu nhà cô,tự tiện vào nhà cô, tự nhiên ngồi lên sô pha nhà cô , tự nhiên lấy sữa nhà cô uống.


"Tôi nói này An thiếu chủ."


"Hửm?" Đương sự vừa uống vừa nhướng mày


Khen tôi tài đi, khen tôi tài đi, hahaha?


"Anh chẳng khác nào mấy tên biến thái hay lẻn vào nhà thiếu nữ cả."


"..." Cái gì?


"Cô dám nói ông đây là biến thái đấy hả, ông đây tốn công đến báo tin cho cô, cô lại không có ở nhà , ông đây đã đích thân ngồi đợi cô đấy!"


"Còn nữa, chẳng qua tôi thấy sữa nhà cô quá nhiều sợ cô uống không hết nên uống giúp cô còn gì?
Cô nên cảm ơn tôi đấy chứ!"


"..." Vũ Hạ cảm giác khóe môi mình vừa run


Chợt hắn ta đứng dậy, đi về phía cô, Vũ Hạ theo bản năng lùi lại, chợt phát hiện sau lưng là vách tường rồi


Hắn cười thiếu đứng đắn,tay phải chắn bên mặt cô, ghé lại


"Này, hay là tôi cứ làm cái việc mà mấy tên biến thái hay làm nhỉ?"


Vũ Hạ cười lạnh trong lòng, trêu chọc cô?


Cô đưa mặt lại gần anh , rút ngắn khoảng cách


Chẳng biết rằng tư thế của hai người có bao nhiêu ám muội...


Gần... gần quá!


Thịch..


Thịch!


Thịch?


Cái gì vậy, tim mình bị gì vậy?


Anh thấy rõ đôi mắt màu Tử đằng của cô, thấy rõ rèm hoa trên mắt, thấy rõ làn da trắng hồng xinh đẹp


Thấy cả bờ môi dụ người kia nữa...


"An Mặc Hiên!"


Anh cảm nhận được trái tim của mình đang chơi trò đánh trống, cô vừa mới gọi tên anh sao? Anh cố dời tầm mắt khỏi bờ môi của cô, lòng như ngàn sợi tơ bị rối ,cô sẽ nói gì kế tiếp nhỉ..?


Nào ngờ cô lại nói


"Đây là nhà của tôi."


"..." hả?


Anh mờ mịt, thì thế nào?


"Tôi có thể thoải mái giết người, sau đó vứt trong nhà kho."


"..." nữ nhân độc ác


Anh thả tay, trở về ghế sô pha


"Được rồi được rồi, chỉ là đùa một chút"


"Nhạt nhẽo" Vũ Hạ mở miệng, thanh âm không có chút cảm xúc dư thừa


"Hừ!" An Mặc Hiên xoay xoay chiếc cốc, cô cảm thấy chiếc cốc của cô trong tay tên kia sẽ vỡ bất kì lúc nào, cô không muốn dọn tàn cuộc đâu.


"Chiếc cốc đấy cũng là của tôi."


An Mặc Hiên cảm thấy gân xanh trên mặt anh bắt đầu xuất hiện


Anh đặt mạnh chiếc gốc xuống bàn


Thấy vậy, ý muốn trả đũa của cô lại xuất hiện


"Cái bàn đó..."


Chưa kịp để cô nói hết câu, anh đã điên tiết


"Chết tiệt, biết rồi! Tất cả đều là của cô, của cô hết được chưa?"


"Mẹ kiếp, sao cô không nói tôi là của cô luôn đi?"


"..."


"..."


Chờ đã? Có gì đó sai sai?


Hai tai của An Mặc Hiên đã đỏ đến cực điểm


Chỉ là Vũ Hạ không thấy.


Bầu không khí im lặng đến đáng sợ


Cô mở miệng trực tiếp phá nát bầu không khí


"À không.. tôi định nói cái bàn đó là của mẹ tôi." Cô thản nhiên nói


Gân xanh trên trán nổi lên, An Mặc Hiên không biết nên nói cái quái gì nữa.


Bình tĩnh!


Điên chết anh !


"Trở lại vấn đề đi, anh nói đã biết được thông tin của bọn hôm trước, vậy ai là người đứng sau thao túng?"


Vốn dĩ cô không biết vì có lẽ đây là một hạt sạn trong cốt truyện, cả câu chuyện tác giả đều không đề cập đến người đứng sau này, mà chỉ đề cập đến tình cảm của các nam chính và nữ chính.


An Mặc Hiên lắc đầu


"Tôi vẫn chưa điều tra được kẻ đó, chỉ biết thông tin của kẻ có cấp bậc thấp hơn, xin lỗi tôi chỉ có thể giúp được đến đây, chỉ e rằng tên thật sự đứng sau kia rất đáng sợ."


Anh đưa xấp hồ sơ cho cô, nghiêm túc nói


Cô cầm lấy hồ sơ,thầm cảm thán,cả nam chủ cũng không thể tìm được, xem ra cô phải tự thân vận động rồi


"Cảm ơn anh."


                            *****


Tử đằng buông rèm hoa, sắc tím rợp trời hòa hợp cùng làn hương thanh dịu, dọc con đường trải dài hoa rơi , sâu hun hút, hoa rũ rừng chuỗi xinh đẹp động lòng người. Phút chốc , thu tóm nhân tâm trần thế


Vũ Hạ chán nản nhìn người trước mặt mình, lạnh nhạt.


Sao dạo này cô luôn gặp nam chính dù không đi cùng Vi Nhã Tình vậy?


Và đây cũng chính là người cô không muốn gặp nhất


Người mà nguyên chủ cuồng si điên dại


Mặc Khuynh Thành


Sơ mi trắng dưới tán hoa không làm anh ta mờ đi chút nào, ngược lại còn câu hồn đoạt phách hơn.


Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn là đôi mắt đó, đã mang biết bao thương tổn cho cõi lòng này, đã đem biết bao sự dày xéo tâm can cô gái nhỏ.


Không hiểu sao, Vũ Hạ thấy chán ghét tên này đến cực điểm, dù người trực tiếp nhận tổn thương chẳng phải là cô. Có lẽ là vì, cô đang trú ngụ trong cơ thể Vi Vũ hạ chăng?


Vũ Hạ xoay người bước đi, với người này cô không muốn giáp mặt , dù chỉ một phút hay một giây.


Đáng tiếc, ông trời không nghe được tiếng lòng cô


"Vũ Hạ!"


Cô khựng lại, đang gọi ai vậy?


Vũ Hạ. Là cô hay cô ấy?


Người kia nhanh chóng đã đến trước mặt cô


"Sao em lại trốn tránh tôi?"


Trốn tránh?


Cô thật muốn cười khẩy


"Vậy tôi hỏi anh, anh không muốn gặp một người có nghĩa là anh đang trốn tránh người đó sao?"


Anh lắc đầu


"Không phải." Ngẩn một chút , anh phát hiện hình như anh vừa tự trả lời câu hỏi của chính mình rồi?


Thấy cô lạnh nhạt như vậy khiến anh cảm thấy thật lạ lẫm


Anh nhíu mày, chắc là cô vẫn còn giận chuyện mấy năm trước?


"Được rồi, chuyện mấy năm trước là tôi sai, nhưng em cũng có phần trong đó, không phải sao? Nhưng tôi vẫn muốn nói lời xin lỗi."


"Xin lỗi em!"


Lời xin lỗi thốt ra tựa hồ mây trôi theo gió, cứ như vậy đem chuyện những năm qua giải quyết một lượt


Vũ Hạ nhìn anh bằng ánh nhìn lạnh lẽo, sự khinh thường cất sâu sau rèm mi cánh phượng


Xin lỗi à? Ba năm qua chỉ bằng một lời xin lỗi là muốn rũ bỏ hết tất cả. Nguyên chủ cũng có lỗi? Ha ha, hóa ra yêu một người cũng là sai sao?


"Xin lỗi sao?"


Cô nhìn anh, nét dịu dàng như khảm vào sắc tím đằng hoa trong đôi mắt, khiến anh cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì .


Anh đã sai ở đâu?


"Anh có biết vị của thương tổn không?"


Tiếng nói dịu dàng, đôi mắt màu hoa tưởng chừng như yên ắng nhưng tựa như lại đang tra khảo anh vậy


Phút chốc, anh cảm thấy trái tim mình lỗi nhịp


Tổn thương ? Anh đã làm cô tổn thương sao?


Không ! Anh không sai, rõ ràng là cô thích anh trước kia mà?


Anh lắc đầu, tổn thương? Là thứ anh chưa bao giờ nếm trải


" Nỗi đau ấy ngọt ngào đến nỗi Vi Vũ Hạ không thể nào dứt ra được..."


"À. Chắc anh không thích vị ngọt đó đâu,vị ngọt của máu và nước mắt, vị ngọt của hạnh phúc mà Vi Vũ Hạ tự thôi miên chính bản thân mình không muốn thức tỉnh...nhưng thật ra thì, đắng chát!"


Từng câu từng chữ như đánh vào lòng anh thật mạnh, khó chịu thật, sao những lời nói đó của cô lại khiến anh cảm thấy khó chịu như vậy chứ.



Vũ Hạ nở một nụ cười , mỹ hơn Nguyệt sắc, thắm hơn Mẫu đơn, lạnh lẽo như nghìn hoa tuyết


"Anh có muốn nếm thử tư vị đó không?"


Mặc Khuynh Thành mờ mịt, sau đó lại lắc đầu


"Không muốn!"


Giờ phút này, anh đã thấy rõ , trong mắt cô, anh giống như một điểm nhỏ bé trong rừng tử đằng, có cũng được, không có cũng chẳng sao.


Là chán ghét


Cô tiến lại gần, cong khóe môi


Đặt ngón tay mình lên ngực trái của anh, chẳng hiểu sao anh lại không tránh né


Lời nói của cô tựa như một lời cảnh báo


"Không muốn , thì giữ trái tim mình kĩ một chút"


Dứt lời, cô hạ tay xuống, bước đi.


Trái tim anh dường như co rút.


____


24/11/19


#HạCát


Chuẩn bị đến bạn học họ Mặc của chúng ta rồiii


Chúc mừng bạn ấy đi nàoo






Bình Luận (0)
Comment