Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

Chương 2

Chương 2: Dọn Về Mộc Gia


Vũ Hạ nhìn xung quang căn phòng mình, đẹp thật.


Màu chủ đạo của căn phòng là màu xanh biển , đây là màu nguyên chủ thích , cũng là màu mà cô thích.


Cô thích màu xanh bởi nó êm dịu như biển , nhẹ nhàng như mây ,có lẽ là vì mang lại cho cô cảm giác bình yên nhỏ nhoi giữa cuộc sống đầy bộn bề này.


Còn nguyên chủ ,có lẽ cô ấy thích màu này, là vì hy vọng...


Hy vọng gì chứ? Hy vọng bọn họ sẽ hiểu được cô , hay hy vọng được đáp lại tình cảm? hoặc đơn giản là chỉ muốn một gia đình hạnh phúc ?


Nghĩ đến đây cô thật muốn cười khẩy . Có chứ, nguyên chủ đã từng rất hạnh phúc, cô có cha mẹ yêu thương , được cưng chiều như một cô công chúa, cho đến khi... cô bé ấy xuất hiện , cô bé được nhận là con nuôi,hiền lành nhút nhát lại hiểu chuyện, cô bé mau chóng được mọi người yêu thích, và được cả người mà nguyên chủ thích có hảo cảm, còn nguyên chủ dần bị lu mờ trước cái bóng của cô em gái nuôi này.


Cô bé  chính là lọ lem trong câu chuyện cổ tích.


Khi lọ lem xuất hiện , mọi người chỉ quan tâm đến lọ lem làm sao để đánh cắp trái tim hoàng tử mà quên đi sự có mặt của công chúa.


Ai biết rằng còn có một công chúa yêu hoàng tử si dại?Ai biết rằng công chúa cũng tha thiết yêu thương?


Không! Không ai biết cả.


Và lọ lem trong câu chuyện này chẳng ai khác là nữ chính Vi Nhã Tình cả.Hoàng tử là ai ư? Mặc Khuynh Thành đấy.Cơ mà đâu chỉ 1 hoàng tử nhỉ ?


Ai cũng biết. Hoàng tử sẽ không bao giờ yêu công chúa, người hoàng tử yêu ..là lọ lem.


"Con có thích chỗ này không?"
Mẹ Mộc nói vui vẻ


Cô cười " Thích ạ, từ mai con sẽ ở đây"


Căn biệt thự này là cho riêng cô ở, riêng- cô - ở đó.


Bà cười , dặn dò cô một số việc rồi lại bận việc phải đi. Thật là.


Cả tuần lễ nằm ở bệnh viện , không biết cơ thể này như thế nào nhỉ.


Vi Vũ Hạ nhìn vào cô gái trong gương , là cô sao?


Mi mục như họa, mái tóc đen dài xõa ngang lưng , đôi tử mâu xinh đẹp hút hồn làn mi dài cong vút, ngũ quan tinh xảo như được tạc từ khuôn tượng, đôi môi anh đào đỏ mọng khiến người ta thật muốn cắn một cái. Làn da mịn màng trắng như tuyết không chút tì vết nào.


Quá đẹp rồi!


Nữ phụ đã như vậy , không biết nữ chính sẽ thế nào đây.


Vi Vũ Hạ mở vali định sắp xếp lại đồ đạc cô chợt thấy chiếc thẻ học sinh  nằm giữa đám quần áo kia, liền cầm lên xem.


Suýt chút nữa thì cô quên, nguyên chủ chỉ mới 18 tuổi vẫn là học sinh , đồng nghĩa với việc cô phải đi học trở lại. Mà đi học chắc chắn sẽ gặp nam chủ , mệt đây!


*****



Bệnh viện XX


Trong phòng làm việc, Hàn Hạo Thần mệt mỏi dựa vào ghế , mấy hôm nay anh luôn có cảm giác thiếu điều gì đó...  điều gì nhỉ ? À phải rồi là thiếu sự quấy rầy của cô.


Vi Vũ Hạ lúc trước sẽ luôn bám lấy anh, nhưng bây giờ thì không như vậy nữa, cô giống như thay đổi ... hoặc là chỉ giả vờ thay đổi.


Mặc kệ cô thật sự thay đổi hay chỉ là giả vờ.


Nhưng thay đổi này lại khiến anh có chút không quen.


Thôi không nghĩ nữa, Hàn Hạo Thần nhắm mắt dưỡng thần, mấy hôm nay thật nhiều công việc quá.



Hàn Hạo Thần bỗng nhiên đứng dậy , khoác chiếc áo blouse trắng tinh đi ra khỏi cửa, anh sải bước đi trong hành lang cả bệnh viện, bước chân của anh khựng lại trước một  phòng bệnh , chần chờ một  lúc  , anh đưa tay mở ra cánh cửa, mùi hương quen thuộc của căn phòng liền bay đến.


Anh đưa mắt nhìn vào trong. Căn phòng vẫn như vậy, gọn gàng, sạch sẽ, rèm cửa sổ vẫn mở khung cảnh vẫn bình yên như vậy , chỉ có điều căn phòng trống vắng chẳng có bóng người nào.


Cô ấy đi rồi!


Không hiểu sao anh lại có chút hụt hẫng. Cô đi mà chẳng nói cho anh biết, lúc trước chẳng phải luôn tìm cách tiếp cận anh sao?


Hàn Hạo Thần bước lại chiếc giường, ngồi xuống .


Nhìn sang cái bàn bên cạnh, một bình hoa Cẩm Tú Cầu được cắm rất đẹp mắt , phía dưới bình hoa ..là headphone sao? Đưa tay cầm chiếc headphone lên nhìn một chút , là cô để quên ư? Thật là!


Thay cô ấy giữ nó vậy! Khi nào cô ấy nhớ sẽ đến lấy, hay là mình đem đến cho cô ấy đây?


Bỏ đi , vẫn là mình đem sẽ tốt hơn , nhỡ đâu cô ấy quên bẵng đi thì sao.


Rời khỏi căn phòng, tâm trạng của anh liền vui lên một bậc. Vì sao nhỉ.....


***


Vi Vũ Hạ cầm điện thoại lên, nhíu mày nhìn dãy số lạ hoắc hiện trên màn hình, cô vừa mới thay số điện thoại mà nhỉ


Nhưng cô vẫn lịch sự bắt máy, giọng điềm đạm "Alo?"


Đầu dây bên kia liền trả lời " Là tôi , Hàn Hạo Thần.."


Nghe đến đây , cô lại một lần nữa nhíu mày liễu, giọng lạnh nhạt " Sao anh biết số của tôi?Điều tra ?"


"..." im lặng, dường như hơi thở của anh có phần nặng nề..


A! Cô quên mất , anh ta là nam chủ , một số điện thoại có khó khăn gì.


Đang lúc cô muốn dập máy thì bên kia lại lên tiếng" Xin lỗi, em rãnh không?"


"Không!" Cô dứt khoát trả lời, đối với bam chủ, tuyệt đối không được dây dưa làm gì.


Hàn Hạo Thần giọng có phần buồn bã " Thật vậy à..?"


"Giả đấy! Dù có rãnh tôi cũng sẽ nói không"


Hạo Thần:"..."Xoay anh vòng vòng làm cô thấy vui sao?Nhưng sao lúc này anh không tức giận được.


"Nói đi, có chuyện gì?"


"Em không thấy mình bỏ quên thứ gì à? Tôi chỉ muốn trả đồ cho em thôi"


"Đồ của tôi?" Cô nghi hoặc hỏi lại


Có sao? Nếu có sao lại ở chỗ anh ta?


Cô chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của đầu dây bên kia" Là headphone của em , nếu em không muốn lấy lại thì cứ để ở chỗ tôi cũng được"


Headphone? Bất cẩn thật , cô lại để quên trong bệnh viện sao?


"Anh đang ở đâu? Tôi đến lấy"


Đó là dây headphone cô thích nhất đấy, là Mộc Lệ Lam đã tặng cho cô, đối với cô mà nói coi như là quà gặp mặt đầu tiên ở đây.


"Ở..."


"Được rồi"


                           ***


Trong quán cà phê trang nhã, có hai nhân vật đang ngồi cùng một bàn thu hút bao nhiêu ánh nhìn.


Vi Vũ Hạ mân chê chiếc headphone trong tay, lại ngẩng đầu nhìn người đối diện, lịch sự nói " Cảm ơn bác sĩ Hàn"


Hàn Hạo Thần chợt cười, làm bao trái tim thiếu nữ trong quán như rơi trọn ra ngoài, anh nhẹ giọng nói"Bác sĩ Hàn gì chứ, đây đâu phải bệnh viện, cứ gọi tôi là Hạo Thần được rồi !"


Cô uống một ngụm cà phê nóng, nhẹ giọng"Chúng ta vẫn chưa thân thiết đến mức đó đâu"


Hàn Hạo Thần bày ra một bộ ủy khuất nói, làm  người khác chú ý nói"Ôm em cũng đã ôm rồi, em cũng đã  nhìn thấy tôi t.. ưm"


Cô lạnh mặt bịt miệng hắn lại"Hàn Hạo Thần , anh im miệng ngay cho tôi!"


Bàn tay mịn như lụa của cô đặt lên mặt anh, nhẹ nhàng chạm vào da có cảm giác nhột nhạt, dường như ... vừa có dòng điện nào đó chạy qua...


Anh chợt định thần lại, anh đang phân tâm gì vậy?


Thấy cô như thế anh cũng không có ý định trêu chọc nữa, cười nói"Không phải sao?Lúc trước là vậy mà"


Cười cái đầu anh! Lúc trước là nguyên chủ có được không?


"Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ" dây dưa với nam chủ chẳng có gì  là tốt đẹp cả mà.


Hàn Hạo Thần có chút bất đắc dĩ" Được được! là tôi sai,là tôi sai."


Cô không để ý anh nữa, lại đưa tách  cà phê lên môi nhấp nháp.


Không khí đột nhiên trở nên im lặng, một lúc sau, anh lên tiếng muốn phá vỡ bầu không khí này.


"Em hiện tại.. không sống ở Vi gia nữa sao?"


"...Ừ" sống ở đó làm gì chứ? Để gặp người cha' yêu quý' kia ư? Hay người dì kia cùng cô em gái đáng yêu nữ chủ?


" Vậy em đang ở đâu? Mộc gia sao?" Anh hỏi, dù đã biết chắc câu trả lời


"Đúng vậy, tôi sống rất tốt".. vì  không có sự quấy rầy của các người


Đương nhiên , vế sau cô không hề nói ra.


Sự im lặng lại bao trùm lấy hai người, cảm thấy cuộc nói chuyện đã quá nhạt nhẽo, cô kéo ghế đưng dậy, lạnh nhạt liên tiếng" Đồ cũng lấy rồi, cà phê cũng hết rồi, tôi đi đây."


Không đợi anh nói câu gì, Vi Vũ Hạ xoay lưng bước đi , đột nhiên , cánh tay cô bị một bàn tay thon dài khác nắm lại.


Cô quay lại, đôi tử mâu vẫn bình tĩnh không gợn sóng. " Còn gì sao?"


"Em không có gì định nói với tôi sao?" Anh nhìn cô, đôi mắt có
chút mong chờ


Cô có chút bất ngờ , anh ta mong chờ điều gì ở cô sao? Chắc là.. cô nhìn lầm thôi.


"Vậy giữa chúng ta có điều gì để nói à?" Cô trả lời anh bằng một câu hỏi khác .


Mà câu hỏi này lại khiến anh không biết phải trả lời như thế nào.


Anh buông tay cô ra, giọng nói che dấu một chút buồn bã " Vậy thì thôi.."


"Tôi đi đây, à còn chuyện Headphone cảm ơn anh!"


Nói rồi cô cũng chẳng lưu tâm mà bước đi.


Nhìn cô gái dường như đã khuata bóng trong dòng người nhưng bóng lưng cô vẫn cô độc lạnh lẽo như vậy, sau lần trò chuyện này, anh đã khẳng đinhn được rằng.


Cô  thực sự đã thay đổi!


Anh lại lắc đầu cười khổ. Nhưng thay đổi này cũng quá lớn rồi.


------'


20/10/18


20 tháng 10 vui vẻ nha các nàng




Bình Luận (0)
Comment