Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)

Chương 22.2

Phiên Ngoại : Cùng Nhau


Phùng Vũ Hạ yên lặng ngắm phố đêm Xuân, đã mười một giờ đêm rồi, chốc nữa thôi là giao thừa , cô mỉm cười, nụ cười chưa từng có trên mĩ nhan , không dịu dàng cũng không có trào phúng. Hết thảy chỉ là một chút hoài niệm


Đứng trên cầu, cô có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm, trăng hôm nay sáng lấp lánh , in lên mặt hồ tĩnh lặng, ngôi sao trên bầu trời đẹp hơn bao giờ hết.


Hai năm rồi, một tiếng nữa thôi, sẽ là lần thứ hai cô đón giao thừa ở thế giới này. Khó tin thật


Điện thoại rung trong túi áo, cô nhấc máy


[Tiểu tỷ tỷ của tôi ơi! Cậu đi đâu có thể thông báo một tí cho bọn mình không hả? Các nam nhân của cậu đang làm ầm lên ở chỗ mình đây này!!!]


Cô xoa xoa tai


"Mình đi đâu còn phải thông báo cho cậu sao? Còn nữa , họ không phải nam nhân của mình có được không?"


[Rồi rồi, hẳn là không phải của cậu ha?Nhưng ít nhất cũng đừng có chặn họ chứ?Dì Vệ, Dì Mộc cũng lo cho cậu lắm đấy, cả Yên Cẩm và Tư Thuần nữa]


"Mình xin lỗi..."


[...]


[Mình hiểu tâm trạng của cậu, cả hai chúng ta cũng đã ở đây hai năm rồi, hỉ nộ ái ố đều cùng nhau trải qua, nhưng hôm nay là ngày vui, cùng nhau vui vẻ, có được không?"


Cô phì cười, cô gái này cũng quá nhạy cảm rồi


"Mình biết, đừng nghĩ nhiều mình chỉ muốn ngắm cảnh một chút thôi."


[ Chết tiệt Vũ Hạ , cậu làm mình hết hồn...]


Tiểu Thiên!


[A , honey của mình gọi mình rồi, cậu đó, mau về ngay đi!]


"Mình biết rồi thưa Thiên Á tiểu thư!"


[Thế thì tốt!]


Cô cảm thấy lòng mình ấp áp, ít ra cô không cô đơn ở thế giới này,vậy cũng tốt


Ngẩng đầu nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, cô vô thức đưa tay lên , cảm thấy bản thân có chút buồn cười, lúc trước, cô đã từng nghĩ có ngày sẽ nắm được ngôi sao đó trong lòng bàn tay


Chợt, bàn tay cô bị bao phủ bởi một đôi tay to lớn khác.


"Biết ngay là em ở đây mà!"


Cô xoay người, tung một cước vào người phía sau


Bộp


"Hung dữ thật đấy~"  Người kia vừa ôm bả vai vừa cười cười


"Là anh không tránh "


"Sao lại tránh chứ, được em đánh là phúc phận ba đời của anh đó!"


"..." Thần kinh.


Cô xoay người bỏ đi


Từ phía sau, anh lập tức ôm lấy cô, ấm áp dịu dàng trên người cô khiến anh nghiện chết đi được, thật ra anh sợ chứ, anh sợ cô sẽ giận , sợ cô sẽ bài xích anh, nhưng anh vẫn muốn nói, vẫn muốn ôm lấy cô thế này, đôi bàn tay không nhịn được run rẫy


Cả thân người cao lớn của anh ôm trọn lấy cô, ngoài dự đoán, cô chỉ nhíu mày


Được nước làm tới, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, dùng hết can đảm nói ra lời đã lâu chôn giấu


"Phùng Vũ Hạ, anh yêu em!"


Yêu trọn con tim, yêu bằng cả lý trí, yêu bằng cả sinh mệnh


Nhưng


Lòng cô chẳng mảy may rung động


"Đây không phải lần đầu tiên anh nói câu này, tôi cũng đã trả lời rồi."


Vòng tay anh siết chặt hơn một chút."


"Anh biết điều gì khiến em không thể mở lòng, dì Vệ đã nói cho anh rồi, nhưng anh không sợ , thật đấy."


"Thử một lần chấp nhận anh, được không? Cầu xin em..."


"Không." Cô dứt khoát, biết được thì sao chứ? Dù không có điều đó, cô vẫn sẽ như vậy.


"Cầu xin em đấy..." dù sớm đoán được kết quả, nhưng vẫn cứ làm, dù đã hàng nghìn lần tổn thương, vẫn muốn nói


"Xin lỗi."


Cô gỡ tay anh ra khỏi eo mình,nhưng không được


"Buông tôi ra."


Im lặng


"Buông tôi ra" cô mất kiên nhẫn lặp lại


"Anh tổn thương rồi, tặng quà xin lỗi đi."


"...." anh mà cũng cần quà sao


Lúc thì âm trầm lạnh lùng, lúc thì như trẻ con?


Anh có chắc mình là boss phản diện không?


"Anh muốn quà gì?"


Anh cười đến yêu nghiệt, chỉ tay vào đôi môi màu hoa đào của mình


"Hôn"


Ha~


Bốp!


"A, đau đau đau!"


Anh khóc không ra nước mắt, anh chỉ muốn đùa một chút thôi mà .


Vũ Hạ nhận ra hình như cô hơi mạnh tay, mà thôi kệ.


Nhìn nhìn khóe môi bị chảy máu do cú đấm của cô, Vũ Hạn cạn cmn lời


Tên này hình như thích bị cô đánh lắm, rõ ràng có thể né nhưng lại để cô đánh


"Này đại boss, anh đang đùa giỡn với tôi sao?"


Anh giật mình, cô hiểu lầm anh đang đùa giỡn với cô sao?


Anh chỉ muốn cô vui vẻ thôi, hoàn toàn không phải loại ý nghĩ đó. Tình cảm anh đối với cô là hoàn toàn nghiêm túc


"Không phải, Hạ, em nghe anh giải thích, anh thật sự đối với em nghiêm túc, anh mà nối dối thì em cứ trực tiếp rút súng ra bắn chết anh"


Cô nhướn mày, tiến lại gần anh


Mẹ kiếp, sao mà cao vậy?


Cô mạnh bạo kéo cổ áo anh, rướn  người lên, không biết cô lấy súng ở đâu , nhưng lúc này nòng súng đã ở ngay ngực trái anh


"Anh nghĩ tôi không dám sao? Tôi đã bắn ở đây một lần rồi đấy! Quên rồi sao?"


"Nhưng lần trước lệnh một chút, anh nghĩ bây giờ còn có thể lệch không?"


"Nếu em muốn, tôi sẽ để em bắn." Anh hoàn toàn nghiêm túc


Ở góc độ này , anh chỉ thấy mái tóc dài thác loạn trên lưng cô, lại không hề thấy khóe môi cô đang cong lên


"Vậy thì..."


Cô đã chuẩn bị bóp cò, anh nhắm mắt


Nếu như vậy có thể khiến em tin , anh tình nguyện


Chụt


BOOMMM!!!


Hình như đầu anh vừa nổ một phát. Cô vừa làm cái gì vậy?


Giờ phút này anh đứng hình toàn tập, cô ấy vừa hôn mình


Cô ấy... vừa. hôn. mình?


Mặt đại boss nào đó đỏ còn hơn màu đèn lồng bị cháy


Trong đầu còn thoang thoảng câu nói


"Đây là súng giả, anh mù à? Anh muốn quà thì tôi tặng, đừng nghĩ nhiều."


Đến khi người nào đó bừng tỉnh, thì ai kia đã phủi mông đi mất rồi


Phùng Vũ Hạ, em lại vừa gây ra một tội ác tày trời nữa rồi!


Bây giờ thì là ai đùa giỡn ai đây hả???


Nghĩ đến đây anh lại thấy giận dỗi


Nhưng mà...


Phùng Vũ Hạ


Em là đồ đáng yêu.


Kẻ gây ra tội ác tày trời giờ phút này đang thong thả đi về.


Cô vừa mở cửa, một đám người đã xông lại


Muốn mưu sát hả?


"Sao các cậu lại ở chỗ tôi? "


"Đón giao thừa cùng cậu đó!" Tư Thuần nhanh miệng


"Con gái về rồi sao? Tốt quá, mẹ nhớ con chết đi được"


Cô vui vẻ, ôm bà vào lòng
" Mẹ."


Khoan đã, sao bọn họ cũng ở đây?


Nhìn một đám nam nhân đằng kia, cô không khỏi giật khóe môi


Vệ Cơ Khuynh mỉm cười


"Bọn họ đến , bọn tôi không cản được."


"Đúng đấy,em đừng trách dì vệ, cũng đừng đuổi bọn anh đi có được không?"


Hàn Hạo Thần thay mặt một đám nam nhân lên tiếng


Cô xoa xoa mi tâm, nữ chính đâu, đến rước mấy tên này đi đi


"Chị!!!" Nhã Tình bay ra thật


Ừ, bay ra


Túm chặt lấy cổ cô


"Nhớ chị quá đi!"


Rất tốt, mau mau lôi mấy người bọn họ đi giúp tôi


Nhã Tình cười ẩn ý


"Họ đến đây là vì chị đấy!" Sau đó buông tay chạy biến


"Này, tôi phải nói cô EQ thấp hay quá vô tâm đây? Đứa con gái như tôi đây còn thấy họ đáng thương đấy!"


Yên Cẩm khoác tay cô , cười nói


"Trả tiền rượu bốn tháng cho tôi." Cô vô cảm nói


Yên Cẩm lè lưỡi


"Tiểu bảo bối của tôi chắc đang cô đơn lắm, tôi đến với em ấy đây, bye bye Hạ Hạ yêu dấu~"


Cửa lại mở ra, người đàn ông duy ngã độc tôn tiến vào, nở một nụ cười tuyệt đẹp


"Chào mọi người."


Sau đó lại nhìn qua cô, khóe môi lại cong lên lần nữa


Cô nhướn mày


Không khí có chút ngưng trọng


"Doãn Vu Triệt?"


"Triệt , đến đây cùng vui đi, được không Hạ nhi?"


Anh cười cười


"Mọi người, bắn pháo hoa rồiii!!!" Nhã Tình vừa dứt câu, tiếng pháo đã vang lên liên hồi


Lập tức mọi người đều đồng thanh


"Chúc mừng năm mới!!!"


Pháo hoa từng đợt trên bầu trời, ai cũng vui vẻ


Yên Cẩm lại gần "Cảm ơn cô!"


Vũ Hạ mỉm cười


Chợt, Yên Cẩm cảm nhận được bàn tay ai đó, nhìn qua thấy cậu thiếu niên đỏ mặt, cô cười đến tít mắt


Đời này tưởng như xong rồi, nhưng vẫn còn họ.


Cùng nhau đi trên con đường đầy gai nhọn này


Cảm ơn mọi người! !


"Mọi người nhìn vào ống kính nào, cười lênn!"


Ba


Hai


Mộtttt


Tách!!


Cô cười.


Ở đây, cũng không tệ!


_____


24/1/2020


#HạCát


Chút ngọt ngào cuối nămmm


Mọi người giao thừa vui vẻ <3333

Bình Luận (0)
Comment